Edit: Ring.
Hai người lại im lặng đi chừng một nén hương nữa, tuy Giang Mộ Yên cũng không muốn chấm dứt một đêm đẹp như vậy nhưng vừa nghĩ đến ngày mai còn bao nhiêu chuyện chờ Bùi Vũ Khâm xử lí, nàng lại không nhẫn tâm tiếp tục chiếm thời gian của hắn. Nàng dừng bước trước một cây cầu đá “Được rồi, từ đây đến phòng ta cũng như về sân của chàng vừa vặn đúng nửa đường. Vũ Khâm, chúng ta tạm biệt ở đây đi!”
“Yên nhi, buổi tối càng phải cẩn thận, vẫn là ta đưa nàng về đi!”
“Ta không phải một nữ tử yếu đuối lúc nào cũng cần người bảo hộ, chàng không cần xem ta như đồ sứ quý giá mà che chở. Ta không sao, quãng đường này ta có thể đi một mình, chàng cũng nhanh về đi!”
“Yên nhi, như vậy được không?”
“Có gì không được? Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ gặp mặt! Được rồi, đừng lưu luyến không rời như vậy nữa, chàng còn như vậy, ta sẽ nhịn không được kéo chàng về phòng ta, không thả đi nữa!”
Giang Mộ Yên nói xong thì nhất thời đỏ mặt xoay người. Dù sao lời này của nàng cũng quá trắng trợn, không phải lời một nữ tử nên nói.
Sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng hơi ửng đỏ mất tự nhiên, hắn là nam nhân, đương nhiên nghe hiểu được ngụ ý của Yên nhi, cũng không khỏi cảm thấy tâm tình thay đổi, vội vàng ho một tiếng “Vậy, ta đây đi trước. Yên nhi trên đường trở về nhớ chú ý dưới chân, đừng để bị ngã!”
“Biết rồi, chàng cũng vậy!”
Giang Mộ Yên nói xong thì nhấc chân đi về phòng trước, bước chân có chút gấp, bởi vì thật sự là rất xấu hổ, nàng cảm thấy thẹn thùng vì vừa rồi lớn gan nói ra những lời đó, không biết trong lòng Vũ Khâm có nghĩ nàng thật sự rất không biết xấu hổ hay không, một phần cũng vì Bùi Vũ Khâm không thuận thế nắm chặt tay nàng cùng về phòng mà cảm thấy hơi thất vọng. Giang Mộ Yên không khỏi nghĩ cổ nhân này chính nhân quân tử quá nhiều lúc cũng không hay.
Nếu là thời đại của nàng, một khi người con gái đã ám chỉ như vậy, nam nhân sao có thể nghe không hiểu hoặc là hiểu mà không hành động? Hơn phân nửa là biến thành sói nhào lên rồi.
Aiz—
Giang Mộ Yên mang tâm trạng phức tạp như vậy mà về phòng mình.
Mà trong lòng Bùi Vũ Khâm sao có thể không cảm thấy mất mát cùng hối hận?
Cũng không phải hắn không muốn Yên nhi, dù sao từ năm đó xảy ra chuyện đến giờ, hắn vẫn có một cảm giác chán ghét nữ nhân theo bản năng mà không muốn đến gần. Nhưng Yên nhi xuất hiện khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác thích thú cả thân thể lẫn tâm hồn.
Huống chi Yên nhi vốn xinh đẹp, tính tình lại tốt, có tài văn chương còn rất hiểu ý hắn, đừng nói hắn đã có cảm tình với nàng, cho dù một nam tử chưa quen biết cũng sẽ vì dung mạo đó mà dễ dàng bị nàng hấp dẫn rồi sinh lòng ái mộ.
Có điều— còn chưa đến lúc đó!
Tuy thân thể cùng tâm lý đều rất muốn có thể sớm cùng một chỗ với nàng nhưng xem xét tình thế bây giờ thì vẫn chưa đến lúc bọn họ có thể song túc song tê.
(R: thật ra song túc song tê có nghĩa là thành đôi, cơ mà nếu edit là thành đôi thì bản thân ta thấy k đc đúng lắm, giờ hai bạn k phải đã thành đôi rồi s ò.Ó).
Ít nhất trước khi có thể cho nàng một danh phận, hắn không muốn khiến nàng bị người chỉ trỏ, nói này nói nọ.
Đây là điều một nam nhân như hắn nên lo lắng, suy nghĩ vì nữ nhân của mình.
Cho nên Bùi Vũ Khâm chỉ có thể trơ mắt nhìn theo thân hình lả lướt của Yên nhi từ từ khuất khỏi tầm mắt hắn!
