Bắt đầu từ hôm đó, Uất Noãn Tâm mỗi ngày đúng giờ đến thăm Nam Cung Thiếu Khiêm. Mấy vụ án gần đây cũng không nhiều, lại không thể đến trường, có người cùng ngồi nói chuyện phiến, cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Hà quản gia dường như không vui cho lắm, nhưng có lẽ do gần đây Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười ngày càng nhiều, cũng không bày ra bộ mặt nghiêm khắc với cô, đôi lúc còn bảo cô mang cơm lên nữa.
“Đến giờ uống thuốc bổ rồi!” Uất Noãn Tâm bước vào trong phòng, liền làm quá lên hít một hơi. “Ưm… canh gì mà thơm dữ vậy ta! Làm người khác rất thèm thuồng nha!”
Nam Cung Thiếu Khiếm bị cô chọc cười. “Muốn uống thì cô uống đi!”
“Cái này dùng để bồi bổ cơ thể cho anh, tôi có thèm thuồng cũng không thể giành!” Uất Noãn Tâm bắt đầu mở nắp bình ra, vừa quậy đều vừa nói: “Anh chỉ cần nghe lời của Hà quản gia, uống canh nhiều lên, thì sức khỏe sẽ mới nhanh chóng khỏe mạnh được!”
Nét bút dừng trên bức vẽ, Nam Cung Thiếu Khiêm cuối đầu nhìn đôi chân mình, lắn đầu cười khổ. “Có điều trị như thế nào, tôi cũng là một kẻ tàn phế!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, vội vàng nở nụ cười, hét lên chuyển đề tài. “Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, vừa uống canh vừa nghe kể chuyện rất có lợi cho tiêu hóa đó!”
“Ừ! Được thôi!”
“Có một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, vậy con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Là con rùa!”
“Tại sao chứ!”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Là con rùa chạy rất nhanh mà!”
Một ngụm canh vừa được đưa vào miệng, Nam Cung Thiếu Khiêm bật cười lên một tiếng, làm toàn bộ canh đều phun hết ra ngoài, nhiễu xuống dưới chân. Uất Noãn Tâm liền lấy khăn lau chân cho anh, nhìn thấy hai đôi chân của anh … gầy trơ xương…
Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng đẩy cô ra. “Không cần đâu! Tôi, tôi tự mình làm được rồi!” Đẩy xe lăn chạy về phía sau vài bước, vội vàng lấy khăn lông lau chân mình.
“Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Không sao đâu…” Nam Cung Thiếu Khiêm cố gắng che dấu sự chật vật của mình, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra sự đau xót cùng tự ti.
“Là, là cơ thịt… đã teo lại sao?”
“…Ưm!” Nam Cung Thiếu Khiêm đau khổ cuối đầu xuống, nắm chặt lấy cẳng chân mà mình hầu như không cảm thấy được. “Tôi vĩnh viễn chỉ không thể đứng dậy được! Tôi…là một kẻ tàn phế!”
Hà quản gia dường như không vui cho lắm, nhưng có lẽ do gần đây Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười ngày càng nhiều, cũng không bày ra bộ mặt nghiêm khắc với cô, đôi lúc còn bảo cô mang cơm lên nữa.
“Đến giờ uống thuốc bổ rồi!” Uất Noãn Tâm bước vào trong phòng, liền làm quá lên hít một hơi. “Ưm… canh gì mà thơm dữ vậy ta! Làm người khác rất thèm thuồng nha!”
Nam Cung Thiếu Khiếm bị cô chọc cười. “Muốn uống thì cô uống đi!”
“Cái này dùng để bồi bổ cơ thể cho anh, tôi có thèm thuồng cũng không thể giành!” Uất Noãn Tâm bắt đầu mở nắp bình ra, vừa quậy đều vừa nói: “Anh chỉ cần nghe lời của Hà quản gia, uống canh nhiều lên, thì sức khỏe sẽ mới nhanh chóng khỏe mạnh được!”
Nét bút dừng trên bức vẽ, Nam Cung Thiếu Khiêm cuối đầu nhìn đôi chân mình, lắn đầu cười khổ. “Có điều trị như thế nào, tôi cũng là một kẻ tàn phế!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm có chút căng thẳng, vội vàng nở nụ cười, hét lên chuyển đề tài. “Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé, vừa uống canh vừa nghe kể chuyện rất có lợi cho tiêu hóa đó!”
“Ừ! Được thôi!”
“Có một con thỏ thi chạy với một con rùa chạy rất nhanh, vậy con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Là con rùa!”
“Tại sao chứ!”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Là con rùa chạy rất nhanh mà!”
Một ngụm canh vừa được đưa vào miệng, Nam Cung Thiếu Khiêm bật cười lên một tiếng, làm toàn bộ canh đều phun hết ra ngoài, nhiễu xuống dưới chân. Uất Noãn Tâm liền lấy khăn lau chân cho anh, nhìn thấy hai đôi chân của anh … gầy trơ xương…
Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng đẩy cô ra. “Không cần đâu! Tôi, tôi tự mình làm được rồi!” Đẩy xe lăn chạy về phía sau vài bước, vội vàng lấy khăn lông lau chân mình.
“Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Không sao đâu…” Nam Cung Thiếu Khiêm cố gắng che dấu sự chật vật của mình, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra sự đau xót cùng tự ti.
“Là, là cơ thịt… đã teo lại sao?”
“…Ưm!” Nam Cung Thiếu Khiêm đau khổ cuối đầu xuống, nắm chặt lấy cẳng chân mà mình hầu như không cảm thấy được. “Tôi vĩnh viễn chỉ không thể đứng dậy được! Tôi…là một kẻ tàn phế!”