Edit: Ring.
Giang Mộ Yên thản nhiên nở nụ cười, sau lại nói tiếp “Mộ Yên lẻ loi một mình, mấy năm nay đều nhờ Bùi tiên sinh nhớ tình với phụ thân năm xưa mà thu lưu, cho Mộ Yên cái ăn, chỗ ở, Mộ Yên cảm kích còn không kịp, sao có thể oán hận gì với Bùi tiên sinh?
Chỉ mong tiên sinh đáp ứng yêu cầu cuối cùng kia, Mộ Yên sẽ càng cảm kích hơn nữa!”
Nói xong, Giang Mộ Yên liền đứng dậy cúi người với Bùi Vũ Khâm, bộ dáng thỉnh cầu.
Sau đó còn bổ sung thêm “Ta tin tưởng đây cũng là kết quả mà trong lòng đại thiếu gia muốn nhất. Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, đại thiếu gia không thoải mái, Mộ Yên cũng biết dưa xanh không ngọt!
Đại thiếu gia, Mộ Yên nói có đúng không?”
Giang Mộ Yên nói xong còn dùng ánh mắt bình thản nhìn về phía Bùi Dạ tập, khiến hắn thật sự có cảm giác câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời.
Tổng không thể nói bây giờ hắn không muốn giải trừ hôn ước mà muốn thành thân với nàng, thú nàng làm chính thê đi?
Cho dù trong lòng thật sự nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không thể nói ra. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, nói ra lại có vẻ hắn rất yêu thích Giang Mộ Yên, vậy mặt mũi của Bùi Dạ Tập hắn còn để đâu?
Dù sao người trong nhà này, ai chẳng biết hình thức ở chung của hắn và Giang Mộ Yên trước giờ đều là Bùi Dạ Tập hắn không cho nàng sắc mặt hòa nhã.
Như vậy nếu vừa cúi đầu, sợ là sẽ lập tức khiến mọi người chê cười!
Nếu không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, hắn cúi đầu nhận lỗi một cái cũng không sao, nhưng ở đây… Nghĩ vậy, Bùi Dạ tập cũng chỉ có thể kiên trì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, còn không nóng không lạnh, không âm không dương ném lại một câu “Vốn là có ý tốt muốn bù đắp cho ngươi nhưng ngươi lại không cảm kích. Quên đi, tùy ngươi!”
Bùi Vũ Khâm thấy con vào thời khắc mấu chốt này cư nhiên vẫn quá để ý mặt mũi mà không chịu yếu thế cúi đầu thì trong lòng muốn không thở dài cũng không được.
Hắn tuy làm cha nhưng cũng không thể hoàn toàn không có nguyên tắc mà chuyện gì cũng hướng đến con mình, không phải sao?
Bây giờ, nếu bọn họ đã đến mức này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Yên nhi, yêu cầu kia của con ta đã suy nghĩ rồi, tuy trong lòng thật không muốn nhưng ta vẫn quyết định đồng ý.”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm liền bình tĩnh nhìn Giang Mộ Yên, nhưng nàng lại không hề nhiều lời, chỉ hơi cúi người rồi ngồi xuống lại, sau đó quy củ cúi mặt, bộ dáng tiểu thư khuê các tĩnh nhã.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại biết bên dưới bộ dáng nhu thuận kia của Giang Mộ Yên kỳ thật là đang chờ một khắc hắn công bố với mọi người.
“Được rồi, mọi người chắc cũng muốn biết rốt cuộc hôm nay ta muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì.”
Bùi Vũ Khâm thu lại ánh mắt nhìn Giang Mộ Yên, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía mọi người.
Ngoại trừ Tần Hồng Diệp, Bùi Phong cùng Bùi Dạ Tập đã rõ ràng trong lòng, những người khác đều có vẻ tò mò cùng kinh ngạc mà chờ đợi.
Bọn họ đều muốn biết Bùi Vũ Khâm định nói cái gì.
Nhất là Bùi Huyền, hắn tổng cảm thấy lời Bùi Vũ Khâm sắp nói ra khẳng định có liên quan đến chuyện hắn một mình đến phòng Giang Mộ Yên bàn bạc hôm đó. Có lẽ sẽ lập tức có đáp án.
Sau đó hắn cũng có thể biết thứ hắn vụng trộm mang về giấu trong sương phòng ở hậu viện đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
“Kỳ thật ta muốn nói với mọi người chính là, bắt đầu từ hôm nay, hôn ước giữa Dạ Tập và Yên nhi sẽ giải trừ, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói lời này ra, trong lòng Tần Hồng Diệp liền ‘păng –’ một tiếng, sợi dây cảm giác sợ hãi lo lắng trong lòng kia đã căng quá mà đứt.
