Thương Tử Đồng lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hành lễ với mình, đầu lưỡi giống như bị đông cứng trong miệng, không thể nói được lời nào.
Bùi Vũ Khâm chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn Thương Tử Đồng liền hiểu. Xem ra tiểu thê tử của hắn quá mức hấp dẫn rồi, ngay cả Thương Tử Đồng bình thường như lãng tử này cũng nhìn không chuyển mắt.
Tuy nói có thê tử như vậy là niềm kiêu ngạo của nam nhân nhưng có người cứ nhìn chằm chằm nữ nhân của mình, trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn là không quá thoải mái. Hắn ho nhẹ mấy tiếng, nhắc nhở Thương Tử Đồng chú ý hình tượng, sau đó mới chậm rãi bước đến nắm tay Giang Mộ Yên, hòa nhã nói “Yên nhi, vị này là nhị thiếu gia Thương gia Hà Nam Thương Tử Đồng, xem như là bạn bè lâu năm của ta, lần này nghe nói chúng ta muốn thành thân nên đặc biệt vượt ngàn dặm đến chúc mừng.
Tử Đồng, vị này chính là thê tử của ta, Giang Mộ Yên. Ta lớn hơn đệ mấy tuổi, sau này đệ liền gọi nàng là tẩu tử đi!”
Sau khi Bùi Vũ Khâm nói xong, Thương Tử Đồng tuy vẫn chưa hết kinh diễm nhưng cũng không thể không hiểu, nhất là khi thấy Giang Mộ Yên lại lần nữa hành lễ với hắn, hắn liền bối rối đáp lễ “Thương Tử Đồng tham kiến tiểu tẩu tử!”
“Nhị thiếu gia quá khách khí!”
“Tẩu tử trăm ngàn lần đừng gọi ta là nhị thiếu gia, gọi Tử Đồng giống Bùi đại ca là được rồi!”
“Chuyện này –”
Giang Mộ Yên không khỏi quay đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, mà hắn chỉ mỉm cười vuốt cằm “Yên nhi, nếu Tử Đồng đã nói vậy rồi thì nàng liền gọi tên đệ ấy đi, không cần phải quá khách khí.”
“Được, vậy Mộ Yên liền nhận làm lớn gọi tên vậy.”
Thương Tử Đồng nghe vậy liền vui vẻ, cuối cùng cũng có cơ hội lấy vật trong tay áo ra.
“Bùi đại ca, tiểu tẩu tử, đây là lễ vật đại ca sai đệ mang đến, còn ra lệnh cho đệ nhất định phải giao tận tay cho Bùi đại ca hoặc tiểu tẩu tử, giờ thừa dịp hai người đều ở đây, đệ có thể giao cho hai người rồi!”
Nói xong, hắn liền đẩy hộp gỗ màu đỏ lớn cỡ bàn tay qua.
Bùi Vũ Khâm không đưa tay nhận mà chỉ dùng mắt ý bảo Giang Mộ Yên tiếp. Mà Giang Mộ Yên vừa thấy màu sắc cùng hoa văn, chất gỗ của cái hộp kia thì trong lòng liền nhịn không được mà rung động. Bởi vì màu sắc, hoa văn này, nàng vừa gặp qua mới đây không lâu, chính là thứ dùng để đựng ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia.
Chẳng lẽ cái hộp trước mắt cũng có cơ quan giống như vậy?
“Tử Đồng, đệ có biết lệnh huynh để vật gì trong đó không?” Bùi vũ Khâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cái hộp mặt ngoài bóng loáng, lại hoàn toàn không thấy chỗ nào mở ra như vậy, không khỏi mở miệng hỏi.
Thương Tử Đồng lại lắc đầu “Sao đệ biết được? Nếu có thể mở, trên đường đi đệ đã mở ra xem trong đó là gì rồi. Đáng tiếc, cũng không biết đại ca kiếm đâu ra cái hộp quái dị như vậy, đệ tìm nửa ngày cũng không biết nên mở ra từ chỗ nào, giống như ngay từ đầu nó vốn đã là một khối như vậy rồi.
