Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 62: Thiêu hấn vô địch (bát)

Hai người đang bỏ trốn ——

 

“A Sách, mông ta đau quá.”

 

“Ai bảo ngươi không ở trên giường hảo hảo nằm, cứ nhất định phải bỏ trốn?” Mặc dù là trách cứ, cũng khó nén yêu thương.

 

“Nhưng thế này mới lãng mạn a. Tiểu thư nhà giàu bởi vì yêu cường đạo, người trong nhà lại không lý giải cho, đành phải nửa đêm cùng cường đạo lưu lạc thiên nhai.”

 

“. . . Cường đạo?” Khẩu khí âm trắc trắc.

 

“A Sách, mông ta lại đau rồi.”

 

“. . .”

 

“A Sách.”

 

“Ân?”

 

“Ngươi sẽ đối ta phụ trách chứ?”

 

“Ân hanh.” Trả lời rất hàm hồ.

 

“Mông ta đau quá đau quá.”

 

“. . . Có!” Trong tiếng nói mang theo một chút nghiến răng.

 

“A Sách. Chúng ta đi đâu a?”

 

“Tây Trữ.”

 

“. . . A Sách, bỏ trốn, không phải nên hướng phía ngược lại mà đi sao?” Tây Trữ là con đường nếu muốn đến Bễ Nghễ sơn thì nhất định phải qua.

 

“Ngươi có thể đi ngược lại.”

 

“. . . A Sách, hình như ta đang ở trên lưng ngươi.”

 

“Ngươi muốn xuống sao?”

 

“Không muốn.” Tay xiết càng chặt hơn, “Cái mông ta đau.”

 

“. . .”

 

Tây Trữ thành chưa đến trăm dặm, Kỷ Vô Địch ngã bệnh, liên hai ngày sốt cao không lùi.

 

Viên Ngạo Sách chỉ có thể ở lại trấn trên một thời gian.

 

Hai ngày này, những bệnh nhân khác ở trấn trên rất u oán. Bởi vì đại phu đều bị vây trong khách điếm rồi, muốn xem bệnh, không còn cách nào khác là đến nhà trọ.

 

Hai ngày này, chưởng quỹ của nhà trọ càng u oán hơn. Bởi vì bệnh nhân ở trấn trên toàn bộ đều đến đây, người thì đông, nhưng thu nhập lại thiếu thật nhiều, khách nhân đến đại đường thấy đủ loại bệnh nhân xong, lập tức quay đầu bước đi.

 

Hai ngày này, sơn thần trong miếu sơn thần ngoài trấn cũng rất u oán. Bởi vì trong miếu có nhiều người dừng chân lắm, nhưng toàn là lữ khách không cung hương hỏa.

 

Nói chung, hai ngày này, toàn bộ mọi người trong thôn trấn đều rất u oán —— ngoại trừ Kỷ Vô Địch.

 

Y một ngụm một ngụm uống bát cháo mà Viên Ngạo Sách đút cho, cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được, “A Sách, ta cảm thấy mình như đang ở cữ vậy.”

 

Cái tay cầm muôi hơi run lên, Viên Ngạo Sách làm lơ, coi như mình đang cho heo ăn.

 

Thế nhưng đây hiển nhiên không phải là một con heo biết an phận.

 

“A Sách, ta muốn ăn táo.” Lông mi Kỷ Vô Địch giật giật, “Phải tươi nha.”

 

“Ta đi mua.” Viên Ngạo Sách thở dài nói.

 

“A Sách không hái cho ta sao?” Lông mi Kỷ Vô Địch tiếp tục giật giật.

 

“Ta đi gọi đại phu tới.”

 

“Vì sao?” Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút.

 

Viên Ngạo Sách nói: “Chữa mắt bị rút gân cho ngươi.”

 

“. . .” Kỷ Vô Địch cấp tốc nằm ở trên giường lăn qua lăn lại nói, “Ta muốn ăn táo, táo tự tay A Sách hái.”

 

Viên Ngạo Sách thở dài, “Bởi vì chưởng quỹ nói tập tục nơi này là tân hôn ngày thứ hai, tân lang đến sau núi tự tay hái táo tươi cho tân nương?”

