Edit: Ring.
“Bán hết toàn bộ những cửa hàng không thể kiếm được lời nữa, cho dù lỗ vốn cũng phải bán, cố hết sức thu lại một phần bạc, sau đó dùng số bạc này trù tính đường lui.
Đương nhiên, như vậy cũng có nghĩa là chắp tay đưa ra toàn bộ mạng lưới buôn bán Bùi gia đã thiết lập nhiều năm, sau này muốn phát triển chính là làm lại từ đầu. Nhưng có câu ‘chí tử lại hồi sinh’, nếu không chặt bỏ tay chân liên lụy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là cả người chết theo. Cho nên ta mới nói đây là cách chặt bỏ tay chân để bảo toàn tính mạng. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của ta thôi. Ắc, Vũ Khâm, sao chàng lại nhìn ta như vậy? Ta nói không đúng ư?”
Giang Mộ Yên vừa nói xong đã thấy Bùi Vũ Khâm thẫn thờ nhìn nàng, tròng mắt thậm chí không hề nhúc nhích khiến nàng bị dọa, nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu.
Nhưng trả lời lại nàng là tiếng cười lớn của Bùi Vũ Khâm “Haha! Haha –”
Tiếng cười của hắn cũng đã gọi Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đứng đợi ngoài cửa cách đó không xa chạy đến. Lão gia cùng tiểu thư cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi sao? Nếu không, sao lão gia lại cười lớn đến vậy?
Giang Mộ Yên lại kinh ngạc đến há hốc, căn bản không hiểu vì sao, chỉ có thể buồn bực nhìn Bùi Vũ Khâm vẫn đang cười lớn mà lúng ta lúng túng nói “Vũ Khâm, ta nói sai cái gì ư? Sao chàng lại cười đến vậy?”
“Không, Yên nhi, nàng cái gì cũng không có nói sai. Ngược lại, nàng nói đều đúng. Năm đó cha nói ta là kỳ tài buôn bán, giờ ta thấy Yên nhi của ta mới chân chính là kỳ tài.
Lúc trước ta mất ba tháng mới nghĩ ra được biện pháp này, lại mất thêm một tháng mới có thể dứt khoát hạ quyết định. Nhưng nàng thì sao? Chỉ cần thời gian không đến một chén trà nhỏ, nàng đã nói ra quyết định giống hệt ta năm đó. Yên nhi, nàng nói xem, vậy không phải kỳ tài buôn bán thì là gì?”
Giang Mộ Yên thấy hắn vui vẻ như vậy thì trong lòng liền đau xót, nàng nắm chặt lấy tay hắn, lắc lắc đầu.
“Vũ Khâm, chàng lầm rồi, ta không sáng suốt cùng thông minh như chàng nghĩ đâu. Ta chỉ là may mắn hơn, được nhận một nền giáo dục tốt hơn nơi này rất nhiều lần. Những gì ta nói ra ở đây đều đến từ học tập cùng được chỉ dạy chứ không phải trời sinh đã biết. Nhưng chàng thì không phải vậy. Không có ai nói cho chàng biết nên làm thế nào, là chính chàng suy nghĩ ra quyết định tuyệt đối chính xác, cũng tuyệt đối không dễ dàng này.
Cho nên, Vũ Khâm, ta thật sự rất kiêu ngạo vì chàng. Chỉ cần chàng nguyện ý, ta sẽ nói hết, dạy hết những gì có ích trong đầu ta cho chàng biết. Tin chắc sau khi hiểu hết những tri thức đó, chàng sẽ có những quyết định càng có lợi, chàng chính xác hơn ta.
Ta rất chờ mong ngày đó, thật sự!”
Giang Mộ Yên mỉm cười, dịu dàng nhìn vào đôi mắt có sự nhu hòa mà kinh hỉ của Bùi Vũ Khâm. Hai người không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, giống như chỉ cần như vậy là đã đủ.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đã hơi sốt ruột. Mắt thấy trời cũng sắp sáng đến nơi rồi, lão gia cùng tiểu thư này rốt cuộc có muốn ngủ hay không a?
“Lão gia, tiểu thư, trời sắp sáng rồi, phòng cũng đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là thấy hai người đang nói chuyện nên Thanh Thư mới không dám đến quấy rầy. Bây giờ có phải nên đi rồi không?”
“Nha, chúng ta qua ngay! Không ngủ lại nữa, giúp chúng ta chuẩn bị quần áo sạch sẽ, sau đó dọn điểm tâm. Ăn xong thì đi thông tri bảo tất cả mọi người trong nhà tập trung đến từ đường!”
Bùi Vũ Khâm nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, sau đó phân phó mấy chuyện như vậy.
“Dạ, lão gia!” Tuy không rõ vì sao lão gia muốn triệu tập mọi người đến từ đường, nhưng Thanh Thư cũng biết chắc là có chuyện rất quan trọng cần tuyên bố, theo hắn thấy thì hẳn là có liên quan đến chuyện tuyên bố thú Mộ Yên tiểu thư.
