Hương Bạc Hà

Chương 41

Sau khi trở về, Hứa Tri Mẫn bắt tay ngay vào thực hiện kế hoạch.

 

Thật ra chiêu ‘Dương đông kích tây’ này chỉ là một lần ra tay trong tình cảnh bất đắc dĩ. Chủ nhiệm tuyệt đối sẽ không để một nhân tài như Vương Hiểu Tịnh bỏ đi. Mà đứng trên lập trường của y tá trưởng Giang, người có khả năng cạnh tranh vị trí y tá trưởng khoa với chị ta chỉ có Vương Hiểu Tịnh. Nếu Vương Hiểu Tịnh ra tranh cử chức y tá trưởng, các vị chủ nhiệm sẽ phải lo lắng về sự phát triển sau này của khoa, cũng như lưỡng lự giữa quyết định có nên ủng hộ Vương Hiểu Tịnh hay không. Tranh cử y tá trưởng giống như tranh cử chủ nhiệm, mỗi công nhân viên chức trong khoa đều giữ trong tay một phiếu ngang nhau. Hứa Tri Mẫn thử tính toán số phiếu, nếu đúng nhưng cô tính thì…

 

Để đảm bảo phần lớn số phiếu theo đúng kế hoạch của mình, Hứa Tri Mẫn đã nghiên cứu cùng Phương Tú Mai trong một thời gian dài. Hai người phân công nhau hành động. Với những đồng nghiệp có quan hệ tốt với Vương Hiểu Tịnh trong khoa, hai cô nàng thực hiện công tác thuyết phục hàng loạt. Song song đó, Hứa Tri Mẫn còn nói gần nói xa chuyện Vương Hiểu Tịnh quyết tâm giành được chức y tá trưởng với nhóm Mặc Thâm.

 

Đến ngày tuyển cử, có ba người tham gia tranh cử là y tá trưởng Giang, Vương Hiểu Tịnh và Tiêu Hồng. Hứa Tri Mẫn đã đoán trước được kết quả của Tiêu Hồng, ngoại trừ phía Trương Tề Duyệt, số phiếu tổ y tá bầu cho chị ta lác đác chẳng bao nhiêu, phiếu bầu lên đến một số lượng nhất định thì ngừng hẳn lại. Trong khi đó, số phiếu của Vương Hiểu Tịnh và y tá trưởng Giang rượt đuổi nhau rất sít sao.

 

Y tá trưởng Giang ngồi tại chỗ mà sắc mặt không khỏi có phần khẩn trương. Từ khi nghe nói Vương Hiểu Tịnh muốn tham gia tranh cử, chị ta không hiểu nổi tại sao người không màng danh lợi như Vương Hiểu Tịnh lại đột ngột thay đổi tính nết nên đã kín đáo hỏi chuyện một số chủ nhiệm và y tá. Xem chừng, tính ganh đua trong con người Vương Hiểu Tịnh còn nhiều hơn so với chị ta dự đoán.

 

Thành viên đọc kết quả bầu cử là trợ lý Lý. Trong thời gian kiểm những lá phiếu cuối cùng, Phương Tú Mai ngồi ở hàng ghế sau nhích lại gần rỉ tai Hứa Tri Mẫn, “Bàn tay giữ ghế của y tá trưởng run cầm cập lên ấy, cô giáo cậu lại cực kỳ bình tĩnh, xem ra rất tin tưởng ở cậu. Cậu nỡ để người thầy tốt như vậy ra đi thật à?”

 

Hứa Tri Mẫn thì thầm: “Vì không nỡ nên mới càng muốn chị ấy đi.” Làm việc trong khu lâm sàng bao lâu nay, chứng kiến nhiều cảnh sinh tử, hơn bao giờ hết cô hiểu tính mạng con người mong manh, ngắn ngủi đến mức nào. Dĩ nhiên ai cũng hy vọng điều tốt cho bạn bè mình, nhưng có gì quan trọng hơn sức khỏe của họ chứ?

 

“Ơ, ơ kìa… đều là hai mươi ba phiếu, số phiếu bằng nhau.” Trợ lý Lý kinh ngạc đến độ nói năng lắp bắp.

 

Khắp phòng rộ lên tiếng xôn xao.