 

Mắt Kỷ Vô Địch long lanh long lanh nhìn hắn.

 

“Nhưng hôm nay không phải là ngày thứ hai rồi.”

 

“A Sách.” Tiếp tục lăn.

 

“Cho nên ta sẽ chọn thêm mấy quả nữa.” Viên Ngạo Sách một cái đè lại bờ vai y, “Sốt vừa mới lui, không nên lộn xộn.”

 

Kỷ Vô Địch nắm tay hắn, thâm tình nói: “Ân, ta nhất định sẽ hảo hảo dưỡng thương. Như vậy chúng ta mới có thể sớm có lần thứ hai.”

 

“. . . Ta nghĩ ngươi sợ đau.” Tiếng kêu đêm đó đích thật rất thê thảm. Nói vậy là toàn bộ người trong nhà trọ đều đã nghe được nhất thanh nhị sở rồi? Viên Ngạo Sách không nói gì mà nghĩ. Đó cũng là lý do hắn ngầm đồng ý cùng Kỷ Vô Địch bỏ trốn.

 

Kỷ Vô Địch cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cắn một cái, “Chỉ cần là A Sách, có đau nữa ta cũng không sợ.”

 

Tâm Viên Ngạo Sách hơi hơi xiết lại, vừa là cảm động vừa là yêu thương. Hắn lùi tay về, bắn lên trán y một cái, “Bởi vì ta ở Thập Ác lao đã nói muốn thu ngươi làm nam sủng?”

 

Kỷ Vô Địch vặn vặn thân thể, ha ha cười nói: “Ta không khó sủng, ta rất dễ sủng mà.”

 

Viên Ngạo Sách bĩu môi, đứng dậy.

 

“A Sách đi đâu?” Kỷ Vô Địch cắn cắn môi.

 

“Hái táo.” Hắn nhìn sắc trời âm u bên ngoài một chút. Nghe chưởng quỹ ngày đó nói, phía sau núi cách nơi này rất gần, tân lang quan cả đi cả về chỉ tốn nửa canh giờ, hắn dùng khinh công, hẳn có thể trở về lại trước khi trời tối nhỉ?

 

Thế nhưng hắn đã quên tính đến hai nhân tố.

 

Một cái là thời tiết.

 

Một cái là lạc đường.

 

Bởi vì mưa to tầm tã, đem toàn bộ thôn trấn đều che kín dưới màn mưa.

 

Kỷ Vô Địch đứng lên ghé vào bên cửa sổ, thất thần nhìn bầu trời tối om bên ngoài.

 

Mấy đại phu qua đây khuyên y đi nghỉ tạm, để tránh bị nhiễm phong hàn.

 

Kỷ Vô Địch cảm thấy có lý, trở về phòng mang theo chăn bông lớn, tiếp tục ngồi bên cửa sổ chờ.

 

Qua một lúc thật lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

 

Kỷ Vô Địch nhíu mày. Viên Ngạo Sách khinh công tuyệt đỉnh, tuyệt đối sẽ không giẫm ra tiếng bước chân nặng nề như thế.

 

Quả nhiên. Đến chính là hỏa kế của khách điếm, là để đưa dược cho y uống.

 

Kỷ Vô Địch một hơi uống hết, mứt quả trên bàn cũng chưa từng liếc mắt, “Giờ có người từ hậu sơn xuống không?” Trấn trên không ít người đều ở sau núi trồng cây ăn quả, cho nên y mới thử hỏi như vậy.

 

Hỏa kế lắc đầu nói: “Trận này trời mưa lớn quá, không ít người đều bị vây ở trên núi rồi. Có người nói còn bị lở núi, thiếu chút nữa đè chết mấy người dưới chân núi. E phải chờ đến khi mưa tạnh thì mới có thể xuống núi được.”

 

Kỷ Vô Địch trầm mặc không nói.

 

Hỏa kế suy nghĩ một chút, thử nói: “Lẽ nào Sách công tử lên hậu sơn?” Hắn không biết tên của Viên Ngạo Sách, trước đây lúc Viên Ngạo Sách đăng ký vào sổ thì chỉ ghi xuống một chữ đó, thế nhưng hắn nghe Kỷ Vô Địch thường xuyên gọi A Sách A Sách, cho nên mới gọi hắn là Sách công tử.