Thật sự là sợ cái gì đến cái đó a!
Giang Mộ Yên quả nhiên là giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, hơn nữa còn được Bùi Vũ Khâm đồng ý. Đây là chuyện gì vậy?
Mà trong lòng Bùi Phong lại nở rộ như pháo hoa, Mộ Yên bây giờ xem như thật sự đã giải trừ hôn ước với Dạ Tập.
Vậy nếu hắn ngỏ ý với Mộ Yên cũng sẽ không thấy lo lắng sẽ mang ác danh đoạt vợ của đường đệ nữa, không phải sao?
Còn Bùi Dạ Tập thì sau khi thấy cha cuối cùng vẫn nói ra những lời này thì gương mặt anh tuấn nhất thời trở nên nham hiểm, lạnh lùng.
Tầm mắt hắn cũng bất đầu từ một khắc đó mà không nhìn Giang Mộ Yên lần nào nữa.
Trong lòng lại oán giận luôn Bùi Vũ Khâm cha hắn!
Biết rõ hắn đã không muốn giải trừ hôn ước nhưng cha vẫn mở miệng nói ra trước mặt mọi người, vậy không phải là bỏ mặc không giúp đứa con ruột là hắn sao?
Lúc đầu không phải cha là người hy vọng Giang Mộ Yên có thể gả cho hắn nhất sao?
Giờ hắn đã nguyện ý, cha lại hủy bỏ hôn ước của bọn họ, đây là ý gì?
“Lão gia, có phải ngài nói sai rồi không? Ngài nói cái gì, muốn hủy bỏ việc hôn nhân của đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân? Nhưng này, này –”
Tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa cũng trợn tròn mắt, trong lòng nàng tuy không phải chỉ một lần chán ghét sự tồn tại của Giang Mộ Yên, bởi vì có nó mà nàng mới rơi vào thế hạ phong trong cuộc tranh đấu với Tần Hồng Diệp, cũng biết tuy nàng có lấy lòng Giang Mộ Yên nhưng trong lòng nó hiển nhiên là thân thiết với Tần Hồng Diệp hơn, nhưng vậy cũng không có nghĩa nàng vui khi thấy hôn ước của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên bị hủy bỏ. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Giang Mộ Yên thản nhiên nở nụ cười, sau lại nói tiếp “Mộ Yên lẻ loi một mình, mấy năm nay đều nhờ Bùi tiên sinh nhớ tình với phụ thân năm xưa mà thu lưu, cho Mộ Yên cái ăn, chỗ ở, Mộ Yên cảm kích còn không kịp, sao có thể oán hận gì với Bùi tiên sinh?
Chỉ mong tiên sinh đáp ứng yêu cầu cuối cùng kia, Mộ Yên sẽ càng cảm kích hơn nữa!”
Nói xong, Giang Mộ Yên liền đứng dậy cúi người với Bùi Vũ Khâm, bộ dáng thỉnh cầu.
Sau đó còn bổ sung thêm “Ta tin tưởng đây cũng là kết quả mà trong lòng đại thiếu gia muốn nhất. Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, đại thiếu gia không thoải mái, Mộ Yên cũng biết dưa xanh không ngọt!
Đại thiếu gia, Mộ Yên nói có đúng không?”
Giang Mộ Yên nói xong còn dùng ánh mắt bình thản nhìn về phía Bùi Dạ tập, khiến hắn thật sự có cảm giác câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời.
Tổng không thể nói bây giờ hắn không muốn giải trừ hôn ước mà muốn thành thân với nàng, thú nàng làm chính thê đi?
Cho dù trong lòng thật sự nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không thể nói ra. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy, nói ra lại có vẻ hắn rất yêu thích Giang Mộ Yên, vậy mặt mũi của Bùi Dạ Tập hắn còn để đâu?
Dù sao người trong nhà này, ai chẳng biết hình thức ở chung của hắn và Giang Mộ Yên trước giờ đều là Bùi Dạ Tập hắn không cho nàng sắc mặt hòa nhã.
Như vậy nếu vừa cúi đầu, sợ là sẽ lập tức khiến mọi người chê cười!
Nếu không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, hắn cúi đầu nhận lỗi một cái cũng không sao, nhưng ở đây… Nghĩ vậy, Bùi Dạ tập cũng chỉ có thể kiên trì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, còn không nóng không lạnh, không âm không dương ném lại một câu “Vốn là có ý tốt muốn bù đắp cho ngươi nhưng ngươi lại không cảm kích. Quên đi, tùy ngươi!”
