Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 60: Thiêu hấn vô địch (lục)

Kỷ Vô Địch không vui nói: “Có và không có đương nhiên khác biệt.”

 

“Cái gì khác biệt?” Bạch Thủy lão quái giương mắt liếc nhìn y.

 

Hắc Sơn lão quái nhân cơ hội cũng xem mạch, sau đó vui vẻ hớn hở mà cười nói: “Khác biệt chính là người có nội lực này chính là con trai của tiền thiên hạ đệ nhất cao thủ Kỷ Huy Hoàng.”

 

Kỷ Vô Địch sắc mặt hơi đổi, cư nhiên gật đầu phụ họa nói: “Ân. Không có khác biệt, một điểm khác biệt cũng không có.”

 

Bạch Thủy lão quái ngoài ý muốn nói: “Ngươi tựa hồ không lấy việc làm con trai của Kỷ Huy Hoàng là vinh quang?” Người thường nếu có phụ thân lợi hại như vì, chỉ ước gì chiêu cáo thiên hạ, người người đều biết, y lại một dạng chỉ sợ không bằng.

 

“Ngươi cảm thấy một người tay trói gà không chặt bị một đám cao thủ mang đi lòng đàm hổ huyệt để cứu người thì vui sao?” Kỷ Vô Địch nói xong rất ủy khuất.

 

Hắc Sơn lão quái phì cười.

 

“. . .” Kỷ Vô Địch dùng xem ánh mắt lãnh huyết sát thủ nhìn hắn.

 

Hắc Sơn lão quái hắng giọng một cái nói: “Ta không phải cười ngươi, ta chỉ cười đám bạch đạo võ lâm ngày thường luôn tự cho mình là cao, thời khắc mấu chốt cư nhiên lại mang một oa nhi cái gì cũng không biết ra làm thủ lĩnh.”

 

Kỷ Vô Địch không phục ngẩng đầu nói: “Ai nói ta cái gì cũng không biết?”

 

“Vậy ngươi biết cái gì?” Hắc Sơn lão quái một bộ ‘Là ta xem thường ngươi đó thì sao’.

 

“Ta biết đánh đàn!” Kỷ Vô Địch bổ sung, “Hơn nữa còn là một tay hảo cầm.”

 

“Thiết, thật hay giả?” Hắc Sơn lão quái hồ nghi nhìn y. Bộ dáng này của y đạn miên hoa vẫn còn ít, đánh đàn?

 

Viên Ngạo Sách khóe mắt kéo một cái, vội vã cắt đứt lời Kỷ Vô Địch sắp sửa nói ra, bảo: “Hai vị còn chưa nói lẻn vào đây là vì cái gì?”

 

Bạch Thủy lão quái hé miệng đang muốn trả lời, đã bị Hắc Sơn lão quái giành trước hét lên: “Ngươi sao không cho hắn đánh đàn thử xem?”

 

Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên, nóng lòng muốn thử. Lâu như vậy không có chạm vào cầm, tay y đang rất ngứa.

 

Viên Ngạo Sách một tay ôm lấy y, hướng về phía Hắc Sơn lão quái thản nhiên nói: “Cũng trễ rồi, không nên đùa lớn như vậy.”

 

“. . . A?” Hắc Sơn lão quái rất mê man. Đánh đàn là đùa rất lớn sao? So với quyết đấu còn lớn hơn?

 

Bạch Thủy lão quái có chút hiểu được, gật đầu nói: “Đêm khuya nhân tĩnh, đích xác không thích hợp đánh đàn. Huống chi chúng ta chỉ là ngang qua gặp các ngươi, cũng không muốn kinh động quá nhiều người.”

 

Nếu cả lão bạn cũng nói vậy, Hắc Sơn lão quái cũng đành thôi.

 

Kỷ Vô Địch vẻ mặt thất vọng.

