Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 59

“Tiên thượng thân thể âm hàn, nơi này lửa nóng hầm hập, thực sự không thích hợp ở lâu, mong tiên thượng mau quay về. Nếu tiên thượng gặp phải sơ suất gì, e rằng sẽ khiến Thiên Đế bệ hạ đau lòng lo lắng.”

 

Ta vén ống tay áo, lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng rịn ra trên trán, quạt quạt khuôn mặt: “Không sao đâu. Chỉ hơi nóng chút thôi, đâu có nghiêm trọng như ngươi nói. Ngươi cứ thoải mái đi, Thiên Đế chính vụ bận rộn, không có tinh thần đâu mà tính toán mấy chuyện vụn vặt cỏn con này.”

 

Ly Châu là tiểu tiên cô được Tiểu Ngư tiên quan phái tới hầu hạ ta, cái gì cũng tốt, có mỗi cái tính chuyện bé xé ra to này là chết người. Hơn nữa chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng thích đem ra lải nhải lằn nhằn, hễ mở miệng là luôn khuyên ta thế này bảo ta thế nọ, cuối câu luôn luôn kết thúc bằng một kiểu duy nhất: “E rằng sẽ khiến Thiên Đế bệ hạ đau lòng lo lắng”. Thậm chí ngày thường nếu ta 「©xmydux.」có thất thần ngơ ngẩn hơi lâu một chút, nàng cũng sẽ đưa ra bộ mặt “yêu nước, thương dân” nghiêm túc can thiệp, như thể ta đã gây ra tội ác tày trời, làm như sợ ta bị tẩu hỏa nhập ma lầm đường lạc lối không bằng. Còn nhỏ tuổi mà đã học được cái thói này, tương lai già đi thành tiên bà bà rồi không biết còn lải nhải tới mức nào.

 

Ta lắc đầu thở dài thay cho nàng.

 

Không ngờ Ly Châu thấy ta thở dài, lập tức nét mặt lo âu như sắp đối mặt với cường địch, sẵn sàng nghênh chiến, nói: “Tiên thượng đang than thở gì vậy? Thứ cho tiểu tiên lắm miệng khuyên một câu, có một số việc đã qua thì hãy để cho nó qua đi, phàm nhân ở thế gian đều hiểu rằng làm người cần phải nhìn về phía trước, càng đừng nói đến tiên thượng đã tu hành bao nhiêu năm như vậy, hôm nay đã trở thành một vị thượng thần, cần nghĩ thoáng mốt chút, chỉ cần thỏa mãn thì đó là hạnh phúc. Huống hồ, Thiên Đế bệ hạ đối với tiên thượng toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc cẩn thận chu đáo như vậy, xưa nay chưa từng nhiễm phải những thói quen xấu của Thiên Đế tiền nhiệm, nếu trong lòng tiên thượng còn tưởng nhớ đến người khác, cho dù là một người hầu nhỏ bé như tiểu tiên đây trái tim cũng sẽ nguội lạnh, chứ đừng nói gì đến Thiên Đế bệ hạ…”

 

Đầu của ta, như thường lệ, lại bị một cơn đau đớn thấu tim bất thình lình tập kích, vội lấy một viên đường nhét vào trong miệng, cắt lời nàng nói: “Ở đây ấm áp, ta sẽ ngồi một chút, ngươi hãy về trước đi, giúp ta cho Yểm Thú ăn no.”

 

“Tiên thượng… Bên ngoài phòng luyện đan nóng như trên đỉnh Hỏa Diệm Sơn này của Lão Quân, mà người kêu là ấm áp sao? Còn nữa, con Yểm Thú kia chỉ ăn mộng, Ly Châu biết đi đâu tìm nhiều cảnh mộng như vậy cho nó ăn đây?” Nàng mặt nhăn mày nhó, giậm giậm chân.

 

“Con Yểm Thú này theo ta nhiều năm rồi, không kén ăn đâu, ngươi tùy tiện đút rau cỏ hay tre trúc gì nó đều ăn được.” Ly Châu còn định nói thêm, bị ta vung tay lên che miệng, đành phải nhìn ta giận dữ “tâm bất cam, tình bất nguyện” quay người lui đi.

 

Hôm nay, Thái Thượng Lão Quân xuất quan mở lò luyện đan, mới sáng sớm ta nghe được tin tốt liền cố ý tìm đến đây, nào ngờ bà cụ non Ly Châu này cũng lẽo đẽo đi theo, may mà bây giờ đã đuổi nàng đi được rồi, lỗ tai ta cũng trở nên thanh tịnh, ngay cả hơi nóng hầm hập bên ngoài đan phòng cũng trở nên không còn khó chịu nữa.

