Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm thu vào mắt toàn bộ động tác nhỏ cùng biểu tình thở phào của Giang Mộ Yên, trong mắt lại hiện ra mấy phần ý cười.
Sau khi hai người cùng nhau dùng cơm xong, Thanh Thư mới đến đây, cái gì cũng không nỏi, chỉ đứng một bên, nhưng Bùi Vũ Khâm lại biết những chuyện hắn phân phó khẳng định đã được xử lí thỏa đáng.
Hắn dứng dậy, không về sân của mình mà đi đến phòng được dọn ra làm thư phòng trong viện của Giang Mộ Yên.
Quả nhiên những sổ sách cần phải duyệt hôm nay đều đã được chuyển đến đây, mà Giang Mộ Yên cũng kinh ngạc khi thấy sách ở thư phòng nàng trước kia cũng đều ở đây, chỉ là vị trí thay đổi một chút, chừa ra một chỗ đặt án thư bằng gỗ tử đàn lớn hơn bình thường nhiều của Bùi Vũ Khâm.
Trong phòng cũng nhiều hơn mấy tấm bình phong, ngoài bình phong là tám cái ghế dựa giống nhau, mà sau bình phong, Giang Mộ Yên bước vòng qua nhìn thì chính là một nhuyễn tháp màu vàng dùng trong thư phòng. Trên tháp còn có một cái bàn nhỏ bằng gỗ hoàng lê, trên bàn có một bộ cờ vây, còn có một lư hương đang cháy, tỏa mùi thơm nhẹ nhàng trong phòng.
Mặt khác, trên tháp còn có một cái gối mềm hình chữ nhật, ngoại trừ không có chăn thì chỗ này không khác gì một cái giường nhỏ.
Giang Mộ Yên không khỏi hơi cảm thấy không vui. Đã bảo đừng chuẩn bị mấy thứ này rồi, Thanh Thư cư nhiên vẫn đặt một nhuyễn tháp vào chỗ làm việc nghiêm túc như thư phòng.
Nếu nơi này là thư phòng của một mình nàng thì không có gì, nhưng vấn đề là bây giờ Bùi Vũ Khâm muốn làm việc ở đây, chẳng lẽ nàng chỉ có thể tránh sau bình phong nhìn hắn một mình vất vả mà mình lại ngủ?
Cho nên sau khi nhìn đến mấy thứ này thì Giang Mộ Yên nhất thời bình tĩnh phân phó “Thanh quản sự, bỏ đi một nửa bình phong này. Ta đã nói, nếu đã bước vào thư phòng này thì tuyệt đối không phải vì nghỉ ngơi hay giải trí mà đến. Ý nghĩa của thư phòng đối với Bùi tiên sinh chính là nơi làm việc, vậy thì nên có bộ dáng của chỗ làm việc. Làm phiền ngươi lại cho người chuyển vào một án thư nữa!”
“Yên nhi –“
Bùi Vũ Khâm vừa định nói gì đã thấy được vẻ mặt không cười không giận, nhưng cũng tuyệt đối không nhìn ra được tâm tình của Giang Mộ Yên, nhất thời liền im lặng.
“Bùi tiên sinh, ta chỉ muốn làm một người có thể giúp chàng trong công việc, không phải đến để hưởng phúc, cũng không phải đến cho chàng thêm phiền toái. Nếu cảm thấy không tin tưởng năng lực của ta thì chàng có thể lấy ra một vài chuyện đơn giản để ta xử lí trước, chờ chàng nhận rồi lại quyết định có nên để ta giúp chàng gánh vác công việc hay không, như vậy được chứ?”
Từ sau khi bước vào thư phòng này, Giang Mộ Yên vốn không xem mình là người yêu của Bùi Vũ Khâm nữa mà là xem như đồng nghiệp.
Nàng không có hứng thú với tài phú to lớn của Bùi gia. Dù sao đời trước nàng cũng xuất thân nhà giàu có, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều rất đầy đủ. Bây giờ nàng muốn làm chỉ là hy vọng bằng chút năng lực của mình mà giúp được người nàng quan tâm cùng trân trọng, để hắn có thể bớt vất vả.