 

Dương Sâm nói với Mặc Thâm: “Sao trùng hợp thế? Không hợp lý gì cả, rất nhiều bác sĩ bên chúng ta đã bỏ phiếu cho Vương Hiểu Tịnh, chẳng lẽ cả tổ y tá chẳng ai bầu chị ấy? Theo lý mà nói, mối quan hệ giữa Vương Hiểu Tịnh và tổ y tá đâu tệ…”

 

Mặc Thâm kề sát ngón tay lên mặt, anh nheo mắt quan sát Hứa Tri Mẫn cách đó không xa. Hứa Tri Mẫn và Phương Tú Mai ngồi cạnh nhau, vẻ mặt hai cô nàng không giấu được sự phấn khích khi nghe ‘Số phiếu bằng nhau’.

 

Quách Diệp Nam ngồi phía sau anh lên tiếng: “Mặc Thâm, cô gái của cậu lại giở trò với tất cả bọn mình nữa rồi.”

 

“Giở trò á?” Dương Sâm vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

 

Viên Hòa Đông nãy giờ vẫn im lặng, nhíu mày nói: “Không lẽ…”

 

“Đúng vậy, e là Vương Hiểu Tịnh phải đi.” Mặc Thâm khẳng định, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào. Mẫn của anh càng ngày càng mạnh mẽ.

 

Các chủ nhiệm khoa và lãnh đạo bộ phận y tá vào văn phòng nhỏ bên cạnh thảo luận. Sau gần nửa giờ tranh luận kiệt liệt, các vị lãnh đạo mới ra khỏi văn phòng. Chủ nhiệm Đường bước lên bục tuyên bố: “Y tá trưởng Giang đảm nhiệm chức y tá trưởng của khoa chính quy. Về phần y tá Vương Hiểu Tịnh, vì phân viện hai của chúng ta mới khánh thành trung tâm lọc máu nên sẽ điều cô sang khoa mới hỗ trợ công tác chuẩn bị.”

 

Kết quả như vậy là công bằng, không ai có thể đưa ra lời dị nghị. Một tràng tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo là những lời chúc mừng rộn ràng.

 

Phương Tú Mai vừa vỗ tay vừa len lén nói: “Hứa Tri Mẫn, sao tớ không biết chuyện trung tâm lọc máu, cậu nghe ai nói vậy?”

 

“Tớ chỉ đề nghị cô giáo tớ làm song song hai việc đó là, trước khi bầu cử đến thăm nhà chủ nhiệm Đường và trưởng ban nhân sự một chút.” Hứa Tri Mẫn nhỏ giọng đáp, “Phân viện hai muốn phát triển nghiệp vụ thì bắt buộc phải mở khoa mới, đây là cơ hội tốt nhất cho cô tớ rời phòng can thiệp.”

 

“Nếu Vương Hiểu Tịnh đi rồi thì ai sẽ tiếp quản phòng can thiệp?” Phương Tú Mai chợt nhớ ra vấn đề quan trọng. “Chắc là cậu phải không?”

 

“Chị Vương chưa đi ngay đâu, chắc chắn sẽ có giai đoạn chuyển giao công việc. Chị ấy và tớ dự định chọn người tiếp quản là cậu và Linh Linh.”

 

“Hả?” Phương Tú Mai la lên, “Thế còn cậu?”

 

Hứa Tri Mẫn vội vàng ra hiệu bảo cô nàng nhỏ giọng, gượng cười đáp: “Có lẽ tớ cũng sắp đi rồi.”

 

Phương Tú Mai sốt ruột nắm tay Hứa Tri Mẫn: “Cậu sắp đi đâu cơ?”

 

Ý định ra đi của Hứa Tri Mẫn không phải nảy sinh trong phút nhất thời mà đã bắt đầu hình thành từ những cuộc nói chuyện qua điện thoại với Dương Minh Tuệ vào sau Tết.

 

Mặc Thâm loáng thoáng nghe được câu hỏi đầy kinh ngạc của Phương Tú Mai trong lúc để ý nhìn cô, trái tim anh chợt thắt lại. Một lúc sau, anh đi tới dắt cô ra khỏi đám đông: “Em đi theo anh.”

 

Chuyện này chẳng sớm thì muộn cũng phải giải thích rõ ràng với mọi người. Hứa Tri Mẫn gật đầu, đi cùng anh đến một nơi vắng vẻ.

