Edit: Rìng.
“Hưởng tuần trăng mật?”
Trong mắt Bùi Vũ Khâm hiện lên hai dấu chấm hỏi.
Giang Mộ Yên vui vẻ giải thích “Cũng giống như chàng nói đi nghỉ thôi, bất quá từ ‘tuần trăng mật’ này chỉ dùng sau khi tân hôn. Chuyến đi nghỉ ngơi của phu thê với nhau gọi là tuần trăng mật, thường kéo dài từ ba ngày đến một tháng, lâu nhất là một tháng nên mới gọi là tuần trăng mật!”
(R: đó giờ tui ngắt tuần/trăng/mật nên tưởng là 1 … tuần =)). Giờ edit mới để ý, phải là tuần trăng/mật mới đúng. Một ‘tuần trăng’ là một tháng nga bà con).
“Vì sao lại dùng từ này?”
“Tân hôn ngọt như mật nha! Ngốc, vậy cũng không hiểu!” Giang Mộ Yên nhẹ nhàng gõ Bùi Vũ Khâm một cái, sau đó liền che miệng nghịch ngợm cười.
Bùi Vũ Khâm sau khi hiểu ra lại không cười mà cảm khái nói “Yên nhi, từ này là ở quê nhà của nàng đúng không? Thật sự rất mới mẻ nhưng hình dung lại rất chính xác. Ừm, không sai, tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật! Yên nhi, ta muốn cùng nàng đi hưởng tuần trăng mật!”
“Được, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật –” Giang Mộ Yên cũng nói theo.
~
Hai người miệng thì nói muốn đi nghỉ, muốn hưởng tuần trăng mật, trên thực tế, công tác chuẩn bị để đi lại rất phiền phức, cũng không phải nói xuất phát một cái là có thể leo lên xe ngựa đi ngay.
Từ quần áo đến đệm chăn, từ lương khô có thể mang theo trên đường đến một số dụng cụ cùng nguyên liệu chế biến thức ăn đơn giản, từ nước sạch đến bếp lò nhỏ chuyên dùng để pha trà, từ sách ký du lịch tham khảo đến bàn cờ vây hai người thích nhất, vân vân mây mây.
Tóm lại, tất cả mọi mặt đều phải chuẩn bị thật chu đáo.
Cho nên tuy nói là hai người Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đi hưởng tuần trăng mật nhưng đội ngũ chính thức khi khởi hành lại đông đến hơn ba xe ngựa, cộng thêm mười mấy tùy tùng, hạ nhân.
Trong số đó gồm một đại phu (tất nhiên không phải Lâm lang băm kia), hai đầu bếp nữ (Bùi Vũ Khâm sợ Giang Mộ Yên ăn không quen thức ăn dọc đường), hai thô sử nha đầu (chuyên phối hợp với các đầu bếp nữ lo việc nặng), hai gia đinh chuyên chạy vặt (chủ yếu phụ trách chuyện đi mua nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hàng ngày khi đến thành trấn nào đó), lại thêm ba gã đánh xe (có ba chiếc xe ngựa, không thể không có người đánh xe chứ). Tổng cộng cũng mười người.
Mà Thanh Thư và Hồng Nguyệt không thể không mang, bọn họ tất nhiên cũng đi theo. Hai người Triển Tịch, Nghênh Phong lại càng không thể thiếu, nhiệm vụ của bọn họ vốn chính là bảo hộ Bùi Vũ Khâm, Bùi Vũ Khâm đi, hai người bọn họ sao có thể ở lại?
Nhiêu đó chỉ là người đi chính thức, Giang Mộ Yên cũng biết khẳng định không ít hơn mười người trong ‘Vũ’ cũng âm thầm đi theo bảo vệ.
Như vậy tính tới tính lui, tuần trăng mật này của nàng cùng Bùi Vũ Khâm quả thật có thể dùng bốn chữ ‘lao sư động chúng’ để hình dung.
Hoàng đế cải trang đi tuần phỏng chừng cũng không phô trương đến vậy!
Nhưng Giang Mộ Yên lại không thể nào phản đối, bởi vì nàng biết rõ sự quan trọng của Bùi Vũ Khâm, cũng coi trọng sự an toàn của hắn hơn bất kì ai khác. Nếu có thể, nàng thậm chí còn tình nguyện không đi.