Phải biết rằng nàng đời trước bởi vì thân thể không tốt mà chỉ có thể làm gánh nặng cho papa, để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã đủ khiến nàng đau thấu tâm.
Sau khi sống lại. nàng có được thân thể khỏe mạnh như thế này, nếu rõ ràng có thể mà lại không giúp Bùi Vũ Khâm, trong lòng nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cho đến bây giờ, Giang Mộ Yên vẫn chưa từng muốn làm một người được giấu sau lưng, được toàn tâm bảo hộ. Nàng cũng muốn bảo vệ người mình yêu.
Mà trong thế giới này, người duy nhất nàng yêu chính là Bùi Vũ Khâm. Cho nên nàng mong có thể giúp được hắn, cho dù là một phần rất nhỏ.
Quyết tâm của Giang Mộ Yên kiên định như vậy, rõ ràng như vậy, cho nên trong mắt Thanh Thư cũng hiện lên mấy phần kinh ngạc. Hắn nhịn không được mà hướng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào Mộ Yên tiểu thư trước mắt, lại một lần nữa cảm giác được Mộ Yên tiểu thư này rất khác so với Giang Mộ Yên trong nhận thức của hắn.
Trên người Mộ Yên tiểu thư trước đây tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra vẻ nhiệt tình cùng chủ động, cũng không có quyết tâm hay ấm áp như vậy, giống như hận không thể mang tình yêu ngập tràn đó bày ra để cho lão gia biết.
Hắn tuy chưa hiểu tình yêu nhưng cũng biết tâm tình Giang Mộ Yên lúc này là chân thật.
Thanh Thư không khỏi kính trọng Giang Mộ Yên thêm mấy phần.
Mà Thanh Thư thân là người ngoài còn cảm thụ được rõ ràng như vậy, huống chi là đương sự như Bùi Vũ Khâm.
Cài nhà này bao nhiêu năm nay vẫn trông cậy vào một mình hắn gánh vác. Thậm chí cả quốc gia, đại lục này cũng có biết bao nhiêu gia đình, biết bao nhiêu người đang ngẩng đầu chờ đợi mỗi một quyết sách nho nhỏ của hắn có thể mang đến cho bọn họ ích lợi gì không.
Nhưng không có một người nào ở lúc hắn vất vả mà muốn chia sẻ, muốn phân ưu giải lao với hắn.
Chỉ duy nhất cô nàng nhỏ nhắn trước mắt sẽ dùng khuôn mặt tuy còn có chút non nớt nhưng cũng đã tràn ngập quyết tâm không lùi công khai đứng ra nói nàng muốn giúp hắn!
Mặc kệ nàng có thể giúp được hay không, chỉ bằng một phần tâm ý, một phần tình này của nàng thôi cũng đã đủ để trong lòng hắn rung động.
Hơn nữa từ sau khi bước vào thư phòng này, nàng liền không chịu gọi tên hắn nữa mà chỉ gọi Bùi tiên sinh, có thể thấy được nàng đúng là không phải vì nữ nhi tình trường mà đến.
Bùi Vũ Khâm cũng biết Giang Mộ Yên đang biểu lộ một loại thái độ với hắn. Đó là trong gian phòng này, nàng chính là một phụ tá, đồng bạn, trợ thủ giúp hắn cùng nhau chia sẻ chuyện sổ sách rườm rà cùng những quyết định trong chuyện làm ăn, tuyệt đối không phải chỉ là một thê tử hay một người yêu.
Bùi Vũ Khâm nghe hiểu ám chỉ của nàng, cũng quyết định tiếp nhận cái tình của nàng, liền nói với Thanh Thư “Thanh Thư, liền theo phân phó của Yên nhi, mang tháp ra ngoài, đổi thành một án thư giống của ta!
Mặt khác, cũng dẹp bình phong này luôn đi. Nếu Yên nhi không ngại cực khổ mà muốn chia sẻ vất vả với Vũ Khâm, vậy Vũ Khâm cũng nên cho nàng tôn trọng nên có. Bình phong ngăn cách này là ngăn nam nữ trong ngoài, nếu bây giờ ta đã chính miệng mời Yên nhi giúp ta cùng nhau quản lý công việc, vậy sau này cũng không cần phân chia gì nữa!”
