Quyết định như vậy tất nhiên là khiến mọi người không thể tiếp tục im lặng chịu đựng được nữa. Tần Hồng Diệp tuy không muốn ra mặt nhưng tình huống hiện tại đã bắt buộc nàng phải lên tiếng rối.
Nàng cả giận nói với Thanh Thư đến truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Vũ Khâm: “Thanh Thư, ngươi đi nói với lão gia, ta muốn gặp ngài. Chuyện phu nhân sẩy thai, mọi người chúng ta đều cảm thấy rất tiếc. Nhưng khổ sở cũng không có nghĩa là lão gia có thể chụp mũ tất cả mọi người như vậy a.
Từ đời tổ tông Bùi gia đến giờ vốn vẫn chưa bao giờ xảy ra chuyện gì quá đáng, bây giờ lại vì một chuyện vốn không phải chúng ta làm mà lại đuổi đám người trong phòng chúng ta đi, ngươi đi hỏi lão gia, đây là cách quản lý gia đình của ngài sao?
Ngài làm vậy không sợ sẽ khiến những người vô tội chúng ta thất vọng, khiến huynh đệ đã khuất của ngài thất vọng hay sao?”
Lời Tần Hồng Diệp nói không phải không đúng, Thanh Thư cũng biết mệnh lệnh lần này của lão gia đúng là có hơi tuyệt tình. Nhưng mà chuyện của phu nhân quả thật khiến người ta không thể không tức giận, nhất là lão gia, trong lòng lão gia không biết đã hy vọng phu nhân khai chi tán diệp* cho mình đến cỡ nào.
*(R: khai chi tán diệp: là ‘sinh con đẻ cái’ phiên bản hoa mỹ).
Giờ bảo bối mà bọn họ thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại đột nhiên mất đi, thương tâm tất nhiên không cần phải nói, mấu chốt là chất độc kia có thể sẽ khiến phu nhân sau này không thể mang thai được nữa, như vậy thật sự quá mức ác độc rồi.
Hành động độc ác đến nhường này, nếu không phải là muốn mạng phu nhân, thì cũng muốn khiến lão gia tuyệt tự.
Cho nên đứng trên lập trường cùng là nam nhân, Thanh Thư hoàn toàn đồng ý cách làm của lão gia.
Có điều muốn ứng phó với nhị phu nhân trước mặt này thật không dễ dàng. Trong cả Bùi gia này, nếu luận về ăn nói sắc bén thì nhị phu nhân là lợi hại nhất.
“Nhị phu nhân, ngài đừng làm khó Thanh Thư. Chuyện này nếu lão gia đã ra lệnh rồi thì chắc chắn là không có khả năng thay đổi. Tuy đại trạch Bùi gia từ nay về sau một phân thành hai nhưng lão gia vẫn sẽ không bạc đãi các vị phu nhân, di nương. Chỉ cần tra ra chuyện phu nhân sẩy thai lần này thật sự không phải người trong nhà gây ra thì trước giờ các vị phu nhân hưởng thụ đãi ngộ như thế nào, sau này cũng sẽ y như vậy, chỉ là hai bên nội viện không còn thông nhau như trước nữa thôi.”
“Vô nghĩa! Thanh Thư, lời này của ngươi là sao? Ý ngươi là như vậy không xem như ở riêng? Không phải ở riêng mà lão gia lại không cho chúng ta tự do đi lại trong nhà? Giang Mộ Yên là phu nhân thì cao quý vô cùng, còn những nữ nhân đã vì Bùi gia sinh con dưỡng cái, tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết như chúng ta thì xứng đáng bị đuổi vào xó đến hết đời sao?”
“Nhị phu nhân, đại trạch Bùi gia phân thành hai ngay chính giữa. Hai chi của mọi người chiếm một nửa Bùi phủ, lão gia và phu nhân thân là gia chủ cũng chỉ có một nửa thôi. Nhị phu nhân nói đuổi vào xó thật sự có hơi quá lời!”
Thanh Thư cũng âm thầm tức giận vì khí thế bức người của Tần Hồng Diệp.
