Edit: Ring.
Nàng thật sự không trông mong bây giờ Bùi Vũ Khâm có thể đáp lại. Không sợ phải chờ cả đời, chỉ cần vừa nghĩ đến mình đã nói với hắn tâm ý của bản thân thì Giang Mộ Yên đã không có gì tiếc nuối.
Thích một người cũng không phải là bắt buộc người ta phải thích lại mình, đôi khi có thể thấy người đó vui vẻ, bình an cũng là một loại hạnh phúc.
Cho nên Giang Mộ Yên yên tâm mỉm cười “Như vậy tốt lắm. Vũ Khâm, ta rất vui vẻ cùng thỏa mãn. Sau này cứ như vậy đi, ta sẽ tiếp tục thích ngươi, nhưng ta nhất định sẽ có chừng mực để không khiến ngươi cảm thấy áp lực hay phiền chán.
Ngươi nên làm gì thì cứ làm, cuộc sống trước đây của ngươi như thế nào thì vẫn vậy, chỉ hy vọng khi ngươi có chuyện phiền não hoặc có gì muốn nói mà không thể tỏ bày với người khác thì có thể đến tìm ta, ta cam đoan mình sẽ là một người lắng nghe thật tốt.
Chúng ta bắt đầu làm bạn bè bình thường, ngươi cảm thấy có được không?”
Bùi Vũ Khâm lại gật đầu lần nữa, nhưng sau đó lại cảm thấy làm vậy quá qua loa nên lập tức lên tiếng “Yên nhi, nàng –”
“Ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói, ta đã nói rồi, đối với ngươi, ta không giấu diếm gì hết. Những gì có thể nói đều đã nói cho ngươi biết.”
“Ta muốn biết bây giờ nàng ở trong thân thể này, vậy Yên nhi trước đây đã đi đâu? Đến thân thể của nàng sao?”
Giang Mộ Yên suy nghĩ một chút, sau đó do dự lắc đầu “Nói thật ra, vấn đề này ta khó có thể trả lời ngươi. Bởi vì ta cũng không biết linh hồn của Giang Mộ Yên kia đã đi đến đâu.
Bất quá nhập vào cơ thể ta là không thể nào, bởi vì thân thể đó đã không thể chịu đựng được nữa nên ta mới chết, ta nghĩ cho dù đổi một linh hồn khác cũng không thể khiến thân thể đã không còn đủ chức năng đó có thể khôi phục lại, cho nên –”
“Cho nên Yên nhi trước đây rất có thể đã chết phải không?”
Bùi Vũ Khâm thản nhiên tiếp lời, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt hắn lại không thản nhiên được như giọng nói.
Giang Mộ Yên vốn định nói với hắn chuyện nàng nhặt được ngọc bội hình li thú bên giường, nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân khối ngọc bội kia là con trai duy nhất của hắn, Bùi Dạ Tập thì nàng liền nuốt lại lời nói thiếu chút đã phát ra, thay vào đó là gật đầu “Đúng vậy, ta không phủ nhận khả năng này.”
“Nhưng Yên nhi ngày xưa không oán, hiện tại không thù với ai, thân thể tuy không khỏe mạnh như người luyện võ nhưng cũng không ốm đau, đang êm đẹp vì sao đột nhiên lại chết đi?”
Nghi vấn của Bùi Vũ Khâm khiến trong lòng Giang Mộ Yên hơi ghen tị.
Nàng nghĩ hắn tuy không sợ linh hồn xa lạ mượn xác hoàn hồn này nhưng đối xử với nàng chắc cũng không thân thiết bằng Giang Mộ Yên trước kia.
Dù sao linh hồn Giang Mộ Yên kia mới là nữ nhi của cố nhân của hắn chứ không phải một linh hồn lang thang hoàn toàn xa lạ như nàng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Giang Mộ Yên không khỏi trở nên ảm đạm, nàng thấp giọng nói “Vấn đề này, xin thứ cho ta cũng không thể nào trả lời ngươi. Ta đến được đây cũng bởi vì duyên số chứ không phải nội tâm cưỡng cầu. Sở dĩ ta có thể nhập vào là bởi vì linh hồn của thân thể này đã không còn nữa, nếu không, ta sao có thể vào được?
