Edit: Eing.
Từ sau khi Giang Mộ Yên hùng hổ tuyên bố câu đó, nguyên ngày này, nàng quả nhiên nghe lời cái gì cũng không làm, chỉ để Hồng Nguyệt mang cháo tổ yến đến, sau đó như uống thuốc độc mà húp hết hai bát lớn.
Tiếp theo nàng lại uống thêm một bát thuốc thanh nhiệt, bồi bổ nguyên khí rồi mới nặng nề ngủ.
Hồng Nguyệt cũng vì cùng Bùi Vũ Khâm ở bên cạnh Giang Mộ Yên suốt một ngày một đêm mà mệt đến cực điểm, lại không chịu nghe lời Giang Mộ Yên về phòng mình nghỉ ngơi, liền trải một tấm đệm ngay cạnh chân giường mà ngủ.
Một chủ một tớ, vừa ngủ là ngủ đến không biết trời trăng gì.
Trong thời gian đó, Thanh Thư được Bùi Vũ Khâm phân phó đến xem tình huống vừa mở cửa phòng đã lấy hai chủ tớ ngủ ngon lành nên cũng không đi vào nữa mà mỉm cười trở về phục mệnh.
Mà Bùi Dạ Tập thì lúc Phạm đại phu đến xem vết thương nghe được tin tức hôm qua Giang Mộ Yên sốt cao nguy hiểm thì không khỏi sốt ruột nằm không yên, không để ý mọi người ngăn cản mà muốn tự mình đến sân Giang Mộ Yên ở nhìn một cái. Nhưng vừa đến nơi đã nghe nha hoàn thủ vệ nói nàng đang nghỉ ngơi, hắn không dám xông vào đánh thức Giang Mộ Yên thật vất vả mới hạ sốt nên cũng chỉ có thể phẫn nộ đứng trước cửa phòng, trừng mắt một lúc rồi đành bất đắc dĩ đi về.
Mà tất cả những chuyện này, Giang Mộ Yên quyết tâm ngủ no nê một giấc, mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì không hề phát hiện.
“Lão gia, tiệc ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng dựa theo phân phó của ngài. Bàn tiệc liền dọn trong Lưu Vân tiểu trúc này sao? Hay là giống năm rồi, dọn ở Vị Vũ lâu?”
Lại là một đêm khuya dưới ánh nến, Thanh Thư cung kính đứng chờ trước bàn, sau khi thấy Bùi Vũ Khâm khép lại quyển sổ cuối cùng cần xem trong hôm nay mới quy củ nhẹ giọng hỏi ý kiến.
Trên khuôn mặt tuyết trắng như ngọc của Bùi Vũ Khâm có vẻ mỏi mệt, lông mi dài cũng chớp theo đôi mắt, lộ ra vẻ không thoải mái.
Nhưng dù trên mặt có bao nhiêu mệt mỏi, cái đầu gần như suốt mười hai canh giờ không lúc nào ngừng suy nghĩ của hắn cũng không vì vậy mà ngưng lại.
Sau khi nghe xong vấn đề của Thanh Thư, hắn chỉ suy nghĩ rất nhanh đã nói “Yên nhi cùng Dạ Tập bây giờ đều ở Lưu Vân tiểu trúc tịnh dưỡng, ta cũng đang ở đây. Nếu vậy thì cứ mở tiệc trong này đi, dù sao Vận Hoa thính trong Lưu Vân tiểu trúc cũng đủ lớn, dọn lên một hai bàn tiệc cũng không có vẻ chật chội!”
“Dạ, lão gia, Thanh Thư hiểu được, Thanh Thư sẽ thu xếp tốt việc này.”
“Ừ, buổi chiều lúc ngươi đi xem tình huống của Yên nhi thì nàng như thế nào? Là đang ngủ hay vẫn không nghe lời mà làm chuyện gì khác?”
“Khởi bẩm lão gia, thiếu phu nhân phỏng chừng là bị sốt cao tra tấn quá mệt rồi nên lúc Thanh Thư đến, thiếu phu nhân đang ngủ say trên giường, nha hoàn Hồng Nguyệt của thiếu phu nhân cũng nằm bên chân giường ngủ ngon.”
“Nha đầu kia thật ra rất trung thành, luôn một lòng hướng về Yên nhi. Năm xưa cùng mang nha đầu đó vào phủ đúng là không sai, nếu không, Yên nhi bây giờ làm sao có được người hầu hạ hợp ý đến vậy chứ?”
“Dạ, lão gia!”
“Về sau lương tháng của nha đầu Hồng Nguyệt kia liền tăng lên như các đại nha hoàn trong phòng khác đi!”
“Dạ, lão gia!”
“Chỗ Dạ Tập thì sao?”
“Khởi bẩm lão gia, tình hình hồi phục của đại thiếu gia rất tốt. Đại thiếu gia dù sao cũng là người luyện võ từ nhỏ, trụ cột thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa Phạm đại phu bọn họ cũng tận tâm hết sức chữa trị, bây giờ vết thương trên người đại thiếu gia bất quá cũng chỉ là ngoài da, không bao lâu sẽ hoàn toàn bình phục, hơn nữa còn có thể không để lại sẹo, xin lão gia yên tâm.
