Edit: Ring.
Giang Mộ Yên vốn đã có mấy phần tò mò với tải nữ Vương Minh Châu bác học đa tài trong miệng Bùi Vũ Khâm, lúc này nghe hắn nói vậy thì không khỏi càng hiếu kỳ hơn.
Nàng mơ hồ biết có lẽ là vì dung mạo của Vương Minh Châu rất chênh lệch với sở học của nàng ta, nhưng đến tột cùng chênh lệch lớn đến mức nào thì vẫn phải gặp qua mới biết được.
Bởi vậy Giang Mộ Yên thoáng do dự một chút liền gật đầu “Được rồi, ta phải thừa nhận rằng chàng đã hoàn toàn khêu lên sự hiếu kỳ của ta với tiểu thư Vương gia.”
Bùi Vũ Khâm chỉ mỉm cười một chút “Ta tin chắc sau khi gặp qua Vương Minh Châu, nàng sẽ không hoài nghi khẳng định của ta về chuyện Vương gia sẽ không hối hôn nữa!”
“Vậy hôm nay có phải nên bảo Thanh Thư đến quý phủ Ngự sử đưa bái thiếp hay không?”
“Không cần, sáng mai đưa cũng kịp!”
Giọng điệu Bùi Vũ Khâm khi nói những lời này rất thanh thản, như đã quen rồi, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ những lời đó có gì không đúng, bình thường như nhà Ngự sử chính là một hiệu buôn nhỏ mà hắn hợp tác vậy. Chẳng những không có chút kính sợ hay kiêng kị mà thậm chí còn mang theo mấy phần cao ngạo như người có địa vị, khiến Giang Mộ Yên không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một lúc.
“Yên nhi, sao vậy? Ánh mắt nàng có vẻ kỳ quái, là kinh ngạc điều gì sao?”
“Vũ Khâm, ta có chút hoài nghi. Người ở thế giới này thật sự cho rằng thương nhân là không đáng được tôn trọng sao?”
“Hỡ?”
Bùi Vũ Khâm rõ ràng không rõ vì sao Yên nhi lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Thái độ lúc chàng nhắc đến nhà Vương Ngự sử khiến ta cảm thấy chàng như là Hoàng thượng vậy! Tựa hồ không thích hợp với tình trạng phân chia đẳng cấp hiện tại ở thế giới này!”
Giang Mộ Yên nói ra điều khiến nàng nghi ngờ.
Bùi Vũ Khâm mới nghe thì đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó liền cười lớn “Yên nhi, nàng nha!”
“Ta làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là tướng công của ta có đẳng cấp cao hơn cả Ngự sử?”
Giang Mộ Yên vẫn rất thích nhìn Bùi Vũ Khâm cười. Từ sau khi nàng sẩy thai, tuy cũng thường thấy Vũ Khâm mỉm cười nhưng cười lớn như thế này thì đã lâu rồi không thấy. Giờ đột nhiên nhìn đến, nàng đều không nhịn được mà cảm thấy hoài niệm. Thế mới biết chuyện lần đó lại ảnh hướng đến bọn họ nhiều như vậy.
Nàng nghĩ mình che giấu nỗi đau rất thành công, giờ thấy Vũ Khâm như vậy mới biết người thật sự che dấu thành công phải là Vũ Khâm mới đúng.
Lại nghĩ, hình như bọn họ đã lâu không triền miên với nhau. Tuy mỗi ngày đều cùng ngủ cùng thức trên một giường nhưng chuyện vợ chồng thân mật thì đã lâu không có.
Nếu nói một tháng trước là vì nàng vẫn còn trong thời gian dưỡng bệnh sau khi sẩy thai thì giờ đã qua hơn một tháng rưỡi, nhưng Vũ Khâm vẫn chưa một lần ám chỉ, này đại biểu cho điều gì? Hắn là sợ nàng nhớ đến chuyện thương tâm hay trong lòng vẫn còn chưa tha thứ cho bản thân nên mới không chạm vào nàng?
Mặc kệ là nguyên nhan nào, Giang Mộ Yên đều cảm thấy đau lòng vì Bùi Vũ Khâm như vậy.
Xem ra thật sự đã đến lúc buông thật rồi, không chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Cuộc sống còn rất dài, phải quý trọng, phải hạnh phúc, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được, như vậy không có gì tốt với đối phương. Có lẽ tối hôm nay nàng nên làm gì đó.
