Edit: Ring.
“Ngươi sẽ có cách. Ta phải đến gần Giang Mộ Yên, nếu không, ta sẽ không giúp ngươi làm việc!”
Hướng Nhật nâng lên gương mặt tái nhợt, lạnh lùng khẳng định.
Mà Bùi Huyền vừa nghe vậy liền nổi giận, lập tức xoay người lại, bực tức nói “Hướng Nhật, ngươi cho ta hay ngươi là thần sao? Tùy tiện nói ra là làm được. Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy được?”
“Bùi Huyền, không phải ta chắc chắn mà là ngươi nhất định phải làm vậy.”
Hướng Nhật giống như đã hạ quyết tâm “Bùi Huyền, ngươi nghe đây, ta không muốn đợi, cũng không thể đợi. Giờ ta bị nội thương rất nặng, không mất ít nhất nửa năm thì không thể hồi phục, cho nên nửa năm này, ta không thể sử dụng võ công.
Mặc kệ ngươi nghĩ cách gì, tóm lại, ta muốn tiếp cận Giang Mộ Yên. Chỉ có vậy, ta mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng.
Ta cũng không tin ngươi không chút tò mò vì sao Giang Mộ Yên vào Bùi gia đã ba năm vẫn luôn âm thầm lặng lẽ giờ lại đột nhiên đổi thái độ. Đầu tiên là giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, sau đó lại kỳ quái mà cùng với Bùi Vũ Khâm.”
Mỗi câu mỗi chữ của Hướng Nhật đều nói trúng chỗ Bùi Huyền khát vọng muốn biết. Đúng là hắn từng không để Giang Mộ Yên vào mắt cho nên mới bị tảng đá tự nhiên trên trời rơi xuống là nàng làm không biết phản ứng thế nào. Kế hoạch hắn vốn đã tính toán tốt lại không thể không vì sự xuất hiện của nàng mà thay đổi giữa chừng.
Thậm chí bây giờ cũng là vì nàng bị thương nên người hắn khổ tâm sắp xếp đến các phòng chưa dùng được gì đã bị đuổi khỏi phủ sạch sẽ. Đúng là tổn thất nặng nề.
Mà hiện tại, nghe Hướng Nhật nói vậy, hắn dường như phát hiện điều gì đó, không khỏi lập tức hỏi lại “Hướng Nhật, nghe ngươi nói giống như ngươi đã hiểu được nguyên nhân trong đó vậy? Chẳng lẽ nhờ Triển Tịch đuổi theo mà nghĩ ra được đáp án nào?”
Câu trước còn miễn cưỡng xem như câu hỏi, câu sau rõ ràng là đang chế nhạo.
Nhưng Hướng Nhật lại giống như nghe không hiểu, chỉ thản nhiên nói “Trong lòng ta đúng là có hoài nghi, nhưng ngươi phải biết hoài nghi dù sao cũng chỉ là hoài nghi, ta cần phải chứng thật! Cho nên ngươi phải nghĩ cách an bày ta đến bên cạnh nàng. Chỉ cần có thể tiếp cận nàng, ta nghĩ ta khẳng định có thể tìm được đáp án.
Hơn nữa đối với ngươi mà nói, an bày ta qua đó đồng nghĩa với việc an bày người đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm. Có thể tùy thời nắm được hướng đi của Bùi Vũ Khâm không phải rất có lợi sao? Chúng ta đây là hai bên đều có lợi, ta nghĩ như vậy ngươi tốn chút khí lực, mạo hiểm một phen cũng xứng đáng!”
Mỗi câu Hướng Nhật nói đều rất động lòng, quả thật có thể thuyết phục hắn!
Biểu tình Bùi Huyền cuối cùng cũng lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, nhưng cái miệng sắc bén trời sinh cùng tính tình có thù tất báo vẫn khiến hắn nhịn không được trào phúng mấy câu.
“Hướng Nhật, ngươi hôm nay đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác. Bình thường nhìn ngươi bất động như núi, mặt lạnh vô tình, còn tưởng rằng ngươi sẽ không nói nhiều. Giờ xem ra không phải ngươi cũng rất biết nói chuyện sao?”
Hướng Nhật lại không nói gì, chỉ lần nữa rũ mắt như đang tích tụ khí lực, không phản ứng gì với lời mang ý châm chọc vừa rồi của Bùi Huyền. Hướng Nhật như vậy khiến Bùi Huyền cũng hiểu hành vi hiện tại của hắn giống như một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Hắn cuối cùng cũng biết chuyện lớn quan trọng hơn, tự biên tự diễn nãy giờ rồi cũng không còn tâm tình tiếp tục phân cao thấp với Hướng Nhật nữa, nhất thời lười biếng nói một câu “Được. Coi như những lời của ngươi đã đả động được ta, ta liền nghĩ cách thử xem!”
Nói xong lại bổ sung “Bất quá thành công hay không thì khó có thể cam đoan. Dù sao trong cái nhà này, trước mặt mọi người, hình tượng của ta cũng chỉ là một công tử mọt sách thứ xuất tam phòng mà thôi!”
