Edit: Ring.
Mãi đến khi bước tới trước cánh cửa cao đỏ thắm kia, Giang Mộ Yên rõ ràng thấy vạt áo Bùi Vũ Khâm khẽ nâng lên, người liền bước vào, nhưng ngay lúc nàng cũng định vào theo thì lại nghe một tiếng quát lớn.
“Đứng lại! Ngoài cửa là người phương nào, dám can đảm không hỏi han gì đã muốn bước vào từ đường Bùi gia?”
Giang Mộ Yên lập tức thu lại bước chân đã bước được một nửa, giương mắt nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy hai lão nhân ngồi trên vị trí cao nhất trong chính đường.
Bọn họ đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng ngời có thần lại hèn mọn không thôi.
Mà có ít nhất hơn trăm cặp mắt giống vậy ở cả trong lẫn ngoài từ đường cũng đang chờ xem hai vị thúc thái gia sẽ ra oai phủ đầu với Giang Mộ Yên như thế nào.
Bùi Vũ Khâm từ lúc mới thấy cửa từ đường ở xa cũng đã thấy được hai vị lão nhân, lúc này bước vào từ đường lại nhìn đến thêm Bùi Dạ Tập đang quỳ gối trước mặt hai vị thúc thái gia, hắn biết trận này khẳng định là do Dạ Tập bày ra.
Muốn nhờ hai vị thúc thái gia gây áp lực với hắn sao?
Dạ Tập đúng là quá tùy hứng, quá không hiểu chuyện rồi. Nó nghĩ chỉ cần hắn thỏa hiệp thì sẽ còn cơ hội có lại Yên nhi sao?
Chẳng lẽ nó không biết lúc nói chuyện này cho hai vị thúc thái gia thì nó cũng đã mất đi cơ hội có thể cùng một chỗ với Yên nhi sao?
Bởi vì phản ứng đầu tiên của hai vị lão thái gia này khẳng định sẽ là kéo Yên nhi đi ngâm lồng heo, nếu không cũng sẽ đuổi nàng ra khỏi Bùi gia, tuyệt đối không cho phép Dạ Tập thú Yên nhi nữa.
Những điều đó, trong lòng Bùi Vũ Khâm rõ ràng, nhưng Bùi Dạ Tập lại không hiểu được.
Cho nên Bùi Vũ Khâm thấy chuyện đã đến nước này liền biết hôm nay sợ là phải dùng thái độ vô cùng cứng rắn, nếu không sẽ không dễ dàng vượt qua cửa này.
Bởi vậy sau khi nghe một trong hai vị lão nhân mở miệng nói như thế, hắn cũng lập tức dừng bước, không chút do dự quay lại, một lần nữa bước ra khỏi từ đường, vươn tay về phía Giang Mộ Yên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Yên nhi, đến đây –”
Giang Mộ Yên nhìn hắn, ý muốn nói không cần cứng rắn như vậy, nhưng vẻ mặt Bùi Vũ Khâm cũng vô cùng kiên trì, bàn tay giơ giữa không trung mãi vẫn không chịu thu lại.
Cuối cùng không thể bướng lại Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên cũng chỉ có thể đặt tay mình vào tay hắn, để hắn nắm lấy rồi chân chính bước qua cánh cửa từ đường đỏ thắm.
Mà hành động này lập tức chọc giận một trong hai vị lão nhân khiến người đó lảo đảo đứng dậy “Vũ Khâm, ngươi đây là đang làm cái gì? Trong mắt ngươi còn có hai gia gia là chúng ta sao? Còn có liệt tổ liệt tông Bùi gia sao?”
Bùi Vũ Khâm cũng không vội nói chuyện mà vẫn nắm tay Giang Mộ Yên bước đến trước mặt hai vị lão nhân, lúc này mới nhẹ nhàng buông tay nàng ra, cung kính hành lễ hậu bối với bọn họ “Vũ Khâm tham kiến hai vị gia gia!”
“Hừ, không dám nhận. Ngài bây giờ là gia chủ, là truyền kỳ Đông Vân quốc, thậm chí còn là Hoàng thương mà Hoàng gia ngự dụng. Hai lão già chúng ta cũng đã bước một chân vào quan tài rồi, sao có thể nhận đại lễ như vậy của gia chủ ngài?”