 

Vừa đến buổi trưa, nghe thấy chuông vàng trên gác chuông trong Đâu Suất Cung vang dài một tiếng, ta sửa sang lại y phục, đưa cho tiên thị trông cửa một tấm thiếp, không bao lâu sau, tiên thị này đã quay trở lại, cung kính đón ta vào trong, đầu cúi gằm, không dám nhìn ta dù một cái liếc mắt.

 

Theo như Ly Châu nói, hôm đó, Tiểu Ngư tiên quan sau khi vùng thoát khỏi dây trói, liền nhân lúc chư tiên và chúng thiên binh thiên tướng còn đang thất thần hỗn loạn nhanh tay bắt giữ Thiên Đế, chớp mắt đã nắm thế chủ đạo cục diện trong tay, còn quân của Hỏa thần mất đi chủ soái nhất thời như rắn mất đầu nên đã bị quân của Dạ thần lấy ít thắng nhiều hoàn toàn chế ngự. Sau chiến dịch đại thắng, Thiên Giới tổ chức một đại hội luận pháp, trong đại hội, Tiểu Ngư tiên quan liệt kê ra mười tám tội trạng không thể chối cãi của Thiên Đế, cộng thêm xưa nay đức hạnh danh tiếng của hắn lại tốt, chư tiên đều tín phục, nên được tôn làm Thiên Đế kế nhiệm. Còn nguyên Thiên Đế từ nay về sau bị Tiểu Ngư tiên quan lưu đày tới đảo Thần Tiêu Cửu Thần để ăn năn sám hối.

 

Ai làm Thiên Đế đối với ta không quan trọng, chỉ là từ sau khi ta được Thiên Đế tiền nhiệm phong chức Thủy Thần, đến giờ các chư tiên Thiên Giới nhìn thấy ta 「©xmydux.」ai nấy đều mang vẻ mặt cung kính khách sáo nhưng luôn thấp thoáng một chút nét sợ hãi không dễ phát hiện, như thể ta là một cơn đại thảm họa không bằng, khiến ta khó tránh khỏi cảm thấy có chút cảm giác thất bại.

 

Đi xuyên qua những hành lang bát quái rối rắm phức tạp, còn chưa vào được sảnh chính, thì suýt nữa đã bị một tiên thị ăn mặc như dược đồng tay bưng lư hương đụng ngã.

 

“Ngươi đi đứng phải nhìn đường cẩn thận một chút!” Tiên thị dẫn đường nhanh tay lẹ mắt chụp vội cái lư hương sắp rớt, động tác thành thạo nhanh nhẹn, có lẽ tập mãi nên thành quen, miệng vẫn không quên quở trách: “Lúc nào cũng hấp tấp vụng về như vậy.”

 

“Lăng Quang công tử? !”

 

Ta phủi phủi tro nhang trên vạt áo đang định bước vào chính sảnh, thì thấy tiên thị hấp tấp kia đang trân trối nghẹn lời đứng như trời trồng trước mặt ta, giọng nói này hình như có chút quen tai.

 

“Thôi đi, cái gì mà Lăng Quang công tử, còn không mau mau bái kiến tiên thượng.” Tiên thị dẫn đường giật giật tay áo hắn.

 

“Tiên thượng?” Tiên thị kia giật mình.

 

Ta cẩn thận quan sát mặt mũi của người này, oh, đây chẳng phải là sơn phỉ thổ địa tiên năm xưa từng dạy ta bốn chuyện vui nhất đời người đó sao! Hiếm có được một người quen dám nhìn thẳng vào ta, tâm trạng tức thì cảm thấy vô cùng thân thiết, bèn gật đầu thân thiện khách sáo nói: “Thổ địa tiên đã lâu không gặp, có khỏe không?”

 

“A, thực sự là Lăng Quang công tử! Tiểu tiên không biết, không ngờ Lăng Quang công tử lại là một vị tiên thượng, thất kính thất kính.” Thổ địa tiên liên tục chắp tay thi lễ với ta, từ đầu đến cuối cung kính trả lời: “Tiểu tiên mấy năm nay vẫn mạnh khỏe, nơi này tuy nóng nhưng cũng không tệ, có thể thoải mái nhặt mót những mẩu vụn mà Lão Quân luyện đan thừa ra đem hầm lên ăn cũng có thể kéo dài công lực lên một giáp. Có thể nói là trong họa gặp phúc.”

