Edit: Ring.
“Bởi vậy ta mới hạ quyết định này. Năm năm, chúng ta cho Bùi Huyền, Bùi Ngu, Bùi Phong và cả Dạ Tập năm năm xem thành tích, thiên phú của bọn chúng như thế nào.
Nếu năm năm sau cảm thấy trong số đó có đứa nào thích hợp thì chúng ta liền giao trọng trách cho hắn. Nếu vẫn không có thì chúng ta lại cho chúng thêm chút thời gian. Tóm lại, ta hy vọng có thể từ từ dành ra càng nhiều thời gian cho nàng, cũng cho chúng ta thì càng tốt.
Cho nên Yên nhi, đừng cự tuyệt, cũng đừng phản đối ta. Ta không phải nhất thời xúc động quyết định mà đã suy tính cặn kẽ suốt một buổi chiều mới nói với nàng.”
“Nhưng nếu năm năm sau mà phát hiện không ai trong số họ có tài kinh thương thì chúng ta lại làm thế nào? Có còn tiếp tục nữa không?” Giang Mộ Yên giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm.
Muốn bồi dưỡng ra một kỳ tài kinh thương như Vũ Khâm trong thời gian năm năm, đó cũng không phải chuyện dễ.
Trong tâm Giang Mộ Yên cảm thấy không có khả năng, nhưng không thể không thừa nhận rằng đề nghị này của Vũ Khâm vẫn khiến nàng cảm thấy kích động vô cùng. Nhưng sự kích động đó, nàng cũng chỉ chôn dấu dưới đáy lòng thôi chứ không hề biểu lộ ra ngoài một chút nào. Nàng sợ sẽ vì vậy mà càng ảnh hưởng đến tâm tình Vũ Khâm.
Nói thật, hôm nay Bùi Vũ Khâm có thể suy nghĩ mà nói ra những lời này, giống như khi nàng nghĩ cả đời Vũ Khâm đều sẽ lấy chuyện làm ăn của Bùi gia làm trọng, nàng chỉ là phụ thôi, nhưng đột nhiên lại phát hiện thì ra trong lòng hắn, địa vị của nàng đã cao hơn cả Bùi gia, như vậy đã đủ lắm rồi.
Cho nên mặc kệ cuối cùng Vũ Khâm có thể thoái lui khỏi vị trí gia chủ như ý nguyện hay không, Giang Mộ Yên nàng cũng nguyện ý một lòng cùng hắn đến vĩnh viễn.
Bùi Vũ Khâm không biết sự kích động Giang Mộ Yên che dấu trong lòng, sau khi nghe được câu hỏi của nàng thì đầu tiên là ngưng mắt nhìn nàng một chút, sau đó không hề do dự mà gật đầu.
“Đương nhiên sẽ tiếp tục. Nếu thời gian năm năm không đủ để bồi dưỡng ra một người nối nghiệp đủ tư cách thì chúng ta chỉ có thể vất vả hơn một chút, buông tha cho giấc mộng du sơn ngoạn thủy, dạo chơi thiên hạ mà tiếp tục cúc cung tận tụy cho Bùi gia, đến khi đời sau của Dạ Tập, Bùi Huyền bọn chúng có người tài giỏi nhận lấy gánh nặng của chúng ta mới thôi.
Mà nếu năm năm sau thật sự như nàng nói thì Yên nhi, ta chỉ có thể nói rằng cả đời Bùi Vũ Khâm ta nhất định là phải để nàng cùng ta chịu khổ, thiệt thòi rồi.
Cho nên kế hoạch năm năm này cũng chỉ là một khao khát, một giấc mộng muốn cùng nàng tự do hít thở không khí tự tại dưới trời xanh mây trắng trong đầu ta mà thôi, không nhất định có thể thực hiện được. Kết quả có thể chỉ là một hồi tốn công vô ích, như vậy, nàng có bằng lòng cùng ta thử một lần hay không?”
Trong mắt Giang Mộ Yên nhịn không được mà dâng đầy lệ.