Mặt khác, lão gia, Thanh Thư nghe Cát Tường trong phòng đại thiếu gia nói, ngay sau khi Thanh Thư đến xem thiếu phu nhân không lâu thì đại thiếu gia cũng đến sân của thiếu phu nhân, bất quá cũng không vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn một chút rồi đi. Theo Thanh Thư thấy thì thái độ của đại thiếu gia đối với thiếu phu nhân mấy ngày nay hình như rất khác thường!”
Bùi Vũ Khâm hơi nhíu mi, trong lòng nghĩ, có thể không khác thường sao? Một người sống sờ sờ trong nhà này hơn ba năm nó cũng không phát hiện được nửa điểm tốt. Bây giờ thình lình người ta muốn giải trừ hôn ước, nó mới nhận ra người mình từng có được là một báu vật.
Nhưng cho dù có hối hận đi nữa, bát nước đã hắt ra khó có thể thu hồi, trái tim đã bị tổn thương cùng tự tôn này, muốn chữa trị, nói thì dễ hơn làm.
Huống chi Yên nhi bây giờ –
Bùi Vũ Khâm vừa nghĩ đến đây thì không nhịn được mà nhớ đến ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng cảm động mà Giang Mộ Yên nhìn hắn, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện tối mai phải tuyên bố, hắn thật sự càng không thể vui nổi.
Ánh mắt kia của Yên nhi hắn sẽ không nhìn lầm, cho dù đã hơn hai mươi năm không biết động tình là tư vị gì nhưng hắn cũng nhìn ra được ánh mắt Yên nhi nhìn hắn rất khác.
Bùi Vũ Khâm không chán ghét Giang Mộ Yên. Nói đúng hơn là hắn rất tán thưởng Giang Mộ Yên đã bị ‘kích thích’ sau khi tiểu Cửu của Dạ Tập đến quậy này.
Hắn cảm thấy so với Giang Mộ Yên thanh cao lãnh ngạo như bông tuyết trên đỉnh núi băng lúc trước, Giang Mộ Yên dám nghĩ dám làm, có gan phơi bày cảm xúc, có gan dùng ánh mắt yêu thích nhìn hắn bây giờ càng khiến người ta cảm thấy chân thật hơn!
Có điều người được nàng nhìn như vậy sao có thể là hắn?
Làm sao có thể là Bùi Vũ Khâm hắn chứ?
Từ sau khi Giang Mộ Yên hùng hổ tuyên bố câu đó, nguyên ngày này, nàng quả nhiên nghe lời cái gì cũng không làm, chỉ để Hồng Nguyệt mang cháo tổ yến đến, sau đó như uống thuốc độc mà húp hết hai bát lớn.
Tiếp theo nàng lại uống thêm một bát thuốc thanh nhiệt, bồi bổ nguyên khí rồi mới nặng nề ngủ.
Hồng Nguyệt cũng vì cùng Bùi Vũ Khâm ở bên cạnh Giang Mộ Yên suốt một ngày một đêm mà mệt đến cực điểm, lại không chịu nghe lời Giang Mộ Yên về phòng mình nghỉ ngơi, liền trải một tấm đệm ngay cạnh chân giường mà ngủ.
Một chủ một tớ, vừa ngủ là ngủ đến không biết trời trăng gì.
Trong thời gian đó, Thanh Thư được Bùi Vũ Khâm phân phó đến xem tình huống vừa mở cửa phòng đã lấy hai chủ tớ ngủ ngon lành nên cũng không đi vào nữa mà mỉm cười trở về phục mệnh.
Mà Bùi Dạ Tập thì lúc Phạm đại phu đến xem vết thương nghe được tin tức hôm qua Giang Mộ Yên sốt cao nguy hiểm thì không khỏi sốt ruột nằm không yên, không để ý mọi người ngăn cản mà muốn tự mình đến sân Giang Mộ Yên ở nhìn một cái. Nhưng vừa đến nơi đã nghe nha hoàn thủ vệ nói nàng đang nghỉ ngơi, hắn không dám xông vào đánh thức Giang Mộ Yên thật vất vả mới hạ sốt nên cũng chỉ có thể phẫn nộ đứng trước cửa phòng, trừng mắt một lúc rồi đành bất đắc dĩ đi về.
Mà tất cả những chuyện này, Giang Mộ Yên quyết tâm ngủ no nê một giấc, mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì không hề phát hiện.
“Lão gia, tiệc ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng dựa theo phân phó của ngài. Bàn tiệc liền dọn trong Lưu Vân tiểu trúc này sao? Hay là giống năm rồi, dọn ở Vị Vũ lâu?”
Lại là một đêm khuya dưới ánh nến, Thanh Thư cung kính đứng chờ trước bàn, sau khi thấy Bùi Vũ Khâm khép lại quyển sổ cuối cùng cần xem trong hôm nay mới quy củ nhẹ giọng hỏi ý kiến.
