Edit: Ring.
Lần đầu tiên, Giang Mộ Yên đưa ánh mắt không biết nên làm thế nào nhìn về phía Bùi Vũ Khâm. Bùi Vũ Khâm liền biết nàng đang do dự, đang khó xử.
Không đành lòng thấy nàng giãy dụa như vậy, vẫn nên để hắn quyết định đi!
“Yên nhi, nàng cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có ta rồi, xong ta sẽ về phòng xem nàng ngay!”
“Vũ Khâm, chàng…”
“Tin tưởng ta, giao cho ta đi!” Bùi Vũ Khâm cúi đầu trấn an nàng, không muốn thấy nàng tiếp tục dày vò, khó xử như vậy nữa.
“Thẩm thẩm, thúc thúc!”
Bùi Ngu cũng là người thông minh, sao có thể không nhìn ra Giang Mộ Yên gần như đã sắp mềm lòng? Nếu lúc này không cầu xin bọn họ thì chờ đến khi Giang Mộ Yên thật sự rời đi, có lẽ nương thật sự không còn cơ hội được tha mạng nữa.
Cho nên tiếng gọi ‘thẩm thẩm, thúc thúc’ bi thương kia thật sự rất đúng lúc!
Giang Mộ Yên vốn đã mềm lòng rồi, giờ lại nghe một tiếng cầu xin này nữa, cuối cùng cũng nhịn đau mà thỏa hiệp.
“Ngươi mang Lâm Quỳnh Hoa đi đi! Khi còn sống đừng để ta thấy nàng nữa, nếu không ta sẽ không mềm lòng lần thứ hai đâu!”
Nói xong, Giang Mộ Yên cố nén nước mắt, xoay người nhanh chóng rời đi.
Bùi Vũ Khâm nhịn không được cau mày, không đồng ý nhìn Bùi Ngu vẫn còn quỳ dưới đất, trầm giọng nói “Ngu nhi, con dùng khổ nhục kế và lòng hiếu hảo khiến Yên nhi thà đau lòng cũng chấp nhận thành công rồi. Nhưng mà ta hy vọng mẫu thân con sẽ không khiến sự khổ tâm lần này của con trở nên uổng phí, cũng hy vọng nàng không có được cơ hội khiến chúng ta thống hận lần thứ hai!”
“Thúc thúc, thật xin lỗi, Ngu nhi không phải cố ý thương tổn thẩm thẩm. Đến giờ Ngu nhi mới biết được thẩm thẩm thật sự là một nữ tử thiện lương, tốt đẹp. Sau này con cam đoan khi mẹ con con còn sống, nhất định sẽ không đến quấy rầy thúc thúc cùng thẩm thẩm nữa. Ngu nhi ở đây bái biệt thúc thúc!”
Bùi Ngu nói xong, trong mắt cũng dâng đầy lệ. Từ nhỏ phụ nhân đã mất sớm, thúc thúc này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng rất chăm sóc cho hắn, yêu thương hắn. Tuy có vất vả hơn nhưng những gì Dạ Tập có, thúc thúc cũng chưa bao giờ bạc đãi những đứa cháu là bọn họ. Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, bọn họ, gồm cả Bùi Phong, đều xem thúc thúc như phụ thân của mình.
Giờ chính mẫu thân hắn làm tổn thương nữ nhân thúc thúc yêu nhất, còn hại đứa bé trong bụng nàng bị mất đi, hơn nữa cả đời về sau có thể sẽ không có con được nữa, mà hắn lại còn cầu xin cho mẫu thân. Bản thân Bùi Ngu cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Có lẽ rời khỏi Bùi gia là lựa chọn tốt nhất đối với thúc thúc, với thẩm thẩm.
Dù sao bớt đi một người quá hám lợi như mẫu thân cản trở, lấy năng lực quản lý trác tuyệt của thẩm thẩm, Bùi gia sau này nhất định sẽ an bình hơn nhiều. Thúc thúc cũng có thể càng yên tâm vui vẻ sống hơn nửa đời sau.
Cho nên Bùi Ngu dập đầu lần này, tuy chứa rất nhiều nước mắt nhưng những giọt nước mắt đó cũng có ba phần là do vui mừng.
“Ngu nhi, mang mẫu thân con đến Trác Châu đi. Tháng trước Bùi gia mới thành lập một hiệu buôn ở đó, đang cần một chủ sự. Con đi đi!”
Bùi Vũ Khâm nhìn khuôn mặt có đến tám phần giống với huynh trưởng của Bùi Ngu, cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm để hắn lưu lạc thiên nhai mà chẳng quan tâm.
“Thúc thúc?”
Bùi Ngu kinh hỉ ngẩng đầu, đến nước mắt cũng quên rơi. Ý của thúc thúc là vẫn xem hắn như người nhà, thừa nhận hắn là con cháu Bùi gia sao?
“Tuy Lâm Quỳnh Hoa đã làm sai nhưng dù sao con cũng là cốt nhục của nhị ca, là con cháu Bùi gia. Ta cũng biết chí con vốn không ở thương, nhưng bây giờ, sau khi rời khỏi nhà, mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều. Con dù không thích kinh thương nhưng từ nhỏ lớn lên ở nhà thương nhân, chuyện làm ăn cũng nhờ mưa dầm thấm đất mà hiểu được mấy phần. Sau khi rời khỏi Phỉ Thúy thành, cũng nên làm việc.
Trác Châu là nơi giao nhau giữa Đông Vân quốc và Tây Lãnh quốc. Nơi đó tình huống phức tạp, buôn bán cũng không dễ, nhưng lại là nơi then chốt giữa hai nước, vô cùng quan trọng. Hy vọng ở đó con có thể có sự nghiệp của mình! Đi đi!”
“Thúc thúc, Ngu nhi khấu tạ thúc thúc! Thúc thúc bảo trọng!”
Bùi Ngu sau khi dập đầu một cái thật thành ý với Bùi Vũ Khâm mới khập khiễng đứng lên, thẳng lưng bước ra ngoài. Hắn biết những gì nợ thẩm thẩm và thúc thúc, cả đời này cũng đừng mơ có thể trả hết. Cho nên sau này chỉ có thể cố hết sức quản lý Trác Châu cho tốt thì mới có thể báo đáp được một phần vạn ân tình của hai người.
Bùi Vũ Khâm nhìn hai vai oằn xuống cùng bóng lưng thẳng tắp không kiêu ngạo nhưng mệt mỏi như phải gánh ngàn cân của Bùi Ngu thì nhịn không được thở dài một tiếng. Hắn biết Bùi Ngu hẳn sẽ mang áp lực tinh thần cả đời, nhưng lại không thể giúp, cũng không giúp được.
Cũng không cảm thán bao lâu, Bùi Vũ Khâm gần như lập tức xoay người đi về phía phòng mình.
Vừa rồi Yên nhi cố nén thương tâm rời đi như vậy, mà hắn vì muốn an bày đường lui cho Bùi Ngu nên không lập tức đuổi theo , lúc này tất nhiên là không thể yên tâm, muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh nàng.
Đẩy cửa, bước vào phòng, Bùi Vũ Khâm liền thấy bóng dáng lẻ loi của Yên nhi đang đứng trước cửa sổ nhìn ra hồ sen.
Nàng không nức nở, cũng không khóc ra tiếng nhưng sự bi thương âm thầm đó lại khiến Bùi Vũ Khâm thà rằng nàng khóc lớn lên. Hắn yên lặng bước đến sau nàng, ôm chặt lấy nàng vào lòng “Yên nhi, muốn khóc thì khóc đi! Đừng chịu đựng, ta ở đây!”