Bùi Vũ Khâm thu vào mắt toàn bộ động tác nhỏ cùng biểu tình thở phào của Giang Mộ Yên, trong mắt lại hiện ra mấy phần ý cười.
Sau khi hai người cùng nhau dùng cơm xong, Thanh Thư mới đến đây, cái gì cũng không nỏi, chỉ đứng một bên, nhưng Bùi Vũ Khâm lại biết những chuyện hắn phân phó khẳng định đã được xử lí thỏa đáng.
Hắn dứng dậy, không về sân của mình mà đi đến phòng được dọn ra làm thư phòng trong viện của Giang Mộ Yên.
Quả nhiên những sổ sách cần phải duyệt hôm nay đều đã được chuyển đến đây, mà Giang Mộ Yên cũng kinh ngạc khi thấy sách ở thư phòng nàng trước kia cũng đều ở đây, chỉ là vị trí thay đổi một chút, chừa ra một chỗ đặt án thư bằng gỗ tử đàn lớn hơn bình thường nhiều của Bùi Vũ Khâm.
Trong phòng cũng nhiều hơn mấy tấm bình phong, ngoài bình phong là tám cái ghế dựa giống nhau, mà sau bình phong, Giang Mộ Yên bước vòng qua nhìn thì chính là một nhuyễn tháp màu vàng dùng trong thư phòng. Trên tháp còn có một cái bàn nhỏ bằng gỗ hoàng lê, trên bàn có một bộ cờ vây, còn có một lư hương đang cháy, tỏa mùi thơm nhẹ nhàng trong phòng.
Mặt khác, trên tháp còn có một cái gối mềm hình chữ nhật, ngoại trừ không có chăn thì chỗ này không khác gì một cái giường nhỏ.
Giang Mộ Yên không khỏi hơi cảm thấy không vui. Đã bảo đừng chuẩn bị mấy thứ này rồi, Thanh Thư cư nhiên vẫn đặt một nhuyễn tháp vào chỗ làm việc nghiêm túc như thư phòng.
Nếu nơi này là thư phòng của một mình nàng thì không có gì, nhưng vấn đề là bây giờ Bùi Vũ Khâm muốn làm việc ở đây, chẳng lẽ nàng chỉ có thể tránh sau bình phong nhìn hắn một mình vất vả mà mình lại ngủ?
Cho nên sau khi nhìn đến mấy thứ này thì Giang Mộ Yên nhất thời bình tĩnh phân phó “Thanh quản sự, bỏ đi một nửa bình phong này. Ta đã nói, nếu đã bước vào thư phòng này thì tuyệt đối không phải vì nghỉ ngơi hay giải trí mà đến. Ý nghĩa của thư phòng đối với Bùi tiên sinh chính là nơi làm việc, vậy thì nên có bộ dáng của chỗ làm việc. Làm phiền ngươi lại cho người chuyển vào một án thư nữa!”
“Yên nhi –“
Bùi Vũ Khâm vừa định nói gì đã thấy được vẻ mặt không cười không giận, nhưng cũng tuyệt đối không nhìn ra được tâm tình của Giang Mộ Yên, nhất thời liền im lặng.
“Bùi tiên sinh, ta chỉ muốn làm một người có thể giúp chàng trong công việc, không phải đến để hưởng phúc, cũng không phải đến cho chàng thêm phiền toái. Nếu cảm thấy không tin tưởng năng lực của ta thì chàng có thể lấy ra một vài chuyện đơn giản để ta xử lí trước, chờ chàng nhận rồi lại quyết định có nên để ta giúp chàng gánh vác công việc hay không, như vậy được chứ?”
Từ sau khi bước vào thư phòng này, Giang Mộ Yên vốn không xem mình là người yêu của Bùi Vũ Khâm nữa mà là xem như đồng nghiệp.
Nàng không có hứng thú với tài phú to lớn của Bùi gia. Dù sao đời trước nàng cũng xuất thân nhà giàu có, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều rất đầy đủ. Bây giờ nàng muốn làm chỉ là hy vọng bằng chút năng lực của mình mà giúp được người nàng quan tâm cùng trân trọng, để hắn có thể bớt vất vả.