 

Kỷ Vô Địch chống cằm nói: “Giúp ta lấy một ấm nước nóng đi.”

 

Hỏa kế rất thức thời mà rời đi.

 

Trời như càng thấp hơn.

 

Đầy đường là tiếng lộp độp.

 

Gió rất lạnh, bốn phía không có một người.

 

Kỷ Vô Địch đột nhiên có điểm tịch mịch.

 

. . .

 

Cho nên, y tịch mịch mà ngủ mất.

 

Lúc Viên Ngạo Sách trở về, đã thấy Kỷ Vô Địch giống như con chó nhỏ bị vất bỏ, bọc trong đống chăn mập mạp, ghé vào trên bệ cửa sổ. Bên cửa sổ có một cái ghế nhỏ, phía trên để một ấm nước đã lạnh lẽo từ lâu.

 

Kỷ Vô Địch bị Viên Ngạo Sách đánh thức thì, thấy chính là một người ướt đẫm, cứ như một con quỷ rớt nước mới vớt từ dưới sông lên. Chỉ có điều trên tay con quỷ rớt nước này vẫn cầm theo hai quả táo.

 

Viên Ngạo Sách thấy Kỷ Vô Địch đem táo tiếp nhận, trêu chọc nói: “Ngươi không sợ ta biến thành quỷ nước trở về sao?”

 

Kỷ Vô Địch lau qua xong một ngụm cắn xuống nói: “A Sách là đại ma đầu, Diêm vương không dám thu đâu.”

 

Viên Ngạo Sách nói: “Vậy ngươi còn ở nơi này chờ ta?”

 

“Diêm vương không thu, thế nhưng hồ ly tinh sẽ thu.” Kỷ Vô Địch lại cắn một ngụm lớn, “Làm chính thất, ta phải tùy thời đề phòng đám tiểu thiếp lúc nào cũng nhìn chòng chọc.”

 

Viên Ngạo Sách bật cười, “Ta chỉ là cứu mấy người bị núi đè, cho nên mới về trễ.”

 

“A Sách, ngươi nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, nếu không sẽ bị nhiễm phong hàn đó.”

 

. . .

 

Một lúc lâu sau, Kỷ Vô Địch phát hiện, miệng y quạ đen rồi.

 

Y nhìn Viên Ngạo Sách nằm ở trên giường yên lặng không nói gì, an ủi: “A Sách, loại chuyện này, trước lạ sau quen thôi.”

 

“. . . Ta chỉ là giận sư phụ ta.”

 

“Vì sao?” Kỷ Vô Địch hiếu kỳ chớp mắt.

 

“Khi còn bé hắn lừa ta nói học võ công rồi, sẽ bách độc bất xâm, bách bệnh bất sinh.” Viên Ngạo Sách phiền muộn đem khăn ướt trên trán lật qua lại.

 

Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, mấy lời nói dối thế này ngươi hẳn là ba tuổi đã nhận ra rồi mới đúng.”

 

“. . .”

 

“Bất quá không sao, sau này có ta bên cạnh ngươi, ta sẽ không để sư phụ ngươi gạt ngươi nữa.” Y vỗ vỗ ngực.

 

“Hắn mất lâu rồi.”

 

Kỷ Vô Địch thở dài, “Hắn gặp may rồi.”

 

Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi đi ngủ đi, ta cũng không muốn trời vừa sáng thì phải hầu hạ lại ngươi.”

 

Kỷ Vô Địch cởi hài chuẩn bị bò lên giường.

 

Viên Ngạo Sách một tay ngăn trở y, “Tới sát vách.”

 

“Không có A Sách ta ngủ không được.”

 

“Lẽ nào ngươi trước khi gặp ta thì chưa từng ngủ?”

 

Kỷ Vô Địch bắt đầu kéo. . . ngón tay, nói: “Nhưng ta sẽ nhớ ngươi.”

 

“. . . Tới sát vách mà nhớ.”

 

Đồng dạng sinh bệnh, năng lực phục hồi của Viên Ngạo Sách so với Kỷ Vô Địch lại mạnh hơn nhiều lắm. Ăn một thiếp dược, lại ngủ một buổi tối, ngày thứ hai, đã lại long mã tinh thần.

