Edit: Ring.
Mặc kệ những sóng gió bên ngoài, trong Lưu Vân tiểu trúc của Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm vẫn trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rải khắp nơi như trước.
Hai người mỗi ngày đều chìm đắm trong ánh sáng ấm áp yêu đương, vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Tiến độ học tập của Bùi Vũ Khâm rất nhanh, đến hôm trước hôn lễ, hắn đã có thể vận dụng được một vài phép chia đơn giản một cách thuần thục.
Mà Giang Mộ Yên cũng giữ lời dạy cho hắn công thức tính ra đáp án cho bài toán cấp số cộng mà hắn vẫn rất tò mò.
Học được công thức đó, quả thật không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự hưng phấn của Bùi Vũ Khâm.
“Yên nhi, ý nàng là chỉ cần học thuộc cái nàng gọi là công thức này thì mặc kệ là muốn cộng từ 1 đến bao nhiêu cũng có thể tính ra dễ dàng phải không?”
“Đương nhiên, bằng không sao lại gọi là công thức chứ? Công thức thật ra chính là một quy luật người ta tìm ra trong quá trình tính toán, sau đó dùng phương thức linh hoạt lại vô cùng trí tuệ khái quát thành. Nhìn như đơn giản như thật ra lại không dễ dàng có được.”
“Công thức đó không có khi nào sai sao? Ví dụ như ta cộng từ từ, đến cuối cùng phát hiện kết quả tính ra không giống như khi dùng công thức?”
“Vậy chỉ có thể là trong quá trình tính toán, chàng đã sai ở đâu rồi chứ tuyệt đối không phải công thức sai. Công thức sở dĩ được gọi như vậy là vì không phải có thể tìm ra nó trong ngày một ngày hai được. Người ta phải tính toán cùng chứng minh lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong bao nhiêu năm mới có được kết quả. Nếu chúng ta có thể dễ dàng tìm ra chỗ sai thì đó cũng không thể gọi là công thức nữa.
Cho nên, tình huống như Vũ Khâm chàng nói là không thể có, ít nhất là đối với công thức ta vừa dạy chàng.”
Giang Mộ Yên kiên nhẫn mỉm cười như một cô giáo hiền lành.
Trong mắt Bùi Vũ Khâm không khỏi toát lên ý kính phục tự đáy lòng đối với những người đã sáng tạo ra được những công thức này “Vậy có bao nhiêu công thức như thế này trong lĩnh vực toán học?”
“Có rất nhiều! Khi trình độ học lập, lĩnh ngộ với số học càng cao thì những công thức này cũng sẽ trở nên càng phức tạp cùng thâm ảo, đây là trình độ tăng dần. Hiện tại, những công thức chúng ta có thể sử dụng đều rất đơn giản, sau này trong cuộc sống, nếu Vũ Khâm có hứng thú thì ta sẽ từ từ dạy.”
“Ta có hứng thú! Yên nhi, nàng không biết đâu, ta trước giờ vẫn rất hứng thú với các phép tính. Cha nói ta trời sinh chính là thương nhân, không phải vì ta khôn khéo bao nhiêu mà là do ta trời sinh đã thích các con số!
Khi còn là thiếu niên, ta có thể chìm trong một đống con số, dùng cách ngốc nhất cộng từ từ lại mà không chê phiền. Cho dù mất thời gian hay tính sai đi nữa, ta cũng không nổi giận hay sợ hãi. Cho nên phụ thân mới nhận định ta có đủ tư cách để gánh vác gia nghiệp. Bao nhiêu năm qua, chuyện làm ăn của gia tộc càng phức tạp, số lượng sổ sách cũng theo đó mà tăng lên từng năm. Nếu không nhờ sự hứng thú trời sinh với các con số, ta nghĩ sẽ không có bất kì ai có thể chịu được sự vất vả, chán nản khi phải ngụp lặn trong đám sổ sách vô vị đó bao nhiêu năm.
Mà nàng, mấy hôm nay được nàng dạy, trước mắt ta đã rộng rãi, sáng sủa hơn rất nhiều. Ta cảm giác như mình cuối cùng cũng đã tìm được niềm vui trong những con số. Thì ra số học có thể đơn giản như vậy, thú vị như vậy. Cho nên, dù không phải vì việc làm ăn của Bùi gia, không phải vì những sổ sách trước mắt, ta cũng nguyện ý học những kiến thức đó!
Cho nên, Yên nhi, xin nàng đừng phiền mà mang tất cả những gì ta có thể học, những gì nàng cho rằng ta học được dạy cho ta đi.”
Giang Mộ Yên nhìn sắc mặt kích động của Bùi Vũ Khâm cùng lời nói liên tục của hắn liền tin tưởng hắn thật sự thích chương trình học này. Không thể không bị sự chấp nhất của hắn đả động, nàng khẳng định gật đầu “Chỉ cần chàng có hứng thú, ta sẽ dạy cho chàng tất cả những gì ta biết, tuyệt không giấu diếm!”