“Gia gia nói vậy không phải là oan uổng Vũ Khâm sao? Cho dù Vũ Khâm có thành tựu phi phàm cỡ nào thì vẫn là con cháu Bùi gia, là tôn tử của gia gia. Gia gia xin ngài mau ngồi xuống đi!”
Thái độ Bùi Vũ Khâm khiêm tốn ôn hòa, cung kính có lễ, cuối cùng cũng khiến sắc mặt lão nhân đỡ hơn một chút, nhưng sau khi nhìn đến Giang Mộ Yên, vẻ mặt hai người lại lần nữa trở nên khó coi.
“Vũ Khâm, ngươi không giải thích một chút nữ nhân này là sao sao? Vừa không phải họ Bùi, vừa không phải người trong nhà, nơi thờ cúng bài vị tổ tông linh thiêng như vậy sao có thể để một người ngoài tùy tiện bước vào? Hay chuyện chúng ta nghe nói là sự thật?”
Bùi Vũ Khâm hơi cúi mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng nói “Xin hai vị gia gia cứ an tâm, đừng nóng nảy, Vũ Khâm triệu tập tất cả tộc nhân đến từ đường là muốn công bố một quyết định.”
“Nha? Có điều không biết trước khi gia chủ tuyên bố, hai lão già chúng ta có thể biết trước quyết định của ngài là cái gì hay không?”
“Đương nhiên, chính là tôn nhi chuẩn bị thú Giang thị Mộ Yên làm thê.”
Bùi Vũ Khâm ngẩng đầu, cố ý cao giọng nói những lời này ra, giống như không chỉ muốn hai vị lão thái gia mà là tất cả mọi người nghe rõ ràng.
Quả nhiên –
Lời này vừa nói xong, cơ hồ hơn phân nửa mọi người ở đây nhịn không được hít mạnh một hơi.
Tựa hồ ai cũng không ngờ lão gia sẽ không chút rối loạn mà nói thẳng ra vấn đề này như vậy.
Nhất là Lâm Quỳnh Hoa cùng Bùi Huyền, còn có Bùi Phong, căn bản là không hề đoán trước được quyết định này sẽ được tuyên bố nhanh đến thế.
Đúng là hoàn toàn trở tay không kịp a!
“Hoang đường! Vũ Khâm, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Giang Mộ Yên này là vị hôn thê của con trai ngươi, là con dâu của ngươi, ngươi sao có thể –”
“Có lẽ gia gia chưa biết, trước kia Yên nhi cùng Dạ Tập đúng là có hôn ước, nhưng đã giải trừ rồi. Yên nhi bây giờ hoàn toàn tự do, tôn nhi thú nàng cũng không có chỗ nào không ổn!”
Trái với sự khiếp sợ trong mắt cùng lời nói phản đối cứng rắn của hai lão nhân, thái độ Bùi Vũ Khâm lại vô cùng bình tĩnh, thong dong, một chút gấp gáp cũng không có, hắn chỉ thản nhiên nói ra lý do của mình.
“Vũ Khâm, lời này đúng là khiến người ta không tài nào tin nổi là xuất phát từ miệng ngươi. Một nữ nhân từng có hôn ước với con ngươi, cho dù chưa chính thức cưới vào cửa nhưng vậy cũng đã xem như một phụ nhân đã thành thân, làm sao có thể nói giải trừ hôn ước liền giải trừ?
Huống chi theo lời Dạ Tập nói thì nó căn bản không muốn, là Vũ Khâm ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước của hai đứa nó, chuyện này lại giải thích như thế nào đây?
Còn nữa, cho dù là đã giải trừ hôn ước thì một nữ nhân bị vị hôn phu hưu bỏ làm gì có tư cách bước vào Bùi gia chúng ta? Càng quá đáng hơn là Vũ Khâm ngươi cư nhiên nói muốn thành thân với nữ nhân như vậy, ngươi nghĩ mọi người trong thiên hạ sẽ mỉa mai, chê cười Bùi gia chúng ta như thế nào đây? Tóm lại, chúng ta kiên quyết phản đối!”