 

Gió dịu dàng cuốn mái tóc dài của cô, anh nhớ giây phút nhìn thấy cô qua cửa sổ nhà mình, kể từ đó nàng yêu quái tóc đen xinh đẹp đã đi vào nơi sâu thẳm trái tim anh.

 

Cô ngẩng mặt lên nói: “Mặc Thâm, em muốn nghỉ việc.”

 

Anh mấp máy môi, trăm ngàn lời nói hóa thành một chữ: “Ừ.”

 

Giọng nói phảng phất đau khổ của anh làm cô đâm ra bối rối: “Sự tình không phải như anh nghĩ đâu, là thế này…” Hứa Tri Mẫn ổn định tâm trạng rồi nói ra nguyên nhân: “Dì Tuệ là người rất tốt.”

 

“Mẹ anh?” Mặc Thâm hơi nhướng mày, “Mẹ anh xưa giờ luôn là người tốt.”

 

“Nhưng trước đây em lại nghĩ dì Tuệ rất khó gần, anh biết mà, lúc em mới đến nhà anh đó.”

 

Anh hiểu ra, phá lên cười sảng khoái: “Mẹ anh đã làm em thay đổi cách nhìn như thế nào vậy?”

 

“Vì anh từng kể em nghe chuyện dì Tuệ xuống nông thôn với tư cách thanh niên trí thức, quá khứ nỗ lực thi đại học trong hoàn cảnh gian khổ của dì khiến em vô cùng xúc động. Thế nên, sau Tết dì gọi điện tìm em thì trong lòng em có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn. Tiếp đó thường cách một ngày dì sẽ gọi điện cho em một lần. Sau này dì đề nghị em đăng ký dự thi thạc sĩ pháp luật đại học Chính pháp* Trung Quốc.”

 

(*) Chính trị và pháp luật.

 

“Anh tán thành ý kiến của mẹ.”

 

Cô ngạc nhiên, chẳng lẽ anh và mẹ anh đã thống nhất với nhau từ trước?

 

Anh mỉm cười bí hiểm: “Sức khỏe của em vốn không thích hợp làm lâm sàng, nhưng em thông minh như vậy lại vùi đầu vào nghiên cứu kể ra cũng hơi đáng tiếc. Y học Trung Quốc phát triển đến một trình độ nhất định sẽ cần đến các ngành học bổ sung, giới y học sẽ rất cần những chuyên gia pháp luật có kiến thức y học.”

 

Ban đầu anh khuyên cô thi chuyên ngành y tá là vì muốn cô lĩnh hội được nhanh hơn các vấn đề gặp phải trong lâm sàng. Quả thật, do thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân hơn bác sĩ nên y tá có thêm nhiều khả năng lý giải mâu thuẫn tồn tại trong chữa trị. Làm lâm sàng bao lâu nay đã giúp cô cảm nhận được sâu sắc rằng, không gì quan trọng hơn sự hài hòa trong chữa trị, và chỉ khi nào quyền lợi của nhân viên y tế và người bệnh được bảo đảm, việc chữa bệnh mới có thể thực hiện bình thường và cứu được nhiều sinh mạng.

 

Anh ôm cô, hôn lên tóc cô. Anh hy vọng con đường cô đi tốt đẹp hơn bất cứ người nào khác, nhưng mỗi lần chia xa đều làm lòng anh đau đến tận cùng.

 

Cô nép vào lòng anh, nghe nhịp đập trái tim anh, ngực cô chợt nhói lên. Giây phút đôi môi anh hạ xuống, cô nhiệt tình đáp lại.

 

Hai người bước chầm chậm trên con đường mòn. Trên đường có rất nhiều ông cụ bà cụ tay trong tay, cô bỗng dưng nhìn họ đến nhập thần, anh nắm tay cô trong nỗi xúc động dâng trào.

 

Hai người xách hai cặp lồng cơm đến ngồi trên băng ghế công viên, vừa ăn cơm vừa mải nói chuyện. Chuyện từ trung học đến đại học, rồi đến một năm ngắn ngủi bên nhau sau này. Anh hỏi: “Em thích cô bé Lọ Lem hay công chúa Bạch Tuyết?” Giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết cách đối đáp lại anh: “Anh tưởng anh là bạch mã hoàng tử hở?” Anh cúi đầu hôn khuôn mặt tươi cười của cô, cô chậm rãi nhắm mắt lại để mình chìm đắm trong ngọt ngào.