Bất quá đại ca cũng nói, tiểu tẩu tử hẳn là có thể mở nó ra. Cho dù trước mắt hai người không có cách nhưng qua vài năm, khẳng định hai người sẽ tìm được biện pháp. Đây là nguyên văn lời đại ca nói, huynh ấy bảo lúc trước huynh ấy mất đến hai năm mới mở nó ra được.”
“Hai năm?”
Bùi Vũ Khâm nhíu mày. Khá lắm Thương Vũ Đồng, đúng là ngay cả đưa lễ vật cũng muốn thử hắn. Nếu Thương Tử Đồng đã nói vậy rồi thì xem ra cái hộp này hẳn phải mở ra được.
Giang Mộ Yên nhìn gương mặt thoạt có vẻ thành thục hơn Bùi Vũ Khâm không ít của Thương Tử Đồng lại hiện lên mấy phần đắc ý trẻ con thì nhất thời không khỏi cảm thấy buồn cười “Hộp như thế này, nhà ta còn có mấy cái. Mới trước đây ta còn thường cầm chơi, cho nên sợ là phải để Tử Đồng thất vọng rồi, bởi vì không đến thời gian một chén trà nhỏ là ta đã có thể mở ra được!”
“Không thể nào –”
Thương Tử Đồng nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì nhất thời nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Trên đường đi ngày nào đệ cũng tìm cách mở nó ra mà vẫn không sao biết được nắp hộp là ở chỗ nào, tẩu sao có thể mở ra trong thời gian chưa đến một chén trà nhỏ được chứ. Đại ca nói, cho dù Giang gia có ‘Kỳ xảo quyết’ đi chăng nữa, muốn mở nó ra cũng phải tốn không ít công sức. Tiểu tẩu tử không phải đang gạt đệ chứ?”
“À – thì ra Tử Đồng cùng ca ca ngoài mặt là tặng lễ chúc mừng tân hôn của ta và Vũ Khâm nhưng thật ra là muốn nhìn thấy chúng ta xấu mặt sao?” Giang Mộ Yên cố ý kéo dài giọng, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thương Tử Đồng.
Thương Tử Đồng lập tức đỏ mặt, liền vội vàng giải thích “Bùi đại ca, tiểu tẩu tử, hai người đừng hiểu lầm. Đệ và đại ca cũng không có ý đó. Chỉ là đại ca làm bạn tri kỉ với Bùi đại ca đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nên lần này mới nhờ món quà này để khiến hai nhà thân thiết hơn mà thôi.
Còn nữa, tuy đại ca không nói đệ biết bên trong hộp là cái gì nhưng đại ca lại nói nếu Bùi đại ca thấy thứ đó, nhất định sẽ cảm tạ huynh ấy, cho nên tiểu tẩu tử, tẩu đừng hiểu lầm là đệ và đại ca có ý xấu gì!”
Giang Mộ Yên thấy hắn thật sự gấp gáp, đến mức mồ hôi trên trán cũng túa ra thì nhất thời nhịn không được phì cười, khiến Bùi Vũ Khâm cũng cười theo.
“Tử Đồng, Yên nhi nói giỡn với đệ thôi! Được rồi, Yên nhi, nể tình Tử Đồng lo lắng như vậy rồi, nàng cũng đừng chọc đệ ấy nữa, mở hạ lễ của Vũ Đồng huynh ra đi, để chúng ta được mở mang tầm mắt xem rốt cuộc trong đó là bảo bối gì.”
“Vũ Khâm, thật ra căn bản không cần đến ta, chàng cũng có thể mở ra được!” Giang Mộ Yên nói xong liền cầm hộp đưa cho Bùi Vũ Khâm.
Bùi Vũ Khâm kinh nhạc nhìn Giang Mộ Yên, thấy ánh mắt khẳng định mà tràn ngập tin tưởng của nàng thì liền xác định chắc chắn Yên nhi sẽ không gạt hắn.
Cùi đầu nhìn xuống cái hộp trong tay, Bùi Vũ Khâm mới phát hiện không biết từ khi nào trên đó đã xuất hiện mấy khối vuông giống nhau, trên mặt còn khắc những chữ Khải rất nhỏ.