~
Lại nói có một gã sai vặt sau khi nhìn thấy Giang Mộ Yên về phòng thì liền lập tức xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, hắn đã trở lại, trong tay còn nhiều thêm một cái khay, mà trên khay rõ ràng chính là một ấm trà.
Bước đến trước cửa phòng Giang Mộ Yên, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng hô “Hồng Nguyệt tỷ tỷ, trà nóng ngài phân phó tiểu nhân chuẩn bị, tiểu nhân đã mang đến đây. Bây giờ có thể đưa vào không?”
Hồng Nguyệt mở cửa ra, nhận lấy khay từ tay hắn, cười cười nói “Cám ơn ngươi, tiểu Định, tự ta mang vào là được rồi. Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, vậy Hồng Nguyệt tỷ tỷ, tiểu nhân đi đây!”
“Đi đi!”
Hồng Nguyệt bưng khay đóng cửa lại, sau đó đặt ấm trà lên bàn “Tiểu thư, ăn cơm xong lại tản bộ, bây giờ chắc cũng khát rồi, nô tỳ rót cho cô một chén trà được không?”
Giang Mộ Yên quả thật cũng có chút khát “Được!”
Hồng Nguyệt cười cười, sau đó nghiêng ấm rót trà vào chén, nhưng không lập tức đưa cho Giang Mộ Yên uống mà dùng một ngân châm đặt trong hộp cạnh đó nhúng vào, sau khi xác nhận ngân châm không chuyển thành màu đen mới đưa cho Giang Mộ Yên.
“Tiểu thư, có thể uống rồi!”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng khoa trương của nàng thì nhịn không được cười nói “Hồng Nguyệt, không cần khoa trương như vậy chứ, cư nhiên còn dùng ngân châm để thử. Ta cũng không phải phi tử của Hoàng đế, thật là!”
“Xin tiểu thư đừng nói vậy, sau khi bị tập kích hai lần đến giờ, lão gia liền dặn nô tỳ phải cẩn thận với đồ ăn thức uống của tiểu thư. Chuyện ngăn cản thích khách tất nhiên là có hộ vệ đại nhân của lão gia lo lắng, nhưng kiểm tra đồ ăn của tiểu thư là bổn phận của nô tỳ!
Huống chi người xưa nói rất đúng, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không!”
“Được rồi, ta bất quá chỉ nói em một câu, em lại trả lời đến mười câu. Ta khát muốn chết rồi, không nói với em nữa, tự ta uống là được, em cũng về phòng ngủ đi thôi!”
Hai người lại im lặng đi chừng một nén hương nữa, tuy Giang Mộ Yên cũng không muốn chấm dứt một đêm đẹp như vậy nhưng vừa nghĩ đến ngày mai còn bao nhiêu chuyện chờ Bùi Vũ Khâm xử lí, nàng lại không nhẫn tâm tiếp tục chiếm thời gian của hắn. Nàng dừng bước trước một cây cầu đá “Được rồi, từ đây đến phòng ta cũng như về sân của chàng vừa vặn đúng nửa đường. Vũ Khâm, chúng ta tạm biệt ở đây đi!”
“Yên nhi, buổi tối càng phải cẩn thận, vẫn là ta đưa nàng về đi!”
“Ta không phải một nữ tử yếu đuối lúc nào cũng cần người bảo hộ, chàng không cần xem ta như đồ sứ quý giá mà che chở. Ta không sao, quãng đường này ta có thể đi một mình, chàng cũng nhanh về đi!”
“Yên nhi, như vậy được không?”
“Có gì không được? Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ gặp mặt! Được rồi, đừng lưu luyến không rời như vậy nữa, chàng còn như vậy, ta sẽ nhịn không được kéo chàng về phòng ta, không thả đi nữa!”
Giang Mộ Yên nói xong thì nhất thời đỏ mặt xoay người. Dù sao lời này của nàng cũng quá trắng trợn, không phải lời một nữ tử nên nói.
Sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng hơi ửng đỏ mất tự nhiên, hắn là nam nhân, đương nhiên nghe hiểu được ngụ ý của Yên nhi, cũng không khỏi cảm thấy tâm tình thay đổi, vội vàng ho một tiếng “Vậy, ta đây đi trước. Yên nhi trên đường trở về nhớ chú ý dưới chân, đừng để bị ngã!”
“Biết rồi, chàng cũng vậy!”
Giang Mộ Yên nói xong thì nhấc chân đi về phòng trước, bước chân có chút gấp, bởi vì thật sự là rất xấu hổ, nàng cảm thấy thẹn thùng vì vừa rồi lớn gan nói ra những lời đó, không biết trong lòng Vũ Khâm có nghĩ nàng thật sự rất không biết xấu hổ hay không, một phần cũng vì Bùi Vũ Khâm không thuận thế nắm chặt tay nàng cùng về phòng mà cảm thấy hơi thất vọng. Giang Mộ Yên không khỏi nghĩ cổ nhân này chính nhân quân tử quá nhiều lúc cũng không hay.