Nhưng bây giờ nếu đã quyết định rồi thì nàng cũng sẽ không một câu oán giận.
Lúc tất cả mọi thứ được chuẩn bị xong, có thể xuất phát thì đã là giữa trưa, cho dù ra được Phỉ Thúy thành thì phỏng chừng đi chưa được trăm dặm đã phải qua đêm ngoài trời. Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đề nghị hôm nay khoan hẵng đi, xuất phát vào sáng ngày mai có vẻ thích hợp cùng an toàn hơn, không cần phải lo không có chỗ dừng chân. Nhưng Giang Mộ Yên lại vô ý nói một câu “Vậy cũng hay lắm, ta còn chưa từng qua đêm ngoài trời đâu. Không biết tối có nhìn thấy sao hay không!”
Chỉ một câu này đã khiến Bùi Vũ Khâm hạ quyết tâm “Không đợi đến ngày mai, hôm nay khó được thời tiết tốt, nếu chúng ta đi nhanh thì tối có thể qua đêm ở trạm dịch Bát Lý*!”
(*R: trong convert là bát lý phố. Bát lý là tám dặm, phố là trạm dịch, k lẽ là trạm dịch cách đó 8 dặm a ò.Ó. Có điều vậy thì đi chậm dữ vại, từ trưa tới tối mà chạy được có 8 dặm = 4km. Ta đạp xe đạp còn chưa tới 30 phút nữa ==”. Với cả ở trên cũng nói ‘đi chưa được trăm dặm’ rồi nên chắc bát lý này là tên riêng).
“Dạ, lão gia!”
Vì thế, ba cỗ xe ngựa đầy người cùng vật cuối cùng cũng âm thầm xuất phát từ cửa bên Bùi gia, nhanh chóng lướt qua con đường rộng xanh mướt.
Người ở Bùi gia, không ai đến tiễn.
Giang Mộ Yên không biết là bọn họ không hay chuyện nàng và Bùi Vũ Khâm đi ra ngoài hay là có biết mà bị Vũ Khâm phân phó không được đến tiễn. Tóm lại, trước khi đi không phải gặp đám người nhị phu nhân cùng tam phu nhân, trong lòng Giang Mộ Yên thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
~ Bạn là đường phân cách dễ cưng ~
(R: lâu lâu gặp cái đường phân cách bay ra bung lụa =))).
Một đường chạy đến cửa Phỉ Thúy thành, tuy cả ba cỗ xe đều rất trang nhã, nhưng dù sao cũng chỉ là bề ngoài, hơn nữa lúc ra khỏi thành, Thanh Thư còn đưa cho thủ vệ cửa thành một túi ‘gì đó’ nên tất nhiên không có cái gì gọi là kiểm tra, xe ngựa cứ như vậy mà ra khỏi thành.
Xem ra bất luận là thời đại nào, tiền vĩnh viễn là thứ lót đường tốt nhất.
Từ sau khi ra khỏi thành, Giang Mộ Yên liền hưng phấn ghé lên cửa sổ xe ngựa, bắt đầu chiêm ngưỡng phong cảnh trời cao mây trắng bao la bên ngoài.
Tuy đã vào cuối thu nhưng dù sao mùa đông vẫn chưa đến cho nên màu xanh cây cối vẫn chiếm phần lớn tầm mắt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có hoa cỏ đã héo rũ nhưng phần lớn vẫn rất giàu sức sống.
Giang Mộ Yên trước giờ chưa từng thấy trời đất rộng bao la, tự do như vậy. Bởi vì đời trước, nàng chỉ hoạt động trong một không gian giới hạn, cho dù phòng có lớn đi nữa thì ở đó hai mươi tám năm, không thể nào thỏa mãn được trái tim tự do luôn hướng ra bên ngoài của nàng. Mà sau khi sống lại ở Bùi gia, thân thể tuy có tốt hơn, có thể tự do hoạt động nhưng phạm vi hoạt động chung quy cũng có giới hạn, sao có thể so được với khoảng trời rộng lớn đến vô tận mà nàng đang thấy trước mắt?
Bởi vậy, sự hưng phấn của Giang Mộ Yên lúc này, không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.