Giang Mộ Yên cùng Hồng Nguyệt tất nhiên cũng nghĩ vậy.
Hồng Nguyệt mang vẻ mặt kinh hỉ, còn Giang Mộ Yên thì sốt ruột hỏi lại “Vũ Khâm, vậy có nhanh quá không?”
“Không! Ngược lại, ta còn cảm thấy quá chậm đây. Thật sự là hận không thể thành thân vơi nàng ngay hôm nay để đến tối nàng trở thành tân nương của ta đâu!” Bộ dáng Bùi Vũ Khâm khi nói lời này vô cùng sáng sủa, khiến người ta vừa thấy liền biết tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt.
Bùi Vũ Khâm vui vẻ như vậy khiến Giang Mộ Yên tuy vẫn cảm thấy không ổn lắm nhưng cũng không đành lòng ngắt ngang niềm vui của hắn, cho nên nàng chỉ im lặng để Bùi Vũ Khâm nắm tay cùng nàng bước đến căn phòng mới.
“Vũ Khâm, vừa rồi vẫn chưa nói đến trọng điểm. Chàng vẫn chưa nói cho ta chuyện đó có liên quan gì đến việc chàng bảo Nghênh Phong tiên sinh đi ra ngoài.”
“A, xem trí nhớ của ta kìa! Bất quá trước đó đã nói với nàng chuyện này nói ra tất dài, nàng lại không tin, giờ nàng xem không phải nói lâu như vậy vẫn chưa xong được sao?”
“Vũ Khâm, chàng hẹp hòi với ta đúng không? Vậy nói ngắn gọn những chuyện sau đó đi.”
Bùi Vũ Khâm thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ nói “Được rồi, nếu phu nhân đã có lệnh, vậy Vũ Khâm liền nói ngắn gọn đi. Nếu năm đó có người âm thầm hãm hại, muốn bức Bùi gia đến đường cùng, ta tất nhiên không thể không điều tra chân tướng đúng không?”
“Đúng, sau đó chàng tra ra được cái gì?”
“Thật ra ta cũng không tra được gì, nhưng lại vô tình phát hiện một bí mật. Vì thế, ta nương theo bí mật đó mà nắm được một vài lợi thế.
Nhờ một số lợi thế này nên ta mới có thể cố ý để người ta cảm giác giống như ta đã hiểu hết thảy, nhưng thật ra ta chỉ hơi hoài nghi rồi dùng chiến thuật ‘như có mà không’ thôi.”
“Bán hết toàn bộ những cửa hàng không thể kiếm được lời nữa, cho dù lỗ vốn cũng phải bán, cố hết sức thu lại một phần bạc, sau đó dùng số bạc này trù tính đường lui.
Đương nhiên, như vậy cũng có nghĩa là chắp tay đưa ra toàn bộ mạng lưới buôn bán Bùi gia đã thiết lập nhiều năm, sau này muốn phát triển chính là làm lại từ đầu. Nhưng có câu ‘chí tử lại hồi sinh’, nếu không chặt bỏ tay chân liên lụy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là cả người chết theo. Cho nên ta mới nói đây là cách chặt bỏ tay chân để bảo toàn tính mạng. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của ta thôi. Ắc, Vũ Khâm, sao chàng lại nhìn ta như vậy? Ta nói không đúng ư?”
Giang Mộ Yên vừa nói xong đã thấy Bùi Vũ Khâm thẫn thờ nhìn nàng, tròng mắt thậm chí không hề nhúc nhích khiến nàng bị dọa, nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu.
Nhưng trả lời lại nàng là tiếng cười lớn của Bùi Vũ Khâm “Haha! Haha –”
Tiếng cười của hắn cũng đã gọi Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đứng đợi ngoài cửa cách đó không xa chạy đến. Lão gia cùng tiểu thư cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi sao? Nếu không, sao lão gia lại cười lớn đến vậy?
Giang Mộ Yên lại kinh ngạc đến há hốc, căn bản không hiểu vì sao, chỉ có thể buồn bực nhìn Bùi Vũ Khâm vẫn đang cười lớn mà lúng ta lúng túng nói “Vũ Khâm, ta nói sai cái gì ư? Sao chàng lại cười đến vậy?”
“Không, Yên nhi, nàng cái gì cũng không có nói sai. Ngược lại, nàng nói đều đúng. Năm đó cha nói ta là kỳ tài buôn bán, giờ ta thấy Yên nhi của ta mới chân chính là kỳ tài.
Lúc trước ta mất ba tháng mới nghĩ ra được biện pháp này, lại mất thêm một tháng mới có thể dứt khoát hạ quyết định. Nhưng nàng thì sao? Chỉ cần thời gian không đến một chén trà nhỏ, nàng đã nói ra quyết định giống hệt ta năm đó. Yên nhi, nàng nói xem, vậy không phải kỳ tài buôn bán thì là gì?”
Giang Mộ Yên thấy hắn vui vẻ như vậy thì trong lòng liền đau xót, nàng nắm chặt lấy tay hắn, lắc lắc đầu.