Lát nữa bảo Hồng Nguyệt đi tìm thử xem, nàng nhớ hình như lúc nhập thu có may một bộ áo ngủ tơ tằm màu phấn. Mà bởi vì bộ áo ngủ đó hơi mỏng nên nàng chỉ mặc một lần đã để Hồng Nguyệt cất đi. Xem ra tối nay đã đến lúc dùng nó rồi.
Giang Mộ Yên sau khi đã quyết định dụ hoặc Bùi Vũ Khâm thì hai gò má nhịn không được hiện lên hai rặng mây đỏ. Bởi vì cho dù đã là vợ chồng nhưng nàng vẫn cảm thấy rụt rè, xấu hổ, cũng không muốn để Vũ Khâm biết nàng ban ngày ban mặt, ngay lúc đối diện với nụ cười của hắn mà lại nghĩ nên dụ hoặc hắn như thế nào.
Bùi Vũ Khâm cũng không biết lúc này trong đầu Giang Mộ Yên nghĩ gì, sau khi cười lớn, hắn liền không chút do dự trả lời nàng.
“Bùi gia chúng ta là nhà hoàng thương. Tuy địa vị thương nhân trong toàn bộ vương triều thật sự không cao nhưng số thương nhân đó cũng không gồm ta trong đó. Bởi vì ta là Bùi Vũ Khâm!”
Một câu ‘Bởi vì ta là Bùi Vũ Khâm’ này, nếu đổi lại là một người nào không biết hắn nghe được hẳn đều sẽ cho rằng đây là một loại tự phụ, kiêu ngạo. Nhưng người đứng trước mặt hắn lúc này là Giang Mộ Yên. Nàng chỉ tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Đúng vậy, trong mắt nàng, hắn chính là trượng phu, là người yêu, nhưng trong mắt tất cả người trong thiên hạ, Bùi Vũ Khâm đại biểu cho truyền thuyết, một truyền thuyết không thể nào vượt qua.
Mà hắn, trượng phu của nàng hiển nhiên cũng tự tin tuyệt đối vào bản thân. Đương nhiên, hắn cũng đã dùng cố gắng và thành tựu bao nhiêu năm của mình chứng minh với mọi người rằng hắn có tư cách đó.
Bùi Vũ Khâm tuy là thương nhân nhưng đã vượt qua phạm trù thương nhân bình thường. Vị trí của hắn là cho dù bao nhiêu vương công quý tộc, người dòng dõi hiển quý cũng không thể so sánh được. Hắn là Bùi Vũ Khâm, Bùi Vũ Khâm độc nhất vô nhị trên đời này.
Cho nên Ngự sử, có lẽ trong mắt một thương nhân bình thường đã xem như là có thân phận cao, nhưng trong mắt Bùi Vũ Khâm, đó cũng chỉ là một Ngự sử bình thường mà thôi, là đối tượng mà Bùi Vũ Khâm hắn không cần phải khom lưng lấy lòng.
Giang Mộ Yên thật sự bị nụ cười nhẹ tự tin và phong thái thong dong, tao nhã của Bùi Vũ Khâm lúc này mê hoặc. Nàng cũng tin mặt này của Bùi Vũ Khâm, trong thiên hạ sợ là chỉ có nàng may mắn được thấy.
Ngoại trừ nàng, có ai biết quyền lực chốn quan trường mà tất cả mọi người hướng đến, trong mắt Vũ Khâm của nàng cũng chỉ tầm thường như vậy mà thôi?
Giang Mộ Yên nhịn không được nghĩ nếu tất cả những người nhà thương nhân trong thiên hạ đều có sự tự tin tuyệt đối như Vũ Khâm thì số người tuyên bố không làm thương nhân, muốn thi kiếm công danh như Bùi Huyền còn có thể có nhiều như giờ sao?
Mà Bùi Huyền nếu có thể nhìn thấy mặt này của thúc thúc, hắn có còn nghĩ thi đỗ Trạng Nguyên, làm quan sẽ đứng cao hơn người ta một bậc nữa không?
Giang Mộ Yên nhịn không được mà nở nụ cười.
~
Tam môi lục sính, hay còn gọi là tam thư lục lễ.
“Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
“Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
“Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
“Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
Lễ Nạp Cát
Lễ Nạp Tệ
Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
Giang Mộ Yên vốn đã có mấy phần tò mò với tải nữ Vương Minh Châu bác học đa tài trong miệng Bùi Vũ Khâm, lúc này nghe hắn nói vậy thì không khỏi càng hiếu kỳ hơn.
Nàng mơ hồ biết có lẽ là vì dung mạo của Vương Minh Châu rất chênh lệch với sở học của nàng ta, nhưng đến tột cùng chênh lệch lớn đến mức nào thì vẫn phải gặp qua mới biết được.
Bởi vậy Giang Mộ Yên thoáng do dự một chút liền gật đầu “Được rồi, ta phải thừa nhận rằng chàng đã hoàn toàn khêu lên sự hiếu kỳ của ta với tiểu thư Vương gia.”
Bùi Vũ Khâm chỉ mỉm cười một chút “Ta tin chắc sau khi gặp qua Vương Minh Châu, nàng sẽ không hoài nghi khẳng định của ta về chuyện Vương gia sẽ không hối hôn nữa!”
“Vậy hôm nay có phải nên bảo Thanh Thư đến quý phủ Ngự sử đưa bái thiếp hay không?”
“Không cần, sáng mai đưa cũng kịp!”
Giọng điệu Bùi Vũ Khâm khi nói những lời này rất thanh thản, như đã quen rồi, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ những lời đó có gì không đúng, bình thường như nhà Ngự sử chính là một hiệu buôn nhỏ mà hắn hợp tác vậy. Chẳng những không có chút kính sợ hay kiêng kị mà thậm chí còn mang theo mấy phần cao ngạo như người có địa vị, khiến Giang Mộ Yên không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một lúc.
“Yên nhi, sao vậy? Ánh mắt nàng có vẻ kỳ quái, là kinh ngạc điều gì sao?”
“Vũ Khâm, ta có chút hoài nghi. Người ở thế giới này thật sự cho rằng thương nhân là không đáng được tôn trọng sao?”
“Hỡ?”
Bùi Vũ Khâm rõ ràng không rõ vì sao Yên nhi lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Thái độ lúc chàng nhắc đến nhà Vương Ngự sử khiến ta cảm thấy chàng như là Hoàng thượng vậy! Tựa hồ không thích hợp với tình trạng phân chia đẳng cấp hiện tại ở thế giới này!”
Giang Mộ Yên nói ra điều khiến nàng nghi ngờ.
Bùi Vũ Khâm mới nghe thì đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó liền cười lớn “Yên nhi, nàng nha!”
“Ta làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là tướng công của ta có đẳng cấp cao hơn cả Ngự sử?”
Giang Mộ Yên vẫn rất thích nhìn Bùi Vũ Khâm cười. Từ sau khi nàng sẩy thai, tuy cũng thường thấy Vũ Khâm mỉm cười nhưng cười lớn như thế này thì đã lâu rồi không thấy. Giờ đột nhiên nhìn đến, nàng đều không nhịn được mà cảm thấy hoài niệm. Thế mới biết chuyện lần đó lại ảnh hướng đến bọn họ nhiều như vậy.
Nàng nghĩ mình che giấu nỗi đau rất thành công, giờ thấy Vũ Khâm như vậy mới biết người thật sự che dấu thành công phải là Vũ Khâm mới đúng.
Lại nghĩ, hình như bọn họ đã lâu không triền miên với nhau. Tuy mỗi ngày đều cùng ngủ cùng thức trên một giường nhưng chuyện vợ chồng thân mật thì đã lâu không có.
Nếu nói một tháng trước là vì nàng vẫn còn trong thời gian dưỡng bệnh sau khi sẩy thai thì giờ đã qua hơn một tháng rưỡi, nhưng Vũ Khâm vẫn chưa một lần ám chỉ, này đại biểu cho điều gì? Hắn là sợ nàng nhớ đến chuyện thương tâm hay trong lòng vẫn còn chưa tha thứ cho bản thân nên mới không chạm vào nàng?
Mặc kệ là nguyên nhan nào, Giang Mộ Yên đều cảm thấy đau lòng vì Bùi Vũ Khâm như vậy.
Xem ra thật sự đã đến lúc buông thật rồi, không chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Cuộc sống còn rất dài, phải quý trọng, phải hạnh phúc, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được, như vậy không có gì tốt với đối phương. Có lẽ tối hôm nay nàng nên làm gì đó.