 

Đêm hôm nay, rất dài mà lại rất ngắn.

 

Muốn nghỉ việc phải được lãnh đạo khoa chấp thuận. Mặc Thâm thuyết phục chủ nhiệm, còn Hứa Tri Mẫn thì lôi kéo Phương Tú Mai mời y tá trưởng Giang và Vương Hiểu Tịnh cùng đi ăn sáng. Y tá trưởng đã biết nội tình chuyện tranh cử của Vương Hiểu Tịnh, chị nói lời đầy ‘oán giận’. “Hiểu Tịnh à, cô lúc nào cũng thích gì làm nấy, cô đã muốn đi thì tôi làm sao gây trở ngại cho cô được chứ? Haiz, chẳng qua là các chủ nhiệm chắc hẳn sẽ không nỡ xa cô, cho nên cũng không thể trách cô đã nghĩ ra biện pháp này.”

 

Vương Hiểu Tịnh rót cho y tá trưởng Giang tách trà: “Y tá trưởng, cái chính là em sợ làm khó chị. Nếu vì chuyện của em mà chị và các chủ nhiệm mâu thuẫn, cả bệnh viện này chẳng ai gánh nổi trách nhiệm giúp chị đâu.”

 

Hứa Tri Mẫn và Phương Tú Mai đồng thanh hưởng ứng.

 

“Thôi, thôi, thôi.” Y tá trưởng Giang tức giận nói: “Các cô không cần nịnh tôi, nhân tài xuất hiện liên tục, tôi đây già cả, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần bị người ta hạ bệ.”

 

Hứa Tri Mẫn và Phương Tú Mai thoáng trao đổi ánh mắt. Phương Tú Mai nói: “Y tá trưởng, chị có nghĩ đến việc xin đề tài nghiên cứu khoa học không ạ?”

 

“Chị từng cân nhắc về vấn đề nghiên cứu khoa học trong y tá lâm sàng, nhưng chúng ta làm được không?”

 

“Y tá trưởng, chúng ta có thể thử xin thành phố cấp đề tài. Trước tiên chúng ta thảo luận với bác sĩ Viên, chẳng phải anh ấy có hạng mục nói về trị liệu kết hợp giữa Đông y và Tây y sao ạ? Từ đó chúng ta có thể làm Đông y đặc sắc hơn dựa trên nền tảng y tá Tây y sẵn có, rồi trình bày thành…” Phương Tú Mai phân tích cặn kẽ cho lãnh đạo nghe. Y tá trưởng Giang nghe cô nói chuyện mạch lạc đâu ra đấy, trong lòng thầm kinh ngạc: Cô bé Phương Tú Mai này từ ngày chuyển đến khoa luôn chịu khó làm việc, bản tính lại trung thực, vốn tưởng rằng cô bé là gái quê chỉ biết làm ruộng, không ngờ học thức dồi dào, tư duy sáng tạo. Nếu ủy thác trọng trách cho Phương Tú Mai, biến cô bé thành nòng cốt đắc lực để hỗ trợ cho mình…

 

Hứa Tri Mẫn và Vương Hiểu Tịnh ở một bên lẳng lặng thưởng thức tách trà. Lúc chia tay, Vương Hiểu Tịnh dúi một phong thư vào tay Hứa Tri Mẫn: “Nếu ở Bắc Kinh em bị bệnh mà không tìm được người khám bệnh thích hợp thì hãy tìm đến người này nhé.”

 

“Chị ơi.” Hứa Tri Mẫn nắm chặt phong thư trong tay, giọng nói nghẹn ngào.

 

Vương Hiểu Tịnh hít sâu một hơi, cô không biết nói những lời lâm li nhưng giờ phút này hốc mắt cay xè. “Nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt. Khí hậu phương Bắc không như phương Nam, em giữ gìn sức khỏe!” Nói xong, cô vội quay lưng bước đi.

 

Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn. Tâm tình khi nói lời từ biệt với một người phải chăng chính là khúc Tiễn biệt quanh quẩn trong lòng?

 

Mặc Thâm rất sợ mèo nên Hứa Tri Mẫn giao lại Quả Banh Lông và chậu bạc hà đào lên từ vườn trường cho Viên Hòa Đông.