 

Lại nói: “Nhưng ngược lại, Hỏa thần người phạt đày tiểu tiên, aiz, nghĩ lại thì là bạn thân của Lăng Quang công tử đúng không? Chẳng ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Cũng mong Lăng Quang công tử cố nén bi thương trong lòng. Đúng rồi, tiểu tiên phẩm giai thấp kiến thức không nhiều, mạo muội hỏi một câu, Lăng Quang công tử đã lên hàng tiên thượng, không biết ti chưởng (quản lý) cái gì?”

 

Ta ngập ngừng, khẽ nói: “Ti thủy.”

 

“Thủy Thần! … Hỏa thần… thì ra chính là…” Thổ địa tiên buột miệng, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi, không khác gì ánh mắt của những tiên gia khác nhìn ta.

 

Ta lục lọi trong ống tay áo tìm một viên kẹo mạch nha cho vào miệng, bỏ lại ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi của thổ địa tiên lại sau lưng, cất bước vào trong sảnh.

 

Trong sảnh chính Đâu Suất Cung, Lão Quân đang vén rèm từ trong đan phòng ở hậu viện bước ra, thấy ta liền bước vội mấy bước chắp tay nói: “Thủy Thần hữu lễ.” Sau khi mời ta ngồi xuống, lại sai đồng tử hai bên xuống dưới pha trà, đưa tay vuốt vuốt chòm râu hoa râm dài như thác nước dưới cằm, chọn lấy trong đó một dúm râu cháy vàng vân vê, không nhanh không chậm nói: “Thủy Thần lần này lặn lội đường xa đến đây chẳng biết có việc gì?”

 

Không tồi, lão nhi này tính tình thẳng thắn dứt khoát ta thích, tiết kiệm bớt những câu khách sáo qua lại. Ta nhìn dúm râu rõ ràng bị cháy xém lúc luyện đan sắp xếp lại từ ngữ một lúc, rồi nói: “Tiểu thần nghe nói đan của Lão Quân là Thiên Giới nhất bảo, nhỏ có thể giúp người hồi phục cơ thể bị hoại sinh, dưỡng nhan hồi xuân; lớn có thể ngưng khí tụ hồn, giúp người chết sống lại, tiêu trừ bách bệnh.” Ta 「©xmydux.」 dừng lại một chút, chuyển sang nhìn những vết tro chưa kịp lau sạch trên trán lão, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta nghe nói Lão Quân còn luyện được ba viên Cửu Chuyển Kim Đan, có thể hồi phục tiên hồn, kéo dài thần mệnh. Tiểu thần lần này đến đây, chính là muốn hỏi xin Lão Quân một viên Cửu Chuyển Kim Đan này, chẳng biết lão quân có sẵn lòng ban tặng?”

 

Động tác vân vê chòm râu trên tay Thái Thượng Lão Quân khựng lại, rõ là có chút ngoài dự liệu, con Thanh Ngưu dùng để cưỡi ở bên chân cũng ngẩng đầu nhìn ta, kêu “moo” lên một tiếng rồi tiếp tục lim dim.

 

Ta đợi cho những biểu cảm phiền muộn, nhăn nhó, ngại ngùng, khó xử, dữ tợn, tiếc nuối, bất đắc dĩ, mất tự nhiên lần lượt thay đổi trên khuôn mặt Lão Quân diễn ra trong khoảng thời gian một tách trà nhỏ, lại đợi thêm những biểu cảm mất tự nhiên, bất đắc dĩ, tiếc nuối, dữ tợn, khó xử, ngại ngùng, nhăn nhó, phiền muộn chạy như đèn kéo quân trên mặt lão thêm thời gian một nén nhang, mới thấy lão buông chòm râu ra, cầm chung trà lên, nhấp một hớp nước trà, chậm rãi nói: “Hiệu quả của loại đan này không có thần kỳ như Thủy Thần nói đâu, chẳng qua thế nhân nghe nhầm đồn bậy thổi phồng lên mà thôi. Nên hiểu, Thần có bảy hồn bảy phách, kết hợp với bốn mươi chín chu thiên, trừ phi vẫn còn lưu lại một hồn một phách hoặc là thân thể vẫn còn tồn tại, thì dùng kim đan này của lão phu may ra còn có chút công hiệu.” Lão nhìn ta một lúc, lại nói: “Thủy Thần xin kim đan này không phải vì muốn cứu tiên Thủy Thần sống lại đó chứ? Thứ cho lão phu nói thẳng, tiên Thủy Thần hồn phách mất hết thân xác cũng đã chết đi, cho dù là Kim Đan này cũng không thể cứu vãn.”

