Edit: Ring.
“Phong nhi, con về rồi. Ta nghe Ngân Nguyệt nói đột nhiên lão gia đau tim, đang định qua thăm, sao con trở lại, lão gia thế nào rồi?”
Tần Hồng Diệp đang trên đường đến Lưu Vân tiểu trúc thì gặp được Bùi Phong vẻ mặt không tốt lắm đi về.
Mà đi cùng với nàng còn có Tương di Lí Tương Vân mới vừa bị phân đến Húc Dương viện không lâu.
Bùi Phong không định nói cho bọn họ chuyện Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên, nhưng cũng không thể hoàn toàn im lặng nên chỉ thản nhiên nói “Nương, Tương di, không cần đi, thúc thúc không có chuyện gì, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi!”
“Sợ bóng sợ gió thôi? Có ý gì? Phong nhi, con nói rõ ràng đi!”
Tần Hồng Diệp khó hiểu nhìn hắn, chuyện lão gia đột nhiên đau tim lớn như vậy, ai dám nói lung tung chứ?
“Là Thanh Thư bên cạnh thúc thúc, có lẽ là vừa thấy thúc thúc ôm ngực nên liền nghĩ lầm thúc thúc lên cơn đau tim, chưa chứng thực đã la hét gọi đại phu đến chẩn đoán. Mà gã sai vặt chuyển lời lại quá mức khẩn trương, cho nên căn bản không có chuyện gì mà rối loạn nửa ngày.
Vừa rồi con qua đó, tận mắt nhìn Phạm đại phu cùng Vương đại phu chẩn mạch cho thúc thúc. Hai vị đại phu đều đồng loạt khẳng định thân thể thúc thúc rất khỏe mạnh. Đừng nói đau tim, đó là cho dù một chút bệnh linh tinh cũng không có. Cho nên con mới trở lại.”
“Phong nhi, lời này là thật sao? Hay là vì con muốn an ủi chúng ta hoặc không muốn trong phủ khủng hoảng nên mới cố ý giấu diếm?” Biểu tình Tần Hồng Diệp rất nghiêm túc, hiển nhiên vẫn còn hoài nghi lời con mình.
Dù sao nếu Bùi Vũ Khâm không có chuyện gì, sắc mặt Phong nhi sao lại khó coi như vậy?
Nếu nói hoàn toàn không xảy ra chuyện gì hết thì nàng một chút cũng không tin tưởng.
Vẻ mặt Lí Tương Vân cũng rất lo lắng, dù sao nếu Bùi Vũ Khâm thật sự có bệnh tim, lỡ như có gì không hay, thân phận của nàng nô không ra nô, chủ không phải chủ, vừa xấu hổ vừa không vững chắc.
Cho nên bất luận thế nào Bùi Vũ Khâm cũng không thể chết được, ít nhất không thể chết bây giờ.
Nếu hắn chết, di nương như nàng còn trông cậy vào cái gì đây?
Cho nên nàng cũng không chớp mắt mà nhìn thẳng Bùi Phong, sợ hắn nói dối.
Trong lòng Bùi Phong kỳ thật phiền chán cùng khó chịu không thôi, nhưng trước mặt dù sao cũng là mẫu thân của hắn, cho nên dù không kiên nhẫn, cũng thật sự không muốn nghe được tên Bùi Vũ Khâm lúc này, hắn cũng không thể không nhẫn nại trả lời.
“Nương, chuyện lớn như vậy, con muốn giấu diếm cũng không chịu nổi trách nhiệm nặng nề đó đâu! Cho nên người cùng Tương di cứ yên tâm, thúc thúc thật sự không có chuyện gì!”
“Nếu không có chuyện gì thì ta cũng yên tâm rồi. Mặc kệ thế nào, tin tức đã nghe được, chúng ta vẫn là qua thăm một chút thì có vẻ yên tâm hơn!”
Tần Hồng Diệp thở phào một hơi, nghĩ chỉ cần không phải Bùi Vũ Khâm xảy ra chuyện thì tốt rồi.
Trong lòng Lí Tương Vân cũng đang nghĩ vậy, vì thế hai người đồng thời bước lên, chuẩn bị đi tiếp.
Nhưng mới được mấy bước, Tần Hồng Diệp đã dừng lại “Dạ Tập qua thăm rồi sao?”
