Hương Bạc Hà

Chương 12

Mặc Thâm đỡ cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cậu em Mặc Hàm thì vào phòng ôm ra hòm thuốc cấp cứu.

 

Mặc Thâm cởi chiếc giày học sinh bằng da cô mang bên chân trái, gỡ tấm khăn quấn quanh mắt cá, xong lại nhẹ nhàng tháo chiếc tất vải đã bết dính vào chân. Cuối cùng, đập vào mắt cậu là một lỗ hổng sâu cỡ đốt ngón tay trên khớp xương mắt cá chân, thịt bên trong hơi đùn ra ngoài, máu ướt lênh láng. Trời ạ, thì ra bị thương nặng đến thế! Cậu không kìm được khẽ rùng mình.

 

“Đau không?” Mặc Thâm vừa nhẹ giọng hỏi vừa đón lấy miếng băng gạc khử trùng cậu em đưa qua, gắng sức chặn lại miệng vết thương. Cậu nghiêng mặt nhìn cô, cô vẫn cắn môi dưới lắc đầu dù rằng lớp mồ hôi rịn ra đầy trên vầng trán đã tích tụ thành dòng nước nhỏ lăn dài theo sườn mặt bên phải, rồi rơi xuống đọng lại trên ngón tay xanh xao.

 

Rõ ràng đã đau như vậy mà còn nói không đau. Tựa như có tảng đá đè nặng trong trái tim, cậu bần thần không biết nên nói gì với cô cho phải.

 

Ở bên cạnh, Mặc Hàm nhìn chằm chằm không rời mắt, thấy miếng băng gạc chẳng mấy chốc lại thấm ướt máu, cậu quính quáng la lên: “Hình như máu không ngưng chảy anh ơi!”

 

Dĩ nhiên biện pháp cầm máu đơn giản không thể có hiệu quả. Việc cần thiết nhất phải làm trong tình huống vết thương sâu như thế này chính là khâu lại. Mặc Thâm chỉ mới là học sinh cấp ba, cho dù vì mong muốn kế thừa sự nghiệp của ba nên cậu đã đọc khá nhiều sách y dược, nhưng một cậu con trai tuyệt nhiên chưa từng bắt tay vào thực hành như cậu chắc chắn không thể khâu vết thương cho cô. Cậu rút thêm mấy miếng băng gạc thấm máu tứa ra từ miệng vết thương, tiếp đến lại đắp một lớp bông gòn chặn lên trên, sau cùng dùng băng dán dán chặt lại. Làm xong, cậu ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc kiểu xưa, vừa hay đã sắp đến bảy giờ tối. Buổi chiều vú ra ngoài rồi gọi điện về bảo người bạn giữ vú ở lại nhà dùng bữa. Bình thường ba mẹ cậu hay về nhà vào thời gian này, ba cậu bây giờ chắc chắn đang trên đường đi.

 

Mặc Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em trai: “Mặc Hàm.”

 

Mặc Hàm ngơ ngác nhìn cậu: “Phải đi bệnh viện hả anh?”

 

“Không cần.” Mặc Thâm giữ chặt vai Mặc Hàm trấn an, “Ba sắp về rồi đấy. Em mau gọi điện nói trước với ba đi, xong rồi làm bát nước đường pha muối mang lại đây.”

 

“Có thật là không sao không anh?” Mặc Hàm thở ra gấp gáp nhìn chăm chú chân trái bị thương của Hứa Tri Mẫn, như thể cậu còn đau hơn cả cô.

 

Trong lòng Mặc Thâm đã có chút ngờ vực, nhưng việc cần kíp bây giờ không phải là truy hỏi đầu đuôi cớ sự, giọng cậu trở nên nghiêm nghị: “Mặc Hàm, còn không mau đi đi.”

 

Mặc Hàm lúc này mới đờ đẫn gật đầu, chạy tới chỗ đặt điện thoại trong góc phòng khách rồi bắt đầu quay số. Mặc Thâm thì nhanh chóng vào phòng ôm một tấm chăn ra quấn quanh người Hứa Tri Mẫn.

 

Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh chợt nóng, tiếp theo đó là một cảm giác tê dại xộc vào đầu ngón tay. Thoáng sợ hãi, cô muốn nắm lòng bàn tay lại để xua đi cái cảm giác tê dại khó chịu đó. Một bàn tay mát lạnh phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô. Cô he hé mi mắt, xuất hiện trong tầm nhìn mờ nhạt bởi mồ hôi là đôi đồng tử sâu không thấy đáy của Mặc Thâm. Cậu nói với cô: “Cậu cần phải uống nước.”

