Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 83: Thanh Thành khuynh thành (nhị)

Sau Trình Trừng Thành đặc biệt xuống chân núi một chuyến, đem chuyện của tam sư thúc lúc còn sống hỏi rõ ràng. Lý do của người trong thôn cũng giống như Vô Vân, hắn thử mấy lần cũng không tìm ra được sơ hở nào.

 

Buổi tối hắn trở về nơi ở của Vô Vân, phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng, Vô Vân đang ngồi cạnh bàn vừa gặm ma lạt kê trảo (chân gà mè ớt) vừa chờ hắn. Vừa thấy hắn tiến đến, vội vàng đặt đũa xuống, đứng lên nói: “Ta mang ngươi đi bái tế tam sư thúc của ngươi.”

 

Mặc dù Trình Trừng Thành vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, thế nhưng biểu hiện ra vẫn là khách khách khí khí mà cảm tạ.

 

Vô Vân dẫn hắn đến hậu đường.

 

Bài vị của Bách Lý Thu ở cạnh tro cốt, phía dưới còn có cái lư hương.

 

Vô Vân lấy ba nén hương, đốt xong đưa cho Trình Trừng Thành.

 

Trình Trừng Thành tiếp nhận hương, cung kính lạy ba cái, cắm ở trong lư hương, quay đầu lại hỏi: “Tam sư thúc trước khi lâm chung có dặn dò gì không?”

 

Vô Vân nói: “Nếu như ta nói, hắn không muốn trở về Thanh Thành, ngươi tin không?”

 

Ánh sáng chợt hiện lên trong mắt Trình Trừng Thành, “Tam sư thúc từ nhỏ đã ở Thanh Thành, trước giờ cùng sư phụ sư bá đều là cảm tình sâu nặng. . .”

 

Vô Vân xua tay cắt đứt hắn, “Xem. Có những chuyện có nói hay không cũng như nhau. Người chết như đèn tắt, sinh tiền nói thì làm được gì chứ? Ngươi muốn dẫn hắn đi, thì dẫn hắn đi đi.”

 

Trình Trừng Thành nghe hắn nói như thế, lại không tiện truy vấn thêm nữa.

 

Vô Vân an bài gian phòng vốn là của Bách Lý Thu cho hắn.

 

Trình Trừng Thành nằm ở trên giường, nghĩ tam sư thúc đã từng ngủ trên chiếc giường này, trong lòng sinh ra một tâm tình kỳ lạ.

 

Không biết tam sư thúc ở chỗ này ba năm, đã nghĩ gì, vì sao không chịu trở về Thanh Thành.

 

Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy trong lòng tản ra một chút bi thương.

 

Loại này bi thương cùng với lúc hắn rời khỏi Thanh Thành, nhìn bóng lưng sư phụ hắn lưu lại rất giống nhau, cũng tuyệt đối không thuộc về hắn.

 

Hắn rùng mình một cái, ngồi dựa vào tường nửa ngày, mới một lần nữa nằm xuống, cũng không dám miên man suy nghĩ nữa, nghiêng thân thì đã ngủ.

 

Sáng hôm sau.

 

Mới sáng sớm Vô Vân đã vũ động oa sạn, làm cho trong phòng ngoài phòng đều một trận hỏa lạt lạt (nóng hừng hực).

 

Dù Trình Trừng Thành là người quen ăn cay, cũng bị xông đến không chịu nổi.

 

“Cũng sắp được rồi.” Vô Vân thấy hắn tiến vào trù phòng, trung khí mười phần mà hô to một tiếng.

 

Trình Trừng Thành liếc mắt thấy ớt đỏ trong nồi, lại cười nói: “Ta muốn tức khắc đưa sư thúc về Thanh Thành, không dám quấy rối.”

 

Bách Lý Thu mất, Vô Vân thật vất vả mới kiếm được một người đồng ý ăn thức ăn mình làm, đâu thể đơn giản thả hắn đi như thế. Khuyên can mãi, cuối cùng đem hắn lưu lại ăn điểm tâm.

 

Trình Trừng Thành từ nơi ở của Vô Vân đi ra, cũng không vội vàng đi luôn mà lên núi đến Thái Sơn phái.

 

Phái Thái Sơn vừa thấy là hắn, cũng không cần thông báo, trực tiếp để hắn đi vào.