 

Viên Ngạo Sách làm bộ không thấy được, nói sang chuyện khác: “Các ngươi tới lần này, hẳn không chỉ để hỏi về nội công của Kỷ Vô Địch chứ?”

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Này chỉ là thứ nhất. Bất quá ta rất ngạc nhiên hắn vì sao không che giấu thêm.” Đổi lại là người bình thường, tất nhiên muốn nói xạo, giống như lúc ở Tĩnh Hương am trước đó vậy.

 

Kỷ Vô Địch nói: “Che giấu có tác dụng sao?”

 

“Không có.” Bạch Thủy lão quái từ lâu lúc song phương giao chiến đã nhìn thấu lai lịch của y.

 

Kỷ Vô Địch bĩu môi nói: “Ta đây cần gì phải lãng phí khí lực?”

 

Bạch Thủy lão quái con mắt chớp lại chớp, “Ta xem ngươi căn cốt thượng giai, lại có nội công căn bản, coi như là tập võ lương tài, thu ngươi làm đồ đệ thì sao?”

 

Hắc Sơn lão quái lại càng hoảng sợ, “Thủy Thủy, ngươi không phải nói thật chứ? Tiểu tử này? Hắn sớm muộn cũng sẽ đem chúng ta tức chết!”

 

“Có tức chết ngươi, cũng sẽ không tức chết ta.” Bạch Thủy lão quái phản bác.

 

“Thủy Thủy, tức chết ta ngươi không phải là thủ hoạt quả (góa phụ) sao?” Hắc Thủy lão quái vẻ mặt đang thương nhìn hắn.

 

Kỷ Vô Địch chen vào nói: “Không quan hệ, Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vẫn còn sống.”

 

“Ngươi câm miệng cho ta.” Hắc Sơn lão quái tàn bạo trừng mắt nhìn y.

 

Kỷ Vô Địch ngẩng đầu nhìn Viên Ngạo Sách, “A Sách, hắn trừng ta!”

 

Viên Ngạo Sách nói: “Bọn họ liên thủ, ta nhất định thua.”

 

Kỷ Vô Địch suy sụp cúi mặt xuống, ánh mắt ở trên người Hắc Sơn lão quái tỉ mỉ quan sát nửa ngày, buồn bã nói: “Ta đây chờ hắn bị tức chết vậy.”

 

“. . .” Râu mép Hắc Sơn lão quái phiêu a phiêu, tay ra sức kéo Bạch Thủy lão quái.

 

Bạch Thủy lão quái không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch nói: “Đề nghị vừa rồi của ta, ý ngươi thế nào?”

 

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Nấu cơm cần chính là kỹ thuật và kinh nghiệm, không cần nội lực và võ công, ta không học.”

 

. . .

 

Bạch Thủy lão quái quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách.

 

Viên Ngạo Sách diện vô biểu tình nhìn nơi khác.

 

Bạch Thủy lão quái thu mắt suy nghĩ một chút nói: “Người bình thường đích xác không cần, thế nhưng nếu đối phương là vị bên cạnh ngươi, võ công và nội lực hẳn là phải cần chứ?” Hắn trong ý có điều chỉ.

 

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý, “Các ngươi có cái gì một ngày đều phải bao không?”

 

Bạch Thủy lão quái yên lặng nhìn y, giây lát nói: “Bánh chẻo.”

 

Kỷ Vô Địch: “. . .”

 

Bạch Thủy lão quái thở dài, “Ngươi đã không muốn, vậy thì thôi.”

 

Hắc Sơn lão quái nhảy dựng lên, “Có chúng ta làm sư phụ, hắn cư nhiên không muốn? Hắn sao lại có thể không muốn!”

 

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi vừa không phải rất phản đối?”

 

“Ta phản đối là ta phản đối.” Hắc Sơn lão quái cả giận nói, “Nhưng ai cho hắn phản đối chứ?”

 

“. . .”

