Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 55: Thiêu hấn vô địch (nhất)

Kỷ Vô Địch kéo cánh tay Viên Ngạo Sách, hướng bọn họ lắc đầu nói: “A Sách là của ta, các ngươi cùng nhau chơi đi.”

 

Bạch đạo nhân sĩ đối với mấy lời kiểu này gần đây được nghe rất nhiều, đã sớm luyện thành một thân bản lĩnh kim chung tráo thiết bố sam (đại loại như kiểu mình đồng da sắt), cho nên mắt cũng chưa từng chớp một chút. Thế nhưng Hắc Bạch song quái tương đối bị chấn động . Hắc Sơn lão quái hầu như run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi là đoạn tụ?”

 

Viên Ngạo Sách ánh mắt ngưng trọng.

 

Kỷ Vô Địch nghi hoặc nhìn hắn giây lát, mi chậm rãi giãn ra nói: “Lẽ nào các ngươi cũng vậy?”

 

Hắc Sơn lão quái kích động gật đầu.

 

Kỷ Vô Địch đột nhiên chạy tới, đứng trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Có một vấn đề ta muốn hỏi từ lâu, nhưng vẫn chưa có chọn được người. Quả là trời cao không phụ người khổ tâm, rốt cục để ta gặp được các ngươi.”

 

Hắc Sơn lão quái rõ ràng là thụ sủng nhược kinh, “Vấn đề gì mà thần bí như vậy?”

 

“Chính là,” Kỷ Vô Địch nghiêm túc nhìn hắn, “Hai nam nhân đến bao nhiêu tuổi thì lực bất tòng tâm?”

 

. . .

 

Dáng cười của Hắc Sơn lão quái chậm rãi đọng lại, sau đó nứt ra.

 

So với hắn, Bạch Thủy lão quái nhưng thật ra rất đạm mạc, “Tùy người mà khác nhau.”

 

Kỷ Vô Địch tiếp tục khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy nấu cơm nhiều, có bị nhão hay không?”

 

Khe hở mới được khâu lại trên mặt Hắc Sơn lão quái lần nữa lại rách ra, hiển nhiên rất rõ thâm ý từ nấu cơm.

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Tùy người mà khác nhau.”

 

Kỷ Vô Địch nói: “Vậy các ngươi ai là phía trên cái kia?”

 

Hắc Sơn lão quái lui về sau rất nhiều bước, cho thấy mình cự tuyệt nói chuyện với Kỷ Vô Địch.

 

Bạch Thủy lão quái như trước nghiêm mặt nói: “Tùy tư thế mà khác nhau.”

 

Kỷ Vô Địch bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ tay một cái nói: “Thụ giáo rồi.” Trong mắt của y lóe ra thần thái động nhân, “Thực đúng là thính quân nhất độc thoại, thắng độc thập niên thư. Chỉ tại cha ta qua đời quá sớm, không thể tự mình dạy dỗ ta, ta mới phải thỉnh giáo hai vị a.”

 

Hắc Sơn lão quái bỗng chốc nhảy về lại nói: “Kỷ Huy Hoàng cũng là đoạn tụ?” Nếu như là đoạn tụ, vậy Kỷ Vô Địch làm sao ở đây được?

 

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Đều không phải.”

 

“Vậy sao ngươi biết hắn sẽ dạy dỗ ngươi, mà không phải là đánh chết ngươi?” Thông thường phụ thân biết nhi tử mình là đoạn tụ, chỉ sợ đã sớm một chưởng đánh chết rồi nha? Hắn không khỏi cảm khái mà nhớ tới lão cha đoản mệnh không đánh chết được hắn, ngược lại còn bị hắn đánh chết.

 

Kỷ Vô Địch nói: “Đây là nguyện vọng tốt đẹp của ta.”

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Ta biết cha ngươi vì sao mà chết rồi.” Kỳ thực cái chết của Kỷ Huy Hoàng đối với võ lâm mà nói là một câu đố, bởi vì hắn chết lúc tráng niên, hơn nữa trước đó vui vẻ, không có dấu hiệu gì. Huy Hoàng Môn giải thích là hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng lấy võ công, trí tuệ cùng với tâm tính của Kỷ Huy Hoàng, muốn tẩu hỏa nhập ma thì khả năng cũng quá nhỏ.

 

Mấy người xung quanh nhất thời hiếu kỳ vểnh tai nghe.

