Edit: Ring.
Hồng Nguyệt vẻ mặt kiên trì quỳ thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Giang Mộ Yên.
“Hồng Nguyệt, em muốn nói cái gì thì nói đi! Đối với ta, em không cần phải như vậy!”
Giang Mộ Yên thầm rùng mình, Hồng Nguyệt đột nhiên quỳ xuống như thế này, nàng cũng đã phần nào đoán được là vì chuyện gì, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhớ lại Hồng Nguyệt bao nhiêu năm nay vẫn trung tâm với Giang Mộ Yên nên nàng vẫn nhịn xuống cơn giận mới phát sinh trong lòng, cố gắng tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
“Tiểu thư, em biết cô rất thất vọng với những hành động của đại thiếu gia mấy năm nay, cũng vô cùng đau lòng khổ sở. Nhưng là, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, lão gia không phải là một đối tượng thích hợp, xin tiểu thư đừng mù quáng hiểu lầm sự quan tâm của lão gia với cô.”
“Hồng Nguyệt –”
Giang Mộ Yên nhất thời trừng mắt, lớn giọng hô một tiếng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nàng nghĩ Hồng Nguyệt định nói chuyện muốn nàng tha thứ cho Dạ Tập, nể mặt Bùi Vũ Khâm mà đừng hủy bỏ hôn ước này, không ngờ Hồng Nguyệt lại nói ra lời như vậy.
Chẳng lẽ lòng của nàng đã rõ ràng đến mức ngay cả tiểu nha đầu như Hồng Nguyệt cũng nhìn ra sao?
“Tiểu thư, Hồng Nguyệt biết đây không phải chuyện một tiểu nha đầu như nô tỳ xen vào, nhưng là tiểu thư, nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, theo cô đã nhiều năm nay. Mà sau khi đại nhân qua đời, tiểu thư không còn thân thích hay người nào có thể tin tưởng để đi theo.
Nô tỳ còn nhớ rõ lời đại nhân đã dặn năm đó, đại nhân nói nô tỳ dù thế nào cũng phải đặt hạnh phúc của tiểu thư lên trên hết, cho nên bất luận ra sao, nô tỳ cũng muốn vì tiểu thư mà lo lắng.
Ba năm trước đây theo tiểu thư vào Bùi gia, tuy Bùi gia đối với nô tỳ còn muốn tốt hơn lúc đại nhân còn tại thế, lẽ ra tâm của nô tỳ nên hướng về chủ nhân mới mới đúng. Nhưng mà làm người không thể quên ân, đây là điều đại nhân cùng tiểu thư đã dạy cho nô tỳ, cho nên bây giờ nô tỳ không thể trơ mắt nhìn tiểu thư lầm đường lạc lối mà không mở miệng nhắc nhở. Nếu làm vậy, đó là nô tỳ thất trách!
Tính tình đại thiếu gia hung ác nham hiểm, làm người lại buông thả, tùy hứng, không hiểu được tiểu thư, đối với gia nghiệp không biết phấn đấu, còn nạp thiếp vô số, cũng không hòa nhã với tiểu thư. Tiểu thư gả cho đại thiếu gia như vậy, khẳng định sẽ không có hạnh phúc. Nhưng mà trước đây tiểu thư cô một lòng yêu thích đại thiếu gia, nô tỳ cho dù có cảm thấy ủy khuất thay tiểu thư đi nữa cũng không thể nói rõ!
Nhưng bây giờ thì khác, tiểu thư cô tự mình nhìn thấu đại thiếu gia, không còn hy vọng gì với hắn nữa, chủ động muốn giải trừ hôn ước, trong lòng nô tỳ thực vui mừng thay tiểu thư. Bởi vì đối với nô tỳ, tiểu thư là nữ tử hoàn mỹ, hoàn toàn xứng đáng được một cô gia tốt đến yêu thương. Nhưng hôm nay khi nô tỳ thấy được ánh mắt lưu luyến si mê của tiểu thư thì lại vô cùng sợ hãi.