Lâm Quỳnh Hoa nãy giờ vẫn bị nhũ mẫu níu tay không mở miệng, giờ thấy vậy cũng nhịn không được nữa, không để ý nhũ mẫu ngăn cản liền lớn tiếng cười lạnh “Làm càn! Thanh Thư, thái độ kiểu gì vậy? Đây là cách nói chuyện với chủ tử của ngươi sao? Đừng tưởng rằng là người bên cạnh lão gia thì có thể xem mình như chủ tử. Dù lão gia có đối xử bất công thế nào nữa thì chúng ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi dám tranh luận với chủ tử sao? Ngươi có tin hôm nay cho dù ta có dùng gia pháp xử trí ngươi thì mọi người ở đây cũng có thể làm chứng, lão gia chắc chắn không nói gì được không?”
Một Tần Hồng Diệp đã khiến Thanh Thư khó xử vô cùng, giờ lại nhảy ra thêm một Lâm Quỳnh Hoa dã man tùy hứng, Thanh Thư lại càng đau đầu không thôi. Lúc hắn cảm thấy sắp chịu hết nổi thì một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên “Lâm Quỳnh Hoa, người bị xử trí e rằng chỉ có ngươi mà thôi!”
Lời này vừa dứt, nhất thời sự chú ý của tất cả mọi người liền dồn về người vừa nói.
Bùi Huyền hơi ngẩn ra, vừa ngẩng đầu liền gặp Hướng Nhật, Bùi Vũ Khâm và Bùi Phong đang sóng vai đứng cùng một chỗ. Trên mặt Hướng Nhật ngập tràn vẻ âm hiểm, Bùi Vũ Khâm thì nhìn không ra vui giận, còn Bùi Phong lại rõ ràng có vẻ tiều tụy cùng nén giận.
Ánh mắt ba người đều đồng loạt bắn về phía Lâm Quỳnh Hoa cùng nhũ mẫu đứng sau nàng.
Trong lòng Lâm Quỳnh Hoa giật thót, nhưng ít ra mặt ngoài vẫn còn giữ vẻ trấn định. Nhưng nhũ mẫu lần đầu bị ba nam nhân khí thế, bao gồm cả gia chủ nhìn chằm chằm như vậy thì lập tức biến sắc, chân cũng mềm nhũn ra.
Mà Bùi Ngu, thân là con Lâm Quỳnh Hoa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mờ mịt, sau đó liền theo bản năng nhìn về phía mẫu thân Vân Ái Liễu của Bùi Huyền, thấy từ sau khi gia chủ xuất hiện lên án mẫu thân hắn, biểu tình Vân di nương ngược lại đã trở nên trấn định, bình thường hơn nhiều, không chút chột dạ hay sợ hãi nữa, dù vẫn còn vẻ tái nhợt nhưng đã tốt hơn trước nhiều. Thoạt nhìn giống như trong lòng nàng thật sự không có quỷ, chuyện này không phải nàng làm vậy.
Vậy chẳng lẽ người ra tay hại Giang Mộ Yên sẩy thai, đồng thời còn giá họa cho Lí Tương Vân thật sự là mẫu thân hắn?
Bùi Ngu còn chưa kịp biết nên phản ứng như thế nào thì giọng nói bén nhọn của Lí Tương Vân bị đánh hơn ba mươi roi, vẫn còn trói trên cột, giờ chỉ còn một hơi thở cũng đã vang lên.
“Lâm Quỳnh Hoa, tiện nhân, lòng dạ ngươi thật ác độc! Thì, thì ra là ngươi giá họa cho ta!”
Lâm Quỳnh Hoa cũng không để ý đến lời kêu gào của Lí Tương Vân, chỉ lạnh lùng đứng thẳng, giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm, sau đó chuyển sang Hướng Nhật đang đứng bên cạnh rồi bắt đầu cười lạnh.
“Ngươi là ai? Có tư cách gì mà đứng ra chỉ trích ta? Hơn nữa cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, ta đúng là không ưa Giang Mộ Yên, nhưng trong nhà này, người không ưa nó chỉ có mình ta thôi sao? Dựa vào đâu mà nó sẩy thai liền nói là ta làm?”
