Nam Cung Vũ Nhi rút tiền xong, chạy đến công trường bằng tốc độ nhanh nhất, vội vã nhảy xuống xe, bên trong không có một người, cô sốt ruột hét to lên. “Ra đây…….. mau ra đây……….”
“Quả nhiên là tình mẹ con, lo lắng đến vậy.” Một tên đàn ông mặt sẹo đi ra từ phía sau tủ gỗ, một tay cầm dao, một tay giữ Nam Cung Duyệt Đào, hai tay của con bé bị cột ra phía sau, trên miệng còn bị dán băng keo, không thể nói ra tiếng, chỉ có thể khóc.
“Đào Đào…….” Nam Cung Vũ Nhi rơi nước mắt, “Đào Đào đừng khóc, má mi không để con xảy ra chuyện gì đâu, con đừng khóc………”
“Toàn bộ tiền đều ở trên xe, anh ra xe lấy đi, đừng làm Đào Đào bị thương!”
“Dễ dàng đến vậy sao? Tao suýt chút nữa chết trên tay mày rồi.” Tên mặt sẹo lỗ mãng cởi áo ra, trên ngực có một vết sẹo đang chảy máu, “ông đây suýt chút nữa chết trên tay mày, khoảng nợ này, mày tính sao đây?”
“Anh muốn tiền tôi đã đưa rồi, anh còn muốn gì hả?”
“Mày quỳ xuống cầu xin tao! Dập đầu xuống!”
Nam Cung Vũ Nhi không chút do dự quỳ xuống, liên tục dập đầu, dập tới muốn bể đầu, chảy máu. “Cầu xin anh tha cho con bé đi, xin anh……. Đào Đào vô tội mà………. xin anh đó……….”
Tên mặt sẹo cười như tên điên, vẻ mặt dữ tợn. “Một Nam Cung đại tiểu thư như mày đây, vậy mà lại quỳ trước mặt tao, còn giống như một con chó cầu xin tao, sảng khoái quá đi mất! Không phải mày muốn cái mạng của tao sao? Đến đây đi! Kêu người đến đây giết tao đi! Bà mày! Đồ đê tiện!”
“Tôi sai rồi, tôi không dám như vậy nữa…….. anh tha cho Đào Đào đi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết, chỉ cần anh tha cho con bé……..”
“Vậy sao?” Tên mặt sẹo lộ ra vẻ hung ác, “bao gồm cả việc tao cưỡng bức mày trước mặt con gái mảy sao?”
Nam Cung Vũ Nhi run rẩy, sắc mặt xanh lè. “Không…….. tôi không muốn…..” Sự giày vò như địa ngục đó, cô đã từng chịu đựng một lần rồi. Nếu bắt cô chịu đựng thêm lần nữa, cô sẽ chết mất.
“Mày không muốn cứu nó sao?” Tên mặt sẹo kề dao vào cổ của Đào Đào, làm Nam Cung Vũ Nhi hoảng sợ hét to lên, “đừng mà! Tôi đồng ý với anh!”
“Xem kìa dọa em sợ tới vậy! Nhìn thấy gớm! Dáng vẻ bây giờ của mày, có cầu xin tao muốn mày tao cũng không thèm! Ông đây có thù phải trả, mày chém lên ngực tao một nhát, tao trả lại một nhát trên mặt con gái yêu của mày, như vậy mày mới nhớ tao mãi!”
“Đừng mà…… dừng tay lại……… xin anh đó! Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng cho anh………… đừng làm Đào Đào bị thương, con bé vô tội mà………”
“Ông đây có hai tỷ đã đủ rồi, giờ ông đây chỉ muốn trả thù thôi.”
Nhìn thấy con dao sắp sửa khứa lên mặt Đào Đào, trong lúc khẩn cấp Nam Cung Vũ Nhi gào to lên, “đừng làm hại con bé! Con bé là con gái anh!”
Tên mặt sẹo ngẩn người. “Mày nói cái gì?”
“Con bé là con gái anh……….” Đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Nam Cung Vũ Nhi, cô có chết cũng không muốn nhắc đến, nhưng cô đã cùng đường rồi…….”
Núp ở một nơi kín đáo, Nam Cung Nghiêu đang định xông ra khống chế tên mặt sẹo cũng ngẩn người.