Phải biết rằng nàng đời trước bởi vì thân thể không tốt mà chỉ có thể làm gánh nặng cho papa, để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã đủ khiến nàng đau thấu tâm.
Sau khi sống lại. nàng có được thân thể khỏe mạnh như thế này, nếu rõ ràng có thể mà lại không giúp Bùi Vũ Khâm, trong lòng nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cho đến bây giờ, Giang Mộ Yên vẫn chưa từng muốn làm một người được giấu sau lưng, được toàn tâm bảo hộ. Nàng cũng muốn bảo vệ người mình yêu.
Mà trong thế giới này, người duy nhất nàng yêu chính là Bùi Vũ Khâm. Cho nên nàng mong có thể giúp được hắn, cho dù là một phần rất nhỏ.
Quyết tâm của Giang Mộ Yên kiên định như vậy, rõ ràng như vậy, cho nên trong mắt Thanh Thư cũng hiện lên mấy phần kinh ngạc. Hắn nhịn không được mà hướng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào Mộ Yên tiểu thư trước mắt, lại một lần nữa cảm giác được Mộ Yên tiểu thư này rất khác so với Giang Mộ Yên trong nhận thức của hắn.
Trên người Mộ Yên tiểu thư trước đây tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra vẻ nhiệt tình cùng chủ động, cũng không có quyết tâm hay ấm áp như vậy, giống như hận không thể mang tình yêu ngập tràn đó bày ra để cho lão gia biết.
Hắn tuy chưa hiểu tình yêu nhưng cũng biết tâm tình Giang Mộ Yên lúc này là chân thật.
Thanh Thư không khỏi kính trọng Giang Mộ Yên thêm mấy phần.
Mà Thanh Thư thân là người ngoài còn cảm thụ được rõ ràng như vậy, huống chi là đương sự như Bùi Vũ Khâm.
Cài nhà này bao nhiêu năm nay vẫn trông cậy vào một mình hắn gánh vác. Thậm chí cả quốc gia, đại lục này cũng có biết bao nhiêu gia đình, biết bao nhiêu người đang ngẩng đầu chờ đợi mỗi một quyết sách nho nhỏ của hắn có thể mang đến cho bọn họ ích lợi gì không.
Nhưng không có một người nào ở lúc hắn vất vả mà muốn chia sẻ, muốn phân ưu giải lao với hắn.
Chỉ duy nhất cô nàng nhỏ nhắn trước mắt sẽ dùng khuôn mặt tuy còn có chút non nớt nhưng cũng đã tràn ngập quyết tâm không lùi công khai đứng ra nói nàng muốn giúp hắn!
Mặc kệ nàng có thể giúp được hay không, chỉ bằng một phần tâm ý, một phần tình này của nàng thôi cũng đã đủ để trong lòng hắn rung động.
Hơn nữa từ sau khi bước vào thư phòng này, nàng liền không chịu gọi tên hắn nữa mà chỉ gọi Bùi tiên sinh, có thể thấy được nàng đúng là không phải vì nữ nhi tình trường mà đến.
Bùi Vũ Khâm cũng biết Giang Mộ Yên đang biểu lộ một loại thái độ với hắn. Đó là trong gian phòng này, nàng chính là một phụ tá, đồng bạn, trợ thủ giúp hắn cùng nhau chia sẻ chuyện sổ sách rườm rà cùng những quyết định trong chuyện làm ăn, tuyệt đối không phải chỉ là một thê tử hay một người yêu.
Bùi Vũ Khâm nghe hiểu ám chỉ của nàng, cũng quyết định tiếp nhận cái tình của nàng, liền nói với Thanh Thư “Thanh Thư, liền theo phân phó của Yên nhi, mang tháp ra ngoài, đổi thành một án thư giống của ta!
Mặt khác, cũng dẹp bình phong này luôn đi. Nếu Yên nhi không ngại cực khổ mà muốn chia sẻ vất vả với Vũ Khâm, vậy Vũ Khâm cũng nên cho nàng tôn trọng nên có. Bình phong ngăn cách này là ngăn nam nữ trong ngoài, nếu bây giờ ta đã chính miệng mời Yên nhi giúp ta cùng nhau quản lý công việc, vậy sau này cũng không cần phân chia gì nữa!”