Bùi Vũ Khâm chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn Thương Tử Đồng liền hiểu. Xem ra tiểu thê tử của hắn quá mức hấp dẫn rồi, ngay cả Thương Tử Đồng bình thường như lãng tử này cũng nhìn không chuyển mắt.
Tuy nói có thê tử như vậy là niềm kiêu ngạo của nam nhân nhưng có người cứ nhìn chằm chằm nữ nhân của mình, trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn là không quá thoải mái. Hắn ho nhẹ mấy tiếng, nhắc nhở Thương Tử Đồng chú ý hình tượng, sau đó mới chậm rãi bước đến nắm tay Giang Mộ Yên, hòa nhã nói “Yên nhi, vị này là nhị thiếu gia Thương gia Hà Nam Thương Tử Đồng, xem như là bạn bè lâu năm của ta, lần này nghe nói chúng ta muốn thành thân nên đặc biệt vượt ngàn dặm đến chúc mừng.
Tử Đồng, vị này chính là thê tử của ta, Giang Mộ Yên. Ta lớn hơn đệ mấy tuổi, sau này đệ liền gọi nàng là tẩu tử đi!”
Sau khi Bùi Vũ Khâm nói xong, Thương Tử Đồng tuy vẫn chưa hết kinh diễm nhưng cũng không thể không hiểu, nhất là khi thấy Giang Mộ Yên lại lần nữa hành lễ với hắn, hắn liền bối rối đáp lễ “Thương Tử Đồng tham kiến tiểu tẩu tử!”
“Nhị thiếu gia quá khách khí!”
“Tẩu tử trăm ngàn lần đừng gọi ta là nhị thiếu gia, gọi Tử Đồng giống Bùi đại ca là được rồi!”
“Chuyện này –”
Giang Mộ Yên không khỏi quay đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, mà hắn chỉ mỉm cười vuốt cằm “Yên nhi, nếu Tử Đồng đã nói vậy rồi thì nàng liền gọi tên đệ ấy đi, không cần phải quá khách khí.”
“Được, vậy Mộ Yên liền nhận làm lớn gọi tên vậy.”
Thương Tử Đồng nghe vậy liền vui vẻ, cuối cùng cũng có cơ hội lấy vật trong tay áo ra.
“Bùi đại ca, tiểu tẩu tử, đây là lễ vật đại ca sai đệ mang đến, còn ra lệnh cho đệ nhất định phải giao tận tay cho Bùi đại ca hoặc tiểu tẩu tử, giờ thừa dịp hai người đều ở đây, đệ có thể giao cho hai người rồi!”
Nói xong, hắn liền đẩy hộp gỗ màu đỏ lớn cỡ bàn tay qua.
Bùi Vũ Khâm không đưa tay nhận mà chỉ dùng mắt ý bảo Giang Mộ Yên tiếp. Mà Giang Mộ Yên vừa thấy màu sắc cùng hoa văn, chất gỗ của cái hộp kia thì trong lòng liền nhịn không được mà rung động. Bởi vì màu sắc, hoa văn này, nàng vừa gặp qua mới đây không lâu, chính là thứ dùng để đựng ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia.
Chẳng lẽ cái hộp trước mắt cũng có cơ quan giống như vậy?
“Tử Đồng, đệ có biết lệnh huynh để vật gì trong đó không?” Bùi vũ Khâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cái hộp mặt ngoài bóng loáng, lại hoàn toàn không thấy chỗ nào mở ra như vậy, không khỏi mở miệng hỏi.
Thương Tử Đồng lại lắc đầu “Sao đệ biết được? Nếu có thể mở, trên đường đi đệ đã mở ra xem trong đó là gì rồi. Đáng tiếc, cũng không biết đại ca kiếm đâu ra cái hộp quái dị như vậy, đệ tìm nửa ngày cũng không biết nên mở ra từ chỗ nào, giống như ngay từ đầu nó vốn đã là một khối như vậy rồi.