“Con nhóc này làm sao là con gái tao được chứ! Mày coi tao là thằng ngu, sẽ tin mày sao?”
“Thật đó…..” Hai mắt của Nam Cung Vũ Nhi ướt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói. “Tôi và Nam Cung Nghiêu chưa từng lên giường với nhau…………. tôi nói dối anh ấy Đào Đào là con gái anh ấy………. những điều tôi nói đều là sự thạt, nếu có nửa lời giả dối, sẽ bị trời đánh chết.”
Tên mặt sẹo bắt đầu do dự, nếu như con nhóc này là con gái của hắn. vậy không phải hắn không bằng cầm thú sao?
Không! Nhất định cô ta đang lừa hắn, hắn làm sao có con gái chứ!
Nam Cung Nghiêu thừa dịp tên đó mất cảnh giác, nhào đến cướp lấy con dao, đâm một nhát vào đùi của hắn, làm hắn ta đau tới nỗi thét toáng lên, không thể chạy trốn.
“Đào Đào…….. Đào Đào………” Nam Cung Vũ Nhi vội vàng chạy đến cởi trói, xé băng dính trên miệng con gái, kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân. “Đào Đào, con không bị thương chứ? Con là má mi sợ quá……….”
“Má mi, con cũng rất sợ……..” Bé Duyệt Đào ôm chặt Nam Cung Vũ Nhi, không ngừng rơi nước mắt. Trái tim cô giống bị dao cắt, “con đừng sợ, má mi ở đây, không ai dám làm hại con đâu…………. không ai cả………”
Cảnh sát đến ngay sau đó, bắt tên mặt sẹo, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi tối, Nam Cung Vũ Nhi dỗ Duyệt Đào ngủ, con bé không thể nào ngủ được, sợ hãi, run rẩy rút trong lòng Nam Cung Vũ Nhi. “Má mi, Đào Đào sợ lắm……….”
“Con đừng sợ, má mi luôn ở bên Đào Đào……… con yên tâm ngủ đi………..”
“Má mi, Đào Đào không phải là con gái của người xấu đó phải không?”
Đáy lòng của Nam Cung Vũ Nhi đau nhói. “Đương nhiên không phải rồi! Đào Đào là con gái của má mi và daddy, má mi nói như vậy, chỉ muốn lừa tên đó thôi.”
“Ơ…… nhưng mà………”
“Đào Đào nhìn vào mắt má mi, con tin má mi, má mi không lừa con đâu.”
Bé Duyệt Đào nghĩ gì đó, rồi gật đầu mạnh xuống. “Má mi sẽ không lừa con, nhất định không lừa con.” Cô làm sao có thể là con gái của người xấu như vậy chứ? Nhất định không phải!
“Ngoan!” Lòng của Nam Cung Vũ Nhi chua xót. Đào Đào vẫn còn bé, cô có thể giấu được, nhưng còn Nam Cung Nghiêu thì sao? Cô cho rằng bí mật này có thể giấu suốt cả đời, nhưng không ngờ lại bị vỡ lẽ ra trong lúc không thể chịu đựng nổi, điều này gần như phá hủy cả thế giới của cô.
Cô không dám tưởng tượng, cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nằm bên cạnh Đào Đào hơn một giờ, nghĩ chắc Nam Cung Nghiêu đã ngủ rồi, Nam Cung Vũ nhi mới rời khỏi. Nhưng vừa mở cửa ra, lại thấy Nam Cung Nghiêu đứng ở trên ban công hút thuốc, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt buồn phiền, giống như mây đen bao phủ.
Bây giờ anh, nhất định hận cô đến chết nhỉ?
Nhưng Nam Cung Nghiêu rất bình tĩnh, chỉ nhìn cô một cái. “Đào Đào ngủ rồi sao?” Trong giọng nói mang theo một sự mệt mỏi dày đặc khó có thể tan biến hết, nhưng không có chút tức giận nào.
“Vâng!”
“Vậy em cũng đi nghỉ sớm đi!” Anh không nhìn cô, đi thẳng về phòng mình.
Nam Cung Vũ Nhi hít một hơi, run rẩy hỏi: “Tại sao anh không mắng em? Anh không phải rất hận em sao?”
P.S: “Hổ dữ không ăn thịt con”, cho dù có xấu đến đâu, thì cô ấy vẫn là một bà mẹ tuyệt vời trong mắt Đào Đào, và là một bà mẹ yêu thương con mình hơn bất cứ ai.