“Thăm rồi, đệ ấy rời đi trước con một bước!”
Nhắc đến Bùi Dạ Tập, sắc mặt Bùi Phong càng khó coi, bởi vì chuyện này khiến hắn liên tưởng đến cuộc cãi nhau lần trước của hắn với Bùi Dạ Tập.
Không ngờ cãi nửa ngày, đến cuối cùng Giang Mộ Yên căn bản không chọn ai trong số bọn họ mà chọn người ai cũng không ngờ đến – Bùi Vũ Khâm!
Giờ ngẫm lại càng thấy châm chọc không thôi.
Mà Tần Hồng Diệp lại hiểu lầm sắc mặt khó coi của Bùi Phong là vì chuyện của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập, dù sao tiệc sinh nhật Bùi Vũ Khâm hôm đó, Dạ Tập rõ ràng là không khách khí với Phong nhi.
Vừa nghĩ vậy, Tần Hồng Diệp xem như lí giải được nguyên nhân sắc mặt Bùi Phong khó coi, đối với vấn đề thân thể của Bùi Vũ Khâm cũng yên lòng hơn.
Đối với việc này, Lí Tương Vân sao có thể không rõ chứ?
Nàng nghĩ xem ra Giang Mộ Yên tuy giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập nhưng Bùi Dạ Tập dường như đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Giang Mộ Yên, như vậy cũng dễ dàng hơn!
Vậy thứ lần trước nàng ra phủ mang về vẫn có thể sử dụng được.
Chỉ là hôn ước thôi thì tính gì, một khi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên gạo nấu thành cơm, giải trừ hôn ước cuối cùng cũng không thay đổi được kết cục Giang Mộ Yên sẽ trở thành con dâu Bùi gia.
Đến khi đó cũng xem như hai bên đều có lợi.
Vì thế, Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân mang hai suy nghĩ khác nhau một lần nữa bước chân về phía Lưu Vân tiểu trúc.
Bùi Phong không nói thêm gì, cũng không có ý định ngăn cản.
Tuy lúc hắn rời đi, Giang Mộ Yên còn ở lại thư phòng của Bùi Vũ Khâm nhưng nếu bây giờ nương hắn cùng Lí Tương Vân đi, chờ bọn họ đến đó, Giang Mộ Yên chắc cũng đã trở lại sân của mình rồi.
Hắn nghĩ bọn họ sẽ không nhìn ra, chỉ cần hắn cùng Bùi Dạ Tập không nói ra ngoài, chuyện đã xảy ra trong thư phòng Bùi Vũ Khâm hôm nay còn ai có thể biết chứ?
Có lẽ hắn vẫn còn có một chút cơ hội để khiến Giang Mộ Yên thay đổi ý định.
Dù sao thúc thúc cũng thật sự không phải nam tử thích hợp với nàng.
Không phải nói điều kiện của thúc thúc không đủ tốt, mà là Bùi gia rất phức tạp, trong đó có quá nhiều lợi ích cùng tranh đấu, thật sự không thích hợp với một nữ tử trí tuệ và lòng dạ rộng rãi như Giang Mộ Yên.
Thế giới của nàng hẳn là nên rộng rãi hơn chứ không phải bị giới hạn tại Bùi gia này!
Hắn cũng tự tin có thể cho nàng cuộc sống càng tự do, tốt đẹp hơn, chỉ cần Mộ Yên đồng ý, hắn lúc nào cũng có thể vì nàng mà vứt bỏ hết thảy ở đây, mang nàng đi khắp thiên nhai, ngắm cảnh mây nước núi sông, bình minh hoàng hôn!
Tuy cuộc sống như vậy không được sung túc như ở Bùi gia nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cuộc sống nàng quá vất vả, đây là điều Bùi Phong hắn tự tin có thể làm được.
Có điều Bùi Dạ Tập chắc sẽ không dễ dàng buông tha Giang Mộ Yên như vậy.
Người khác có thấy không hắn không biết, nhưng hắn rõ ràng thấy được ánh mắt vô cùng chán ghét cùng oán hận mà Bùi Dạ Tập nhìn Mộ Yên trước khi bỏ đi. Hy vọng Dạ Tập sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến Giang Mộ Yên.
