Hương Bạc Hà

Chương 6

Giống như một pha phim quay chậm, Hứa Tri Mẫn từ từ chuyển cằm từ góc 45 độ sang góc 90 độ, nhấc chân lên, rồi tỉnh bơ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, cô dửng dưng bước qua chướng ngại vật chắn đường.

 

Kiều Tường sức mấy mà chịu nổi cái kiểu vênh mặt ngạo mạn của cô, cậu ta đứng bật dậy quát tướng lên: “Cậu với hai thằng nhãi nhà họ Mặc là quan hệ thế nào?!”, đồng thời đưa tay kéo bả vai Hứa Tri Mẫn. Nhưng, chưa kịp chạm vào vai cô thì xe bỗng đột ngột thắng gấp, cậu ta cuống quýt nắm lấy tay vịn, quay đầu lại định mở miệng mắng bác tài.

 

Cửa xe xịch mở, bác tài cằn nhằn: “Thiệt tình mấy cái người này! Vừa nãy xe mới dừng sao không lên? Khi không bây giờ lại chạy ra đón xe là thế nào?”

 

“Bởi vì cháu vừa nhận ra một người.”

 

Hơn ai hết, Kiều Tường nhớ như in giọng nói lạnh như băng này. Thấy người trả lời bước lên xe, rồi lại thấy ánh mắt lạnh lẽo khuất sau tóc mái dài nhìn xoáy thẳng vào mình, cậu ta bất giác lảo đảo một cách mất tự chủ, lầm rầm trong lòng: “Là Mặc Thâm, đúng là Mặc Thâm…” Rồi tiện thể nhớ lại khoảng thời gian cậu vừa chuyển tới trường Trung Học Thực Nghiệm…

 

Chạng vạng ngày hôm ấy, khoảng sân bóng trường Trung Học Thực Nghiệm nhuộm màu hoàng hôn đỏ ối.

 

Ở đó, Kiều Tường và đám anh em lưu manh đang bao vây một cậu nhóc không biết lễ độ. Giữa lúc cả bọn ồn ào cãi vã, bỗng nhiên phía sau có tiếng sột soạt vẳng ra từ khóm cây um tùm trong vườn hoa.

 

Cả bọn kinh ngạc quay lại: “Ai?”

 

Một nam sinh dáng dấp cao dong dỏng đứng lên từ trong bụi cỏ, gãi gãi lỗ tai, thờ ơ nhìn phớt qua cả lũ, sau đó cậu ta cẩn thận phủi cỏ vụn bám trên đồng phục, cầm cặp lên và sải bước đi qua giữa đám con trai với gương mặt không có lấy một chút biểu cảm.

 

Kiều Tường xưa nay không quen có ai ra vẻ ta đây trước mặt cậu ta, nhưng vừa định nhào lên cản đường, cậu ta đã bị một đứa kéo lại.

 

“Đừng đi, Kiều Tường, sư huynh Mặc Thâm bên cao trung đó.”

 

“Thì sao?” Cậu ta cũng không phải chưa từng tẩn nhau với bọn cao trung.

 

“Mặc Thâm không giống mấy đứa kia. Anh ta là đệ tử duy nhất của võ quán Taekwondo lấy được đai đen đấy.”

 

Nếu là đệ tử của võ quán Taekwondo thì Kiều Tường lại có phần kiêng dè.

 

Cậu nhóc đang bị đám con trai hội đồng thấy vậy liền gào lên với Mặc Thâm: “Sư huynh, cứu em!”

 

“Cái thằng ranh này!” Kiều Tường dữ tợn nạt nộ.

 

Mặc Thâm ngoảnh đầu lại. Bắt gặp đôi mắt giá rét tối tăm của cậu, cả bọn chẳng đứa nào dám hó hé. Một lúc lâu sau, giọng nói của Mặc Thâm chầm chậm vọng tới giữa bốn bề gió rít: “Tôi không biết cậu.” Nói xong, cậu quảy cặp lên vai và bước thẳng về phía trước, không màng quay đầu lại.

 

Kiều Tường chưng hửng nhìn theo bóng lưng cậu ta: Thằng này quái đản thật, coi vậy mà không ra tay giúp đỡ kẻ yếu, không lẽ nó cũng là một thằng hư hỏng?