“Quả nhiên là tình mẹ con, lo lắng đến vậy.” Một tên đàn ông mặt sẹo đi ra từ phía sau tủ gỗ, một tay cầm dao, một tay giữ Nam Cung Duyệt Đào, hai tay của con bé bị cột ra phía sau, trên miệng còn bị dán băng keo, không thể nói ra tiếng, chỉ có thể khóc.
“Đào Đào…….” Nam Cung Vũ Nhi rơi nước mắt, “Đào Đào đừng khóc, má mi không để con xảy ra chuyện gì đâu, con đừng khóc………”
“Toàn bộ tiền đều ở trên xe, anh ra xe lấy đi, đừng làm Đào Đào bị thương!”
“Dễ dàng đến vậy sao? Tao suýt chút nữa chết trên tay mày rồi.” Tên mặt sẹo lỗ mãng cởi áo ra, trên ngực có một vết sẹo đang chảy máu, “ông đây suýt chút nữa chết trên tay mày, khoảng nợ này, mày tính sao đây?”
“Anh muốn tiền tôi đã đưa rồi, anh còn muốn gì hả?”
“Mày quỳ xuống cầu xin tao! Dập đầu xuống!”
Nam Cung Vũ Nhi không chút do dự quỳ xuống, liên tục dập đầu, dập tới muốn bể đầu, chảy máu. “Cầu xin anh tha cho con bé đi, xin anh……. Đào Đào vô tội mà………. xin anh đó……….”
Tên mặt sẹo cười như tên điên, vẻ mặt dữ tợn. “Một Nam Cung đại tiểu thư như mày đây, vậy mà lại quỳ trước mặt tao, còn giống như một con chó cầu xin tao, sảng khoái quá đi mất! Không phải mày muốn cái mạng của tao sao? Đến đây đi! Kêu người đến đây giết tao đi! Bà mày! Đồ đê tiện!”
“Tôi sai rồi, tôi không dám như vậy nữa…….. anh tha cho Đào Đào đi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý hết, chỉ cần anh tha cho con bé……..”
“Vậy sao?” Tên mặt sẹo lộ ra vẻ hung ác, “bao gồm cả việc tao cưỡng bức mày trước mặt con gái mảy sao?”
Nam Cung Vũ Nhi run rẩy, sắc mặt xanh lè. “Không…….. tôi không muốn…..” Sự giày vò như địa ngục đó, cô đã từng chịu đựng một lần rồi. Nếu bắt cô chịu đựng thêm lần nữa, cô sẽ chết mất.
“Mày không muốn cứu nó sao?” Tên mặt sẹo kề dao vào cổ của Đào Đào, làm Nam Cung Vũ Nhi hoảng sợ hét to lên, “đừng mà! Tôi đồng ý với anh!”
“Xem kìa dọa em sợ tới vậy! Nhìn thấy gớm! Dáng vẻ bây giờ của mày, có cầu xin tao muốn mày tao cũng không thèm! Ông đây có thù phải trả, mày chém lên ngực tao một nhát, tao trả lại một nhát trên mặt con gái yêu của mày, như vậy mày mới nhớ tao mãi!”
“Đừng mà…… dừng tay lại……… xin anh đó! Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng cho anh………… đừng làm Đào Đào bị thương, con bé vô tội mà………”
“Ông đây có hai tỷ đã đủ rồi, giờ ông đây chỉ muốn trả thù thôi.”
Nhìn thấy con dao sắp sửa khứa lên mặt Đào Đào, trong lúc khẩn cấp Nam Cung Vũ Nhi gào to lên, “đừng làm hại con bé! Con bé là con gái anh!”
Tên mặt sẹo ngẩn người. “Mày nói cái gì?”
“Con bé là con gái anh……….” Đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Nam Cung Vũ Nhi, cô có chết cũng không muốn nhắc đến, nhưng cô đã cùng đường rồi…….”
Núp ở một nơi kín đáo, Nam Cung Nghiêu đang định xông ra khống chế tên mặt sẹo cũng ngẩn người.
“Con nhóc này làm sao là con gái tao được chứ! Mày coi tao là thằng ngu, sẽ tin mày sao?”