Đang lúc Bùi Vũ Khâm muốn nói gì đó, giọng nói Thanh Thư đã vang lên ngoài cửa “Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Bùi Vũ Khâm lúc này mới như sực nhớ đến điều gì đó, lập tức đáp lời “Được, biết rồi, chúng ta ra ngay!”
“Dạ, lão gia!”
Thanh Thư không nói gì nữa, mà Giang Mộ Yên lại sửng sốt “Vũ Khâm, chàng muốn đi ra ngoài sao? Chiều nay không học ư?”
“Đúng là muốn ra ngoài, có điều không phải ta, mà là chúng ta!”
Bùi Vũ Khâm cười, cẩn thận thu thập mấy quyển ‘nháp’ đầy nội dung bài soạn trên bàn, sau đó bỏ vào ngăn kéo. Giang Mộ Yên có chút mơ hồ nhìn mỗi động tác của hắn, không rõ hỏi “Chúng ta? Chúng ta muốn đi đâu?”
“Yên nhi ngốc! Nàng nha, đi theo ta!”
Bùi Vũ Khâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, trong lòng nhịn không được dâng lên vô tận yêu thương. Cô nhóc này, quả nhiên cả đầu đều là vì hắn, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Mà nàng không chút suy nghĩ cho bản thân như vậy, hắn lại cảm thấy mình đã vì nàng làm quá ít.
Bùi Vũ Khâm chậm rãi đứng dậy, tự mình lấy áo choàng Hồng Nguyệt đã chuẩn bị gần đó phủ thêm cho nàng, sau đó chính hắn cũng mặc ngoại bào vào, rồi nắm tay Giang Mộ Yên đi hướng cửa thư phòng.
Ngoài cửa, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng không mặc quần áo bình thường trong nhà mà đều đổi thành trang phục đi ra ngoài có vẻ đơn giản nhưng cũng rất linh hoạt.
Xem ra đã có chuẩn bị từ sớm rồi a!
Như vậy khiến Giang Mộ Yên càng cảm thấy kỳ quái “Vũ Khâm, rốt cuộc là chúng ta muốn đi đâu a?”
“Suỵt – đừng hỏi, một lát nữa nàng sẽ biết thôi, xem như là ta cho nàng một bất ngờ đi!”
Mặc kệ những sóng gió bên ngoài, trong Lưu Vân tiểu trúc của Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm vẫn trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rải khắp nơi như trước.
Hai người mỗi ngày đều chìm đắm trong ánh sáng ấm áp yêu đương, vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Tiến độ học tập của Bùi Vũ Khâm rất nhanh, đến hôm trước hôn lễ, hắn đã có thể vận dụng được một vài phép chia đơn giản một cách thuần thục.
Mà Giang Mộ Yên cũng giữ lời dạy cho hắn công thức tính ra đáp án cho bài toán cấp số cộng mà hắn vẫn rất tò mò.
Học được công thức đó, quả thật không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự hưng phấn của Bùi Vũ Khâm.
“Yên nhi, ý nàng là chỉ cần học thuộc cái nàng gọi là công thức này thì mặc kệ là muốn cộng từ 1 đến bao nhiêu cũng có thể tính ra dễ dàng phải không?”
“Đương nhiên, bằng không sao lại gọi là công thức chứ? Công thức thật ra chính là một quy luật người ta tìm ra trong quá trình tính toán, sau đó dùng phương thức linh hoạt lại vô cùng trí tuệ khái quát thành. Nhìn như đơn giản như thật ra lại không dễ dàng có được.”
“Công thức đó không có khi nào sai sao? Ví dụ như ta cộng từ từ, đến cuối cùng phát hiện kết quả tính ra không giống như khi dùng công thức?”
“Vậy chỉ có thể là trong quá trình tính toán, chàng đã sai ở đâu rồi chứ tuyệt đối không phải công thức sai. Công thức sở dĩ được gọi như vậy là vì không phải có thể tìm ra nó trong ngày một ngày hai được. Người ta phải tính toán cùng chứng minh lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong bao nhiêu năm mới có được kết quả. Nếu chúng ta có thể dễ dàng tìm ra chỗ sai thì đó cũng không thể gọi là công thức nữa.
Cho nên, tình huống như Vũ Khâm chàng nói là không thể có, ít nhất là đối với công thức ta vừa dạy chàng.”
Giang Mộ Yên kiên nhẫn mỉm cười như một cô giáo hiền lành.
Trong mắt Bùi Vũ Khâm không khỏi toát lên ý kính phục tự đáy lòng đối với những người đã sáng tạo ra được những công thức này “Vậy có bao nhiêu công thức như thế này trong lĩnh vực toán học?”