 

Tới bên trong rồi mới biết là Lục Thanh Y vẫn còn đang ngủ, hắn đành phải ngồi trong phòng khách chờ, vừa chờ thì đã nguyên một buổi sáng.

 

Đến khi Lục Thanh Y mí mắt lờ mờ buồn ngủ đi ra, tính nhẫn nại của Trình Trừng Thành đã bị mài đến mức chỉ còn lại cái mặt cười cứng ngắc, “Lục chưởng môn, sớm.”

 

Lục Thanh Y nhìn sắc trời một chút, nhíu mày nói: “Giờ không phải đã là buổi trưa sao?”

 

Trình Trừng Thành nói: “Ta bắt đầu chờ từ sáng.”

 

“Có việc?”

 

“Ta tới chào từ biệt.” Nghĩ lúc đến thái độ của mình không tính là thân thiện, hắn mới cố ý chạy đến đây chuyến này, muốn làm dịu đi quan hệ hai phái.

 

Thế nhưng tính toán này dùng trên người Lục Thanh Y đương nhiên rất thất bại.

 

Lục Thanh Y vô tình phất tay nói: “Ngươi cùng môn hạ đệ tử của ta nói một tiếng cũng giống nhau.”

 

Trình Trừng Thành dù lòng dạ có sâu đến đâu thì cũng chỉ là một thanh niên, chờ từ sáng đến giờ, đã sớm tích một bụng bực tức, vừa nghe y nói thế, bực tức cũng có chút rục rịch rồi. Hắn có chút châm chọc nói: “Trước khi đi, sư phụ đặc biệt phân phó ta đối với Thái Sơn phái nhất định phải lễ độ chu đáo.” Hắn cố ý đọc nặng hai chữ lễ độ.

 

Lục Thanh Y nói: “Lúc người tới, hình như không có đưa bái thiếp đúng không?”

 

Trình Trừng Thành sửng sốt.

 

Trên giang hồ, nếu không mời, lần đầu tới cửa, thật sự phải đưa bái thiếp mới đủ là lễ.

 

Hắn rất nhanh phản ứng lại, “Là ta thất lễ. Xin Lục chưởng môn thứ tội.”

 

Lục Thanh Y nói: “Không thứ.”

 

Trình Trừng Thành lại ngẩn người.

 

Lục Thanh Y nói thêm một câu còn trực bạch hơn, “Ta không thích ngươi.”

 

Trên mặt Trình Trừng Thành đã không nhịn được nữa.

 

“Ngươi biết tại sao không?” Lục Thanh Y không đợi hắn trả lời, đã trực tiếp nói, “Là vì hôm đó ở trong hội, ngươi đuổi con sâu ngủ của ta chạy mất.”

 

. . .

 

Trình Trừng Thành rời khỏi phái Thái Sơn ba ngày sau, mới đột nhiên nhớ tới hôm đó mà y nói chính là trên đường đánh Lam Diễm Minh, y bị Thục xuyên đại hiệp kiên quyết kéo đến giúp đỡ, mọi người cùng ngồi họp.

 

Không nghĩ tới y lại nhớ lâu đến vậy, càng không nghĩ tới, y chỉ nhớ đang ngủ bị đánh thức, lại hoàn toàn quên là ai đã cõng y chạy qua chạy lại Tĩnh Hương am.

 

Lục Thanh Y cảm thấy mấy ngày này thật xui xẻo.

 

Vốn y cùng chưởng môn Long Tu phái đã nói, sẽ cùng đi Tung Sơn ngắm mặt trời mọc.

 

Vậy mà y đem hành lý chuẩn bị tốt rồi, Long Tu phái chưởng môn đột nhiên phái người đưa một phong thư qua, nói không đi được, hắn muốn tham gia võ lâm đại hội.

 

Võ lâm đại hội lúc trước Lục Thanh Y cũng đã nghe nói, thế nhưng y đối những chuyện này đều không quan tâm, lúc trước bị kéo đi tham gia bao vây tiễu trừ Lam Diễm Minh chính là thân bất do kỷ. Bởi vậy tiện tay viết một phong thư từ chối xong thì, đem thư hàm ném qua một bên.

 

Tuy rằng Long Tu phái chưởng môn đã thả bồ câu báo y, thế nhưng y vẫn có thể đi một mình.