“Thật đó…..” Hai mắt của Nam Cung Vũ Nhi ướt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói. “Tôi và Nam Cung Nghiêu chưa từng lên giường với nhau…………. tôi nói dối anh ấy Đào Đào là con gái anh ấy………. những điều tôi nói đều là sự thạt, nếu có nửa lời giả dối, sẽ bị trời đánh chết.”
Tên mặt sẹo bắt đầu do dự, nếu như con nhóc này là con gái của hắn. vậy không phải hắn không bằng cầm thú sao?
Không! Nhất định cô ta đang lừa hắn, hắn làm sao có con gái chứ!
Nam Cung Nghiêu thừa dịp tên đó mất cảnh giác, nhào đến cướp lấy con dao, đâm một nhát vào đùi của hắn, làm hắn ta đau tới nỗi thét toáng lên, không thể chạy trốn.
“Đào Đào…….. Đào Đào………” Nam Cung Vũ Nhi vội vàng chạy đến cởi trói, xé băng dính trên miệng con gái, kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân. “Đào Đào, con không bị thương chứ? Con là má mi sợ quá……….”
“Má mi, con cũng rất sợ……..” Bé Duyệt Đào ôm chặt Nam Cung Vũ Nhi, không ngừng rơi nước mắt. Trái tim cô giống bị dao cắt, “con đừng sợ, má mi ở đây, không ai dám làm hại con đâu…………. không ai cả………”
Cảnh sát đến ngay sau đó, bắt tên mặt sẹo, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi tối, Nam Cung Vũ Nhi dỗ Duyệt Đào ngủ, con bé không thể nào ngủ được, sợ hãi, run rẩy rút trong lòng Nam Cung Vũ Nhi. “Má mi, Đào Đào sợ lắm……….”
“Con đừng sợ, má mi luôn ở bên Đào Đào……… con yên tâm ngủ đi………..”
“Má mi, Đào Đào không phải là con gái của người xấu đó phải không?”
Đáy lòng của Nam Cung Vũ Nhi đau nhói. “Đương nhiên không phải rồi! Đào Đào là con gái của má mi và daddy, má mi nói như vậy, chỉ muốn lừa tên đó thôi.”
“Ơ…… nhưng mà………”
“Đào Đào nhìn vào mắt má mi, con tin má mi, má mi không lừa con đâu.”
Bé Duyệt Đào nghĩ gì đó, rồi gật đầu mạnh xuống. “Má mi sẽ không lừa con, nhất định không lừa con.” Cô làm sao có thể là con gái của người xấu như vậy chứ? Nhất định không phải!
“Ngoan!” Lòng của Nam Cung Vũ Nhi chua xót. Đào Đào vẫn còn bé, cô có thể giấu được, nhưng còn Nam Cung Nghiêu thì sao? Cô cho rằng bí mật này có thể giấu suốt cả đời, nhưng không ngờ lại bị vỡ lẽ ra trong lúc không thể chịu đựng nổi, điều này gần như phá hủy cả thế giới của cô.
Cô không dám tưởng tượng, cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nằm bên cạnh Đào Đào hơn một giờ, nghĩ chắc Nam Cung Nghiêu đã ngủ rồi, Nam Cung Vũ nhi mới rời khỏi. Nhưng vừa mở cửa ra, lại thấy Nam Cung Nghiêu đứng ở trên ban công hút thuốc, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt buồn phiền, giống như mây đen bao phủ.
Bây giờ anh, nhất định hận cô đến chết nhỉ?
Nhưng Nam Cung Nghiêu rất bình tĩnh, chỉ nhìn cô một cái. “Đào Đào ngủ rồi sao?” Trong giọng nói mang theo một sự mệt mỏi dày đặc khó có thể tan biến hết, nhưng không có chút tức giận nào.
“Vâng!”
“Vậy em cũng đi nghỉ sớm đi!” Anh không nhìn cô, đi thẳng về phòng mình.
Nam Cung Vũ Nhi hít một hơi, run rẩy hỏi: “Tại sao anh không mắng em? Anh không phải rất hận em sao?”
P.S: “Hổ dữ không ăn thịt con”, cho dù có xấu đến đâu, thì cô ấy vẫn là một bà mẹ tuyệt vời trong mắt Đào Đào, và là một bà mẹ yêu thương con mình hơn bất cứ ai.