Edit: Ring.
“Dạ Tập, ngươi là con ta, mặc kệ thế nào ngươi cũng là con ta, cho dù ngỗ nghịch, cho dù không chịu phấn đấu, cho dù bản tính ngươi luôn tùy ý, hoặc có một ngày gây họa đến mất đầu cũng không thay đổi được sự thật ngươi là con ta.”
Bùi Vũ Khâm đột nhiên nói như vậy, khiến Bùi Dạ Tập càng cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì cha hắn không thể tự nhiên nói ra một câu không hề liên quan đến chủ đề đang tranh luận của bọn họ như vậy.
Bùi Vũ Khâm lại dường như không định giải thích, chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói “Cổ nhân nói rất đúng, con không thể trách tội cha. Khi ngươi còn nhỏ, ta không quan tâm chăm sóc nhiều, trong lòng ngươi có gì bất mãn với ta, ta cũng có thể hiểu, nên nhiều năm qua vẫn luôn muốn bồi thường cho ngươi.
Nhưng là Dạ Tập, ta đối tốt với ngươi, vẫn luôn thương yêu, sủng ngươi, đó là vì ngươi là con ta chứ không phải tại ta thiếu ngươi. Điểm này, ngươi đã lớn như vậy, nhất định phải hiểu được.
Nói ta có lỗi với mẫu thân ngươi, Dạ Tập, lời này đừng nói không đến lượt ngươi nói, đó là cho dù nương ngươi có từ phần mộ bước ra cũng không có tư cách nói như vậy. Bùi Vũ Khâm ta không có chỗ nào thẹn với nương ngươi, xưa nay đều chỉ có người khác có lỗi với ta.
Về chuyện của ta cùng Yên nhi, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng không sao, thế nào cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng. Sau này ta cũng không hy vọng nghe được bất kì câu nói bất kính nào của ngươi với Yên nhi.
Tương tự, nếu ta nghe được lời nào như vậy, Dạ Tập, ngươi cũng đừng oán người làm cha là ta quá mức không lưu tình. Ngươi cũng đã đến lúc học lớn lên như một nam nhân chân chính! Học võ để cường thân tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ngoại trừ việc đó ra, ngươi không có lý tưởng hay mục tiêu nào khác sao?
Hôm nay đánh ngươi một cái tát, ta hy vọng ngươi về suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự còn thích Yên nhi, vậy ngươi liền xuất ra chút bộ dáng nam nhi ra, cha cho dù lưng mang ác danh đoạt vợ con cũng tuyệt đối cạnh tranh công bằng, sẽ không dùng quyền uy phụ thân đến áp bách ngươi.
Nhưng nếu ngươi vẫn không nhận ra điểm tốt của Yên nhi mà chỉ vì không cam lòng thì Dạ Tập, vẫn là câu đó, ngươi nên trưởng thành.
Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận là cha hay Yên nhi đều không có chỗ nào có lỗi với ngươi. Ta đối với nàng, nàng đối với ta, đều là tự nhiên, trước đó ai cũng chưa từng có hành vi gì bại hoại đạo đức với ngươi, đừng hở một chút liền mở miệng chửi bới người khác. Ngươi đi đi!”
Bùi Dạ Tập không ngờ hắn bắt gặp chuyện xấu của phụ thân cùng Giang Mộ Yên, cha hắn chẳng những không chút chột dạ, ngược lại còn giáo huấn hắn.
Trong lòng Bùi Dạ Tập không khỏi tức giận không thôi, nhưng cố tình hắn lại không thể dùng lí do gì để phác tác, thứ nhất là ngại mỗi câu nói của Bùi Vũ Khâm đều nói trúng trọng điểm, nam nhân thế gian này đều có thể ba vợ bốn nàng hầu, ngay cả hắn cũng có chín người thiếp, mà Bùi Vũ Khâm cha hắn từ khi mẫu thân qua đời thì mười mấy năm qua cũng chưa từng gần nữa sắc. Chuyện này ở Đông Vân quốc, thậm chí toàn bộ đại lục là chưa từng có.