 

Các băng nhóm trong trường Trung Học Thực Nghiệm chỉ e sợ đệ tử võ quán Taekwondo, mà đệ tử võ quán đều nghe theo anh em Mặc gia. Điều may mắn nhất đối với bọn học trò lưu manh chính là, anh em Mặc gia mặc dù là học sinh có học lực tốt đạo đức tốt nổi tiếng nhất trường nhưng không bao giờ xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa anh em họ không kết giao nhiều bạn bè và những ai có thể làm bạn với họ đều là người không nhúng tay vào chuyện của người khác, không gây ra chuyện thị phi. Vì vậy, cho đến nay giữa các băng nhóm và anh em Mặc gia vẫn bình an vô sự.

 

Bây giờ hai con người vốn bàng quan với chuyện thiên hạ lại lên tiếng vì một nữ sinh sao?! Kiều Tường liếc mắt sang Hứa Tri Mẫn, xong lại lườm lườm anh em nhà họ Mặc đang tiến tới, một lần nữa nghĩ đến câu nói bốc phét đám anh em chuyền tai nhau: “Muốn sống yên ổn thì đừng dại dột chọc vào hai anh em Mặc gia.” Cậu ta âm thầm siết chặt nắm tay.

 

Đứng giữa mấy cậu con trai, Hứa Tri Mẫn cảm thấy mình lâm vào tình thế cực kì xúi quẩy. 80% là vì lời căn dặn của Dương Minh Tuệ nên anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm mới buộc phải lên xe khi thấy Kiều Tường kiếm chuyện với cô. Nhưng chắc chắn, những người xung quanh xem trò vui không nghĩ như vậy. Đưa mắt nhìn lác đác vài hành khách mặc đồng phục Trung Học Thực Nghiệm trong toa xe, trong đầu cô mường tượng ra một viễn cảnh: Buổi khai giảng ngày mai, cả trường Trung Học Thực Nghiệm sẽ xôn xao bởi một tin động trời thế này – ‘Hôm qua trên xe buýt, học sinh hạng bét của Trung Học Thực Nghiệm và anh em Mặc gia ưu tú nhất của Trung Học Thực Nghiệm đã vì một nữ sinh mà…’

 

Nhận ra đã va phải bức tường trở ngại, bộ não xử lý tình huống nhanh cấp kỳ. Rất lanh trí, cô phát hiện hàng ghế cuối cùng còn duy nhất một chỗ ngồi trống, bèn lập tức đi qua đó, tỏ thái độ chẳng can hệ gì với cả hai phe. Một phương thức dàn xếp rất ổn thỏa.

 

Chứng kiến Hứa Tri Mẫn hành động ngoài dự liệu của mọi người, Kiều Tường sững sờ: Gì kỳ vậy? Ban nãy mình thấy rõ ràng anh em Mặc gia đưa con nhỏ ấy lên xe, không lẽ mình nhìn nhầm? Cũng có thể. Nhớ sáng nay đi tới tận trung học Thiên Nguyên thăm dò tin tức về nó, quả thật cũng chẳng nghe ai nói gì về quan hệ giữa nó và anh em Mặc gia.

 

Nghĩ vậy, Kiều Tường không khỏi phân vân không biết có nên nhân cơ hội này ra tay dạy dỗ Hứa Tri Mẫn hay không, đến lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy hai anh em kia cũng lơ đễnh bước về trước.

 

Mặc Thâm đi tới hàng ghế tận cùng, chỉ tay về chỗ trống ở hàng ghế trước, hỏi hai nữ sinh ngồi bên cạnh Hứa Tri Mẫn: “Làm phiền hai cậu, chúng ta đổi chỗ được không?”

 

Hai nữ sinh này đều đeo thẻ học sinh Trung Học Thực Nghiệm và đều ái mộ anh em Mặc gia, hai cô nàng đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu: “Dạ, được chứ, sư huynh.” rồi ôm cặp sách vui mừng hớn hở rời khỏi chỗ ngồi.

 

Mặc Thâm thản nhiên ngồi xuống cạnh Hứa Tri Mẫn, ngay lập tức cô vội vàng muốn đứng dậy. Bất ngờ, cậu kín đáo ngoắc chân vào phía sau bắp chân cô, không hề lường trước được tình thế này, cô ngỡ ngàng đứng sững lại một chút rồi ngồi trở lại vào ghế. Ngay sau đó cậu đè tay cô lại, nhỏ giọng nói: “Ngồi xuống đi, tôi không muốn tôi và Mặc Hàm bị mẹ la đâu.”