“Vũ Khâm, tội gì chứ! Chàng nên biết là chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng với chàng, cho dù là xem sổ sách hay du sơn ngoạn thủy, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
“Ta biết, nhưng thân là nam nhân, là tướng công của nàng, ta vẫn hy vọng có thể cho nàng một cuộc sống tốt!”
“Vũ Khâm!”
“Yên nhi, nàng gật đầu cái đi, được không?”
Giang Mộ Yên rưng rưng gật đầu “Được, ta đồng ý kế hoạch năm năm này của chàng. Có điều cụ thể nên tiến hành như thế nào thì vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Mấy ngày này chúng ta đều tự nghĩ xem phải làm thế nào, qua mấy ngày nữa sẽ cùng nhau thương thảo, lập ra một kế hoạch bồi dưỡng người nối nghiệp, sau đó từ từ bắt đầu tiến hành. Thời gian năm năm suy cho cùng cũng hơi gấp a!”
“Yên nhi, lại vất vả cho nàng rồi.”
“Đồ ngốc, nói như chàng sẽ ngồi không vậy. Không còn sớm nữa, ngủ đi!”
“Được!”
Ánh nến tắt, hai người lại lần nữa vùi vào chăn. Chỉ là đêm nay, trong lòng cả hai đều suy nghĩ rất nhiều chuyện nên đến khuya mới chìm vào giấc ngủ.
~
Chính vì Bùi Vũ Khâm có một kế hoạch năm năm như vậy nên mới khiến Giang Mộ Yên càng quyết tâm muốn thay đổi hiện trạng đám người Bùi Huyền quá hận nàng.
Dù sao mặc kệ là Bùi Huyền, Bùi Ngu hay Bùi Phong, bọn họ đều là những người được chọn tham gia vào kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế trong năm năm này. Bùi Ngu giờ đi đến Trác Châu, nhất thời không thể gọi về đã là chuyện rất phiền toái rồi. Giang Mộ Yên tất nhiên càng không muốn làm gì Bùi Huyền vì sai lầm của hắn ở Phỉ Thúy lâu. Ngược lại nên làm cách nào mới có thể để bọn họ hiểu nàng chỉ muốn tốt cho họ thôi chứ không có âm mưu gì hết đây?
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm suy nghĩ năm ngày cũng không ra cách gì, cảm thấy thay vì nghĩ ra một lí do danh chính ngôn thuận thì không bằng cứ dứt khoát không nói gì hết, trực tiếp triệu mấy huynh đệ bọn họ đến gia nhập quá trình học tập cùng Thanh Thư còn hơn. Đến lúc đó, nếu bọn họ thật sự là nhân tài có thể đào tạo thì tin chắc chỉ một thời gian là sẽ hiển lộ tài năng mà thôi. Nếu không phải nhân tài thì nói ra lí do bồi dưỡng trước ngược lại sẽ khiến trong lòng bọn họ có áp lực cạnh tranh mà không thoải mái.
Sau khi nói ra những gì bản thân suy nghĩ, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm vui vẻ phát hiện hai người không mưu mà hợp.
Vì thế ngày thứ sáu sau sự kiện ở Phỉ Thúy lâu, ngay lúc Bùi Huyền sắp nhịn không nổi mà tiên hạ thủ vi cường* thì Thanh Thư lại thay mặt Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đến Tây viện truyền lời, nói bắt đầu từ ngày mai, Bùi Huyền và Bùi Phong đều phải đến đại thư phòng ở Lưu Vân tiểu trúc vào cuối giờ Mẹo, phu nhân và lão gia có chuyện cho bọn họ làm, ai cũng không được vắng mặt, nếu vắng phải xin phép, không thì vắng một ngày liền trừ một ngày tiền tiêu vặt, vắng hơn ba ngày sẽ trừ nguyên tháng.
*(R: tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước là kẻ mạnh.)
Thanh Thư nói xong liền bước đi.
Bùi Huyền lại nhịn không được mà cười lạnh, hắn còn nói sao Giang Mộ Yên lại không làm gì đâu, thì ra nàng rốt cục cũng hết kiên nhẫn mà chuẩn bị đối phó hắn rồi.