 

Kỷ Vô Địch nói: “Ta vẫn cảm thấy hắn là ưu sầu mà chết.”

 

“. . .” Bạch Thủy lão quái gật đầu, “Ta đồng ý.”

 

Hắc Sơn lão quái ở một bên sốt ruột hỏi: “Các ngươi hàn huyên đã xong chưa?”

 

Bạch Thủy lão quái ngẩng đầu nhìn sắc trời dần sáng, “Canh giờ không còn sớm. Chúng ta sớm một chút đánh xong, sau đó trở về ngủ đi.”

 

Hắc Sơn lão quái vừa nghe ngủ, lập tức phấn khởi đứng lên, “Hôm nay có được không?”

 

Bạch Thủy lão quái không thèm nhìn hắn nói: “Chỉ cần ngươi không nửa chừng ngủ mất là được.”

 

Hắc Sơn lão quái nhất thời tạc mao, “Ai nửa chừng thì ngủ? Ta chỉ là . . Ta chỉ là tạm nghỉ ngơi một chút, ai biết khi ta tỉnh lại thì ngươi đã ngủ rồi.” Thanh âm của hắn càng nói càng nhỏ.

 

Bạch Thủy lão quái liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta nên chờ ngươi hai canh giờ?”

 

“. . .” Hắc Sơn lão quái phiền muộn nhìn câu tử (móc câu) của mình.

 

Kỷ Vô Địch quay đầu đối Viên Ngạo Sách vẫn luôn bên cạnh y nói: “A Sách, ngươi phải hảo hảo rèn luyện thân thể. Đây là vết xe đổ a.”

 

Viên Ngạo Sách không được tự nhiên ngoảnh đầu sang một bên, trừng mắt nhìn Hắc Sơn lão quái nói: “Cùng lên?”

 

Hắc Sơn lão quái nói: “Đương nhiên, ta và Thủy Thủy chưa bao giờ xa nhau.”

 

. . .

 

Kỷ Vô Địch đối Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, ngươi giờ đã thấy, xưng hô A Sách như thế dễ nghe đến mức nào chưa?”

 

Viên Ngạo Sách so sánh một chút, không tình nguyện gật đầu.

 

Hắc Sơn lão quái oa oa hét lớn: “Thủy Thủy nhà ta khó nghe ở đâu chứ? Ở đâu?”

 

Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách đồng thời nói: “Thì đó đó.”

 

Bạch Thủy lão quái môt tay túm lấy Hắc Sơn lão quái đang muốn xông lên phía trước, thở dài nói: “Nhiều năm như vậy rồi, tính khí của ngươi sao vẫn không chịu sửa sửa. Bị người chọc mấy câu đã quên hết đông tây nam bắc rồi.”

 

Hắc Sơn lão quái lúng túng thu hồi cước bộ, “Không phải còn có ngươi ở cạnh ta sao?”

 

Bạch Thủy lão quái đối Viên Ngạo Sách nói: “Tuy ta không ghét hai người các ngươi, nhưng nhận tiền người ta, giúp người trừ họa. Ta không thể để các ngươi ly khai đơn giản như thế được.”

 

Lời tuy nói vậy, mọi người cũng đã nghe ra được sự buông lỏng trong lời nói.

 

Nhất là khi ở bên ngoài vẫn đánh đến khí thế hừng hực, bầu không khí bên trong lại có thêm vẻ vi diệu.

 

Kỷ Vô Địch nói: “Chúng ta tới cứu người.”

 

Hắc Sơn lão quái nói: “Ta biết. Các ngươi là tới cứu hai lão quỷ Lăng Vân và Từ Ân.”

 

Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi biết ta sao lại cứ cố chấp muốn cứu hai người bọn họ ra không?”

 

Hắc Sơn lão quái cười nhạo nói: “Bạch đạo võ lâm không việc cũng sẽ tìm việc để làm, huống chi lần này là có chuyện thật?”

 

Kỷ Vô Địch nói: “Đều không phải nguyên nhân này.”

 

Hắc Sơn lão quái liếc mắt nhìn y, nhịn không được hỏi: “Vậy thì vì nguyên nhân gì?”

 

“Bởi vì bọn họ cũng là đoạn tụ.”

 

. . .

 

Biểu tình của bạch đạo nhân sĩ ở đây khỏi cần nói cũng biết.

 

Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách thì thôi đi, dù sao hai người kia đến giờ vẫn là quái thai. Bọn họ cũng lười quản nhàn sự của bọn hắn. Thế nhưng Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng. . .