Tiểu thư nhưng lại dùng ánh mắt không giống hậu bối nhìn trưởng bối như vậy mà nhìn lão gia. Tiểu thư, mặc kệ ánh mắt đó của cô là nhất thời vô tình hay trong lòng thật sự là vậy, nô tỳ đều khẩn cầu tiểu thư, vạn vạn không thể a!
Tiểu thư sau khi sinh bệnh lần này, tựa hồ đã quên rất nhiều chuyện trong phủ. Nhưng mặc kệ như thế nào, tiểu thư cũng nên biết lão gia với tiểu thư là tuyệt đối không có khả năng. Cho nên nô tỳ xin tiểu thư quay đầu là bờ, trăm ngàn lần đừng hồ đồ mà càng lún sâu nữa!”
Hồng Nguyệt nói xong, trong mắt tất cả đều là lệ, lại bắt đầu dập đầu không ngừng.
Chuyện này khiến Giang Mộ Yên rốt cuộc không thể ngồi yên trên giường nữa. Thì ra ánh mắt nàng nhìn Bùi Vũ Khâm vừa rồi đã tiết lộ lòng nàng, như vậy, ngay cả Hồng Nguyệt cũng thấy được, còn Bùi Vũ Khâm thì sao?
Hắn có thấy không?
Nếu có, vì sao hắn lại không nói gì? Là trong lòng đã bắt đầu chán ghét cho nên quay đầu không để ý hay kỳ thật trong lòng hắn đối với nàng cũng có một chút thích?
Cho nên cam chịu sao?
Nhưng rất nhanh, Giang Mộ Yên liền loại bỏ khả năng sau, bởi vì Bùi Vũ Khâm không phải người như vậy.
Thế Bùi Vũ Khâm rốt cuộc là người như thế nào? Trong lòng hắn lại có suy tính gì?
Giang Mộ Yên phát hiện nàng hoàn toàn không thể đoán ra, lại nói, hiểu biết của nàng với Bùi Vũ Khâm cũng không nhiều, nàng chỉ là trúng tình yêu sét đánh với hắn mà thôi!
Giờ Hồng Nguyệt vừa quỳ nói như vậy, không thể không thừa nhận đây đúng là như sấm giáng thẳng xuống đầu, như bị tạt một chậu nước lạnh giữa tháng chạp rét đậm, khiến nàng vừa đau vừa đông cứng, nói cũng không nói nên lời.
Lòng trung thành của Hồng Nguyệt đã là không thể nghi ngờ. Giang Mộ Yên vẫn nghĩ nha hoàn này là Bùi gia phái đến để chăm sóc nàng, không ngờ lại là nha hoàn bên người của Giang Mộ Yên trước đây.
Nay nha đầu này vì chuyện của nàng mà quỳ khóc như vậy, còn dập đầu cầu mãi, đó là cho dù ý chí có sắt đá hơn nữa, nàng cũng không thể thờ ơ như gió thoảng bên tai a.
Giang Mộ Yên nhanh chóng xốc chăn bước xuống giường nâng Hồng Nguyệt dậy “Hồng Nguyệt, em đừng như vậy, mau đứng lên. Những lời em vừa nói, ta sao có thể không biết chứ? Nhưng là Hồng Nguyệt, em cũng nên biết, có một số chuyện thật sự là thân bất do kỷ.
Hồng Nguyệt, nhiều năm qua em đi theo ta, chăm sóc ta, ta sao có thể ngu ngốc mà không biết trên thế gian này, ngoài trừ cha, chỉ có em, gần như là tỷ muội từ nhỏ cùng ta lớn lên này sẽ một lòng vì ta. Hồng Nguyệt, em mau đứng lên, cứ tiếp tục quỳ như vậy, không phải em muốn để ta xấu hổ chết chứ?”
“Tiểu thư –”
Hồng Nguyệt cũng không ngờ tiểu thư luôn lãnh tình thanh ngạo cũng sẽ có một ngày nói ra những câu ấm lòng như vậy, hơn nữa còn là nói với nha hoàn như nàng. Tiểu thư nói xem nàng là tỷ muội, này sao có thể không khiến nàng cảm động chứ?
Hồng Nguyệt vốn đã khóc không ngừng, lúc này lại càng vì kích động mà giàn giụa nước mắt.