 

Nghe cậu nhắc đến Dương Minh Tuệ, sắc mặt Hứa Tri Mẫn trở nên u ám, cô ngồi yên không cử động.

 

Kiều Tường nhìn sự việc đang diễn ra trước mặt, lòng dạ căng thẳng, mặt mũi sầm sì: Con nhỏ này quả nhiên có quen biết với anh em Mặc gia. Vậy thì chuyện của mình và nó phải tính sổ thế nào bây giờ? Kiều Tường ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng khi xe ghé vào một trạm trên đường đi, cậu ta quyết định xuống xe.

 

Nhìn qua cửa sổ thấy Kiều Tường đón taxi, Hứa Tri Mẫn liền nói: “Đến trạm sau các cậu cũng xuống xe đi.”

 

“Không. Bọn tôi sẽ đưa cô về nhà.” Mặc Thâm đáp.

 

“Không cần đâu, tôi thấy cậu ta đi rồi kia kìa.”

 

Mặc Thâm cười lạnh: “Đầu óc như heo.”

 

Hứa Tri Mẫn nghĩ: Cậu ta đang mắng mình là heo, hay mắng Kiều Tường là heo?

 

Mặc Hàm im lặng từ nãy đến giờ, cậu để ý thấy chiếc taxi chở Kiều Tường vượt qua xe buýt, rẽ vào con đường phía trước, liền nói với Hứa Tri Mẫn: “Chị Tri Mẫn, anh em nói đúng đó, để bọn em đưa chị về nhà nhé.”

 

Hứa Tri Mẫn không trả lời: Cậu ta mắng Kiều Tường là heo rồi sẵn tiện mắng mình là heo luôn đây mà. Cô chống tay lên cằm, lẳng lặng ngoảnh mặt về phía cửa xe, hình ảnh trông nghiêng của người ngồi bên cạnh thấp thoáng chẳng rõ trên tấm kính trong suốt. Bóng dáng chợt ẩn chợt hiện đó gợi lại trong cô về cái đêm hai người lần đầu gặp gỡ. Hứa Tri Mẫn không khỏi cảm thán: Nửa năm trước vẫn chỉ là hai người xa lạ, bây giờ đã ngồi cạnh nhau rồi.

 

Chạy qua quãng đường dằn xóc lắc lư, rốt cuộc xe cũng dừng lại trước ngõ nhà Hứa Tri Mẫn. Bước xuống xe, cô trông thấy cách trạm xe buýt khoảng vài thước, Kiều Tường đang nghểnh cổ đứng đợi cô. Hứa Tri Mẫn lặng thinh liếc nhìn Mặc Thâm, thầm nghĩ: Sao cậu ấy suy đoán chuẩn xác thế nhỉ?

 

Kiều Tường đương nhiên không lường trước được anh em Mặc gia sẽ đi cùng Hứa Tri Mẫn tới đây. Thấy nụ cười không hở miệng của Mặc Thâm rõ mồn một trước mắt, cậu ta cảm giác như có hai luồng khí lạnh buốt thẩm thấu vào lòng bàn chân mình. Dễ dàng vạch trần quỷ kế nửa đường xuống xe của cậu ta như thế, cái kẻ đó nào có giống một con mọt sách mà cậu ta từng gặp trước kia. Đánh nhau không thắng nó, bày mưu tính kế cũng thua trên tay nó. Kiều Tường đứng yên tại chỗ nhìn anh em Mặc gia chằm chằm, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có ập vào lồng ngực, cơn giận giữ kìm nén khiến mặt và cổ cậu ta đỏ gay gắt.

 

Hứa Tri Mẫn nghĩ, cứ kéo dài như vậy không phải là cách hay, thôi thì nói một câu xin lỗi với cậu ta cho êm chuyện, nhưng vừa tiến về trước một bước, Mặc Thâm đã cản cô lại: “Đừng dây vào loại con trai ấy.”

 

“Tôi đi xin lỗi cậu ta.” Cô mạnh dạn nói.