 

Đám người Trình Trừng Thành nỗ lực muốn cho mình nhìn qua rất trấn định, thế nhưng vẻ hoảng loạn và khiếp sợ trong mắt vẫn không sao che dấu được.

 

Trách không được Lăng Vân đạo trưởng đối Kỷ Vô Địch có vài phần kính trọng, nguyên lai là xú khí tương đầu (kẻ xấu hợp nhau)? Rất nhiều chuyện quái dị đều đã có giải thích.

 

Hắc Sơn lão quái cũng dừng thật lâu, mới kêu lên: “Lăng Vân cùng với Từ Ân? Đạo sĩ và hòa thượng? Vũ Đương với Thiếu Lâm?”

 

Kỷ Vô Địch gật đầu, “Không tin ngươi hỏi bọn hắn?”

 

Y chỉ chính là bọn Hồng thập nhất nương và Thúy Vũ Khách.

 

Hồng thập nhất nương thấy ánh mắt biết hỏi của Hắc Sơn lão quái, chậm rãi gật đầu nói: “Chúng ta cũng vừa mới biết.”

 

. . .

 

Hắc Sơn lão quái cảm thấy võ lâm hôm nay quá mức điên cuồng rồi.

 

Nhớ năm đó hắn cùng với Bạch Thủy lão quái để được cùng một chỗ, không chỉ thí thân sát hữu (giết cha giết bạn), còn phải che che lấp lấp không muốn người biết, cuối cùng trực tiếp ẩn cư tránh né ánh mắt thế tục. Không nghĩ tới mới qua mấy mươi năm, đoạn tụ đã phổ cập* đến bạch đạo, hơn nữa lại còn là bạch đạo đứng đầu!

 

Hắn quay đầu nhìn Bạch Thủy lão quái, vẻ mặt không thể tin tưởng.

 

Bạch Thủy lão quái tuy diện vô biểu tình, thế nhưng sóng mắt cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa.

 

Hắc Sơn lão quái nhìn hắn, “Thủy Thủy, làm sao bây giờ?”

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Trở về đối Lăng Vân và Từ Ân tốt một chút.” Ngụ ý muốn thả người thì không có cửa đâu.

 

Đám người Kỷ Vô Địch cũng không ngoài ý muốn. Nếu bọn hắn vừa nghe Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng là đoạn tụ thì vội vội vàng vàng thả người ngay mới gọi kỳ quái.

 

Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Như thế xem ra, không có biện pháp rồi.”

 

Hắc Sơn lão quái đem câu tử để ngang trước ngực, ngẩng đầu nói: “Mặc kệ các ngươi muốn lên bao nhiêu, chúng ta vẫn là hai người. Đến đây đi.”

 

Hồng thập nhất nương đột nhiên đối Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi không phải nói bọn họ ở chỗ này tình chàng ý thiếp, rất hạnh phúc trong thế giới của hai người, không muốn cứu bọn họ ra sao? Sao chỉ chớp mắt là lại muốn cứu rồi?”

 

Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì Hắc Bạch song quái cũng là đoạn tụ.”

 

Hồng thập nhất nương không giải thích được.

 

Vùng xung quanh lông mày của Bạch Thủy lão quái lại nhíu lại.

 

Kỷ Vô Địch nói: “Bọn hắn là đoạn tụ, hơn nữa còn là đoạn tụ lớn tuổi, ai biết bọn hắn có hay không bất mãn, coi trọng Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, ngạnh sinh sinh đem đôi tiểu tình nhân bọn họ chia rẽ?”

 

. . .

 

Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng là tiểu tình nhân?

 

Đám người Trình Trừng Thành phi thường phi thường muốn đem cái tai che lại.

 

Hắc Sơn lão quái giận dữ phản cười nói: “Ta vốn còn muốn niệm tình ngươi cũng là đoạn tụ mà đối ngươi thủ hạ lưu tình, hôm nay xem ra, ngươi là muốn tìm cái chết.”

 

Kỷ Vô Địch lui về sau nửa bước, thân thể hơi dựa vào Viên Ngạo Sách nói: “Cái này gọi là thẹn quá thành giận.”

 

Bạch Thủy lão quái đột nhiên liếc mắt nhìn Hắc Sơn lão quái.

 

Hắc Sơn lão quái kêu oan nói: “Thủy Thủy, ngươi không phải tin chuyện ma quỷ của hắn chứ?”