Nếu không, Bùi Phong hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
“Phong nhi, con về rồi. Ta nghe Ngân Nguyệt nói đột nhiên lão gia đau tim, đang định qua thăm, sao con trở lại, lão gia thế nào rồi?”
Tần Hồng Diệp đang trên đường đến Lưu Vân tiểu trúc thì gặp được Bùi Phong vẻ mặt không tốt lắm đi về.
Mà đi cùng với nàng còn có Tương di Lí Tương Vân mới vừa bị phân đến Húc Dương viện không lâu.
Bùi Phong không định nói cho bọn họ chuyện Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên, nhưng cũng không thể hoàn toàn im lặng nên chỉ thản nhiên nói “Nương, Tương di, không cần đi, thúc thúc không có chuyện gì, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi!”
“Sợ bóng sợ gió thôi? Có ý gì? Phong nhi, con nói rõ ràng đi!”
Tần Hồng Diệp khó hiểu nhìn hắn, chuyện lão gia đột nhiên đau tim lớn như vậy, ai dám nói lung tung chứ?
“Là Thanh Thư bên cạnh thúc thúc, có lẽ là vừa thấy thúc thúc ôm ngực nên liền nghĩ lầm thúc thúc lên cơn đau tim, chưa chứng thực đã la hét gọi đại phu đến chẩn đoán. Mà gã sai vặt chuyển lời lại quá mức khẩn trương, cho nên căn bản không có chuyện gì mà rối loạn nửa ngày.
Vừa rồi con qua đó, tận mắt nhìn Phạm đại phu cùng Vương đại phu chẩn mạch cho thúc thúc. Hai vị đại phu đều đồng loạt khẳng định thân thể thúc thúc rất khỏe mạnh. Đừng nói đau tim, đó là cho dù một chút bệnh linh tinh cũng không có. Cho nên con mới trở lại.”
“Phong nhi, lời này là thật sao? Hay là vì con muốn an ủi chúng ta hoặc không muốn trong phủ khủng hoảng nên mới cố ý giấu diếm?” Biểu tình Tần Hồng Diệp rất nghiêm túc, hiển nhiên vẫn còn hoài nghi lời con mình.
Dù sao nếu Bùi Vũ Khâm không có chuyện gì, sắc mặt Phong nhi sao lại khó coi như vậy?
Nếu nói hoàn toàn không xảy ra chuyện gì hết thì nàng một chút cũng không tin tưởng.
Vẻ mặt Lí Tương Vân cũng rất lo lắng, dù sao nếu Bùi Vũ Khâm thật sự có bệnh tim, lỡ như có gì không hay, thân phận của nàng nô không ra nô, chủ không phải chủ, vừa xấu hổ vừa không vững chắc.
Cho nên bất luận thế nào Bùi Vũ Khâm cũng không thể chết được, ít nhất không thể chết bây giờ.
Nếu hắn chết, di nương như nàng còn trông cậy vào cái gì đây?
Cho nên nàng cũng không chớp mắt mà nhìn thẳng Bùi Phong, sợ hắn nói dối.
Trong lòng Bùi Phong kỳ thật phiền chán cùng khó chịu không thôi, nhưng trước mặt dù sao cũng là mẫu thân của hắn, cho nên dù không kiên nhẫn, cũng thật sự không muốn nghe được tên Bùi Vũ Khâm lúc này, hắn cũng không thể không nhẫn nại trả lời.
“Nương, chuyện lớn như vậy, con muốn giấu diếm cũng không chịu nổi trách nhiệm nặng nề đó đâu! Cho nên người cùng Tương di cứ yên tâm, thúc thúc thật sự không có chuyện gì!”
“Nếu không có chuyện gì thì ta cũng yên tâm rồi. Mặc kệ thế nào, tin tức đã nghe được, chúng ta vẫn là qua thăm một chút thì có vẻ yên tâm hơn!”
Tần Hồng Diệp thở phào một hơi, nghĩ chỉ cần không phải Bùi Vũ Khâm xảy ra chuyện thì tốt rồi.
Trong lòng Lí Tương Vân cũng đang nghĩ vậy, vì thế hai người đồng thời bước lên, chuẩn bị đi tiếp.
Nhưng mới được mấy bước, Tần Hồng Diệp đã dừng lại “Dạ Tập qua thăm rồi sao?”