Bùi Vũ Khâm thấy con vào thời khắc mấu chốt này cư nhiên vẫn quá để ý mặt mũi mà không chịu yếu thế cúi đầu thì trong lòng muốn không thở dài cũng không được.
Hắn tuy làm cha nhưng cũng không thể hoàn toàn không có nguyên tắc mà chuyện gì cũng hướng đến con mình, không phải sao?
Bây giờ, nếu bọn họ đã đến mức này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Yên nhi, yêu cầu kia của con ta đã suy nghĩ rồi, tuy trong lòng thật không muốn nhưng ta vẫn quyết định đồng ý.”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm liền bình tĩnh nhìn Giang Mộ Yên, nhưng nàng lại không hề nhiều lời, chỉ hơi cúi người rồi ngồi xuống lại, sau đó quy củ cúi mặt, bộ dáng tiểu thư khuê các tĩnh nhã.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại biết bên dưới bộ dáng nhu thuận kia của Giang Mộ Yên kỳ thật là đang chờ một khắc hắn công bố với mọi người.
“Được rồi, mọi người chắc cũng muốn biết rốt cuộc hôm nay ta muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì.”
Bùi Vũ Khâm thu lại ánh mắt nhìn Giang Mộ Yên, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía mọi người.
Ngoại trừ Tần Hồng Diệp, Bùi Phong cùng Bùi Dạ Tập đã rõ ràng trong lòng, những người khác đều có vẻ tò mò cùng kinh ngạc mà chờ đợi.
Bọn họ đều muốn biết Bùi Vũ Khâm định nói cái gì.
Nhất là Bùi Huyền, hắn tổng cảm thấy lời Bùi Vũ Khâm sắp nói ra khẳng định có liên quan đến chuyện hắn một mình đến phòng Giang Mộ Yên bàn bạc hôm đó. Có lẽ sẽ lập tức có đáp án.
Sau đó hắn cũng có thể biết thứ hắn vụng trộm mang về giấu trong sương phòng ở hậu viện đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
“Kỳ thật ta muốn nói với mọi người chính là, bắt đầu từ hôm nay, hôn ước giữa Dạ Tập và Yên nhi sẽ giải trừ, từ nay về sau nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau!”
Bùi Vũ Khâm vừa nói lời này ra, trong lòng Tần Hồng Diệp liền ‘păng –’ một tiếng, sợi dây cảm giác sợ hãi lo lắng trong lòng kia đã căng quá mà đứt.
Thật sự là sợ cái gì đến cái đó a!
Giang Mộ Yên quả nhiên là giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, hơn nữa còn được Bùi Vũ Khâm đồng ý. Đây là chuyện gì vậy?
Mà trong lòng Bùi Phong lại nở rộ như pháo hoa, Mộ Yên bây giờ xem như thật sự đã giải trừ hôn ước với Dạ Tập.
Vậy nếu hắn ngỏ ý với Mộ Yên cũng sẽ không thấy lo lắng sẽ mang ác danh đoạt vợ của đường đệ nữa, không phải sao?
Còn Bùi Dạ Tập thì sau khi thấy cha cuối cùng vẫn nói ra những lời này thì gương mặt anh tuấn nhất thời trở nên nham hiểm, lạnh lùng.
Tầm mắt hắn cũng bất đầu từ một khắc đó mà không nhìn Giang Mộ Yên lần nào nữa.
Trong lòng lại oán giận luôn Bùi Vũ Khâm cha hắn!
Biết rõ hắn đã không muốn giải trừ hôn ước nhưng cha vẫn mở miệng nói ra trước mặt mọi người, vậy không phải là bỏ mặc không giúp đứa con ruột là hắn sao?
Lúc đầu không phải cha là người hy vọng Giang Mộ Yên có thể gả cho hắn nhất sao?
Giờ hắn đã nguyện ý, cha lại hủy bỏ hôn ước của bọn họ, đây là ý gì?
“Lão gia, có phải ngài nói sai rồi không? Ngài nói cái gì, muốn hủy bỏ việc hôn nhân của đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân? Nhưng này, này –”
Tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa cũng trợn tròn mắt, trong lòng nàng tuy không phải chỉ một lần chán ghét sự tồn tại của Giang Mộ Yên, bởi vì có nó mà nàng mới rơi vào thế hạ phong trong cuộc tranh đấu với Tần Hồng Diệp, cũng biết tuy nàng có lấy lòng Giang Mộ Yên nhưng trong lòng nó hiển nhiên là thân thiết với Tần Hồng Diệp hơn, nhưng vậy cũng không có nghĩa nàng vui khi thấy hôn ước của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên bị hủy bỏ. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.