 

Viên Hòa Đông đặt Quả Banh Lông lên đầu gối, vuốt ve bộ lông mềm mượt của mèo con: “Em định khi nào đi?”

 

“Thủ tục xong hết rồi ạ, ngày mốt em đi.”

 

“Nhanh vậy à?”

 

“Vâng.” Hứa Tri Mẫn đáp. Nói chuyện với người nhà, ba mẹ cô đều không tán thành chuyện cô bỏ công việc hiện tại. May có chị họ thuyết phục, hai ông bà mới miễn cưỡng đồng ý. Dương Minh Tuệ nhờ một người bạn ở đại học Chính pháp Trung Quốc giới thiệu cho Hứa Tri Mẫn vào học trong một trường huấn luyện gần đó. Như vậy, Hứa Tri Mẫn vừa có thể thích nghi với khí hậu Bắc Kinh, vừa có thể tiếp xúc, trao đổi với giáo sư để chuẩn bị cho kỳ thi. Học phí của cô một phần từ số tiền lương cô dành dụm được, một phần do Kỷ Nguyên Hiên tài trợ. Kỷ Nguyên Hiên không biết chuyến đi Bắc Kinh này của cô là do sự khuyến khích của người nhà họ Mặc, cho nên anh rất vui mừng khi thấy cô tự nguyện cắt đứt với anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm. Hứa Tri Mẫn định nói thẳng với anh họ nhưng Vu Thanh Hoàn ngăn cô lại: “Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, đợi hai dì họ em nguôi giận, từ từ chị sẽ nói cho anh em nghe.”

 

“Anh…” Viên Hòa Đông muốn nói lại thôi, anh muốn tiễn cô, nhưng Mặc Thâm chắc chắn cũng muốn tiễn cô. Anh ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc hai sinh mệnh nhỏ em giao cho anh, không để chúng bị bệnh.”

 

“Em tin y thuật của Viên sư huynh ạ.”

 

“Đúng rồi, anh chữa được bệnh cho người, cho động vật, rồi chữa được cho cả cây cỏ nữa chứ.”

 

Quách Diệp Nam trùng hợp nghe được câu nói đùa siêu kinh điển thứ hai của Viên Hòa Đông nổi tiếng lạnh lùng, thế là anh chàng lẹ làng chạy đi lấy bút hí hoáy ghi ghi chép chép, để dành sau này uy hiếp cậu bạn.

 

Lúc tiễn Hứa Tri Mẫn ra cổng, Quách Diệp Nam cũng dặn dò vài câu: “Không phải đàn anh này thích nói này nói nọ em đâu, nhưng nếu em ra ngoài ăn uống thất thường, đến lúc đổ bệnh rồi không ai chăm sóc em đâu đấy.”

 

Hứa Tri Mẫn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

 

Quách Diệp Nam thấy Hứa Tri Mẫn ngoan ngoãn đáp lại mình, cũng hiểu cô đã quen nghe bọn họ lải nhải. Anh ta xua xua tay với cô: “Đi đi, đi đi. Anh rõ là xúi quẩy mới quen một sư muội như em. Anh cảnh cáo em, em mà bị bệnh trăm ngàn lần đừng đến tìm anh, anh không dư bệnh viện cho em nằm nhé!”

 

Cánh cửa đóng sập lại trước mặt Hứa Tri Mẫn, cô chán ngán lắc đầu. Trong số mấy anh chàng đó, Quách Diệp Nam là người có tính tình quái gở nhất.

 

Đến ngày ra đi, mọi người ngầm hiểu ý nhau nên chỉ để một mình Mặc Thâm tiễn cô.

 

Hứa Tri Mẫn mua vé ngồi xe lửa để tiết kiệm chi tiêu. Mặc Thâm giúp cô xách hành lý, hai người im lặng đi bên nhau trên đường ra bến tiễn. Đến cửa lên tàu, nhân viên phục vụ cản không cho Mặc Thâm đi tiếp. Mắt thấy phút chia xa gần kề, cảm giác ngạt thở đè nặng trong lồng ngực anh. Anh nhìn cô đón lấy hành lý từ tay mình, hương bạc hà trên người cô thoang thoảng bay tới rồi dần dần trôi xa. Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn lắng sâu xuống đáy lòng, anh gom hết thảy lý trí và tình cảm ngần ấy năm qua thành một câu, “Anh yêu em.”