Nay hơn mười năm đã qua, đừng nói chỉ cưới một nữ tử về làm vợ, đó là cho dù cha có muốn nạp tám mười người thiếp nữa hắn cũng không có tư cách nói.
Cho nên vừa rồi hắn phát giận, rống lên cái gì cha có lỗi với hắn, với nương, thật sự là không có căn cứ.
Lại nói Bùi gia có được thành tựu như hôm nay đều là Bùi Vũ Khâm cha hắn nhiều năm khổ tâm mua bán, tính toán mới có được.
Mà hắn thân làm con trai của Bùi vũ Khâm, nhiều năm qua thật sự chỉ ngồi mát ăn bát vàng, chuyện đã làm vì cái nhà này đúng là quá ít, nay hắn ngược lại muốn chỉ trích hành vi của cha khiến thế nhân mỉa mai, chỉ riêng điểm này, phỏng chừng sẽ càng làm rất nhiều ngươi vốn đã bất mãn với hắn càng khó chịu.
Nhưng không thể cứng đối cứng với cha, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tiểu gian nhân Giang Mộ Yên này bước lên ngai vàng gia chủ phu nhân Bùi gia sao?
Chẳng lẽ cái gì cũng không làm, cứ như vậy để Giang Mộ Yên lên làm mẹ kế của hắn như ý nguyện?
Hừ, không có cửa đâu!
Giang Mộ Yên, xem như ngươi lợi hại! Ngươi cho rằng tìm được ngọn núi dựa vững chắc như cha thì ta không có cách với ngươi sao?
Ngươi sinh là nữ nhân của Bùi Dạ Tập, chết cũng là quỷ của Bùi Dạ Tập ta!
Cho dù không cần nữ tử dâm đãng như ngươi, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi kiếm người khác, càng không thể để ngươi leo lên đầu ta ngồi. Ta sao có thể để ngươi như ý chứ!
Chúng ta chờ xem!
Bùi Dạ Tập dứt khoát cái gì cũng không nói, tùy ý lời chỉ trích lạnh lùng của Bùi Vũ Khâm vang lên bên tai.
Hắn chỉ dùng ánh mắt nham hiểm lạnh băng như rắn độc về Giang Mộ Yên một lúc lâu trước khi đi, trong lòng lạnh lùng tính kế, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười âm trầm lạnh như băng, cuối cùng mới vung tay áo, xoay người đẩy cửa rời đi.
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run vì ánh mắt như muốn xuyên thủng xương cốt nàng của Bùi Dạ Tập vừa rồi. Nàng nghĩ hôm nay lùm xùm như vậy, quan hệ của nàng và Bùi Dạ Tập sau này xem ra tuyệt không có khả năng hòa thuận vui vẻ trở lại.
Làm không khéo bởi vì nàng mà phụ tử Bùi Vũ Khâm vốn đã không thân thiết sẽ càng lạnh nhạt hơn.
Giang Mộ Yên cảm thấy hổ thẹn, nhưng cảm xúc như vậy cũng chỉ mấy giây mà thôi, sau đó cảm giác vui vẻ ập đến, vì Bùi Vũ Khâm hôm nay đã thừa nhận hắn đáp lại cảm tình của nàng trước mặt Bùi Dạ Tập.
Chỉ riêng việc này cũng đã đủ để Giang Mộ Yên tin tưởng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Điều vẫn luôn muốn cầu giờ đã có được, một chút chuyện ảnh hưởng đến tâm tình đó cũng trở thành râu ria.
Nàng nào biết đâu rằng trong lòng người vốn chưa từng trải qua suy sụp quá lớn như Bùi Dạ Tập đã xem chuyện hôm nay là vô cùng nhục nhã, còn thề phải khiến Giang Mộ Yên xấu mặt.
Nguy cơ từ một khắc này đã hình thành!