“Hưởng tuần trăng mật?”
Trong mắt Bùi Vũ Khâm hiện lên hai dấu chấm hỏi.
Giang Mộ Yên vui vẻ giải thích “Cũng giống như chàng nói đi nghỉ thôi, bất quá từ ‘tuần trăng mật’ này chỉ dùng sau khi tân hôn. Chuyến đi nghỉ ngơi của phu thê với nhau gọi là tuần trăng mật, thường kéo dài từ ba ngày đến một tháng, lâu nhất là một tháng nên mới gọi là tuần trăng mật!”
(R: đó giờ tui ngắt tuần/trăng/mật nên tưởng là 1 … tuần =)). Giờ edit mới để ý, phải là tuần trăng/mật mới đúng. Một ‘tuần trăng’ là một tháng nga bà con).
“Vì sao lại dùng từ này?”
“Tân hôn ngọt như mật nha! Ngốc, vậy cũng không hiểu!” Giang Mộ Yên nhẹ nhàng gõ Bùi Vũ Khâm một cái, sau đó liền che miệng nghịch ngợm cười.
Bùi Vũ Khâm sau khi hiểu ra lại không cười mà cảm khái nói “Yên nhi, từ này là ở quê nhà của nàng đúng không? Thật sự rất mới mẻ nhưng hình dung lại rất chính xác. Ừm, không sai, tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật! Yên nhi, ta muốn cùng nàng đi hưởng tuần trăng mật!”
“Được, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật –” Giang Mộ Yên cũng nói theo.
~
Hai người miệng thì nói muốn đi nghỉ, muốn hưởng tuần trăng mật, trên thực tế, công tác chuẩn bị để đi lại rất phiền phức, cũng không phải nói xuất phát một cái là có thể leo lên xe ngựa đi ngay.
Từ quần áo đến đệm chăn, từ lương khô có thể mang theo trên đường đến một số dụng cụ cùng nguyên liệu chế biến thức ăn đơn giản, từ nước sạch đến bếp lò nhỏ chuyên dùng để pha trà, từ sách ký du lịch tham khảo đến bàn cờ vây hai người thích nhất, vân vân mây mây.
Tóm lại, tất cả mọi mặt đều phải chuẩn bị thật chu đáo.
Cho nên tuy nói là hai người Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đi hưởng tuần trăng mật nhưng đội ngũ chính thức khi khởi hành lại đông đến hơn ba xe ngựa, cộng thêm mười mấy tùy tùng, hạ nhân.
Trong số đó gồm một đại phu (tất nhiên không phải Lâm lang băm kia), hai đầu bếp nữ (Bùi Vũ Khâm sợ Giang Mộ Yên ăn không quen thức ăn dọc đường), hai thô sử nha đầu (chuyên phối hợp với các đầu bếp nữ lo việc nặng), hai gia đinh chuyên chạy vặt (chủ yếu phụ trách chuyện đi mua nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hàng ngày khi đến thành trấn nào đó), lại thêm ba gã đánh xe (có ba chiếc xe ngựa, không thể không có người đánh xe chứ). Tổng cộng cũng mười người.
Mà Thanh Thư và Hồng Nguyệt không thể không mang, bọn họ tất nhiên cũng đi theo. Hai người Triển Tịch, Nghênh Phong lại càng không thể thiếu, nhiệm vụ của bọn họ vốn chính là bảo hộ Bùi Vũ Khâm, Bùi Vũ Khâm đi, hai người bọn họ sao có thể ở lại?
Nhiêu đó chỉ là người đi chính thức, Giang Mộ Yên cũng biết khẳng định không ít hơn mười người trong ‘Vũ’ cũng âm thầm đi theo bảo vệ.
Như vậy tính tới tính lui, tuần trăng mật này của nàng cùng Bùi Vũ Khâm quả thật có thể dùng bốn chữ ‘lao sư động chúng’ để hình dung.
Hoàng đế cải trang đi tuần phỏng chừng cũng không phô trương đến vậy!
Nhưng Giang Mộ Yên lại không thể nào phản đối, bởi vì nàng biết rõ sự quan trọng của Bùi Vũ Khâm, cũng coi trọng sự an toàn của hắn hơn bất kì ai khác. Nếu có thể, nàng thậm chí còn tình nguyện không đi.