 

Bạch Thủy lão quái vội ho một tiếng nói: “Nghe nói các ngươi muốn tiến về phía Bễ Nghễ sơn?”

 

Viên Ngạo Sách nói: “Không sai.”

 

“Vừa lúc. Xem ra chúng ta cùng một mục tiêu.” Bạch Thủy lão quái chậm rãi nói, “Bất quá chúng ta sẽ không cùng các ngươi đồng hành, các ngươi nếu muốn tự tay giải quyết bọn họ, vậy thì cố mà thưởng trước mặt bọn ta đi.”

 

Viên Ngạo Sách kinh ngạc nói: “Các ngươi cũng muốn đối phó Lam Diễm Minh?”

 

Hắc Sơn lão quái hừ lạnh nói: “Lam Diễm Minh minh chủ đã đối chúng ta phát ra truy sát lệnh.”

 

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Cái này Lam Diễm Minh minh chủ thực rất ngu xuẩn rồi.”

 

Hắc Sơn lão quái khóe miệng tràn ra vẻ mỉm cười.

 

“Các ngươi đều đã ở tuổi này rồi, chờ vài năm nữa chắc chắn chết, vì sao lại muốn truy sát chứ? Quá lãng phí nhân lực.”

 

. . .

 

Bạch Thủy lão quái nắm lấy Hắc Sơn lão quái đang muốn xông lên trước, đối bọn họ thản nhiên nói: “Chúng ta đi trước một bước.”

 

“Đợi chút.” Kỷ Vô Địch nhãn châu xoay động, đột nhiên cười híp mắt dán sát vào.

 

Hắc Sơn lão quái vai giật một cái, chân không tự chủ lui về phía sau nửa bước, quái dị nhìn y, “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Ta có chuyện muốn nói riêng với các ngươi.” Kỷ Vô Địch trong mắt viết rõ hai chữ âm mưu.

 

“Riêng?” Bạch Thủy lão quái nhấc mắt nhìn Viên Ngạo Sách.

 

Viên Ngạo Sách đôi môi mân thành một đường, không nói lời nào nhìn ót Kỷ Vô Địch.

 

Đầu Kỷ Vô Địch lắc lắc, sau đó chậm rãi chuyển qua đây —— vẻ mặt mang nụ cười vô tội, trong ánh mắt y nửa điểm nao núng cũng nhìn không ra.

 

Viên Ngạo Sách nghiến răng.

 

Khóe miêng Kỷ Vô Địch lại liệt ra lớn hơn nữa.

 

“Hanh.” Viên Ngạo Sách phất tay, mở cửa, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.

 

Bạch Thủy lão quái nghe tiếng bước chân xa dần, thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi nói nhỏ, hắn sẽ không nghe được.”

 

“Kỳ thực, ta muốn mời hai vị giúp một việc.” Kỷ Vô Địch cười đến cả mắt cũng biến mất, chỉ còn hai cái khe rất nhỏ.

 

Hắc Bạch song quái không nói gì nhìn y —— hồ ly khoác da tiểu bạch thỏ.

 

Cửa lặng lẽ một rộng một chút, Kỷ Vô Địch lộ đầu ra, nhìn Viên Ngạo Sách đang đứng ở đầu hành lang mở cửa sổ đón gió, nhỏ giọng nói: “A Sách.”

 

Viên Ngạo Sách xoay người lại.

 

Ánh trăng rơi vào trên người hắn, trong lúc khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện, ngũ quan tuấn đĩnh càng thêm anh khí bức người.

 

Kỷ Vô Địch nuốt nước miếng một cái, hướng hắn vẫy tay.

 

Viên Ngạo Sách nhíu mày, đang muốn cất bước, đã thấy Kỷ Vô Địch cả người bị ngã về phía sau, phảng phất như bị ai đó kéo vào. Hắn biến sắc, không hề suy nghĩ lập tức nhảy vào trong phòng.