“Vũ Khâm, chàng lầm rồi, ta không sáng suốt cùng thông minh như chàng nghĩ đâu. Ta chỉ là may mắn hơn, được nhận một nền giáo dục tốt hơn nơi này rất nhiều lần. Những gì ta nói ra ở đây đều đến từ học tập cùng được chỉ dạy chứ không phải trời sinh đã biết. Nhưng chàng thì không phải vậy. Không có ai nói cho chàng biết nên làm thế nào, là chính chàng suy nghĩ ra quyết định tuyệt đối chính xác, cũng tuyệt đối không dễ dàng này.
Cho nên, Vũ Khâm, ta thật sự rất kiêu ngạo vì chàng. Chỉ cần chàng nguyện ý, ta sẽ nói hết, dạy hết những gì có ích trong đầu ta cho chàng biết. Tin chắc sau khi hiểu hết những tri thức đó, chàng sẽ có những quyết định càng có lợi, chàng chính xác hơn ta.
Ta rất chờ mong ngày đó, thật sự!”
Giang Mộ Yên mỉm cười, dịu dàng nhìn vào đôi mắt có sự nhu hòa mà kinh hỉ của Bùi Vũ Khâm. Hai người không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, giống như chỉ cần như vậy là đã đủ.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đã hơi sốt ruột. Mắt thấy trời cũng sắp sáng đến nơi rồi, lão gia cùng tiểu thư này rốt cuộc có muốn ngủ hay không a?
“Lão gia, tiểu thư, trời sắp sáng rồi, phòng cũng đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là thấy hai người đang nói chuyện nên Thanh Thư mới không dám đến quấy rầy. Bây giờ có phải nên đi rồi không?”
“Nha, chúng ta qua ngay! Không ngủ lại nữa, giúp chúng ta chuẩn bị quần áo sạch sẽ, sau đó dọn điểm tâm. Ăn xong thì đi thông tri bảo tất cả mọi người trong nhà tập trung đến từ đường!”
Bùi Vũ Khâm nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, sau đó phân phó mấy chuyện như vậy.
“Dạ, lão gia!” Tuy không rõ vì sao lão gia muốn triệu tập mọi người đến từ đường, nhưng Thanh Thư cũng biết chắc là có chuyện rất quan trọng cần tuyên bố, theo hắn thấy thì hẳn là có liên quan đến chuyện tuyên bố thú Mộ Yên tiểu thư.
Giang Mộ Yên cùng Hồng Nguyệt tất nhiên cũng nghĩ vậy.
Hồng Nguyệt mang vẻ mặt kinh hỉ, còn Giang Mộ Yên thì sốt ruột hỏi lại “Vũ Khâm, vậy có nhanh quá không?”
“Không! Ngược lại, ta còn cảm thấy quá chậm đây. Thật sự là hận không thể thành thân vơi nàng ngay hôm nay để đến tối nàng trở thành tân nương của ta đâu!” Bộ dáng Bùi Vũ Khâm khi nói lời này vô cùng sáng sủa, khiến người ta vừa thấy liền biết tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt.
Bùi Vũ Khâm vui vẻ như vậy khiến Giang Mộ Yên tuy vẫn cảm thấy không ổn lắm nhưng cũng không đành lòng ngắt ngang niềm vui của hắn, cho nên nàng chỉ im lặng để Bùi Vũ Khâm nắm tay cùng nàng bước đến căn phòng mới.
“Vũ Khâm, vừa rồi vẫn chưa nói đến trọng điểm. Chàng vẫn chưa nói cho ta chuyện đó có liên quan gì đến việc chàng bảo Nghênh Phong tiên sinh đi ra ngoài.”
“A, xem trí nhớ của ta kìa! Bất quá trước đó đã nói với nàng chuyện này nói ra tất dài, nàng lại không tin, giờ nàng xem không phải nói lâu như vậy vẫn chưa xong được sao?”
“Vũ Khâm, chàng hẹp hòi với ta đúng không? Vậy nói ngắn gọn những chuyện sau đó đi.”
Bùi Vũ Khâm thở dài một hơi, ra vẻ bất đắc dĩ nói “Được rồi, nếu phu nhân đã có lệnh, vậy Vũ Khâm liền nói ngắn gọn đi. Nếu năm đó có người âm thầm hãm hại, muốn bức Bùi gia đến đường cùng, ta tất nhiên không thể không điều tra chân tướng đúng không?”
“Đúng, sau đó chàng tra ra được cái gì?”
“Thật ra ta cũng không tra được gì, nhưng lại vô tình phát hiện một bí mật. Vì thế, ta nương theo bí mật đó mà nắm được một vài lợi thế.
Nhờ một số lợi thế này nên ta mới có thể cố ý để người ta cảm giác giống như ta đã hiểu hết thảy, nhưng thật ra ta chỉ hơi hoài nghi rồi dùng chiến thuật ‘như có mà không’ thôi.”