 

Một thìa nước run run kề sát vào bên môi cô. Cô chật vật đảo mắt nhìn sang, là Mặc Hàm. Cậu khom lưng, tay bên này bưng bát, tay bên kia cầm thìa lại run bần bật. Cặp mắt kính – thứ đồ vật vốn luôn gánh lấy trọng trách làm cái mặt nạ của cậu – đã được cởi bỏ, trong đôi mắt cậu giờ đây đong đầy ánh sáng trong trẻo. Cô cảm nhận được thời khắc này cậu rất chân thành, rất ăn năn hối hận vì đã làm sai, lòng không khỏi thêm phần bùi ngùi:Cậu ấy cũng giống mình, cho dù có ngụy trang ra sao chăng nữa, một khi phải giáp mặt với nỗi đau thật sự, cũng sẽ để lộ ra con người thật của mình. Cậu ấy chung quy vẫn là cậu bé lương thiện, ngây thơ và nhỏ tuổi hơn mình.

 

Cô mở miệng uống một hơi cạn sạch thìa nước cậu đưa tới. Thấy cậu thở phào như trút được gánh nặng, cô cũng lặng lẽ buông bỏ tảng đá nặng nề trong lòng.

 

Mặc Thâm tiếp tục giúp cô mát-xa hai tay tê cứng. Mặc Hàm nghe tiếng chuông cửa, vội vàng buông bát nước, chạy ra mở cửa cho ba.

 

Mặc Chấn sải bước vào nhà. Hứa Tri Mẫn vừa thấy ông liền khẽ mở miệng, định lên tiếng chào hỏi lễ phép nhưng ông xua tay: “Cháu nghỉ ngơi giữ sức đi.” Tiếp đến ông mở băng dán xem xét miệng vết thương rồi nói: “Xem ra chảy máu khá nhiều đây.”

 

“Dạ đúng rồi đó ba.” Mặc Thâm đáp, “Cho nên tụi con đợi ba về chứ không đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

 

Mặc Chấn lúc này đã phát hiện bát nước đường pha muối bên cạnh, ông lướt mắt nhìn qua hai cậu con trai, hài lòng khen ngợi: “Hai đứa làm tốt lắm. Mặc Thâm, con đỡ bạn vào nằm trong phòng bà giúp ba.”

 

Thế là Hứa Tri Mẫn được nằm yên ổn trên giường, toàn thân đắp chăn bông, chỉ chừa ra chỗ bị thương. Cơn đau đã giảm đi nhiều sau một mũi thuốc tê, cô mệt đến mức mắt díp cả lại, mơ màng lắng nghe tiếng người nói lao xao.

 

Không bao lâu sau Dương Minh Tuệ cũng về đến nhà. Việc đầu tiên bà làm không phải là hỏi cô bị thương như thế nào mà là xua hai cậu con trai ra khỏi phòng, sau đó xắn hai tay áo phụ giúp chồng.

 

Mặc Hàm ngồi trên ghế gập trong phòng khách, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên trán, hỏi dồn dập: “Em nghĩ chắc ba sẽ tự tay khâu miệng vết thương cho chị Tri Mẫn, ha anh?”

 

“Ừ.” Mặc Thâm nắn cằm trầm tư: Khâu xong vết thương sẽ không chảy máu, như vậy em sẽ tránh được nguy cơ mất máu quá nhiều. Kế tiếp không biết có phải là vấn đề nhiễm trùng hay không.

 

“Chân chị Tri Mẫn sẽ không bị để lại sẹo, đúng không anh?”

 

Mặc Thâm xoay người lại, cậu đã sớm cảm thấy chuyện này thật kỳ quái. Thấy cậu em vẻ mặt hối lỗi, cậu ngồi xổm người xuống, hai tay giữ hai vai Mặc Hàm: “Mặc Hàm, nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Em cũng không biết tại sao chị Tri Mẫn lại bị thương như vậy nữa. Nhưng mà, em đã lừa chị ấy. Em lừa chị ấy chạy vào trong công trường, bởi vì em không muốn chị ấy gặp người nhà họ Kỷ. Em nói thật, em chỉ định làm chị Tri Mẫn bị trễ giờ thôi, em nghĩ đến lúc đó chị ấy bắt buộc phải bỏ cuộc, tất nhiên sẽ quay về nhà. Em không ngờ, thật tình em không ngờ chị ấy sẽ bị thương….”

 

“Được rồi. Mặc Hàm, đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của em.”

 

“Không anh ơi. Là tại em. Chị ấy nói với em: ‘Tốt rồi. Cậu đã về nhà bình an.’ Không sai, là tại em nên chị ấy mới bị thương.”