 

Bạch Thủy lão quái ngồi ở vị trí cũ, diện vô biểu tình bóp lấy cổ Kỷ Vô Địch.

 

Viên Ngạo Sách nhãn thần lạnh lẽo, thân thể hơi nghiêng, lấy chỉ thay kiếm, ở trên câu tử của Hắc Sơn lão quái đang đảo qua khẽ bắn ra. Hắc Sơn lão quái chỉ cảm thấy trên câu tê rần, lòng thầm kêu lợi hại. Hắn xuất đạo nhiều năm như vậy, gặp phải cao thủ thành danh nhiều đếm không hết, nhưng tuổi còn trẻ như Viên Ngạo Sách, nội lực lại thâm hậu như thế vẫn là người đầu tiên. Hắn trong lòng kích khởi chiến ý, thế công kéo dài không dứt.

 

Viên Ngạo Sách cùng hắn đơn đả độc đấu vốn là thực lực ngang nhau, thế nhưng một là trong tay không có kiếm, về mặt binh khí đã chịu thiệt thòi lớn, hai là mỗi khi tiến công thì, tay Bạch Thủy lão quái đang bóp trên cổ Kỷ Vô Địch lại chặt lại, không thu chiêu không được. Vì hai thứ đó, tự nhiên là rơi xuống hạ phong.

 

Mắt thấy Viên Ngạo Sách đã bị dồn vào góc tường, cước bộ hắn đột nhiên nghiêng một cái, lại như quỷ mị từ dưới câu ảnh của Hắc Sơn lão quái né ra ngoài.

 

Hắc Sơn lão quái kinh hãi. Bộ pháp khinh công ảo diệu như vậy hắn đời này ít thấy.

 

Viên Ngạo Sách thừa dịp Hắc Bạch song quái giật mình, mạo hiểm không môn phía sau đang lộ ra, hướng mặt Bạch Thủy lão quái đánh lên.

 

Trong mắt Bạch Thủy lão quái tinh quang chợt lóe, không chút hoang mang đem Kỷ Vô Địch làm tấm chắn ném ra ngoài.

 

Viên Ngạo Sách nửa đường biến chiêu, sửa đánh thành bắt, một tay đem Kỷ Vô Địch ôm vào trong lòng.

 

Đồng thời, Hắc Bạch song quái đã liên thủ đánh tới.

 

Viên Ngạo Sách vừa muốn lắc mình tránh né, đã bị Kỷ Vô Địch vấp một chút, hướng bên cạnh khuynh đảo. Nếu đổi là bình thường, vấp thế nhiều nhất chỉ khiến thân hình hắn lắc một cái, thế nhưng lúc này là cao thủ giao thủ, sai lầm nhỏ đến đâu cũng có thể gây ra hậu quả rất lớn. Hắc Bạch song quái sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy được.

 

Viên Ngạo Sách cảm thấy phần ngực mình cả trước lẫn sau đều tê rần, thân thể không nhúc nhích được nữa.

 

Hắc Sơn lão quái thu tay nói: “Uy, người đã ở đây rồi, có cần khiêng đến giường không?”

 

Viên Ngạo Sách trừng mắt nhìn Kỷ Vô Địch, hàn quang trong mắt so với băng sương tháng chạp còn lạnh hơn.

 

Kỷ Vô Địch vẫn duy trì tư thế ôm lúc này, “Không cần. Ta tự mình tới.”

 

. . .

 

Hắc Bạch song quái y lặng nhìn Kỷ Vô Địch phì phò phì phò vừa ôm vừa lôi Viên Ngạo Sách thả lên giường.

 

Hắc Sơn lão quái cười nhạo nói: “Ngươi xác định lát nữa còn khí lực để phục vụ?”

 

Kỷ Vô Địch lau mồ hôi, nắm tay nói: “Còn. Từ lúc ta còn bú mẹ đến nay đều rất ít dùng sức, đều giữ lại đến giờ.”