Tuy trong vỏ đại não của thân thể này còn lưu lại mấy mảnh vụn trí nhớ, ta có thể thông qua chúng mà biết được phần nào cuộc sống của Giang Mộ Yên trước đây, nhưng nàng rốt cuộc chết như thế nào, trong đầu ta hoàn toàn không biết. Cho nên thật có lỗi, ta không thể giải đáp được nghi hoặc cùng sự lo lắng của ngươi.”
Giang Mộ Yên vừa nói xong đã phát hiện ngón tay Bùi Vũ Khâm đang nâng lấy cằm nàng. Trên khuôn mặt hoàn mỹ mà tao nhã của hắn còn mang theo mấy phần nghi hoặc cùng ý cười thoải mái.
“Yên nhi, nàng đang không vui sao?” Hắn hỏi.
Giang Mộ Yên ngây dại, bị động tác này cùng ý cười ẩn trong đáy mắt của hắn dọa sợ ngây người, nhưng miệng vẫn theo bản năng mà trả lời.
“Không có, ta vì sao lại không vui chứ. Ngươi lo lắng cho Giang Mộ Yên kia là chuyện rất bình thường. Dù sao ta mới là người cưu chiếm thước sào không phải sao? Trước đây ngươi hoàn toàn không biết ta, cho nên ngươi yên tâm, ta có thể hiểu, thật sự.”
“Yên nhi, nàng còn nói mình không mất hứng? Tuy ta rất nhiều lúc không hiểu nữ nhân nhưng cảm xúc của nàng ta lại có thể dễ dàng nhận ra, cho nên ta biết nàng đang không vui!
Bất quá có một chuyện nàng không hiểu, ta hỏi nàng Yên nhi kia giờ ra sao, hỏi nàng có phải Yên nhi đã chết hay không cũng không phải vì ta không quan tâm nàng hay quá để ý Yên nhi kia, suy nghĩ của ta là lúc trước nếu Yên nhi không ốm không đau mà đột nhiên chết, như vậy cái chết đó rất kì quái.
Mà sau khi Yên nhi kia chết, Yên nhi mới là nàng đến đây thì thích khách tới âm thầm dò hỏi cùng ám sát không ngừng. Ta đang lo lắng chính là cái chết của Yên nhi có phải có liên quan đến chuyện thích khách hay không?
Hoặc là nói lúc trước bọn họ muốn giết Yên nhi, nhưng không ngờ lại thấy Yên nhi còn sống, bọn họ sẽ buông tay hay là sẽ trực tiếp đến mưu hại nàng nữa? Dù sao bọn họ cũng không biết linh hồn trong thân thể này đã thay đổi, không phải sao?
Cho nên, nói chính xác thì người ta lo lắng lúc này là nàng chứ không phải Giang Mộ Yên kia!”
“A? Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa. Ngươi nói là ngươi lo lắng cho ta sao? Có phải hay không?” Giang Mộ Yên kích động vô cùng, hai tay cũng nhịn không được mà thất thố túm lấy tay áo Bùi Vũ Khâm, bức thiết hỏi lại.
Bùi Vũ Khâm không ngờ Giang Mộ Yên lại kích động đến vậy, lại chỉ vì một câu nói lo lắng cho nàng của hắn.
Vốn không muốn thừa nhận lại lần nữa nhưng thấy Giang Mộ Yên lo lắng cùng khẩn trương như vậy, Bùi Vũ Khâm vẫn là không nhịn được mà mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu khẳng định “Đúng vậy, nàng không có nghe lầm. Ta hỏi điều này là bởi vì lo lắng cho nàng chứ không phải Yên nhi kia!”