Mãi đến khi bước tới trước cánh cửa cao đỏ thắm kia, Giang Mộ Yên rõ ràng thấy vạt áo Bùi Vũ Khâm khẽ nâng lên, người liền bước vào, nhưng ngay lúc nàng cũng định vào theo thì lại nghe một tiếng quát lớn.
“Đứng lại! Ngoài cửa là người phương nào, dám can đảm không hỏi han gì đã muốn bước vào từ đường Bùi gia?”
Giang Mộ Yên lập tức thu lại bước chân đã bước được một nửa, giương mắt nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy hai lão nhân ngồi trên vị trí cao nhất trong chính đường.
Bọn họ đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng ngời có thần lại hèn mọn không thôi.
Mà có ít nhất hơn trăm cặp mắt giống vậy ở cả trong lẫn ngoài từ đường cũng đang chờ xem hai vị thúc thái gia sẽ ra oai phủ đầu với Giang Mộ Yên như thế nào.
Bùi Vũ Khâm từ lúc mới thấy cửa từ đường ở xa cũng đã thấy được hai vị lão nhân, lúc này bước vào từ đường lại nhìn đến thêm Bùi Dạ Tập đang quỳ gối trước mặt hai vị thúc thái gia, hắn biết trận này khẳng định là do Dạ Tập bày ra.
Muốn nhờ hai vị thúc thái gia gây áp lực với hắn sao?
Dạ Tập đúng là quá tùy hứng, quá không hiểu chuyện rồi. Nó nghĩ chỉ cần hắn thỏa hiệp thì sẽ còn cơ hội có lại Yên nhi sao?
Chẳng lẽ nó không biết lúc nói chuyện này cho hai vị thúc thái gia thì nó cũng đã mất đi cơ hội có thể cùng một chỗ với Yên nhi sao?
Bởi vì phản ứng đầu tiên của hai vị lão thái gia này khẳng định sẽ là kéo Yên nhi đi ngâm lồng heo, nếu không cũng sẽ đuổi nàng ra khỏi Bùi gia, tuyệt đối không cho phép Dạ Tập thú Yên nhi nữa.
Những điều đó, trong lòng Bùi Vũ Khâm rõ ràng, nhưng Bùi Dạ Tập lại không hiểu được.
Cho nên Bùi Vũ Khâm thấy chuyện đã đến nước này liền biết hôm nay sợ là phải dùng thái độ vô cùng cứng rắn, nếu không sẽ không dễ dàng vượt qua cửa này.
Bởi vậy sau khi nghe một trong hai vị lão nhân mở miệng nói như thế, hắn cũng lập tức dừng bước, không chút do dự quay lại, một lần nữa bước ra khỏi từ đường, vươn tay về phía Giang Mộ Yên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Yên nhi, đến đây –”
Giang Mộ Yên nhìn hắn, ý muốn nói không cần cứng rắn như vậy, nhưng vẻ mặt Bùi Vũ Khâm cũng vô cùng kiên trì, bàn tay giơ giữa không trung mãi vẫn không chịu thu lại.
Cuối cùng không thể bướng lại Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên cũng chỉ có thể đặt tay mình vào tay hắn, để hắn nắm lấy rồi chân chính bước qua cánh cửa từ đường đỏ thắm.
Mà hành động này lập tức chọc giận một trong hai vị lão nhân khiến người đó lảo đảo đứng dậy “Vũ Khâm, ngươi đây là đang làm cái gì? Trong mắt ngươi còn có hai gia gia là chúng ta sao? Còn có liệt tổ liệt tông Bùi gia sao?”
Bùi Vũ Khâm cũng không vội nói chuyện mà vẫn nắm tay Giang Mộ Yên bước đến trước mặt hai vị lão nhân, lúc này mới nhẹ nhàng buông tay nàng ra, cung kính hành lễ hậu bối với bọn họ “Vũ Khâm tham kiến hai vị gia gia!”
“Hừ, không dám nhận. Ngài bây giờ là gia chủ, là truyền kỳ Đông Vân quốc, thậm chí còn là Hoàng thương mà Hoàng gia ngự dụng. Hai lão già chúng ta cũng đã bước một chân vào quan tài rồi, sao có thể nhận đại lễ như vậy của gia chủ ngài?”