 

Hắc Sơn lão quái không nói gì.

 

Bạch Thủy lão quái nói: “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta không quấy rầy nữa.”

 

Kỷ Vô Địch phất tay.

 

“Đợi chút.” Viên Ngạo Sách đột nhiên mở miệng nói, “Ta rất hiếu kỳ các ngươi vì sao lại ra tay giúp hắn.”

 

Hắc Sơn lão quái cười to nói: “Vừa nghĩ tới đường đường là ma giáo Ám tôn lại nằm dưới thân người khác, ta đã cảm thấy kỳ thích không gì sánh được rồi.”

 

. . .

 

Kỷ Vô Địch nhẹ giọng nói: “Vị trí phía dưới kia là của ta.”

 

Hắc Sơn lão quái khóe miệng rút rút nói: “Hắn giờ khẽ động cũng không được, làm sao ở phía trên?”

 

Kỷ Vô Địch nhíu mày nói: “Ta nghĩ đã.”

 

Hắc Sơn lão quái: “. . .”

 

Bạch Thủy lão quái kéo Hắc Sơn lão quái hướng phía cửa sổ đi, “Chuyện bọn hắn để bọn hắn tự quan tâm.”

 

Hắc Bạch song quái rời đi xong, gian phòng yên lặng như đáy nước, im lìm không một tiếng nói.

 

Viên Ngạo Sách trừng mắt nhìn Kỷ Vô Địch, nhìn y hưng phấn cởi y phục mình ra, lạnh lùng nói: “Kỷ Vô Địch, ngươi tốt nhất là hiểu rõ hậu quả.”

 

“Ta nghĩ rồi.” Kỷ Vô Địch cởi áo ra, lại nỗ lực tháo đai lưng, “Gạo nấu thành cơm xong, A Sách cũng chỉ có thể phụ trách thôi.”

 

Viên Ngạo Sách thần tình kỳ quái, “Cho nên ngươi không tiếc thông đồng với người ngoài để đối phó ta?” Đối với thủ đoạn của y, hắn không có chuyện nhận không ra, có điều theo bản năng vẫn không tin Kỷ Vô Địch sẽ thực sự phản bội mình.

 

“Để A Sách thành vợ ta, ta đành dùng hạ sách này thôi.” Kỷ Vô Địch trả lời rất nghiêm túc.

 

“. . .”

 

Nếu Kỷ Vô Địch ngẩng đầu mà nói, nhất định có thể thấy được lửa giận của Viên Ngạo Sách đã thiêu đốt đến tận đỉnh đầu. Thế nhưng y không có ngẩng đầu lên, giờ vẫn đang toàn tâm toàn ý tháo đai lưng của hắn. “A Sách, sao cái quần ngươi cởi không được?”

 

Viên Ngạo Sách hừ lạnh.

 

Kỷ Vô Địch đột nhiên cúi đầu, hướng phía đai lưng bắt đầu dùng răng cắn.

 

Môi trên ôn nhuận mềm mại không ngừng chạm vào da thịt cạnh đai lưng của Viên Ngạo Sách, khiến cho hắn phúc hạ một trận xao động, “Dừng. . . miệng!”

 

“A?” Kỷ Vô Địch mê man ngẩng đầu.

 

Viên Ngạo Sách cắn răng, từng chữ một nói: “Tìm kéo.”

 

Kỷ Vô Địch ở trong gian phòng dạo qua một vòng, không ngờ lại tìm được kéo thật, “A Sách, ngươi sao biết trong phòng có kéo?”

 

“. . .” Viên Ngạo Sách nghe kéo xẹt một tiếng, oán hận mà trớ chú nhà trọ. Cái nơi quái gì thế này, sao lại để kéo trong phòng!

 

Chưởng quỹ nhà trọ đang tị nạn ở nhà người thân nửa đêm giật mình tỉnh giấc, liên tiếp đánh bảy tám cái hắt xì .

back top