 

Giọng nói khàn khàn của anh như một đòn trí mạng khiến Hứa Tri Mẫn chao đảo. Cô đứng thẳng lưng trong tích tắc, mặc cho trái tim mình dậy sóng cuồn cuộn. Cô không thể ngoảnh lại, tuyệt đối không thể ngoảnh lại, nếu ngoảnh lại chắc chắn cô sẽ nhào vào lòng anh chẳng muốn rời đi. Cô hít mũi, cầm chặt va li bằng cả mười ngón tay, rồi bước thẳng vào trong toa tàu.

 

Ngồi bên cửa sổ, cô nhìn bến tiễn càng lúc càng lui về phía xa, còn anh vẫn đứng bất động tại nơi ấy cạnh chiếc bóng đổ dài.

 

“Bạn trai cô si tình quá.” Người ngồi bên cạnh nói.

 

Cô chẳng nói lời nào, nụ cười nhàn nhạt trông càng bi thương bội phần so với nước mắt.

 

Ở thành phố R, Dương Minh Tuệ nhận được tin nhắn Hứa Tri Mẫn gửi đến: “Chào dì Tuệ con đi ạ.”

 

Mặc Chấn đang nghỉ phép ở nhà thấy vậy bèn nói sâu xa: “Anh thấy em từ Tết đến giờ cứ liên lạc với Hứa Tri Mẫn suốt nhỉ.”

 

Dương Minh Tuệ dĩ nhiên biết chồng mình nói bóng nói gió, cười đáp: “Không được à? Em đang gây dựng tình cảm giữa mẹ chồng và con dâu tương lai mà.”

 

“Chẳng phải em không thích con bé sao?”

 

“Em chưa bao giờ nói không thích con bé cả, vả lại em biết người cưới vợ là con em, không phải em.” Nói ra những lời này, bà không khỏi bùi ngùi trước hành động cố công che giấu của cậu con trai cả năm xưa. Đại để là bắt đầu từ sự việc đó, bà đã mạnh dạn để hai người trẻ tuổi tự do phát triển tình cảm.

 

Hiểu vợ không ai bằng chồng. Mặc Chấn cũng không cho rằng một người phụ nữ cực kỳ thông minh như vợ mình sẽ gây khó dễ cho cô gái mà con trai họ đem lòng yêu thương. Huống chi vợ chồng ông bà đã chứng kiến cô bé Hứa Tri Mẫn trưởng thành, tại bữa tiệc trung thu bạn bè ông bà cũng khen ngợi Hứa Tri Mẫn không ngớt. Con trai đã yêu cô con dâu tương lai sâu đậm từ lâu, vợ chồng ông bà sẽ không đời nào gây ra chuyện chia cách đôi lứa ngu xuẩn.

 

Trong lúc cao hứng, Mặc Chấn không khỏi trêu vợ mình vài câu: “Xem em kìa, mạnh miệng quá, em động viên con bé đi theo ngành luật vì muốn bồi dưỡng người nối nghiệp cho em chứ gì?”

 

Dương Minh Tuệ mỉm cười.

 

Hứa Tri Mẫn đã thuyết phục được bà bởi sự thông minh và tâm tính thiện lương, con bé rất can đảm và hiểu chuyện khi dám đề nghị bà tiếp xúc với vợ Kỷ Nguyên Hiên. Sau vài lần trao đổi, bà và Vu Thanh Hoàn đi đến thống nhất: Thị phi giữa hai nhà Kỷ – Mặc sớm muộn gì cũng có thể hóa giải, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp. Hai người sẽ bắt tay nhau chung sức tạo ra cơ hội này, đồng thời sẽ nhờ sự giúp đỡ của Hứa Tri Mẫn trong vai trò trung gian để mọi việc được chu toàn.

 

Dương Minh Tuệ thật sự yêu quý cô con dâu này, bà cười giảo hoạt đáp: “Mẹ chồng con dâu phải cùng đứng một phe mới không bị lũ đàn ông các anh ức hiếp.”

 

Mặc Chấn cười ha ha: “Tình hình thế này thì bước tiếp theo cánh đàn ông bọn anh phải tính xem nên đặt bao nhiêu bàn rượu mừng rồi đây.”

back top