Bất quá đại ca cũng nói, tiểu tẩu tử hẳn là có thể mở nó ra. Cho dù trước mắt hai người không có cách nhưng qua vài năm, khẳng định hai người sẽ tìm được biện pháp. Đây là nguyên văn lời đại ca nói, huynh ấy bảo lúc trước huynh ấy mất đến hai năm mới mở nó ra được.”
“Hai năm?”
Bùi Vũ Khâm nhíu mày. Khá lắm Thương Vũ Đồng, đúng là ngay cả đưa lễ vật cũng muốn thử hắn. Nếu Thương Tử Đồng đã nói vậy rồi thì xem ra cái hộp này hẳn phải mở ra được.
Giang Mộ Yên nhìn gương mặt thoạt có vẻ thành thục hơn Bùi Vũ Khâm không ít của Thương Tử Đồng lại hiện lên mấy phần đắc ý trẻ con thì nhất thời không khỏi cảm thấy buồn cười “Hộp như thế này, nhà ta còn có mấy cái. Mới trước đây ta còn thường cầm chơi, cho nên sợ là phải để Tử Đồng thất vọng rồi, bởi vì không đến thời gian một chén trà nhỏ là ta đã có thể mở ra được!”
“Không thể nào –”
Thương Tử Đồng nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì nhất thời nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Trên đường đi ngày nào đệ cũng tìm cách mở nó ra mà vẫn không sao biết được nắp hộp là ở chỗ nào, tẩu sao có thể mở ra trong thời gian chưa đến một chén trà nhỏ được chứ. Đại ca nói, cho dù Giang gia có ‘Kỳ xảo quyết’ đi chăng nữa, muốn mở nó ra cũng phải tốn không ít công sức. Tiểu tẩu tử không phải đang gạt đệ chứ?”
“À – thì ra Tử Đồng cùng ca ca ngoài mặt là tặng lễ chúc mừng tân hôn của ta và Vũ Khâm nhưng thật ra là muốn nhìn thấy chúng ta xấu mặt sao?” Giang Mộ Yên cố ý kéo dài giọng, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thương Tử Đồng.
Thương Tử Đồng lập tức đỏ mặt, liền vội vàng giải thích “Bùi đại ca, tiểu tẩu tử, hai người đừng hiểu lầm. Đệ và đại ca cũng không có ý đó. Chỉ là đại ca làm bạn tri kỉ với Bùi đại ca đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nên lần này mới nhờ món quà này để khiến hai nhà thân thiết hơn mà thôi.
Còn nữa, tuy đại ca không nói đệ biết bên trong hộp là cái gì nhưng đại ca lại nói nếu Bùi đại ca thấy thứ đó, nhất định sẽ cảm tạ huynh ấy, cho nên tiểu tẩu tử, tẩu đừng hiểu lầm là đệ và đại ca có ý xấu gì!”
Giang Mộ Yên thấy hắn thật sự gấp gáp, đến mức mồ hôi trên trán cũng túa ra thì nhất thời nhịn không được phì cười, khiến Bùi Vũ Khâm cũng cười theo.
“Tử Đồng, Yên nhi nói giỡn với đệ thôi! Được rồi, Yên nhi, nể tình Tử Đồng lo lắng như vậy rồi, nàng cũng đừng chọc đệ ấy nữa, mở hạ lễ của Vũ Đồng huynh ra đi, để chúng ta được mở mang tầm mắt xem rốt cuộc trong đó là bảo bối gì.”
“Vũ Khâm, thật ra căn bản không cần đến ta, chàng cũng có thể mở ra được!” Giang Mộ Yên nói xong liền cầm hộp đưa cho Bùi Vũ Khâm.
Bùi Vũ Khâm kinh nhạc nhìn Giang Mộ Yên, thấy ánh mắt khẳng định mà tràn ngập tin tưởng của nàng thì liền xác định chắc chắn Yên nhi sẽ không gạt hắn.
Cùi đầu nhìn xuống cái hộp trong tay, Bùi Vũ Khâm mới phát hiện không biết từ khi nào trên đó đã xuất hiện mấy khối vuông giống nhau, trên mặt còn khắc những chữ Khải rất nhỏ.