Nàng cả giận nói với Thanh Thư đến truyền đạt mệnh lệnh của Bùi Vũ Khâm: “Thanh Thư, ngươi đi nói với lão gia, ta muốn gặp ngài. Chuyện phu nhân sẩy thai, mọi người chúng ta đều cảm thấy rất tiếc. Nhưng khổ sở cũng không có nghĩa là lão gia có thể chụp mũ tất cả mọi người như vậy a.
Từ đời tổ tông Bùi gia đến giờ vốn vẫn chưa bao giờ xảy ra chuyện gì quá đáng, bây giờ lại vì một chuyện vốn không phải chúng ta làm mà lại đuổi đám người trong phòng chúng ta đi, ngươi đi hỏi lão gia, đây là cách quản lý gia đình của ngài sao?
Ngài làm vậy không sợ sẽ khiến những người vô tội chúng ta thất vọng, khiến huynh đệ đã khuất của ngài thất vọng hay sao?”
Lời Tần Hồng Diệp nói không phải không đúng, Thanh Thư cũng biết mệnh lệnh lần này của lão gia đúng là có hơi tuyệt tình. Nhưng mà chuyện của phu nhân quả thật khiến người ta không thể không tức giận, nhất là lão gia, trong lòng lão gia không biết đã hy vọng phu nhân khai chi tán diệp* cho mình đến cỡ nào.
*(R: khai chi tán diệp: là ‘sinh con đẻ cái’ phiên bản hoa mỹ).
Giờ bảo bối mà bọn họ thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại đột nhiên mất đi, thương tâm tất nhiên không cần phải nói, mấu chốt là chất độc kia có thể sẽ khiến phu nhân sau này không thể mang thai được nữa, như vậy thật sự quá mức ác độc rồi.
Hành động độc ác đến nhường này, nếu không phải là muốn mạng phu nhân, thì cũng muốn khiến lão gia tuyệt tự.
Cho nên đứng trên lập trường cùng là nam nhân, Thanh Thư hoàn toàn đồng ý cách làm của lão gia.
Có điều muốn ứng phó với nhị phu nhân trước mặt này thật không dễ dàng. Trong cả Bùi gia này, nếu luận về ăn nói sắc bén thì nhị phu nhân là lợi hại nhất.
“Nhị phu nhân, ngài đừng làm khó Thanh Thư. Chuyện này nếu lão gia đã ra lệnh rồi thì chắc chắn là không có khả năng thay đổi. Tuy đại trạch Bùi gia từ nay về sau một phân thành hai nhưng lão gia vẫn sẽ không bạc đãi các vị phu nhân, di nương. Chỉ cần tra ra chuyện phu nhân sẩy thai lần này thật sự không phải người trong nhà gây ra thì trước giờ các vị phu nhân hưởng thụ đãi ngộ như thế nào, sau này cũng sẽ y như vậy, chỉ là hai bên nội viện không còn thông nhau như trước nữa thôi.”
“Vô nghĩa! Thanh Thư, lời này của ngươi là sao? Ý ngươi là như vậy không xem như ở riêng? Không phải ở riêng mà lão gia lại không cho chúng ta tự do đi lại trong nhà? Giang Mộ Yên là phu nhân thì cao quý vô cùng, còn những nữ nhân đã vì Bùi gia sinh con dưỡng cái, tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết như chúng ta thì xứng đáng bị đuổi vào xó đến hết đời sao?”
“Nhị phu nhân, đại trạch Bùi gia phân thành hai ngay chính giữa. Hai chi của mọi người chiếm một nửa Bùi phủ, lão gia và phu nhân thân là gia chủ cũng chỉ có một nửa thôi. Nhị phu nhân nói đuổi vào xó thật sự có hơi quá lời!”
Thanh Thư cũng âm thầm tức giận vì khí thế bức người của Tần Hồng Diệp.