 

Nếu khỏi hẳn, hai người tự nhiên không còn lý do để lưu lại.

 

Vì vậy dưới sự vui vẻ đưa tiễn của chưởng quỹ khách điếm và đại phu, hai người mướn một chiếc xe ngựa, hướng Tây Trữ mà đi.

 

Tây Trữ thành nằm ở vùng Hà Hoàng cốc, giao thông bốn phương thông suốt, thương nhân lui tới nườm nượp không dứt.

 

Kỷ Vô Địch vào thành xong, liền bị đủ loại hàng hóa làm cho hoa cả mắt.

 

Từ khi hai người đi riêng xong, Kỷ Vô Địch đem bạc bóc lột được từ chỗ Thượng Thước giao cho Viên Ngạo Sách bảo quản. Bởi vậy lúc này hắn nghiễm nhiên trở thành tùy tùng chân chính, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.

 

“A Sách, ngươi xem chỗ ấy.” Ánh mắt Kỷ Vô Địch đột nhiên bị một tòa nhà ở phía trước hấp dẫn. Thứ hấp dẫn y cũng không phải là khí thế của tòa nhà này, mà ở chỗ mọi người không ngừng ra ra vào vào.

 

“A Sách, ngươi xem trong tay bọn họ cầm thiếp mời, có phải là đi uống rượu mừng không?” Kỷ Vô Địch hăng hái dạt dào, “Chúng ta cũng tới đó ăn chực đi.”

 

Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi chuẩn bị vào thế nào?” Ngụ ý hắn là kiếm một thiếp mời? Len lén trốn tới? Hay trực tiếp xông vào?

 

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Len lén vào thôi. Nếu như xông vào, không biết chừng đó là ý tân lang quan muốn rồi.”

 

Mặc dù biết tuyệt đối không phải là cái đáp án bình thường gì, thế nhưng Viên Ngạo Sách vẫn nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

 

“Nói không chừng tân lang quan đó đang ngại tân nương tử xấu xí, muốn đào hôn, chúng ta đi vào, hắn vừa vặn có thể vu hãm chúng ta thưởng hôn.”

 

“. . .” Viên Ngạo Sách khẳng định, so với tân lang quan, Kỷ Vô Địch càng ghét tân nương tử hơn.

 

Viên Ngạo Sách mang theo y đến bên một góc tường không người để ý tới, nghiêng tai nghe ngóng một chút, xác định tường bên kia không có người, ôm lấy Kỷ Vô Địch đề khí nhảy vào trong.

 

Tòa nhà này được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, đúng là kiểu thư hương thế gia ở Giang Nam.

 

Viên Ngạo Sách mang theo Kỷ Vô Địch một bên nghe tiếng bước chân lui tới, một bên hướng chính sảnh đi đến.

 

May là lúc này người trong nhà đều đang ở chính sảnh lo việc, cũng không ai chú ý tới bọn họ, có thể để cho bọn họ một đường thuận thuận lợi lợi trà trộn vào trong đám khách đến.

 

“Xin hỏi số ghế của hai vị là bao nhiêu?” Một người trông như quản gia cười híp mắt chào đón.

 

Số ghế? Uống rượu mừng mà còn viết số ghế ở trên thiệp mời sao?

 

Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch hai mặt nhìn nhau.

 

Tiếu ý trong đáy mắt quản gia lui cuống một chút, chậm rãi nói: “Hai vị không phải là không có thiệp mời, tự xông vào đấy chứ?”

 

Viên Ngạo Sách nhướng mày, rất có dạng tự xông vào thì sao hả.

 

Đột nhiên Kỷ Vô Địch kêu lên: “A, Đoan Mộc công tử!” Thanh âm của y bén nhọn, nhất thời đem thanh âm bốn phía đều đè ép xuống.

 

Thanh niên đang muốn ngồi xuống nghe vậy ngẩn ra, xoay đầu lại. Một thân bạch y như tuyết, dung nhan thanh tú như sơn thủy, chỉ là so với lần trước chia tay thì trên mặt có thêm chút tiều tụy ưu sầu. ———— điều không phải Đoan Mộc Hồi Xuân thì là ai?

back top