“Ngươi phải thành công, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội làm chủ nhân Bùi gia nữa!”
Hướng Nhật cũng không vừa lòng với cái hắn gọi là ‘nghĩ cách thử xem’, lập tức như vô tình bỏ lại một câu như vậy, giống như chuyện này Bùi Huyền làm được thì làm, không được cũng phải làm!
Bùi Huyền nghe vậy thì hơi chút chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật một lúc lâu. Mà Hướng Nhật lại giống như không hề cảm giác được ánh mắt sắc bén như dao kia, một lần nữa ngồi xếp bằng dưới đất như lão tăng nhập định, bộ dáng chuẩn bị bắt đầu chữa thương, không muốn nói chuyện nữa.
Bùi Huyền thấy vậy, sắc mặt lại càng đen. Nắm chặt quyền, một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng phất tay áo, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.
——————- ta là đường phân cách dễ cưng :x —————–
Thời gian trôi nhanh không đợi bất kì ai. Cho nên chỉ thoáng chốc, năm ngày cũng đã trôi qua.
Trong năm ngày này, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cơ hồ dùng hết tinh lực vào đống sổ sách rác trong thư phòng. Không chỉ một lần, Giang Mộ Yên muốn dứt khoát đốt sạch hết cho xong, nhưng vừa nghĩ đến đó đều là thành quả các quản sự vất vả mới có được, nàng liền không thể không tiếp tục cùng Bùi Vũ Khâm dây dưa với chúng.
Cũng may có bàn tính, xử lí sổ sách ngoại trừ hơi tốn thời gian thì cũng không mất quá nhiều công sức.
Năm ngày sau, cuối cũng đã xử lí toàn bộ đám sổ sách mà bình thường Bùi Vũ Khâm cần dùng đến hơn nửa tháng, Giang Mộ Yên rốt cục nhịn không được nằm úp lên bàn, thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Ít nhất là tạm thời đã có thể thoát khỏi đám sổ sách rác này.
Ngày mai cuối cùng cũng có thể làm chính sự!
Điều này khiến Giang Mộ Yên dù thấy mệt nhưng cũng cảm nhận được một loại hưng phấn đang chảy trong huyết quản!
Mà càng khiến cho nàng cùng Bùi Vũ Khâm thoải mái là chạng vạng ngày thứ năm, Nghênh Phong ra ngoài vừa vặn năm ngày cũng đã trở lại trong khi những người khác hoàn toàn không chú ý.
Như vậy có nghĩa là chuyện Bùi Vũ Khâm muốn hắn đi làm cũng đã xong.
“Ngươi sẽ có cách. Ta phải đến gần Giang Mộ Yên, nếu không, ta sẽ không giúp ngươi làm việc!”
Hướng Nhật nâng lên gương mặt tái nhợt, lạnh lùng khẳng định.
Mà Bùi Huyền vừa nghe vậy liền nổi giận, lập tức xoay người lại, bực tức nói “Hướng Nhật, ngươi cho ta hay ngươi là thần sao? Tùy tiện nói ra là làm được. Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy được?”
“Bùi Huyền, không phải ta chắc chắn mà là ngươi nhất định phải làm vậy.”
Hướng Nhật giống như đã hạ quyết tâm “Bùi Huyền, ngươi nghe đây, ta không muốn đợi, cũng không thể đợi. Giờ ta bị nội thương rất nặng, không mất ít nhất nửa năm thì không thể hồi phục, cho nên nửa năm này, ta không thể sử dụng võ công.
Mặc kệ ngươi nghĩ cách gì, tóm lại, ta muốn tiếp cận Giang Mộ Yên. Chỉ có vậy, ta mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng.
Ta cũng không tin ngươi không chút tò mò vì sao Giang Mộ Yên vào Bùi gia đã ba năm vẫn luôn âm thầm lặng lẽ giờ lại đột nhiên đổi thái độ. Đầu tiên là giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, sau đó lại kỳ quái mà cùng với Bùi Vũ Khâm.”
Mỗi câu mỗi chữ của Hướng Nhật đều nói trúng chỗ Bùi Huyền khát vọng muốn biết. Đúng là hắn từng không để Giang Mộ Yên vào mắt cho nên mới bị tảng đá tự nhiên trên trời rơi xuống là nàng làm không biết phản ứng thế nào. Kế hoạch hắn vốn đã tính toán tốt lại không thể không vì sự xuất hiện của nàng mà thay đổi giữa chừng.
Thậm chí bây giờ cũng là vì nàng bị thương nên người hắn khổ tâm sắp xếp đến các phòng chưa dùng được gì đã bị đuổi khỏi phủ sạch sẽ. Đúng là tổn thất nặng nề.
Mà hiện tại, nghe Hướng Nhật nói vậy, hắn dường như phát hiện điều gì đó, không khỏi lập tức hỏi lại “Hướng Nhật, nghe ngươi nói giống như ngươi đã hiểu được nguyên nhân trong đó vậy? Chẳng lẽ nhờ Triển Tịch đuổi theo mà nghĩ ra được đáp án nào?”