 

“Cậu cho rằng cậu xin lỗi thì cậu ta sẽ nhận lời xin lỗi của cậu hay sao?”

 

Cô bối rối nhìn cậu, chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng lời nói và hành động của cậu vượt rất xa khoảng cách tuổi tác ít ỏi giữa họ.

 

Mặc Thâm thấy vẻ mờ mịt giăng kín trong đôi mắt to tròn của Hứa Tri Mẫn, nhịn không được nói nhỏ: “Có biết vì sao mẹ tôi bỗng dưng đưa quần áo cho cậu không?”

 

Vấn đề này thực sự vẫn đang quấy nhiễu tâm trí cô, cô hỏi: “Vì sao?”

 

“Bởi vì…” Cậu nhìn xuống cổ áo cô, “Cậu không có bạn trai phải không?”

 

Hứa Tri Mẫn trong phút chốc không biết nên đối đáp như thế nào. Chính xác. Hứa Tri Mẫn không có bạn trai, cô luôn duy trì hình ảnh một cô học trò ngoan ngoãn, ngày qua ngày dồn mọi tâm sức vào chuyện học hành. Thế nhưng quái lạ thật, tại sao cậu ấy trả lời theo kiểu ‘hỏi một đằng, nói một nẻo’ như thế? Vả lại nghe giọng điệu của cậu ấy, xem ra cậu ấy có rất nhiều bạn gái thì phải?

 

Không biết vì nguyên nhân gì, cảnh hai người nói chuyện càng khiến Kiều Tường điên máu. Cậu ta sừng sộ trừng mắt nhìn họ, ném lại một câu hăm dọa: “Tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”, rồi liền vẫy tay chặn taxi và hùng hổ lên xe rời đi.

 

Hứa Tri Mẫn không thể hiểu nỗi, cô còn chưa nói câu nào với cậu ta, vậy mà sao ánh mắt cậu ta nhìn cô lúc bỏ đi trông cứ như muốn làm thịt cô thế kia?

 

Mặc Thâm đứng bên cạnh nói xen vào: “Cậu ta có vẻ thích cậu đấy.”

 

Nghe câu nói đó, Hứa Tri Mẫn trợn tròn mắt. Đời này cô ghét nhất là mấy kẻ chẳng biết gì nhưng cứ bình phẩm chuyện của người khác như thể hiểu rõ lắm vậy. Cậu ta tiếp xúc với cô còn chưa đến một ngày, dựa vào cái gì dám mở miệng kết luận sự việc giữa Kiều Tường và cô cơ chứ? Dĩ nhiên, cô sẽ không vì thế mà kể chuyện cô tự đi gây thù chuốc oán với Kiều Tường. Vẫn giữ thái độ lịch sự, cô mím môi rồi lạnh nhạt nói: “Tôi là người không thích bị người khác đùa giỡn quá trớn. Cậu vui lòng chú ý lời nói của cậu! Tạm biệt.”

 

Nói xong cô quay lưng đi thẳng, không hề ngoảnh lại.

 

Sự kết hợp giữa cá tính mạnh mẽ và vẻ ngoài điềm đạm thanh nhã bao lâu nay của cô đã tạo nên một nét tương phản cực kỳ ấn tượng. Anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm vẫn đứng dõi theo cho tới khi bóng cô biến mất trong ngõ tối. Lát sau Mặc Thâm quệt quệt mũi, quay ra đường vẫy taxi.

 

Mặc Hàm cả buổi chỉ lặng thinh đứng ngoài cuộc, cậu nhìn lưng anh trai, bụng bảo dạ: Chưa bao giờ thấy anh mình đối với nữ sinh nào như vậy cả, không phải là… Và nụ cười vỡ lẽ dần lan ra bên môi cậu.

 

Mặc Thâm, Mặc Hàm vừa về đến nhà đã bị mẹ gọi vào thư phòng.

 

Mặc Chấn ngồi trên ghế mây lật xem tờ báo thương mại Hồng Kông. Dương Minh Tuệ ngồi bên cạnh, hỏi hai cậu con trai: “Đưa bạn về nhà à?”

 

“Dạ, đưa về nhà.” Hai anh em gật đầu.

 

“Mặc Hàm, con phải gọi Tri Mẫn là chị, biết chưa?” Dương Minh Tuệ dạy bảo cậu con trai út.