“Gia gia nói vậy không phải là oan uổng Vũ Khâm sao? Cho dù Vũ Khâm có thành tựu phi phàm cỡ nào thì vẫn là con cháu Bùi gia, là tôn tử của gia gia. Gia gia xin ngài mau ngồi xuống đi!”
Thái độ Bùi Vũ Khâm khiêm tốn ôn hòa, cung kính có lễ, cuối cùng cũng khiến sắc mặt lão nhân đỡ hơn một chút, nhưng sau khi nhìn đến Giang Mộ Yên, vẻ mặt hai người lại lần nữa trở nên khó coi.
“Vũ Khâm, ngươi không giải thích một chút nữ nhân này là sao sao? Vừa không phải họ Bùi, vừa không phải người trong nhà, nơi thờ cúng bài vị tổ tông linh thiêng như vậy sao có thể để một người ngoài tùy tiện bước vào? Hay chuyện chúng ta nghe nói là sự thật?”
Bùi Vũ Khâm hơi cúi mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không hề bị ảnh hưởng nói “Xin hai vị gia gia cứ an tâm, đừng nóng nảy, Vũ Khâm triệu tập tất cả tộc nhân đến từ đường là muốn công bố một quyết định.”
“Nha? Có điều không biết trước khi gia chủ tuyên bố, hai lão già chúng ta có thể biết trước quyết định của ngài là cái gì hay không?”
“Đương nhiên, chính là tôn nhi chuẩn bị thú Giang thị Mộ Yên làm thê.”
Bùi Vũ Khâm ngẩng đầu, cố ý cao giọng nói những lời này ra, giống như không chỉ muốn hai vị lão thái gia mà là tất cả mọi người nghe rõ ràng.
Quả nhiên –
Lời này vừa nói xong, cơ hồ hơn phân nửa mọi người ở đây nhịn không được hít mạnh một hơi.
Tựa hồ ai cũng không ngờ lão gia sẽ không chút rối loạn mà nói thẳng ra vấn đề này như vậy.
Nhất là Lâm Quỳnh Hoa cùng Bùi Huyền, còn có Bùi Phong, căn bản là không hề đoán trước được quyết định này sẽ được tuyên bố nhanh đến thế.
Đúng là hoàn toàn trở tay không kịp a!
“Hoang đường! Vũ Khâm, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Giang Mộ Yên này là vị hôn thê của con trai ngươi, là con dâu của ngươi, ngươi sao có thể –”
“Có lẽ gia gia chưa biết, trước kia Yên nhi cùng Dạ Tập đúng là có hôn ước, nhưng đã giải trừ rồi. Yên nhi bây giờ hoàn toàn tự do, tôn nhi thú nàng cũng không có chỗ nào không ổn!”
Trái với sự khiếp sợ trong mắt cùng lời nói phản đối cứng rắn của hai lão nhân, thái độ Bùi Vũ Khâm lại vô cùng bình tĩnh, thong dong, một chút gấp gáp cũng không có, hắn chỉ thản nhiên nói ra lý do của mình.
“Vũ Khâm, lời này đúng là khiến người ta không tài nào tin nổi là xuất phát từ miệng ngươi. Một nữ nhân từng có hôn ước với con ngươi, cho dù chưa chính thức cưới vào cửa nhưng vậy cũng đã xem như một phụ nhân đã thành thân, làm sao có thể nói giải trừ hôn ước liền giải trừ?
Huống chi theo lời Dạ Tập nói thì nó căn bản không muốn, là Vũ Khâm ngươi nói muốn hủy bỏ hôn ước của hai đứa nó, chuyện này lại giải thích như thế nào đây?
Còn nữa, cho dù là đã giải trừ hôn ước thì một nữ nhân bị vị hôn phu hưu bỏ làm gì có tư cách bước vào Bùi gia chúng ta? Càng quá đáng hơn là Vũ Khâm ngươi cư nhiên nói muốn thành thân với nữ nhân như vậy, ngươi nghĩ mọi người trong thiên hạ sẽ mỉa mai, chê cười Bùi gia chúng ta như thế nào đây? Tóm lại, chúng ta kiên quyết phản đối!”