“Thăm rồi, đệ ấy rời đi trước con một bước!”
Nhắc đến Bùi Dạ Tập, sắc mặt Bùi Phong càng khó coi, bởi vì chuyện này khiến hắn liên tưởng đến cuộc cãi nhau lần trước của hắn với Bùi Dạ Tập.
Không ngờ cãi nửa ngày, đến cuối cùng Giang Mộ Yên căn bản không chọn ai trong số bọn họ mà chọn người ai cũng không ngờ đến – Bùi Vũ Khâm!
Giờ ngẫm lại càng thấy châm chọc không thôi.
Mà Tần Hồng Diệp lại hiểu lầm sắc mặt khó coi của Bùi Phong là vì chuyện của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập, dù sao tiệc sinh nhật Bùi Vũ Khâm hôm đó, Dạ Tập rõ ràng là không khách khí với Phong nhi.
Vừa nghĩ vậy, Tần Hồng Diệp xem như lí giải được nguyên nhân sắc mặt Bùi Phong khó coi, đối với vấn đề thân thể của Bùi Vũ Khâm cũng yên lòng hơn.
Đối với việc này, Lí Tương Vân sao có thể không rõ chứ?
Nàng nghĩ xem ra Giang Mộ Yên tuy giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập nhưng Bùi Dạ Tập dường như đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Giang Mộ Yên, như vậy cũng dễ dàng hơn!
Vậy thứ lần trước nàng ra phủ mang về vẫn có thể sử dụng được.
Chỉ là hôn ước thôi thì tính gì, một khi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên gạo nấu thành cơm, giải trừ hôn ước cuối cùng cũng không thay đổi được kết cục Giang Mộ Yên sẽ trở thành con dâu Bùi gia.
Đến khi đó cũng xem như hai bên đều có lợi.
Vì thế, Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân mang hai suy nghĩ khác nhau một lần nữa bước chân về phía Lưu Vân tiểu trúc.
Bùi Phong không nói thêm gì, cũng không có ý định ngăn cản.
Tuy lúc hắn rời đi, Giang Mộ Yên còn ở lại thư phòng của Bùi Vũ Khâm nhưng nếu bây giờ nương hắn cùng Lí Tương Vân đi, chờ bọn họ đến đó, Giang Mộ Yên chắc cũng đã trở lại sân của mình rồi.
Hắn nghĩ bọn họ sẽ không nhìn ra, chỉ cần hắn cùng Bùi Dạ Tập không nói ra ngoài, chuyện đã xảy ra trong thư phòng Bùi Vũ Khâm hôm nay còn ai có thể biết chứ?
Có lẽ hắn vẫn còn có một chút cơ hội để khiến Giang Mộ Yên thay đổi ý định.
Dù sao thúc thúc cũng thật sự không phải nam tử thích hợp với nàng.
Không phải nói điều kiện của thúc thúc không đủ tốt, mà là Bùi gia rất phức tạp, trong đó có quá nhiều lợi ích cùng tranh đấu, thật sự không thích hợp với một nữ tử trí tuệ và lòng dạ rộng rãi như Giang Mộ Yên.
Thế giới của nàng hẳn là nên rộng rãi hơn chứ không phải bị giới hạn tại Bùi gia này!
Hắn cũng tự tin có thể cho nàng cuộc sống càng tự do, tốt đẹp hơn, chỉ cần Mộ Yên đồng ý, hắn lúc nào cũng có thể vì nàng mà vứt bỏ hết thảy ở đây, mang nàng đi khắp thiên nhai, ngắm cảnh mây nước núi sông, bình minh hoàng hôn!
Tuy cuộc sống như vậy không được sung túc như ở Bùi gia nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cuộc sống nàng quá vất vả, đây là điều Bùi Phong hắn tự tin có thể làm được.
Có điều Bùi Dạ Tập chắc sẽ không dễ dàng buông tha Giang Mộ Yên như vậy.
Người khác có thấy không hắn không biết, nhưng hắn rõ ràng thấy được ánh mắt vô cùng chán ghét cùng oán hận mà Bùi Dạ Tập nhìn Mộ Yên trước khi bỏ đi. Hy vọng Dạ Tập sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến Giang Mộ Yên.
Nếu không, Bùi Phong hắn nhất định sẽ không bỏ qua.