 

Những chuyện như xem mặt trời mọc thế này, nhiều một người ít một người kỳ thực không có gì khác biệt. Thêm một người, hai mắt mình cũng chỉ có một đôi, cũng không xem được nhiều phong cảnh hơn.

 

Nhưng lúc y dẫn theo hành lý chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Vương Đại Đạt nhắc nhở y, võ lâm đại hội cử hành tại Tung Sơn.

 

. . .

 

Sét đánh giữa trời quang cũng không hơn được cái này.

 

Lục Thanh Y ghét nhất là kế hoạch định trước bị thay đổi. Bởi khi kế hoạch được chế định, y sẽ đối nó ôm chờ mong. Bất kể là ai nếu chờ mong bị phá, vậy trong lòng đều không dễ chịu. Y lúc này mới nhớ tới, trong phong thư mà Long Tu phái chưởng môn gửi cho mình, hình như đề cập qua chuyện võ lâm đại hội tổ chức tại Tung Sơn.

 

Vương Đại Đạt thấy y tức giận, nhỏ giọng nói: “Mặt trời mọc thì Thái Sơn là đẹp nhất, chưởng môn hà tất phải ngóng trông mà chạy tới địa bàn người khác.”

 

Lục Thanh Y nói: “Mặt trời mọc ở Thái Sơn ta thấy từ nhỏ đến lớn, giờ nhắm mắt cũng có thể nhớ tới, đẹp gì chứ.”

 

“Nhưng mặt trời mọc ở Tung Sơn và mặt trời mọc ở Thái Sơn chẳng phải đều là một cái mặt trời sao?” Vương Đại Đạt đối với sự cố chấp của chưởng môn nhà mình rất không hiểu nổi.

 

“Từ cô nương cùng Cố cô nương dưới chân núi đều là cô nương, sao không thấy ngươi thích Từ cô nương?”

 

Vương Đại Đạt sắc mặt nhất hồng, ngượng ngùng nói: “Cái này sao có thể giống nhau chứ?”

 

“Có cái gì không giống?” Lục Thanh Y tâm tình không tốt, lại đi tới cái ao kia câu cá.

 

Vương Đại Đạt sau đó cũng theo tới.

 

Lục Thanh Y vừa chuyển đầu, nheo mắt một cái.

 

Chân Vương Đại Đạt lập tức nhũn ra, tựa vào thân cây nói: “Chưởng môn, ta có chuyện muốn nói.”

 

“Nói.”

 

Vương Đại Đạt thấy y chưa đem mình trói lên cây, vội vàng chớp lấy cơ hội, “Tên kia ở Thanh Thành phái lại tới rồi, đang ở ngoài cửa.”

 

Lục Thanh Y hỏi: “Lại giết lên đây?” Phái Thái Sơn trước giờ đều quản lý không nghiêm, giống như chỉ cần tới một lần rồi, có thể trực tiếp vào trong môn phái chờ, không cần chờ bên ngoài nữa.

 

Vương Đại Đạt lắc đầu, “Là gửi bái thiếp tới.”

 

Thiếp tử hồng diễm diễm, chữ ánh vàng rực rỡ.

 

Lục Thanh Y ngồi ở phòng khách, nhìn Trình Trừng Thành một thân thủy lam trường bào, đeo đai lưng màu lam đậm, giắt ngọc hoàn bạch sắc. Bản thân hắn vốn đã rất dễ nhìn, nếu không trước đây đã không hấp dẫn được Kỷ Vô Địch chủ động chào hỏi. Hôm nay cố ý ăn mặc một phen, lại càng lộ vẻ phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm.

 

Bất quá Lục Thanh Y không phải là loại người có thể bị vẻ ngoài mê hoặc.

 

Y rất trực tiếp hỏi: “Lần này quý phái lại có ai chết sao?”

 

Trình Trừng Thành trước khi đến đã chuẩn bị kỹ rồi, nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói: “Nhờ hồng phúc của Lục chưởng môn, Thanh Thành trên dưới đều an.”

 

“Vậy ngươi tới làm gì?”

 

Đương nhiên là tu phục quan hệ. Hắn trở về đem sự tình tiền căn hậu quả nói cho sư phụ xong, sư phụ lập tức phái hắn đến đây bồi tội. Tuy nói Thái Sơn cùng với Thanh Thành cách nhau không gần, thế nhưng chuyện giang hồ ai dám nói chắc? Nhiều bằng hữu so với nhiều địch nhân chung quy vẫn tốt hơn.