Nhưng bây giờ nếu đã quyết định rồi thì nàng cũng sẽ không một câu oán giận.
Lúc tất cả mọi thứ được chuẩn bị xong, có thể xuất phát thì đã là giữa trưa, cho dù ra được Phỉ Thúy thành thì phỏng chừng đi chưa được trăm dặm đã phải qua đêm ngoài trời. Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đề nghị hôm nay khoan hẵng đi, xuất phát vào sáng ngày mai có vẻ thích hợp cùng an toàn hơn, không cần phải lo không có chỗ dừng chân. Nhưng Giang Mộ Yên lại vô ý nói một câu “Vậy cũng hay lắm, ta còn chưa từng qua đêm ngoài trời đâu. Không biết tối có nhìn thấy sao hay không!”
Chỉ một câu này đã khiến Bùi Vũ Khâm hạ quyết tâm “Không đợi đến ngày mai, hôm nay khó được thời tiết tốt, nếu chúng ta đi nhanh thì tối có thể qua đêm ở trạm dịch Bát Lý*!”
(*R: trong convert là bát lý phố. Bát lý là tám dặm, phố là trạm dịch, k lẽ là trạm dịch cách đó 8 dặm a ò.Ó. Có điều vậy thì đi chậm dữ vại, từ trưa tới tối mà chạy được có 8 dặm = 4km. Ta đạp xe đạp còn chưa tới 30 phút nữa ==”. Với cả ở trên cũng nói ‘đi chưa được trăm dặm’ rồi nên chắc bát lý này là tên riêng).
“Dạ, lão gia!”
Vì thế, ba cỗ xe ngựa đầy người cùng vật cuối cùng cũng âm thầm xuất phát từ cửa bên Bùi gia, nhanh chóng lướt qua con đường rộng xanh mướt.
Người ở Bùi gia, không ai đến tiễn.
Giang Mộ Yên không biết là bọn họ không hay chuyện nàng và Bùi Vũ Khâm đi ra ngoài hay là có biết mà bị Vũ Khâm phân phó không được đến tiễn. Tóm lại, trước khi đi không phải gặp đám người nhị phu nhân cùng tam phu nhân, trong lòng Giang Mộ Yên thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
~ Bạn là đường phân cách dễ cưng ~
(R: lâu lâu gặp cái đường phân cách bay ra bung lụa =))).
Một đường chạy đến cửa Phỉ Thúy thành, tuy cả ba cỗ xe đều rất trang nhã, nhưng dù sao cũng chỉ là bề ngoài, hơn nữa lúc ra khỏi thành, Thanh Thư còn đưa cho thủ vệ cửa thành một túi ‘gì đó’ nên tất nhiên không có cái gì gọi là kiểm tra, xe ngựa cứ như vậy mà ra khỏi thành.
Xem ra bất luận là thời đại nào, tiền vĩnh viễn là thứ lót đường tốt nhất.
Từ sau khi ra khỏi thành, Giang Mộ Yên liền hưng phấn ghé lên cửa sổ xe ngựa, bắt đầu chiêm ngưỡng phong cảnh trời cao mây trắng bao la bên ngoài.
Tuy đã vào cuối thu nhưng dù sao mùa đông vẫn chưa đến cho nên màu xanh cây cối vẫn chiếm phần lớn tầm mắt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có hoa cỏ đã héo rũ nhưng phần lớn vẫn rất giàu sức sống.
Giang Mộ Yên trước giờ chưa từng thấy trời đất rộng bao la, tự do như vậy. Bởi vì đời trước, nàng chỉ hoạt động trong một không gian giới hạn, cho dù phòng có lớn đi nữa thì ở đó hai mươi tám năm, không thể nào thỏa mãn được trái tim tự do luôn hướng ra bên ngoài của nàng. Mà sau khi sống lại ở Bùi gia, thân thể tuy có tốt hơn, có thể tự do hoạt động nhưng phạm vi hoạt động chung quy cũng có giới hạn, sao có thể so được với khoảng trời rộng lớn đến vô tận mà nàng đang thấy trước mắt?
Bởi vậy, sự hưng phấn của Giang Mộ Yên lúc này, không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.