 

Mặc Thâm bàng hoàng: Trong tình cảnh như thế mà em vẫn còn sức để nói với em trai tôi những lời này!

 

“Anh, từ khi thấy cảnh bà bị chính người thân ruột thịt tổn thương, em đã thề sẽ bảo vệ bà. Vậy mà em chưa làm được gì cả…” Mặc Hàm thì thào rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cánh cửa phòng bà cụ đang đóng im ỉm.

 

Mặc Thâm lo âu nhíu chặt chân mày, cậu chưa từng trông thấy em trai mang vẻ mặt như vậy bao giờ. Hiện tại điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là cố gắng an ủi: “Mặc Hàm, em đã đọc sách thuốc của ba rồi mà, nhớ không, trong sách có nói lâu ngày vết sẹo sẽ dần dần mờ đi. Mà giả sử sẹo không mờ thì cũng có sao đâu, ngày nay đã có thủ thuật xóa sẹo còn gì.”

 

“Vậy còn vết sẹo trong lòng thì sao hả anh?”

 

Trái tim Mặc Thâm rung lên vì lời em trai. Em cậu rất thông minh, chỉ cần một câu nói đã đánh ngay vào điểm yếu của vấn đề. Cậu nuốt cổ họng khô khốc, không tài nào nghĩ ra câu từ thích hợp.

 

Mặc Hàm đứng lên: “Anh hãy để em yên tĩnh một lát. Lúc trước biết sự nghiệp của ba đã có anh thừa kế nên em mãi không biết bản thân mình muốn làm gì. Nhưng giờ em phải suy nghĩ lại một cách thật cẩn thận thôi anh à.” Cậu đi tới trước cửa phòng mình, quay đầu nhìn anh trai đang trầm mặc, cười buồn: “Anh đừng lo lắng. Cho đến giờ em vẫn cảm thấy chị Tri Mẫn đến nhà chúng ta là đúng. Riêng với điều này thì em dứt khoát không hối hận.”

 

Nhìn cánh cửa khép lại phía sau em trai, Mặc Thâm nhận ra được một điều:Đứa em luôn được ba mẹ và mình hết lòng che chở dưới đôi cánh đã bắt đầu thay đổi rồi.

 

Lúc Dương Minh Tuệ bước ra từ phòng ngủ, thấy trong phòng khách chỉ còn mỗi mình Mặc Thâm, bà liền hỏi: “Mặc Hàm đâu?”

 

“Em mệt nên vào phòng nghỉ ngơi rồi mẹ.”

 

“Mệt?” Dương Minh Tuệ lo lắng, dợm bước vào phòng cậu con nhỏ.

 

Mặc Thâm vội vàng ngăn cản bà: “Mẹ, em vừa ngủ, mẹ đừng đánh thức em.”

 

Dương Minh Tuệ hoài nghi nhìn cậu con lớn: “Con biết Tri Mẫn bị thương như thế nào không?”

 

“Dạ con không biết. Sau khi tan học, con và Mặc Hàm về nhà rồi ở nhà luôn. Đại loại là hơn sáu giờ, cậu ấy bất ngờ đến trước cổng nhà mình kêu cứu, chân trái cậu ấy lúc đó đã bị thương. Chắc là trên đường đạp xe về nhà cậu ấy không cẩn thận bị ngã.”

 

Dương Minh Tuệ nhất thời không tìm ra được sơ hở trong lời giải thích của cậu con lớn nên đành giữ lại nghi vấn trong lòng, chỉ nói: “Con bé muốn gọi điện nói bà về nhà gấp.”

 

Mặc Thâm lo sợ vô cùng: “Mẹ, cậu ấy không sao chứ?”

 

“Đã cầm được máu, tình hình ổn rồi. Nhưng có thể con bé bị nhiễm lạnh, bây giờ đã bắt đầu nóng sốt. Tối nay con bé biết mình không về nhà được nên muốn báo cho người nhà nó biết.”

 

Tối hôm ấy bà cụ nhận được cú điện thoại bất ngờ của cháu gái, liền tức tốc chạy từ nhà người bạn về Mặc gia. Bà đau lòng xoa lòng bàn tay nóng hầm hập của Hứa Tri Mẫn, thở dài: “Haiz. Cháu bà mọi khi luôn luôn cẩn thận mà, sao lần này lại bất cẩn như vậy chứ!”

 

Mặc Hàm vẫn giam mình trong phòng, Mặc Thâm nín thinh không lên tiếng.

 

Giữa lúc bà cụ đang lải nhải thì Dương Minh Tuệ cắt ngang: “Vú, việc cần làm bây giờ là báo cho người nhà con bé biết.”