 

Trình Trừng Thành thành khẩn nói: “Bồi tội.”

 

Hắn vừa nói, Vương Đại Đạt đã dẫn người của phái Thanh Thành đem một đống lễ vật đưa lên cửa.

 

“Cũng là tạ lễ.”

 

Lục Thanh Y liếc một cái, “Trừ những thứ đó ra?” Trình Trừng Thành là chưởng môn tương lai của phái Thanh Thành, y không tin người này chạy tới chạy lui không nghỉ chỉ để tặng lễ. Những chuyện nhỏ này tùy tiện phái một đệ tự trong môn làm là được rồi.

 

Trình Trừng Thành mỉm cười nói: “Thuận tiện hướng Lục chưởng môn lãnh giáo kỹ thuật câu cá.”

 

Nếu như hắn nói đến bàn luận võ nghệ hay thứ khác, Lục Thanh Y tuyệt đối sẽ đem hắn đá văng, nhưng hắn nói lại chính là câu cá.

 

Lục Thanh Y thấy hắn xuất ra cần câu, ở trước mặt y lắc lắc.

 

“Ngươi làm được không đó?” Y giả vờ xem thường.

 

Trình Trừng Thành lộ ra nụ cười như ý. Để lấy lòng Lục Thanh Y, hắn đã đặc biệt bỏ công nghiên cứu.

 

Trình Trừng Thành cứ như vậy ở phái Thái Sơn ngụ xuống. Đệ tử cùng hắn tới tặng lễ lại bị đuổi trở về Thanh Thành.

 

Nếu luận bàn kỹ xảo câu cá, Lục Thanh Y đương nhiên xấu hổ dẫn hắn đến cái ao hễ câu là trúng kia. Thế nhưng đến nơi khác thì lại lộ ra sự thật: y đến cá biệt tung.

 

Vì thế, Vương Đại Đạt lại tổn hao một phen khổ tâm, mới ở trong Thái Sơn tìm được một dòng suối nhỏ nước cạn lại không chảy xiết.

 

Vương Đại Đạt phụ trách ở thượng du thả cá.

 

Lục Thanh Y cùng Trình Trừng Thành ở hạ du câu.

 

Để bảo chứng không có sai sót, Lục Thanh Y ngồi gần thượng du hơn Trình Trừng Thành.

 

Thủy rất trong, mỗi con cá lội tới, y đều có thể thấy được nhất thanh nhị sở. Vì vậy rất cẩn thận đem móc câu thả tới.

 

Hết lần này tới lần khác, đám cá cứ như trúng tà, mặc kệ y cưỡng bức lợi dụ thế nào, đối với mồi cùng lưỡi câu kia đều như không thấy, thẳng nhằm phía Trình Trừng Thành.

 

Nghe Trình Trừng Thành một cái lại một cái đem chiến lợi phẩm thả vào giỏ, y mất bình tĩnh rồi.

 

Trực tiếp đi qua, hướng bên cạnh hắn ngồi xuống, “Chúng ta đổi vị trí.”

 

Trình Trừng Thành không nói hai lời, ngồi vào vị trí trước kia của y.

 

Nói đến cũng lạ, vị trí trước kia không lưu được cá thoáng cái bầy cá đã tập trung.

 

Lục Thanh Y nhìn đám cá kia, đỏ mắt vô cùng. Y đời không ham gì nhiều, chỉ có hai thứ là chung quanh du ngoạn cùng câu cá mà thôi. Nhưng y thích câu cá, cá lại không thích bị y câu. Cho nên đối với những người được cá thích, y trước giờ vừa ước ao, lại vừa đố kị.

 

Lục Thanh Y đi tới trước mặt Trình Trừng Thành, đem cần câu duỗi ra.

 

Trình Trừng Thành rất thức thời mà đổi cần câu.

 

Nửa canh giờ sau.

 

Giỏ cá Trình Trừng Thành đã đầy.

 

Lục Thanh Y vẫn trống không.

 

Trình Trừng Thành ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Y lại đang đi tới, mỉm cười hỏi: “Lục chưởng môn lần này muốn đổi gì?”

 

“Y phục.”

 

“. . .”

 

Một lúc lâu sau.

 

Lục Thanh Y rốt cục hết hy vọng, mặc chiếc áo choàng có chút dài quá đối với mình, phiền muộn lên đường trở về nhà.

back top