Nàng thật sự không trông mong bây giờ Bùi Vũ Khâm có thể đáp lại. Không sợ phải chờ cả đời, chỉ cần vừa nghĩ đến mình đã nói với hắn tâm ý của bản thân thì Giang Mộ Yên đã không có gì tiếc nuối.
Thích một người cũng không phải là bắt buộc người ta phải thích lại mình, đôi khi có thể thấy người đó vui vẻ, bình an cũng là một loại hạnh phúc.
Cho nên Giang Mộ Yên yên tâm mỉm cười “Như vậy tốt lắm. Vũ Khâm, ta rất vui vẻ cùng thỏa mãn. Sau này cứ như vậy đi, ta sẽ tiếp tục thích ngươi, nhưng ta nhất định sẽ có chừng mực để không khiến ngươi cảm thấy áp lực hay phiền chán.
Ngươi nên làm gì thì cứ làm, cuộc sống trước đây của ngươi như thế nào thì vẫn vậy, chỉ hy vọng khi ngươi có chuyện phiền não hoặc có gì muốn nói mà không thể tỏ bày với người khác thì có thể đến tìm ta, ta cam đoan mình sẽ là một người lắng nghe thật tốt.
Chúng ta bắt đầu làm bạn bè bình thường, ngươi cảm thấy có được không?”
Bùi Vũ Khâm lại gật đầu lần nữa, nhưng sau đó lại cảm thấy làm vậy quá qua loa nên lập tức lên tiếng “Yên nhi, nàng –”
“Ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói, ta đã nói rồi, đối với ngươi, ta không giấu diếm gì hết. Những gì có thể nói đều đã nói cho ngươi biết.”
“Ta muốn biết bây giờ nàng ở trong thân thể này, vậy Yên nhi trước đây đã đi đâu? Đến thân thể của nàng sao?”
Giang Mộ Yên suy nghĩ một chút, sau đó do dự lắc đầu “Nói thật ra, vấn đề này ta khó có thể trả lời ngươi. Bởi vì ta cũng không biết linh hồn của Giang Mộ Yên kia đã đi đến đâu.
Bất quá nhập vào cơ thể ta là không thể nào, bởi vì thân thể đó đã không thể chịu đựng được nữa nên ta mới chết, ta nghĩ cho dù đổi một linh hồn khác cũng không thể khiến thân thể đã không còn đủ chức năng đó có thể khôi phục lại, cho nên –”
“Cho nên Yên nhi trước đây rất có thể đã chết phải không?”
Bùi Vũ Khâm thản nhiên tiếp lời, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt hắn lại không thản nhiên được như giọng nói.
Giang Mộ Yên vốn định nói với hắn chuyện nàng nhặt được ngọc bội hình li thú bên giường, nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân khối ngọc bội kia là con trai duy nhất của hắn, Bùi Dạ Tập thì nàng liền nuốt lại lời nói thiếu chút đã phát ra, thay vào đó là gật đầu “Đúng vậy, ta không phủ nhận khả năng này.”
“Nhưng Yên nhi ngày xưa không oán, hiện tại không thù với ai, thân thể tuy không khỏe mạnh như người luyện võ nhưng cũng không ốm đau, đang êm đẹp vì sao đột nhiên lại chết đi?”
Nghi vấn của Bùi Vũ Khâm khiến trong lòng Giang Mộ Yên hơi ghen tị.
Nàng nghĩ hắn tuy không sợ linh hồn xa lạ mượn xác hoàn hồn này nhưng đối xử với nàng chắc cũng không thân thiết bằng Giang Mộ Yên trước kia.
Dù sao linh hồn Giang Mộ Yên kia mới là nữ nhi của cố nhân của hắn chứ không phải một linh hồn lang thang hoàn toàn xa lạ như nàng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Giang Mộ Yên không khỏi trở nên ảm đạm, nàng thấp giọng nói “Vấn đề này, xin thứ cho ta cũng không thể nào trả lời ngươi. Ta đến được đây cũng bởi vì duyên số chứ không phải nội tâm cưỡng cầu. Sở dĩ ta có thể nhập vào là bởi vì linh hồn của thân thể này đã không còn nữa, nếu không, ta sao có thể vào được?