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Đều không phải, ta chỉ nghĩ đề nghị của hắn cũng không tệ lắm.”

 

Con mắt Hắc Sơn lão quái thoáng cái trừng lớn lên.

 

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hữu trảo của Bạch Thủy lão quái như liệp ưng, mãnh liệt hướng mặt Kỷ Vô Địch chộp tới.

 

Viên Ngạo Sách như đã sớm sở liệu, một tay đem Kỷ Vô Địch giấu sau lưng, một tay giơ lên chày cán bột, nhẹ nhàng hướng lòng bàn tay Bạch Thủy lão quái đánh tới.

 

Bạch Thủy lão quái ngũ chỉ vừa thu lại, bắt được chài cán bột, đã thấy Viên Ngạo Sách cổ tay khẽ lật, chày cán bột theo sát móng tay hắn mà vẽ ra.

 

Bạch Thủy lão quái trong đầu cả kinh, đang muốn lui lại phía sau, Hắc Sơn lão quái đã từ sau hắn nhảy ra, huy câu tử hướng huyệt Bách Hội của Viên Ngạo Sách đánh tới!

 

Kỷ Vô Địch bỗng từ sau Viên Ngạo Sách trượt ra, cổ tay rung lên, hướng Bạch Thủy lão quái ném ra một thứ gì đó.

 

Bạch Thủy lão quái tuy chưa cùng y giao thủ, thế nhưng việc Kỷ Vô Địch ở trong cao thủ bảng bài danh thứ tám thì đã nghe thấy, bởi vậy nửa điểm cũng không dám chậm trễ, nghiêng người thu trảo, đem đồ vật kia nắm chắc trong tay. Hắn sớm đã đem chưởng luyện cho cứng rắn như sắt, so với vũ khí thông thường còn cứng rắn hớn, bởi vậy ngược lại không sợ vật y ném thương tổn được hắn. Chỉ là hắn nắm xong lật tay lại nhìn, vùng xung quanh lông mày lập tức chán ghét mà nhíu lại.

 

Nguyên lai Kỷ Vô Địch ném ra chính là một cái bánh bao. Bạch Thủy lão quái xuất thủ rất nặng, bánh bao không chống được cái nắm của hắn, nước thịt và thịt đã sớm bị chảy ra ngoài, ướt hết một tay.

 

Thừa dịp Bạch Thủy lão quái đang phân tâm, Viên Ngạo Sách dùng chày cán bột khẽ ngăn câu tử của Hắc Sơn lão quái, thế nhưng nội lực theo câu tử truyền tới lại khiến hắn bị đẩy lùi nửa bước, chày cán bột vang một tiếng khô khốc gãy đoạn.

 

Bất quá Hắc Sơn lão quái cũng không tốt đẹp hơn, ở trên không trung lật người lộn nhào hai vòng, mới đứng vững trên mặt đất.

 

Kỷ Vô Địch nhìn tay Bạch Thủy lão quái, lắc đầu thở dài nói: “Trách không được cổ ngữ có câu, bánh bao thịt đánh cái gì. . . có đi không có về. Quả nhiên a.”

 

Bởi vừa rồi tất cả phát sinh quá nhanh quá hung hiểm, Thượng Thước và Chung Vũ e một chút vô ý lại liên lụy đến bọn họ, cho nên lúc này mới chạy tới, bảo vệ xung quanh Kỷ Vô Địch.

 

Hắc Sơn lão quái cũng học theo bước lên mấy bước, cùng Bạch Thủy lão quái sóng vai mà đứng.

 

Bạch Thủy lão quái nhìn bánh bao trong tay, lại nhìn Kỷ Vô Địch một chút, lạnh lùng nói: “Nội lực của ngươi đâu?” Vừa rồi bánh bao đánh ra chuẩn thì rất chuẩn, thế nhưng miên miên nhuyễn nhuyễn, hoàn toàn không giống như cao thủ ra tay. Kỷ Vô Địch là cao thủ trẻ tuổi trong truyền thuyết, thậm chí có thể nói là đệ nhất cao thủ trong thế hệ bạch đạo trẻ tuổi, coi như công lực thâm hậu kém bọn họ, cũng phải mạnh hơn mấy người lúc nãy vây bắt bọn họ mới đúng a.

 

Toàn bộ đều yên lặng.

 

*****************************

 

* Từ này nghe tương đối hiện đại nhưng mà nghe có ý nghĩa nha *hờ hờ* giữ nguyên không sửa

back top