 

Cậu con khẳng định chắc nịch: “Lần đầu gặp con đã gọi là chị rồi đấy ạ.”

 

“Mặc Thâm.” Dương Minh Tuệ quay sang cậu con lớn, trầm giọng nói: “Nếu như con bé không gọi con là anh, con cũng đừng để ý, nghe chưa?”

 

“Con hiểu rõ rồi, thưa mẹ.” Mặc Thâm đáp rành mạch. Hẳn là mẹ cũng biết về Kỷ Nguyên Hiên nên mới cố ý nhắc nhở cậu một cách sâu xa.

 

Nghe mẹ căn dặn kỹ lưỡng xong, hai anh em ra khỏi phòng.

 

Mặc Chấn buông tờ báo xuống, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm rồi nhìn vợ nói: “Anh nói này, em có bận tâm chuyện không đâu hay không. Anh thấy con bé rất ngoan, hiền lành, trầm tĩnh lại biết vâng lời, hơn nữa anh tin đứa trẻ đã đậu vào Trung Học Thực Nghiệm nhất định là đứa con luôn làm ba mẹ yên lòng.”

 

“Chuyện gì cũng nên có mức độ anh ạ. Quá trầm tĩnh, quá vâng lời cũng không phải là tốt.”

 

Mặc Chấn nở nụ cười: “Xem em nói kìa, cứ như có người muốn cướp con trai em không bằng.”

 

Dương Minh Tuệ nghe vậy đầu mày đang nhíu chặt tức thì giãn ra, cười nói: “Con bé mới mấy tuổi đầu mà cướp được con trai em ư? Con trai em dễ cướp như vậy sao?”

 

“Phải rồi, hai đứa con trai của em đâu có dễ cướp, nhờ em dạy bảo cho nên tụi nó không chỉ ngoan ngoãn, biết vâng lời, mà chuyện gì cũng có mức độ…” Mặc Chấn lại thong thả lật báo.

 

Dương Minh Tuệ đương nhiên biết chồng đang nói đùa, thấy việc cũng không có gì đáng lo nên bà đứng dậy ra ngoài.

 

Mặc Chấn lật hai trang báo, ngước lên nhìn vợ đang đi đến cửa phòng, dịu giọng nói đôi câu: “Minh Tuệ, em đừng nghiêm khắc quá với con bé ấy. Anh không muốn vú phải khó xử.”

 

“Anh yên tâm.” Dương Minh Tuệ nhẹ nhàng đáp lại.

 

Về phần Hứa Tri Mẫn, về đến nhà, mẹ cô hỏi: “Mặc gia không giữ con ở lại ăn cơm tối hả?”

 

“Dạ, tại con muốn về nhà ăn.” Hứa Tri Mẫn thay đồ rồi lấy rổ giúp mẹ rửa rau.

 

Bà Hứa trìu mến nhìn con gái: “Nếu thấy không được thì để mẹ nói với chú Mặc, không đi tới nhà họ nữa…”

 

“Không sao đâu mẹ, Mặc gia rất tốt, con nói thật đó.” Nói xong cô vội cúi đầu nhìn xuống. Người nhà họ Mặc – bất luận là Dương Minh Tuệ hay anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm – đều tốt với cô, nhưng vấn đề ở đây không phải là ‘tốt hay không tốt’ mà là ‘chênh lệch’. Ngặt một nỗi, làm sao cô có thể bộc bạch nỗi trăn trở trong lòng mình cùng mẹ được đây.

 

Cô quệt mồ hôi nóng hổi trên trán, vớt lá rau lên rửa rồi ngẩng mặt nhìn mẹ, tự tin cười nói: “Mẹ ơi, là tự con muốn đi Mặc gia cơ mà. Với lại từ trước tới nay con đã bao giờ làm mẹ phải lo lắng chưa?”

 

“Đó là vì…” Bà Hứa không nghĩ ra câu nào để phản đối.

 

Hứa Tri Mẫn yên lặng dõi mắt nhìn cây phượng hoàng bên ngoài cửa sổ, những đóa hoa lửa đỏ rực như nói thay tiếng lòng cô trong phút giây này: Ngày khai giảng ngày mai sẽ là khởi đầu của những chuỗi ngày rất khác xưa.

back top