“Bởi vậy ta mới hạ quyết định này. Năm năm, chúng ta cho Bùi Huyền, Bùi Ngu, Bùi Phong và cả Dạ Tập năm năm xem thành tích, thiên phú của bọn chúng như thế nào.
Nếu năm năm sau cảm thấy trong số đó có đứa nào thích hợp thì chúng ta liền giao trọng trách cho hắn. Nếu vẫn không có thì chúng ta lại cho chúng thêm chút thời gian. Tóm lại, ta hy vọng có thể từ từ dành ra càng nhiều thời gian cho nàng, cũng cho chúng ta thì càng tốt.
Cho nên Yên nhi, đừng cự tuyệt, cũng đừng phản đối ta. Ta không phải nhất thời xúc động quyết định mà đã suy tính cặn kẽ suốt một buổi chiều mới nói với nàng.”
“Nhưng nếu năm năm sau mà phát hiện không ai trong số họ có tài kinh thương thì chúng ta lại làm thế nào? Có còn tiếp tục nữa không?” Giang Mộ Yên giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm.
Muốn bồi dưỡng ra một kỳ tài kinh thương như Vũ Khâm trong thời gian năm năm, đó cũng không phải chuyện dễ.
Trong tâm Giang Mộ Yên cảm thấy không có khả năng, nhưng không thể không thừa nhận rằng đề nghị này của Vũ Khâm vẫn khiến nàng cảm thấy kích động vô cùng. Nhưng sự kích động đó, nàng cũng chỉ chôn dấu dưới đáy lòng thôi chứ không hề biểu lộ ra ngoài một chút nào. Nàng sợ sẽ vì vậy mà càng ảnh hưởng đến tâm tình Vũ Khâm.
Nói thật, hôm nay Bùi Vũ Khâm có thể suy nghĩ mà nói ra những lời này, giống như khi nàng nghĩ cả đời Vũ Khâm đều sẽ lấy chuyện làm ăn của Bùi gia làm trọng, nàng chỉ là phụ thôi, nhưng đột nhiên lại phát hiện thì ra trong lòng hắn, địa vị của nàng đã cao hơn cả Bùi gia, như vậy đã đủ lắm rồi.
Cho nên mặc kệ cuối cùng Vũ Khâm có thể thoái lui khỏi vị trí gia chủ như ý nguyện hay không, Giang Mộ Yên nàng cũng nguyện ý một lòng cùng hắn đến vĩnh viễn.
Bùi Vũ Khâm không biết sự kích động Giang Mộ Yên che dấu trong lòng, sau khi nghe được câu hỏi của nàng thì đầu tiên là ngưng mắt nhìn nàng một chút, sau đó không hề do dự mà gật đầu.
“Đương nhiên sẽ tiếp tục. Nếu thời gian năm năm không đủ để bồi dưỡng ra một người nối nghiệp đủ tư cách thì chúng ta chỉ có thể vất vả hơn một chút, buông tha cho giấc mộng du sơn ngoạn thủy, dạo chơi thiên hạ mà tiếp tục cúc cung tận tụy cho Bùi gia, đến khi đời sau của Dạ Tập, Bùi Huyền bọn chúng có người tài giỏi nhận lấy gánh nặng của chúng ta mới thôi.
Mà nếu năm năm sau thật sự như nàng nói thì Yên nhi, ta chỉ có thể nói rằng cả đời Bùi Vũ Khâm ta nhất định là phải để nàng cùng ta chịu khổ, thiệt thòi rồi.
Cho nên kế hoạch năm năm này cũng chỉ là một khao khát, một giấc mộng muốn cùng nàng tự do hít thở không khí tự tại dưới trời xanh mây trắng trong đầu ta mà thôi, không nhất định có thể thực hiện được. Kết quả có thể chỉ là một hồi tốn công vô ích, như vậy, nàng có bằng lòng cùng ta thử một lần hay không?”
Trong mắt Giang Mộ Yên nhịn không được mà dâng đầy lệ.
