Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 42

Nhắc đến chuyện này ta chỉ nhớ Tiểu Ngư tiên quan từng nói thích ta, nhưng hắn còn thích dạng thần tiên nào khác hay không thì ta không biết, bèn tự đem mình ra làm mẫu, trả lời: “Chắc là thích loại giống như ta.”

 

Tiểu thiên binh khóe miệng méo xệch, trông như sắp khóc tới nơi.

 

Còn Phác Xích Quân thì nhíu mày, nghiêng người hỏi ta: “Mỹ nhân, làm sao nàng biết Dạ thần thích nàng?”

 

“Đương nhiên là do chính miệng hắn nói ra.” Ta căn cứ vào sự thực trả lời.

 

“Xì!” Phác Xích Quân cười nghiêng ngả, “Lầm to! Mịch nhi ngây thơ quá, nam nhân nói ‘thích nàng’ thì quá nửa có ý nói ‘ghét nàng’, không thể tin, không thể tin! Mấy chuyện tình ái này bác đại tinh thâm lắm, bên trong ẩn chứa rất nhiều thứ, nhất nhất cần chú ý bốn chữ tinh hoa ‘câu nói cửa miệng’ này. Đạo hạnh chỉ cần kém một chút thôi thì cũng khó có thể chống đỡ được.”

 

“Vậy phải như thế nào mới biết được đâu là thích thật sự?” Tiểu thiên binh rất hiếu kỳ, cũng ngồi ngay xuống thềm đá hóng chuyện. Yểm Thú cọ cọ vào vạt áo của ta, ngoan ngoãn nằm dưới chân ta「©xmydux.」đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Phác Xích Quân.

 

Phác Xích “đại sư” ngồi ở trung tâm, vẻ mặt cao thâm khai đàn giảng pháp, “Một người nam nhân nếu như thật tình thích ngươi, thì sẽ thường nhìn ngươi ngơ ngẩn, thí dụ giống như hiện giờ ta đang nhìn Mịch nhi vậy nè.” Phác Xích Quân vẻ mặt si mê nhìn về phía ta, làm ta rùng cả mình.

 

“Một người nam nhân nếu như thật tình thích ngươi, thì tuyệt đối sẽ không nổi giận với ngươi, thí dụ như ta sủng ái Mịch nhi vậy nè; một người nam nhân nếu như thật tình thích ngươi, thì lúc ngươi vui sẽ còn vui hơn ngươi, lúc ngươi buồn sẽ tìm cách làm cho ngươi vui, sẽ yêu thương ngươi còn hơn cả bản thân ngươi, biết cách quan tâm chăm sóc ngươi còn hơn cả bản thân ngươi. Thí dụ như Mịch nhi hiện tại ngón chân đang bị sưng, toàn thân ta đều thấy đau đớn giống như bị nghiền nát vậy.” Phác Xích Quân bỗng cầm lấy chân của ta xoa xoa nắn nắn, lòng bàn tay hơi ấm ấm có lẽ sử dụng pháp lực, để hắn xoa quả nhiên có chút hiệu quả.

 

Chỉ có điều Phác Xích Quân nắm chân của ta, mà trên mặt hiện rõ vẻ thèm thuồng như tiểu cẩu nhìn thấy khúc xương quả thực khiến người ta phát hãi. Ta rùng mình, rụt bàn chân lại xỏ tọt vào trong giày, Phác Xích Quân lưu luyến bịn rịn giữ không được đành buông ra, nói: “Kỳ thực, ngoại trừ ta ra, nam nhân trong thiên hạ đều thích vĩnh viễn không thể chiếm được.” Phác Xích Quân hướng ra phía sau lưng ta mỉm cười hoa lệ, “Thí dụ như…”

 

“Tham kiến Hỏa thần điện hạ!”

 

Ta quay đầu lại, hai người thiên binh canh giữ bên ngoài Bắc Thiên Môn đồng loạt khom lưng ôm quyền chào một người cao lớn đứng trước mặt, người nọ hoa phục rực rỡ, mặt như quan ngọc, phía sau có mười người đeo kiếm vác đao đứng vây chung quanh hắn, không phải Phượng Hoàng thì còn ai vào đây. Bên dưới hai hàng lông mày lưỡi mác xếch ngược, hai con mắt đen trắng rõ ràng đang chĩa sang bên này.