Trên khuôn mặt tuyết trắng như ngọc của Bùi Vũ Khâm có vẻ mỏi mệt, lông mi dài cũng chớp theo đôi mắt, lộ ra vẻ không thoải mái.
Nhưng dù trên mặt có bao nhiêu mệt mỏi, cái đầu gần như suốt mười hai canh giờ không lúc nào ngừng suy nghĩ của hắn cũng không vì vậy mà ngưng lại.
Sau khi nghe xong vấn đề của Thanh Thư, hắn chỉ suy nghĩ rất nhanh đã nói “Yên nhi cùng Dạ Tập bây giờ đều ở Lưu Vân tiểu trúc tịnh dưỡng, ta cũng đang ở đây. Nếu vậy thì cứ mở tiệc trong này đi, dù sao Vận Hoa thính trong Lưu Vân tiểu trúc cũng đủ lớn, dọn lên một hai bàn tiệc cũng không có vẻ chật chội!”
“Dạ, lão gia, Thanh Thư hiểu được, Thanh Thư sẽ thu xếp tốt việc này.”
“Ừ, buổi chiều lúc ngươi đi xem tình huống của Yên nhi thì nàng như thế nào? Là đang ngủ hay vẫn không nghe lời mà làm chuyện gì khác?”
“Khởi bẩm lão gia, thiếu phu nhân phỏng chừng là bị sốt cao tra tấn quá mệt rồi nên lúc Thanh Thư đến, thiếu phu nhân đang ngủ say trên giường, nha hoàn Hồng Nguyệt của thiếu phu nhân cũng nằm bên chân giường ngủ ngon.”
“Nha đầu kia thật ra rất trung thành, luôn một lòng hướng về Yên nhi. Năm xưa cùng mang nha đầu đó vào phủ đúng là không sai, nếu không, Yên nhi bây giờ làm sao có được người hầu hạ hợp ý đến vậy chứ?”
“Dạ, lão gia!”
“Về sau lương tháng của nha đầu Hồng Nguyệt kia liền tăng lên như các đại nha hoàn trong phòng khác đi!”
“Dạ, lão gia!”
“Chỗ Dạ Tập thì sao?”
“Khởi bẩm lão gia, tình hình hồi phục của đại thiếu gia rất tốt. Đại thiếu gia dù sao cũng là người luyện võ từ nhỏ, trụ cột thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa Phạm đại phu bọn họ cũng tận tâm hết sức chữa trị, bây giờ vết thương trên người đại thiếu gia bất quá cũng chỉ là ngoài da, không bao lâu sẽ hoàn toàn bình phục, hơn nữa còn có thể không để lại sẹo, xin lão gia yên tâm.
Mặt khác, lão gia, Thanh Thư nghe Cát Tường trong phòng đại thiếu gia nói, ngay sau khi Thanh Thư đến xem thiếu phu nhân không lâu thì đại thiếu gia cũng đến sân của thiếu phu nhân, bất quá cũng không vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn một chút rồi đi. Theo Thanh Thư thấy thì thái độ của đại thiếu gia đối với thiếu phu nhân mấy ngày nay hình như rất khác thường!”
Bùi Vũ Khâm hơi nhíu mi, trong lòng nghĩ, có thể không khác thường sao? Một người sống sờ sờ trong nhà này hơn ba năm nó cũng không phát hiện được nửa điểm tốt. Bây giờ thình lình người ta muốn giải trừ hôn ước, nó mới nhận ra người mình từng có được là một báu vật.
Nhưng cho dù có hối hận đi nữa, bát nước đã hắt ra khó có thể thu hồi, trái tim đã bị tổn thương cùng tự tôn này, muốn chữa trị, nói thì dễ hơn làm.
Huống chi Yên nhi bây giờ –
Bùi Vũ Khâm vừa nghĩ đến đây thì không nhịn được mà nhớ đến ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng cảm động mà Giang Mộ Yên nhìn hắn, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện tối mai phải tuyên bố, hắn thật sự càng không thể vui nổi.
Ánh mắt kia của Yên nhi hắn sẽ không nhìn lầm, cho dù đã hơn hai mươi năm không biết động tình là tư vị gì nhưng hắn cũng nhìn ra được ánh mắt Yên nhi nhìn hắn rất khác.
Bùi Vũ Khâm không chán ghét Giang Mộ Yên. Nói đúng hơn là hắn rất tán thưởng Giang Mộ Yên đã bị ‘kích thích’ sau khi tiểu Cửu của Dạ Tập đến quậy này.
Hắn cảm thấy so với Giang Mộ Yên thanh cao lãnh ngạo như bông tuyết trên đỉnh núi băng lúc trước, Giang Mộ Yên dám nghĩ dám làm, có gan phơi bày cảm xúc, có gan dùng ánh mắt yêu thích nhìn hắn bây giờ càng khiến người ta cảm thấy chân thật hơn!
Có điều người được nàng nhìn như vậy sao có thể là hắn?
Làm sao có thể là Bùi Vũ Khâm hắn chứ?