Câu trước còn miễn cưỡng xem như câu hỏi, câu sau rõ ràng là đang chế nhạo.
Nhưng Hướng Nhật lại giống như nghe không hiểu, chỉ thản nhiên nói “Trong lòng ta đúng là có hoài nghi, nhưng ngươi phải biết hoài nghi dù sao cũng chỉ là hoài nghi, ta cần phải chứng thật! Cho nên ngươi phải nghĩ cách an bày ta đến bên cạnh nàng. Chỉ cần có thể tiếp cận nàng, ta nghĩ ta khẳng định có thể tìm được đáp án.
Hơn nữa đối với ngươi mà nói, an bày ta qua đó đồng nghĩa với việc an bày người đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm. Có thể tùy thời nắm được hướng đi của Bùi Vũ Khâm không phải rất có lợi sao? Chúng ta đây là hai bên đều có lợi, ta nghĩ như vậy ngươi tốn chút khí lực, mạo hiểm một phen cũng xứng đáng!”
Mỗi câu Hướng Nhật nói đều rất động lòng, quả thật có thể thuyết phục hắn!
Biểu tình Bùi Huyền cuối cùng cũng lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, nhưng cái miệng sắc bén trời sinh cùng tính tình có thù tất báo vẫn khiến hắn nhịn không được trào phúng mấy câu.
“Hướng Nhật, ngươi hôm nay đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác. Bình thường nhìn ngươi bất động như núi, mặt lạnh vô tình, còn tưởng rằng ngươi sẽ không nói nhiều. Giờ xem ra không phải ngươi cũng rất biết nói chuyện sao?”
Hướng Nhật lại không nói gì, chỉ lần nữa rũ mắt như đang tích tụ khí lực, không phản ứng gì với lời mang ý châm chọc vừa rồi của Bùi Huyền. Hướng Nhật như vậy khiến Bùi Huyền cũng hiểu hành vi hiện tại của hắn giống như một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Hắn cuối cùng cũng biết chuyện lớn quan trọng hơn, tự biên tự diễn nãy giờ rồi cũng không còn tâm tình tiếp tục phân cao thấp với Hướng Nhật nữa, nhất thời lười biếng nói một câu “Được. Coi như những lời của ngươi đã đả động được ta, ta liền nghĩ cách thử xem!”
Nói xong lại bổ sung “Bất quá thành công hay không thì khó có thể cam đoan. Dù sao trong cái nhà này, trước mặt mọi người, hình tượng của ta cũng chỉ là một công tử mọt sách thứ xuất tam phòng mà thôi!”
“Ngươi phải thành công, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội làm chủ nhân Bùi gia nữa!”
Hướng Nhật cũng không vừa lòng với cái hắn gọi là ‘nghĩ cách thử xem’, lập tức như vô tình bỏ lại một câu như vậy, giống như chuyện này Bùi Huyền làm được thì làm, không được cũng phải làm!
Bùi Huyền nghe vậy thì hơi chút chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật một lúc lâu. Mà Hướng Nhật lại giống như không hề cảm giác được ánh mắt sắc bén như dao kia, một lần nữa ngồi xếp bằng dưới đất như lão tăng nhập định, bộ dáng chuẩn bị bắt đầu chữa thương, không muốn nói chuyện nữa.
Bùi Huyền thấy vậy, sắc mặt lại càng đen. Nắm chặt quyền, một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng phất tay áo, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.
——————- ta là đường phân cách dễ cưng :x —————–
Thời gian trôi nhanh không đợi bất kì ai. Cho nên chỉ thoáng chốc, năm ngày cũng đã trôi qua.
Trong năm ngày này, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cơ hồ dùng hết tinh lực vào đống sổ sách rác trong thư phòng. Không chỉ một lần, Giang Mộ Yên muốn dứt khoát đốt sạch hết cho xong, nhưng vừa nghĩ đến đó đều là thành quả các quản sự vất vả mới có được, nàng liền không thể không tiếp tục cùng Bùi Vũ Khâm dây dưa với chúng.
Cũng may có bàn tính, xử lí sổ sách ngoại trừ hơi tốn thời gian thì cũng không mất quá nhiều công sức.
Năm ngày sau, cuối cũng đã xử lí toàn bộ đám sổ sách mà bình thường Bùi Vũ Khâm cần dùng đến hơn nửa tháng, Giang Mộ Yên rốt cục nhịn không được nằm úp lên bàn, thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Ít nhất là tạm thời đã có thể thoát khỏi đám sổ sách rác này.
Ngày mai cuối cùng cũng có thể làm chính sự!
Điều này khiến Giang Mộ Yên dù thấy mệt nhưng cũng cảm nhận được một loại hưng phấn đang chảy trong huyết quản!
Mà càng khiến cho nàng cùng Bùi Vũ Khâm thoải mái là chạng vạng ngày thứ năm, Nghênh Phong ra ngoài vừa vặn năm ngày cũng đã trở lại trong khi những người khác hoàn toàn không chú ý.
Như vậy có nghĩa là chuyện Bùi Vũ Khâm muốn hắn đi làm cũng đã xong.