 

Ta cầm chén trà, rồi lại buông ra, “Tiên phụ quy tiên đã lâu, ta đã không còn ôm ảo tưởng cứu vãn. Hôm nay đăng môn cầu xin Kim Đan chính là cho hắn dùng… mong được Lão Quân tặng đan, Cẩm Mịch nhất định thiên ân vạn tạ, ngày khác nếu có lúc nào Cẩm Mịch có thể tương trợ, thì dù nhảy vào nước sôi biển lửa cũng không chối từ.”

 

Lão quân do dự ngập ngừng mất một lúc, nói: “Nên biết, ba viên Kim Đan này cần tốn hết sáu mươi giáp mới luyện thành, Thủy Thần hãy cho phép lão phu suy nghĩ cẩn thận kỹ lưỡng một ngày, ngày mai hãy trở lại.”

 

Ta cũng biết Kim Đan này luyện mất ba ngàn sáu trăm năm mới thành, vô cùng quý hiếm, không được cố ép Lão Quân, đành phải tiếc nuối đi ba bước ngoảnh lại một lần nhìn mãi bức hoành phi trên cổng lớn Đâu Suất Cung đầy tha thiết.

 

Trở lại Toàn Cơ Cung thì đã là lúc đêm khuya thanh vắng, bên cửa sổ phòng Tiểu Ngư tiên quan vẫn chập chờn ánh đèn dầu, có lẽ hắn còn đang xem tấu thư của các giới, ta 「©xmydux.」nhẹ nhàng rón rén nhón chân ngang qua cửa phòng hắn định âm thầm trở về phòng, không ngờ vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy tiếng Tiểu Ngư tiên quan nói sau lưng ta: “Mịch nhi, nàng đã về rồi?”

 

Ta thầm thở dài trong bụng, xoay người lại, “Phải. Tiểu Ngư tiên quan vẫn chưa ngủ sao?”

 

Hắn bước lên phía trước, phủi đi những giọt sương trên tóc ta, mỉm cười, “Nàng chưa về, ta sao có thể ngủ yên. Đã nói với nàng, gọi ta là Nhuận Ngọc được rồi, gọi hai chữ tiện lợi hơn gọi bốn chữ rất nhiều, nàng thấy có phải không?” Giọng nói nhẹ nhàng êm ái nhưng lại có chút khuyên răn dụ dỗ.

 

Ta ho mấy tiếng, cúi mặt nói: “Tục danh của Thiên Đế sao có thể đơn giản gọi ra, ta thấy không được ổn lắm.”

 

Hắn đưa tay cầm lấy bàn tay ta, nói: “Giữa nàng và ta, nếu còn bận tâm đến những quy củ này, nghe có vẻ xa lạ quá.”

 

Ta lóng ngóng vụng về đáp một câu, “Ta thấy hơi mệt, ngài cũng đi ngủ đi.”

 

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào hai mắt ta, giống như lơ đãng nói: “Nghe nói, hôm nay nàng đến Đâu Suất Cung cầu xin Kim Đan?”

 

Ly Châu con nhỏ miệng rộng này! Ta gục đầu nhìn đầu ngón chân nói: “Chỉ là tùy tiện dạo loanh quanh thôi.”

 

Tiểu Ngư tiên quan khẽ “ờ” một tiếng, lại nói: “Chẳng biết Mịch nhi cần Cửu Chuyển Hoàn Hồn Kim Đan này để làm gì?”

 

Ta lúng túng chớp chớp mắt, trả lời: “Mệnh ta nhiều tai ương, nghĩ đến Kim Đan này mang theo trên người cũng có thể xem như một vật bảo mệnh dùng đến khi cần.”

 

Tiểu Ngư tiên quan ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn ta, nói: “Mịch nhi nếu cần hoặc muốn cái gì, đừng ngại nói với ta, biết đâu ta có thể giúp một vài việc cũng không chừng.”

 

Ta ngẩng phắt đầu lên.

 

Hắn buông tay ta ra, nói: “Đêm đã khuya, nàng đi nghỉ ngơi đi.”

back top