“Dạ Tập, ngươi là con ta, mặc kệ thế nào ngươi cũng là con ta, cho dù ngỗ nghịch, cho dù không chịu phấn đấu, cho dù bản tính ngươi luôn tùy ý, hoặc có một ngày gây họa đến mất đầu cũng không thay đổi được sự thật ngươi là con ta.”
Bùi Vũ Khâm đột nhiên nói như vậy, khiến Bùi Dạ Tập càng cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì cha hắn không thể tự nhiên nói ra một câu không hề liên quan đến chủ đề đang tranh luận của bọn họ như vậy.
Bùi Vũ Khâm lại dường như không định giải thích, chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói “Cổ nhân nói rất đúng, con không thể trách tội cha. Khi ngươi còn nhỏ, ta không quan tâm chăm sóc nhiều, trong lòng ngươi có gì bất mãn với ta, ta cũng có thể hiểu, nên nhiều năm qua vẫn luôn muốn bồi thường cho ngươi.
Nhưng là Dạ Tập, ta đối tốt với ngươi, vẫn luôn thương yêu, sủng ngươi, đó là vì ngươi là con ta chứ không phải tại ta thiếu ngươi. Điểm này, ngươi đã lớn như vậy, nhất định phải hiểu được.
Nói ta có lỗi với mẫu thân ngươi, Dạ Tập, lời này đừng nói không đến lượt ngươi nói, đó là cho dù nương ngươi có từ phần mộ bước ra cũng không có tư cách nói như vậy. Bùi Vũ Khâm ta không có chỗ nào thẹn với nương ngươi, xưa nay đều chỉ có người khác có lỗi với ta.
Về chuyện của ta cùng Yên nhi, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng không sao, thế nào cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng. Sau này ta cũng không hy vọng nghe được bất kì câu nói bất kính nào của ngươi với Yên nhi.
Tương tự, nếu ta nghe được lời nào như vậy, Dạ Tập, ngươi cũng đừng oán người làm cha là ta quá mức không lưu tình. Ngươi cũng đã đến lúc học lớn lên như một nam nhân chân chính! Học võ để cường thân tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ngoại trừ việc đó ra, ngươi không có lý tưởng hay mục tiêu nào khác sao?
Hôm nay đánh ngươi một cái tát, ta hy vọng ngươi về suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự còn thích Yên nhi, vậy ngươi liền xuất ra chút bộ dáng nam nhi ra, cha cho dù lưng mang ác danh đoạt vợ con cũng tuyệt đối cạnh tranh công bằng, sẽ không dùng quyền uy phụ thân đến áp bách ngươi.
Nhưng nếu ngươi vẫn không nhận ra điểm tốt của Yên nhi mà chỉ vì không cam lòng thì Dạ Tập, vẫn là câu đó, ngươi nên trưởng thành.
Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận là cha hay Yên nhi đều không có chỗ nào có lỗi với ngươi. Ta đối với nàng, nàng đối với ta, đều là tự nhiên, trước đó ai cũng chưa từng có hành vi gì bại hoại đạo đức với ngươi, đừng hở một chút liền mở miệng chửi bới người khác. Ngươi đi đi!”
Bùi Dạ Tập không ngờ hắn bắt gặp chuyện xấu của phụ thân cùng Giang Mộ Yên, cha hắn chẳng những không chút chột dạ, ngược lại còn giáo huấn hắn.
Trong lòng Bùi Dạ Tập không khỏi tức giận không thôi, nhưng cố tình hắn lại không thể dùng lí do gì để phác tác, thứ nhất là ngại mỗi câu nói của Bùi Vũ Khâm đều nói trúng trọng điểm, nam nhân thế gian này đều có thể ba vợ bốn nàng hầu, ngay cả hắn cũng có chín người thiếp, mà Bùi Vũ Khâm cha hắn từ khi mẫu thân qua đời thì mười mấy năm qua cũng chưa từng gần nữa sắc. Chuyện này ở Đông Vân quốc, thậm chí toàn bộ đại lục là chưa từng có.