Tuy trong vỏ đại não của thân thể này còn lưu lại mấy mảnh vụn trí nhớ, ta có thể thông qua chúng mà biết được phần nào cuộc sống của Giang Mộ Yên trước đây, nhưng nàng rốt cuộc chết như thế nào, trong đầu ta hoàn toàn không biết. Cho nên thật có lỗi, ta không thể giải đáp được nghi hoặc cùng sự lo lắng của ngươi.”
Giang Mộ Yên vừa nói xong đã phát hiện ngón tay Bùi Vũ Khâm đang nâng lấy cằm nàng. Trên khuôn mặt hoàn mỹ mà tao nhã của hắn còn mang theo mấy phần nghi hoặc cùng ý cười thoải mái.
“Yên nhi, nàng đang không vui sao?” Hắn hỏi.
Giang Mộ Yên ngây dại, bị động tác này cùng ý cười ẩn trong đáy mắt của hắn dọa sợ ngây người, nhưng miệng vẫn theo bản năng mà trả lời.
“Không có, ta vì sao lại không vui chứ. Ngươi lo lắng cho Giang Mộ Yên kia là chuyện rất bình thường. Dù sao ta mới là người cưu chiếm thước sào không phải sao? Trước đây ngươi hoàn toàn không biết ta, cho nên ngươi yên tâm, ta có thể hiểu, thật sự.”
“Yên nhi, nàng còn nói mình không mất hứng? Tuy ta rất nhiều lúc không hiểu nữ nhân nhưng cảm xúc của nàng ta lại có thể dễ dàng nhận ra, cho nên ta biết nàng đang không vui!
Bất quá có một chuyện nàng không hiểu, ta hỏi nàng Yên nhi kia giờ ra sao, hỏi nàng có phải Yên nhi đã chết hay không cũng không phải vì ta không quan tâm nàng hay quá để ý Yên nhi kia, suy nghĩ của ta là lúc trước nếu Yên nhi không ốm không đau mà đột nhiên chết, như vậy cái chết đó rất kì quái.
Mà sau khi Yên nhi kia chết, Yên nhi mới là nàng đến đây thì thích khách tới âm thầm dò hỏi cùng ám sát không ngừng. Ta đang lo lắng chính là cái chết của Yên nhi có phải có liên quan đến chuyện thích khách hay không?
Hoặc là nói lúc trước bọn họ muốn giết Yên nhi, nhưng không ngờ lại thấy Yên nhi còn sống, bọn họ sẽ buông tay hay là sẽ trực tiếp đến mưu hại nàng nữa? Dù sao bọn họ cũng không biết linh hồn trong thân thể này đã thay đổi, không phải sao?
Cho nên, nói chính xác thì người ta lo lắng lúc này là nàng chứ không phải Giang Mộ Yên kia!”
“A? Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa. Ngươi nói là ngươi lo lắng cho ta sao? Có phải hay không?” Giang Mộ Yên kích động vô cùng, hai tay cũng nhịn không được mà thất thố túm lấy tay áo Bùi Vũ Khâm, bức thiết hỏi lại.
Bùi Vũ Khâm không ngờ Giang Mộ Yên lại kích động đến vậy, lại chỉ vì một câu nói lo lắng cho nàng của hắn.
Vốn không muốn thừa nhận lại lần nữa nhưng thấy Giang Mộ Yên lo lắng cùng khẩn trương như vậy, Bùi Vũ Khâm vẫn là không nhịn được mà mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu khẳng định “Đúng vậy, nàng không có nghe lầm. Ta hỏi điều này là bởi vì lo lắng cho nàng chứ không phải Yên nhi kia!”