 

Có lẽ Phượng Hoàng dẫn binh đích thân tuần tra Thiên Môn, ta nhìn hắn mỉm cười thân mật. Hắn không nói một lời, nhìn lướt qua ta như chuồn chuồn đạp nước, ánh mắt như đao quang kiếm ảnh chớp lóe phang về phía Phác Xích Quân.

 

“Nếu ta nhớ không lầm, Ngạn Hữu Quân xưa nay khinh thường Thiên Giới, hôm nay năm lần bảy lượt quay lại Thiên Giới chẳng biết là vì sao?”

 

“Văn nhân thi sĩ có câu, tối thị nan tiêu mỹ nhân ân (khó mà có thể quên được ơn của mỹ nhân). Ngạn Hữu tất nhiên là vì mỹ nhân mà đến.” Phác Xích Quân lại nhìn về phía ta y như đang nhìn một khúc xương.

 

Sợi tua rua trên trường kiếm đeo bên thắt lưng Phượng Hoàng đón gió bay bay, “Ngạn Hữu Quân tiền sự chồng chất, đã phạm luật trời nhiều không kể xiết, lẽ nào hôm nay lại muốn chồng thêm tội mới là xông vào Thiên Giới?”

 

Phác Xích Quân phe phẩy vạt áo không bận tâm, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huống hồ, chỗ đứng của Ngạn Hữu hiện tại mặc dù gần Thiên Giới, nhưng chưa phải Thiên Giới, bên ngoài Bắc Thiên Môn, ngăn cách một cánh cửa, không thể coi là xông vào thiên đình.”

 

Phượng Hoàng tay vịn chuôi kiếm, cười đến mức u ám, “Xưa nay được biết Ngạn Hữu Quân thiện chiến, không bằng cho Ngạn Hữu Quân một cơ hội lập công chuộc tội gia nhập binh doanh lập chiến công. Ngạn Hữu Quân nghĩ sao?”

 

Phác Xích Quân bỗng chốc như người bị đâm sâu bảy tấc, sắc mặt trở nên tái nhợt.

 

Đúng lúc đó, bên ngoài Bắc Thiên Môn lại có một nhóm người kéo tới, người dẫn đầu chính là thủ lĩnh điểu tộc Tuệ Hòa, ngọc bội kêu đinh đang, quần là áo lượt, theo sau là các tiên tử điểu tộc xanh xanh đỏ đỏ. Tuệ Hòa công chúa ôn hòa mỉm cười bước tới gần, nhưng lúc vừa nhìn thấy Phác Xích Quân thì cứng đờ, trên mặt có phần bất an, rồt thoáng chốc lại khôi phục sắc mặt ung dung nói với Phượng Hoàng「©xmydux.」: “Thật trùng hợp, di mẫu gọi muội đến nói chuyện, vốn định đến bái kiến Thiên Hậu xong sẽ qua Tê Ngô Cung chơi, nhưng không ngờ lại gặp Hỏa thần tuần tra Thiên môn ở đây.”

 

Phượng Hoàng mỉm cười với nàng ta đầy thân thiết, “Tuệ Hòa hiếm khi lên Thiên Giới, không bằng ở lại lâu một chút rồi hãy về.”

 

Thủ lĩnh điểu tộc tươi cười rực rỡ, gật đầu, “Như vậy thì Tuệ Hòa cung kính không bằng tuân mệnh.”

 

Ta bỗng nhiên cảm thấy, lúc này, ở bên ngoài Bắc Thiên Môn trong ba đội nhân mã thì đám người của bọn ta là cổ quái nhất, có cái cảm giác giống như vẽ rắn thêm chân (ý em là cục thịt thừa á). Đang định hỏi xem Phác Xích Quân có muốn đến cung của Tiểu Ngư tiên quan uống chén trà hay không thì Phượng Hoàng bỗng quay sang hỏi: “Ngươi có phải là trướng hạ của Dạ thần?”