Nếu là thời đại của nàng, một khi người con gái đã ám chỉ như vậy, nam nhân sao có thể nghe không hiểu hoặc là hiểu mà không hành động? Hơn phân nửa là biến thành sói nhào lên rồi.
Aiz—
Giang Mộ Yên mang tâm trạng phức tạp như vậy mà về phòng mình.
Mà trong lòng Bùi Vũ Khâm sao có thể không cảm thấy mất mát cùng hối hận?
Cũng không phải hắn không muốn Yên nhi, dù sao từ năm đó xảy ra chuyện đến giờ, hắn vẫn có một cảm giác chán ghét nữ nhân theo bản năng mà không muốn đến gần. Nhưng Yên nhi xuất hiện khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác thích thú cả thân thể lẫn tâm hồn.
Huống chi Yên nhi vốn xinh đẹp, tính tình lại tốt, có tài văn chương còn rất hiểu ý hắn, đừng nói hắn đã có cảm tình với nàng, cho dù một nam tử chưa quen biết cũng sẽ vì dung mạo đó mà dễ dàng bị nàng hấp dẫn rồi sinh lòng ái mộ.
Có điều— còn chưa đến lúc đó!
Tuy thân thể cùng tâm lý đều rất muốn có thể sớm cùng một chỗ với nàng nhưng xem xét tình thế bây giờ thì vẫn chưa đến lúc bọn họ có thể song túc song tê.
(R: thật ra song túc song tê có nghĩa là thành đôi, cơ mà nếu edit là thành đôi thì bản thân ta thấy k đc đúng lắm, giờ hai bạn k phải đã thành đôi rồi s ò.Ó).
Ít nhất trước khi có thể cho nàng một danh phận, hắn không muốn khiến nàng bị người chỉ trỏ, nói này nói nọ.
Đây là điều một nam nhân như hắn nên lo lắng, suy nghĩ vì nữ nhân của mình.
Cho nên Bùi Vũ Khâm chỉ có thể trơ mắt nhìn theo thân hình lả lướt của Yên nhi từ từ khuất khỏi tầm mắt hắn!
~
Lại nói có một gã sai vặt sau khi nhìn thấy Giang Mộ Yên về phòng thì liền lập tức xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, hắn đã trở lại, trong tay còn nhiều thêm một cái khay, mà trên khay rõ ràng chính là một ấm trà.
Bước đến trước cửa phòng Giang Mộ Yên, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng hô “Hồng Nguyệt tỷ tỷ, trà nóng ngài phân phó tiểu nhân chuẩn bị, tiểu nhân đã mang đến đây. Bây giờ có thể đưa vào không?”
Hồng Nguyệt mở cửa ra, nhận lấy khay từ tay hắn, cười cười nói “Cám ơn ngươi, tiểu Định, tự ta mang vào là được rồi. Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, vậy Hồng Nguyệt tỷ tỷ, tiểu nhân đi đây!”
“Đi đi!”
Hồng Nguyệt bưng khay đóng cửa lại, sau đó đặt ấm trà lên bàn “Tiểu thư, ăn cơm xong lại tản bộ, bây giờ chắc cũng khát rồi, nô tỳ rót cho cô một chén trà được không?”
Giang Mộ Yên quả thật cũng có chút khát “Được!”
Hồng Nguyệt cười cười, sau đó nghiêng ấm rót trà vào chén, nhưng không lập tức đưa cho Giang Mộ Yên uống mà dùng một ngân châm đặt trong hộp cạnh đó nhúng vào, sau khi xác nhận ngân châm không chuyển thành màu đen mới đưa cho Giang Mộ Yên.
“Tiểu thư, có thể uống rồi!”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng khoa trương của nàng thì nhịn không được cười nói “Hồng Nguyệt, không cần khoa trương như vậy chứ, cư nhiên còn dùng ngân châm để thử. Ta cũng không phải phi tử của Hoàng đế, thật là!”
“Xin tiểu thư đừng nói vậy, sau khi bị tập kích hai lần đến giờ, lão gia liền dặn nô tỳ phải cẩn thận với đồ ăn thức uống của tiểu thư. Chuyện ngăn cản thích khách tất nhiên là có hộ vệ đại nhân của lão gia lo lắng, nhưng kiểm tra đồ ăn của tiểu thư là bổn phận của nô tỳ!
Huống chi người xưa nói rất đúng, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không!”
“Được rồi, ta bất quá chỉ nói em một câu, em lại trả lời đến mười câu. Ta khát muốn chết rồi, không nói với em nữa, tự ta uống là được, em cũng về phòng ngủ đi thôi!”