Hồng Nguyệt vẻ mặt kiên trì quỳ thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Giang Mộ Yên.
“Hồng Nguyệt, em muốn nói cái gì thì nói đi! Đối với ta, em không cần phải như vậy!”
Giang Mộ Yên thầm rùng mình, Hồng Nguyệt đột nhiên quỳ xuống như thế này, nàng cũng đã phần nào đoán được là vì chuyện gì, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhớ lại Hồng Nguyệt bao nhiêu năm nay vẫn trung tâm với Giang Mộ Yên nên nàng vẫn nhịn xuống cơn giận mới phát sinh trong lòng, cố gắng tâm bình khí hòa mà nói chuyện.
“Tiểu thư, em biết cô rất thất vọng với những hành động của đại thiếu gia mấy năm nay, cũng vô cùng đau lòng khổ sở. Nhưng là, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, lão gia không phải là một đối tượng thích hợp, xin tiểu thư đừng mù quáng hiểu lầm sự quan tâm của lão gia với cô.”
“Hồng Nguyệt –”
Giang Mộ Yên nhất thời trừng mắt, lớn giọng hô một tiếng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nàng nghĩ Hồng Nguyệt định nói chuyện muốn nàng tha thứ cho Dạ Tập, nể mặt Bùi Vũ Khâm mà đừng hủy bỏ hôn ước này, không ngờ Hồng Nguyệt lại nói ra lời như vậy.
Chẳng lẽ lòng của nàng đã rõ ràng đến mức ngay cả tiểu nha đầu như Hồng Nguyệt cũng nhìn ra sao?
“Tiểu thư, Hồng Nguyệt biết đây không phải chuyện một tiểu nha đầu như nô tỳ xen vào, nhưng là tiểu thư, nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, theo cô đã nhiều năm nay. Mà sau khi đại nhân qua đời, tiểu thư không còn thân thích hay người nào có thể tin tưởng để đi theo.
Nô tỳ còn nhớ rõ lời đại nhân đã dặn năm đó, đại nhân nói nô tỳ dù thế nào cũng phải đặt hạnh phúc của tiểu thư lên trên hết, cho nên bất luận ra sao, nô tỳ cũng muốn vì tiểu thư mà lo lắng.
Ba năm trước đây theo tiểu thư vào Bùi gia, tuy Bùi gia đối với nô tỳ còn muốn tốt hơn lúc đại nhân còn tại thế, lẽ ra tâm của nô tỳ nên hướng về chủ nhân mới mới đúng. Nhưng mà làm người không thể quên ân, đây là điều đại nhân cùng tiểu thư đã dạy cho nô tỳ, cho nên bây giờ nô tỳ không thể trơ mắt nhìn tiểu thư lầm đường lạc lối mà không mở miệng nhắc nhở. Nếu làm vậy, đó là nô tỳ thất trách!
Tính tình đại thiếu gia hung ác nham hiểm, làm người lại buông thả, tùy hứng, không hiểu được tiểu thư, đối với gia nghiệp không biết phấn đấu, còn nạp thiếp vô số, cũng không hòa nhã với tiểu thư. Tiểu thư gả cho đại thiếu gia như vậy, khẳng định sẽ không có hạnh phúc. Nhưng mà trước đây tiểu thư cô một lòng yêu thích đại thiếu gia, nô tỳ cho dù có cảm thấy ủy khuất thay tiểu thư đi nữa cũng không thể nói rõ!
Nhưng bây giờ thì khác, tiểu thư cô tự mình nhìn thấu đại thiếu gia, không còn hy vọng gì với hắn nữa, chủ động muốn giải trừ hôn ước, trong lòng nô tỳ thực vui mừng thay tiểu thư. Bởi vì đối với nô tỳ, tiểu thư là nữ tử hoàn mỹ, hoàn toàn xứng đáng được một cô gia tốt đến yêu thương. Nhưng hôm nay khi nô tỳ thấy được ánh mắt lưu luyến si mê của tiểu thư thì lại vô cùng sợ hãi.