Lâm Quỳnh Hoa nãy giờ vẫn bị nhũ mẫu níu tay không mở miệng, giờ thấy vậy cũng nhịn không được nữa, không để ý nhũ mẫu ngăn cản liền lớn tiếng cười lạnh “Làm càn! Thanh Thư, thái độ kiểu gì vậy? Đây là cách nói chuyện với chủ tử của ngươi sao? Đừng tưởng rằng là người bên cạnh lão gia thì có thể xem mình như chủ tử. Dù lão gia có đối xử bất công thế nào nữa thì chúng ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi dám tranh luận với chủ tử sao? Ngươi có tin hôm nay cho dù ta có dùng gia pháp xử trí ngươi thì mọi người ở đây cũng có thể làm chứng, lão gia chắc chắn không nói gì được không?”
Một Tần Hồng Diệp đã khiến Thanh Thư khó xử vô cùng, giờ lại nhảy ra thêm một Lâm Quỳnh Hoa dã man tùy hứng, Thanh Thư lại càng đau đầu không thôi. Lúc hắn cảm thấy sắp chịu hết nổi thì một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên “Lâm Quỳnh Hoa, người bị xử trí e rằng chỉ có ngươi mà thôi!”
Lời này vừa dứt, nhất thời sự chú ý của tất cả mọi người liền dồn về người vừa nói.
Bùi Huyền hơi ngẩn ra, vừa ngẩng đầu liền gặp Hướng Nhật, Bùi Vũ Khâm và Bùi Phong đang sóng vai đứng cùng một chỗ. Trên mặt Hướng Nhật ngập tràn vẻ âm hiểm, Bùi Vũ Khâm thì nhìn không ra vui giận, còn Bùi Phong lại rõ ràng có vẻ tiều tụy cùng nén giận.
Ánh mắt ba người đều đồng loạt bắn về phía Lâm Quỳnh Hoa cùng nhũ mẫu đứng sau nàng.
Trong lòng Lâm Quỳnh Hoa giật thót, nhưng ít ra mặt ngoài vẫn còn giữ vẻ trấn định. Nhưng nhũ mẫu lần đầu bị ba nam nhân khí thế, bao gồm cả gia chủ nhìn chằm chằm như vậy thì lập tức biến sắc, chân cũng mềm nhũn ra.
Mà Bùi Ngu, thân là con Lâm Quỳnh Hoa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mờ mịt, sau đó liền theo bản năng nhìn về phía mẫu thân Vân Ái Liễu của Bùi Huyền, thấy từ sau khi gia chủ xuất hiện lên án mẫu thân hắn, biểu tình Vân di nương ngược lại đã trở nên trấn định, bình thường hơn nhiều, không chút chột dạ hay sợ hãi nữa, dù vẫn còn vẻ tái nhợt nhưng đã tốt hơn trước nhiều. Thoạt nhìn giống như trong lòng nàng thật sự không có quỷ, chuyện này không phải nàng làm vậy.
Vậy chẳng lẽ người ra tay hại Giang Mộ Yên sẩy thai, đồng thời còn giá họa cho Lí Tương Vân thật sự là mẫu thân hắn?
Bùi Ngu còn chưa kịp biết nên phản ứng như thế nào thì giọng nói bén nhọn của Lí Tương Vân bị đánh hơn ba mươi roi, vẫn còn trói trên cột, giờ chỉ còn một hơi thở cũng đã vang lên.
“Lâm Quỳnh Hoa, tiện nhân, lòng dạ ngươi thật ác độc! Thì, thì ra là ngươi giá họa cho ta!”
Lâm Quỳnh Hoa cũng không để ý đến lời kêu gào của Lí Tương Vân, chỉ lạnh lùng đứng thẳng, giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm, sau đó chuyển sang Hướng Nhật đang đứng bên cạnh rồi bắt đầu cười lạnh.
“Ngươi là ai? Có tư cách gì mà đứng ra chỉ trích ta? Hơn nữa cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, ta đúng là không ưa Giang Mộ Yên, nhưng trong nhà này, người không ưa nó chỉ có mình ta thôi sao? Dựa vào đâu mà nó sẩy thai liền nói là ta làm?”