“Có rất nhiều! Khi trình độ học lập, lĩnh ngộ với số học càng cao thì những công thức này cũng sẽ trở nên càng phức tạp cùng thâm ảo, đây là trình độ tăng dần. Hiện tại, những công thức chúng ta có thể sử dụng đều rất đơn giản, sau này trong cuộc sống, nếu Vũ Khâm có hứng thú thì ta sẽ từ từ dạy.”
“Ta có hứng thú! Yên nhi, nàng không biết đâu, ta trước giờ vẫn rất hứng thú với các phép tính. Cha nói ta trời sinh chính là thương nhân, không phải vì ta khôn khéo bao nhiêu mà là do ta trời sinh đã thích các con số!
Khi còn là thiếu niên, ta có thể chìm trong một đống con số, dùng cách ngốc nhất cộng từ từ lại mà không chê phiền. Cho dù mất thời gian hay tính sai đi nữa, ta cũng không nổi giận hay sợ hãi. Cho nên phụ thân mới nhận định ta có đủ tư cách để gánh vác gia nghiệp. Bao nhiêu năm qua, chuyện làm ăn của gia tộc càng phức tạp, số lượng sổ sách cũng theo đó mà tăng lên từng năm. Nếu không nhờ sự hứng thú trời sinh với các con số, ta nghĩ sẽ không có bất kì ai có thể chịu được sự vất vả, chán nản khi phải ngụp lặn trong đám sổ sách vô vị đó bao nhiêu năm.
Mà nàng, mấy hôm nay được nàng dạy, trước mắt ta đã rộng rãi, sáng sủa hơn rất nhiều. Ta cảm giác như mình cuối cùng cũng đã tìm được niềm vui trong những con số. Thì ra số học có thể đơn giản như vậy, thú vị như vậy. Cho nên, dù không phải vì việc làm ăn của Bùi gia, không phải vì những sổ sách trước mắt, ta cũng nguyện ý học những kiến thức đó!
Cho nên, Yên nhi, xin nàng đừng phiền mà mang tất cả những gì ta có thể học, những gì nàng cho rằng ta học được dạy cho ta đi.”
Giang Mộ Yên nhìn sắc mặt kích động của Bùi Vũ Khâm cùng lời nói liên tục của hắn liền tin tưởng hắn thật sự thích chương trình học này. Không thể không bị sự chấp nhất của hắn đả động, nàng khẳng định gật đầu “Chỉ cần chàng có hứng thú, ta sẽ dạy cho chàng tất cả những gì ta biết, tuyệt không giấu diếm!”
Đang lúc Bùi Vũ Khâm muốn nói gì đó, giọng nói Thanh Thư đã vang lên ngoài cửa “Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Bùi Vũ Khâm lúc này mới như sực nhớ đến điều gì đó, lập tức đáp lời “Được, biết rồi, chúng ta ra ngay!”
“Dạ, lão gia!”
Thanh Thư không nói gì nữa, mà Giang Mộ Yên lại sửng sốt “Vũ Khâm, chàng muốn đi ra ngoài sao? Chiều nay không học ư?”
“Đúng là muốn ra ngoài, có điều không phải ta, mà là chúng ta!”
Bùi Vũ Khâm cười, cẩn thận thu thập mấy quyển ‘nháp’ đầy nội dung bài soạn trên bàn, sau đó bỏ vào ngăn kéo. Giang Mộ Yên có chút mơ hồ nhìn mỗi động tác của hắn, không rõ hỏi “Chúng ta? Chúng ta muốn đi đâu?”
“Yên nhi ngốc! Nàng nha, đi theo ta!”
Bùi Vũ Khâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, trong lòng nhịn không được dâng lên vô tận yêu thương. Cô nhóc này, quả nhiên cả đầu đều là vì hắn, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Mà nàng không chút suy nghĩ cho bản thân như vậy, hắn lại cảm thấy mình đã vì nàng làm quá ít.
Bùi Vũ Khâm chậm rãi đứng dậy, tự mình lấy áo choàng Hồng Nguyệt đã chuẩn bị gần đó phủ thêm cho nàng, sau đó chính hắn cũng mặc ngoại bào vào, rồi nắm tay Giang Mộ Yên đi hướng cửa thư phòng.
Ngoài cửa, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng không mặc quần áo bình thường trong nhà mà đều đổi thành trang phục đi ra ngoài có vẻ đơn giản nhưng cũng rất linh hoạt.
Xem ra đã có chuẩn bị từ sớm rồi a!
Như vậy khiến Giang Mộ Yên càng cảm thấy kỳ quái “Vũ Khâm, rốt cuộc là chúng ta muốn đi đâu a?”
“Suỵt – đừng hỏi, một lát nữa nàng sẽ biết thôi, xem như là ta cho nàng một bất ngờ đi!”