Tiểu thư nhưng lại dùng ánh mắt không giống hậu bối nhìn trưởng bối như vậy mà nhìn lão gia. Tiểu thư, mặc kệ ánh mắt đó của cô là nhất thời vô tình hay trong lòng thật sự là vậy, nô tỳ đều khẩn cầu tiểu thư, vạn vạn không thể a!
Tiểu thư sau khi sinh bệnh lần này, tựa hồ đã quên rất nhiều chuyện trong phủ. Nhưng mặc kệ như thế nào, tiểu thư cũng nên biết lão gia với tiểu thư là tuyệt đối không có khả năng. Cho nên nô tỳ xin tiểu thư quay đầu là bờ, trăm ngàn lần đừng hồ đồ mà càng lún sâu nữa!”
Hồng Nguyệt nói xong, trong mắt tất cả đều là lệ, lại bắt đầu dập đầu không ngừng.
Chuyện này khiến Giang Mộ Yên rốt cuộc không thể ngồi yên trên giường nữa. Thì ra ánh mắt nàng nhìn Bùi Vũ Khâm vừa rồi đã tiết lộ lòng nàng, như vậy, ngay cả Hồng Nguyệt cũng thấy được, còn Bùi Vũ Khâm thì sao?
Hắn có thấy không?
Nếu có, vì sao hắn lại không nói gì? Là trong lòng đã bắt đầu chán ghét cho nên quay đầu không để ý hay kỳ thật trong lòng hắn đối với nàng cũng có một chút thích?
Cho nên cam chịu sao?
Nhưng rất nhanh, Giang Mộ Yên liền loại bỏ khả năng sau, bởi vì Bùi Vũ Khâm không phải người như vậy.
Thế Bùi Vũ Khâm rốt cuộc là người như thế nào? Trong lòng hắn lại có suy tính gì?
Giang Mộ Yên phát hiện nàng hoàn toàn không thể đoán ra, lại nói, hiểu biết của nàng với Bùi Vũ Khâm cũng không nhiều, nàng chỉ là trúng tình yêu sét đánh với hắn mà thôi!
Giờ Hồng Nguyệt vừa quỳ nói như vậy, không thể không thừa nhận đây đúng là như sấm giáng thẳng xuống đầu, như bị tạt một chậu nước lạnh giữa tháng chạp rét đậm, khiến nàng vừa đau vừa đông cứng, nói cũng không nói nên lời.
Lòng trung thành của Hồng Nguyệt đã là không thể nghi ngờ. Giang Mộ Yên vẫn nghĩ nha hoàn này là Bùi gia phái đến để chăm sóc nàng, không ngờ lại là nha hoàn bên người của Giang Mộ Yên trước đây.
Nay nha đầu này vì chuyện của nàng mà quỳ khóc như vậy, còn dập đầu cầu mãi, đó là cho dù ý chí có sắt đá hơn nữa, nàng cũng không thể thờ ơ như gió thoảng bên tai a.
Giang Mộ Yên nhanh chóng xốc chăn bước xuống giường nâng Hồng Nguyệt dậy “Hồng Nguyệt, em đừng như vậy, mau đứng lên. Những lời em vừa nói, ta sao có thể không biết chứ? Nhưng là Hồng Nguyệt, em cũng nên biết, có một số chuyện thật sự là thân bất do kỷ.
Hồng Nguyệt, nhiều năm qua em đi theo ta, chăm sóc ta, ta sao có thể ngu ngốc mà không biết trên thế gian này, ngoài trừ cha, chỉ có em, gần như là tỷ muội từ nhỏ cùng ta lớn lên này sẽ một lòng vì ta. Hồng Nguyệt, em mau đứng lên, cứ tiếp tục quỳ như vậy, không phải em muốn để ta xấu hổ chết chứ?”
“Tiểu thư –”
Hồng Nguyệt cũng không ngờ tiểu thư luôn lãnh tình thanh ngạo cũng sẽ có một ngày nói ra những câu ấm lòng như vậy, hơn nữa còn là nói với nha hoàn như nàng. Tiểu thư nói xem nàng là tỷ muội, này sao có thể không khiến nàng cảm động chứ?
Hồng Nguyệt vốn đã khóc không ngừng, lúc này lại càng vì kích động mà giàn giụa nước mắt.