Nay hơn mười năm đã qua, đừng nói chỉ cưới một nữ tử về làm vợ, đó là cho dù cha có muốn nạp tám mười người thiếp nữa hắn cũng không có tư cách nói.
Cho nên vừa rồi hắn phát giận, rống lên cái gì cha có lỗi với hắn, với nương, thật sự là không có căn cứ.
Lại nói Bùi gia có được thành tựu như hôm nay đều là Bùi Vũ Khâm cha hắn nhiều năm khổ tâm mua bán, tính toán mới có được.
Mà hắn thân làm con trai của Bùi vũ Khâm, nhiều năm qua thật sự chỉ ngồi mát ăn bát vàng, chuyện đã làm vì cái nhà này đúng là quá ít, nay hắn ngược lại muốn chỉ trích hành vi của cha khiến thế nhân mỉa mai, chỉ riêng điểm này, phỏng chừng sẽ càng làm rất nhiều ngươi vốn đã bất mãn với hắn càng khó chịu.
Nhưng không thể cứng đối cứng với cha, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tiểu gian nhân Giang Mộ Yên này bước lên ngai vàng gia chủ phu nhân Bùi gia sao?
Chẳng lẽ cái gì cũng không làm, cứ như vậy để Giang Mộ Yên lên làm mẹ kế của hắn như ý nguyện?
Hừ, không có cửa đâu!
Giang Mộ Yên, xem như ngươi lợi hại! Ngươi cho rằng tìm được ngọn núi dựa vững chắc như cha thì ta không có cách với ngươi sao?
Ngươi sinh là nữ nhân của Bùi Dạ Tập, chết cũng là quỷ của Bùi Dạ Tập ta!
Cho dù không cần nữ tử dâm đãng như ngươi, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi kiếm người khác, càng không thể để ngươi leo lên đầu ta ngồi. Ta sao có thể để ngươi như ý chứ!
Chúng ta chờ xem!
Bùi Dạ Tập dứt khoát cái gì cũng không nói, tùy ý lời chỉ trích lạnh lùng của Bùi Vũ Khâm vang lên bên tai.
Hắn chỉ dùng ánh mắt nham hiểm lạnh băng như rắn độc về Giang Mộ Yên một lúc lâu trước khi đi, trong lòng lạnh lùng tính kế, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười âm trầm lạnh như băng, cuối cùng mới vung tay áo, xoay người đẩy cửa rời đi.
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run vì ánh mắt như muốn xuyên thủng xương cốt nàng của Bùi Dạ Tập vừa rồi. Nàng nghĩ hôm nay lùm xùm như vậy, quan hệ của nàng và Bùi Dạ Tập sau này xem ra tuyệt không có khả năng hòa thuận vui vẻ trở lại.
Làm không khéo bởi vì nàng mà phụ tử Bùi Vũ Khâm vốn đã không thân thiết sẽ càng lạnh nhạt hơn.
Giang Mộ Yên cảm thấy hổ thẹn, nhưng cảm xúc như vậy cũng chỉ mấy giây mà thôi, sau đó cảm giác vui vẻ ập đến, vì Bùi Vũ Khâm hôm nay đã thừa nhận hắn đáp lại cảm tình của nàng trước mặt Bùi Dạ Tập.
Chỉ riêng việc này cũng đã đủ để Giang Mộ Yên tin tưởng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Điều vẫn luôn muốn cầu giờ đã có được, một chút chuyện ảnh hưởng đến tâm tình đó cũng trở thành râu ria.
Nàng nào biết đâu rằng trong lòng người vốn chưa từng trải qua suy sụp quá lớn như Bùi Dạ Tập đã xem chuyện hôm nay là vô cùng nhục nhã, còn thề phải khiến Giang Mộ Yên xấu mặt.
Nguy cơ từ một khắc này đã hình thành!