Lát nữa bảo Hồng Nguyệt đi tìm thử xem, nàng nhớ hình như lúc nhập thu có may một bộ áo ngủ tơ tằm màu phấn. Mà bởi vì bộ áo ngủ đó hơi mỏng nên nàng chỉ mặc một lần đã để Hồng Nguyệt cất đi. Xem ra tối nay đã đến lúc dùng nó rồi.
Giang Mộ Yên sau khi đã quyết định dụ hoặc Bùi Vũ Khâm thì hai gò má nhịn không được hiện lên hai rặng mây đỏ. Bởi vì cho dù đã là vợ chồng nhưng nàng vẫn cảm thấy rụt rè, xấu hổ, cũng không muốn để Vũ Khâm biết nàng ban ngày ban mặt, ngay lúc đối diện với nụ cười của hắn mà lại nghĩ nên dụ hoặc hắn như thế nào.
Bùi Vũ Khâm cũng không biết lúc này trong đầu Giang Mộ Yên nghĩ gì, sau khi cười lớn, hắn liền không chút do dự trả lời nàng.
“Bùi gia chúng ta là nhà hoàng thương. Tuy địa vị thương nhân trong toàn bộ vương triều thật sự không cao nhưng số thương nhân đó cũng không gồm ta trong đó. Bởi vì ta là Bùi Vũ Khâm!”
Một câu ‘Bởi vì ta là Bùi Vũ Khâm’ này, nếu đổi lại là một người nào không biết hắn nghe được hẳn đều sẽ cho rằng đây là một loại tự phụ, kiêu ngạo. Nhưng người đứng trước mặt hắn lúc này là Giang Mộ Yên. Nàng chỉ tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. Đúng vậy, trong mắt nàng, hắn chính là trượng phu, là người yêu, nhưng trong mắt tất cả người trong thiên hạ, Bùi Vũ Khâm đại biểu cho truyền thuyết, một truyền thuyết không thể nào vượt qua.
Mà hắn, trượng phu của nàng hiển nhiên cũng tự tin tuyệt đối vào bản thân. Đương nhiên, hắn cũng đã dùng cố gắng và thành tựu bao nhiêu năm của mình chứng minh với mọi người rằng hắn có tư cách đó.
Bùi Vũ Khâm tuy là thương nhân nhưng đã vượt qua phạm trù thương nhân bình thường. Vị trí của hắn là cho dù bao nhiêu vương công quý tộc, người dòng dõi hiển quý cũng không thể so sánh được. Hắn là Bùi Vũ Khâm, Bùi Vũ Khâm độc nhất vô nhị trên đời này.
Cho nên Ngự sử, có lẽ trong mắt một thương nhân bình thường đã xem như là có thân phận cao, nhưng trong mắt Bùi Vũ Khâm, đó cũng chỉ là một Ngự sử bình thường mà thôi, là đối tượng mà Bùi Vũ Khâm hắn không cần phải khom lưng lấy lòng.
Giang Mộ Yên thật sự bị nụ cười nhẹ tự tin và phong thái thong dong, tao nhã của Bùi Vũ Khâm lúc này mê hoặc. Nàng cũng tin mặt này của Bùi Vũ Khâm, trong thiên hạ sợ là chỉ có nàng may mắn được thấy.
Ngoại trừ nàng, có ai biết quyền lực chốn quan trường mà tất cả mọi người hướng đến, trong mắt Vũ Khâm của nàng cũng chỉ tầm thường như vậy mà thôi?
Giang Mộ Yên nhịn không được nghĩ nếu tất cả những người nhà thương nhân trong thiên hạ đều có sự tự tin tuyệt đối như Vũ Khâm thì số người tuyên bố không làm thương nhân, muốn thi kiếm công danh như Bùi Huyền còn có thể có nhiều như giờ sao?
Mà Bùi Huyền nếu có thể nhìn thấy mặt này của thúc thúc, hắn có còn nghĩ thi đỗ Trạng Nguyên, làm quan sẽ đứng cao hơn người ta một bậc nữa không?
Giang Mộ Yên nhịn không được mà nở nụ cười.
~
Tam môi lục sính, hay còn gọi là tam thư lục lễ.
“Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
“Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
“Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
“Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
Lễ Nạp Cát
Lễ Nạp Tệ
Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)