 

Ta ngơ ngác, nhưng tiểu thiên binh bên cạnh chẳng biết khi nào đã ôm quyền cúi người vâng dạ nói: “Thuộc hạ chính là Dạ thần doanh hạ.”

 

“Nếu là Dạ thần doanh hạ, hiện tại đêm khuya sao mọc không chịu đi trực đêm mà còn ở đây làm gì?” Phượng Hoàng luyện binh xưa nay cứng rắn, không dung tha bất cứ sơ sót nào.

 

“Dạ thần điện hạ từng nói, từng nói, có thể lao động nghỉ ngơi kết hợp, cần nghỉ ngơi hồi phục…” Tiểu thiên binh thật ra rất ngay thẳng gan dạ, có điều dưới ánh mắt chằm chằm của Phượng Hoàng cái từ cuối cùng vẫn bị nuốt ngược vào trong, chuyển thành câu: “Thuộc hạ bây giờ đi trực đêm!” Nói xong liền so vai ưỡn ngực, vác Hồng Anh Thương chuồn mất.

 

Tuệ Hòa công chúa kia nhìn theo tiểu thiên binh thở dài mỉm cười, “Hỏa thần biết rõ nàng là do Thái Tị Tiên Nhân sinh ra, cần gì phải làm khó nàng như vậy. Thỉnh thoảng thuận theo mọi sự thả lỏng một chút cũng không phải không được.” Thì ra tiểu thiên binh này đúng là một có một chỗ dựa vững chắc, thảo nào kiên cường như vậy. Nhưng mà, Tuệ Hòa công chúa cũng không kém, dám đem chuyện nhà binh ra mà khuyên nhủ Phượng Hoàng, quả nhiên là người được Thiên Hậu gọi là xứng đôi vừa lứa với Phượng Hoàng.

 

“Đã vào trong quân, tất có quân quy. Một sai sót nhỏ cũng không được phép. Có điều, đề nghị thả lỏng của Tuệ Hòa cũng có thể xem xét.” Phượng Hoàng nói rõ lập trường, nhưng cũng rất phong độ để cho mỹ nhân công chúa một chút mặt mũi.

 

Tuệ Hòa công chúa hài lòng, xoay người nói với ta: “Vị tiên tử này đã có duyên gặp mặt một lần tại thọ yến của Thiên Hậu chắc hẳn là ái nữ thất lạc vừa tìm lại được của Thủy Thần?”

 

“Đúng vậy.” Ta hòa nhã gật đầu. Phác Xích Quân bên cạnh diện mạo thản nhiên, thế là ta「©xmydux.」 bỗng sực nhớ ra hắn đã im miệng nãy giờ cũng được khoảng thời gian nửa nén hương rồi đó chứ, thực sự không dễ dàng gì.

 

Tuệ Hòa công chúa ân cần kéo tay ta, nói: “Xưa nay vẫn biết Dạ thần và trưởng nữ của Thủy Thần có hôn ước, nhưng bởi vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, bây giờ Cẩm Mịch tiên tử như gió đông thổi tới, trùng hợp lại là con gái của Hoa Thần, thật đúng là trăm hoa đua nở, Tuệ Hòa có thể hỏi một câu không thỏa đáng hay không, chẳng biết đã quyết định ngày thành hôn chưa? Đến lúc đó đại yến không được quên ta đâu đó.” Tuệ Hòa công chúa tuy nói chuyện với ta, nhưng rốt cuộc chả hiểu vì sao ánh mắt lại len lén liếc nhìn sang Phượng Hoàng.

 

“Tất nhiên là không dám quên. Ngày thành hôn có lẽ cũng nhanh thôi.” Bởi vì ta đã từng liên lụy hại điểu tộc chịu đói oan ức, nên ta cũng cảm thấy có chút mắc nợ. Đúng lúc có thể mượn tiệc rượu này cho các Điểu nhi một bữa bồi dưỡng thân thể, lấy công đền tội.

 

Đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng của Phượng Hoàng nheo nheo.

back top