 

“Đúng rồi, đúng rồi.” Bà cụ đứng dậy ra ngoài gọi điện, gọi xong quay về nói với Dương Minh Tuệ: “Haiz, đúng là họa vô đơn chí mà. Ba con bé đi xa nhà, chừng một tuần nữa mới về được. Mẹ nó thì hồi chiều nay bị ngã trong chỗ làm, giờ đang ở nhà dưỡng thai.”

 

“Dưỡng thai?” Mọi người đều giật mình. Dương Minh Tuệ thận trọng hỏi: “Sao con không nghe Hứa Tri Mẫn nói gì?”

 

“Con bé có biết gì đâu. Nhà họ Hứa lần này xem như có con muộn, hộ khẩu ở nông thôn, được phép sinh hai. Hồi đi coi bói, thầy bói nói nhất định là con trai. Bởi vậy mẹ con bé mới nghĩ tới chuyện sinh con, cái thai mới hai tháng thôi, mẹ nó mặc quần áo rộng nên người ta không nhận ra, với lại cũng không nôn nghén, chỉ thỉnh thoảng buổi tối bị vọp bẻ. Mẹ con bé nghĩ con gái đang vui mừng vì đậu vào trường chuyên, cho nên giấu không cho nó biết chuyện.”

 

Mặc dù vú nói chuyện nọ xọ chuyện kia, trình tự câu cú lộn xộn bát nháo nhưng Dương Minh Tuệ nghe một lát cũng hiểu ra ý bà. Dân Trung Quốc xưa nay luôn tôn sùng quan niệm ‘Trọng nam khinh nữ’. Đối với những người già cả không được tiếp thu nền giáo dục hiện đại thì tư tưởng ‘Nam nữ bình đẳng’ của chính phủ chỉ giống như trò đùa trẻ con. Vì thế mà người ta mang thai nhiều như vậy đơn giản là muốn sinh con trai. Nếu sinh con gái, người làm vợ sẽ mất thể diện, đồng thời cũng không có địa vị trong nhà. Hứa gia tuy lương thiện hiền lành, nhưng mẹ Hứa Tri Mẫn vẫn luôn canh cánh trong lòng nỗi ‘hổ thẹn’ bởi chỉ sinh được một mụn con gái, chưa thể hoàn thành nhiệm vụ duy trì huyết mạch của dòng họ Hứa.

 

Hứa Tri Mẫn nằm trên giường nhẹ nhàng nghiêng người, bà cụ lập tức bịt chặt miệng. Dương Minh Tuệ là người phụ nữ nổi tiếng có học thức, hiểu rõ những nỗi đau do sự kỳ thị giới tính thái quá gây ra, lần đầu tiên bà cảm thấy thương hại cô bé Tri Mẫn, bà nói: “Vú này, nếu đã vậy thì vú bảo Tri Mẫn ở chỗ chúng ta vài ngày đi. Vú nói với Hứa gia, Mặc gia chắc chắn sẽ giúp con bé chữa lành vết thương, trả về cho họ một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh.”

 

Bà cụ liên tục nói lời cám ơn, sau đó đi ra khỏi phòng.

 

Tối hôm đó, Hứa Tri Mẫn nhắm nghiền mắt từ đầu chí cuối. Dù cô biết bên cạnh mình có rất nhiều người tận tình chăm sóc, nhưng cõi lòng vẫn thấy vô cùng cô độc mỗi khi nghe tiếng gió rít gào bên ngoài khung cửa. Cô hiểu, mẹ giấu cô chuyện em trai bởi mẹ biết cô đã cố gắng bù đắp cho nỗi tiếc nuối không có con trai nối dõi của Hứa gia bằng cách luôn sống mạnh mẽ kiên cường, luôn chịu khó học tập để đạt thành tích xuất sắc. Ấy thế mà kết quả cuối cùng lại như vậy…Cô thầm cười trong lòng, tự nhủ: Có em trai cũng tốt, sau này mình sẽ không còn cô đơn nữa.

 

Cô vừa định quay lưng lại để tránh bị tiếng gió làm phiền thì chợt có người nắm lấy tay cô.

 

Cô không mở mắt, hô hấp ngừng lại, cảm nhận rõ hơi thở chỉ thuộc về riêng cậu càng lúc càng đến gần khuôn mặt mình. Vẫn với chất giọng trầm thấp ấy, cậu lặp lại câu nói lần đầu tiên họ trò chuyện cùng nhau: “Hứa Tri Mẫn, hai chúng ta đều là cùng một loại người… Vì vậy, từ đầu đến cuối em không phải chỉ có một mình.”

back top