“Vũ Khâm, tội gì chứ! Chàng nên biết là chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng với chàng, cho dù là xem sổ sách hay du sơn ngoạn thủy, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
“Ta biết, nhưng thân là nam nhân, là tướng công của nàng, ta vẫn hy vọng có thể cho nàng một cuộc sống tốt!”
“Vũ Khâm!”
“Yên nhi, nàng gật đầu cái đi, được không?”
Giang Mộ Yên rưng rưng gật đầu “Được, ta đồng ý kế hoạch năm năm này của chàng. Có điều cụ thể nên tiến hành như thế nào thì vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Mấy ngày này chúng ta đều tự nghĩ xem phải làm thế nào, qua mấy ngày nữa sẽ cùng nhau thương thảo, lập ra một kế hoạch bồi dưỡng người nối nghiệp, sau đó từ từ bắt đầu tiến hành. Thời gian năm năm suy cho cùng cũng hơi gấp a!”
“Yên nhi, lại vất vả cho nàng rồi.”
“Đồ ngốc, nói như chàng sẽ ngồi không vậy. Không còn sớm nữa, ngủ đi!”
“Được!”
Ánh nến tắt, hai người lại lần nữa vùi vào chăn. Chỉ là đêm nay, trong lòng cả hai đều suy nghĩ rất nhiều chuyện nên đến khuya mới chìm vào giấc ngủ.
~
Chính vì Bùi Vũ Khâm có một kế hoạch năm năm như vậy nên mới khiến Giang Mộ Yên càng quyết tâm muốn thay đổi hiện trạng đám người Bùi Huyền quá hận nàng.
Dù sao mặc kệ là Bùi Huyền, Bùi Ngu hay Bùi Phong, bọn họ đều là những người được chọn tham gia vào kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế trong năm năm này. Bùi Ngu giờ đi đến Trác Châu, nhất thời không thể gọi về đã là chuyện rất phiền toái rồi. Giang Mộ Yên tất nhiên càng không muốn làm gì Bùi Huyền vì sai lầm của hắn ở Phỉ Thúy lâu. Ngược lại nên làm cách nào mới có thể để bọn họ hiểu nàng chỉ muốn tốt cho họ thôi chứ không có âm mưu gì hết đây?
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm suy nghĩ năm ngày cũng không ra cách gì, cảm thấy thay vì nghĩ ra một lí do danh chính ngôn thuận thì không bằng cứ dứt khoát không nói gì hết, trực tiếp triệu mấy huynh đệ bọn họ đến gia nhập quá trình học tập cùng Thanh Thư còn hơn. Đến lúc đó, nếu bọn họ thật sự là nhân tài có thể đào tạo thì tin chắc chỉ một thời gian là sẽ hiển lộ tài năng mà thôi. Nếu không phải nhân tài thì nói ra lí do bồi dưỡng trước ngược lại sẽ khiến trong lòng bọn họ có áp lực cạnh tranh mà không thoải mái.
Sau khi nói ra những gì bản thân suy nghĩ, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm vui vẻ phát hiện hai người không mưu mà hợp.
Vì thế ngày thứ sáu sau sự kiện ở Phỉ Thúy lâu, ngay lúc Bùi Huyền sắp nhịn không nổi mà tiên hạ thủ vi cường* thì Thanh Thư lại thay mặt Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đến Tây viện truyền lời, nói bắt đầu từ ngày mai, Bùi Huyền và Bùi Phong đều phải đến đại thư phòng ở Lưu Vân tiểu trúc vào cuối giờ Mẹo, phu nhân và lão gia có chuyện cho bọn họ làm, ai cũng không được vắng mặt, nếu vắng phải xin phép, không thì vắng một ngày liền trừ một ngày tiền tiêu vặt, vắng hơn ba ngày sẽ trừ nguyên tháng.
*(R: tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước là kẻ mạnh.)
Thanh Thư nói xong liền bước đi.
Bùi Huyền lại nhịn không được mà cười lạnh, hắn còn nói sao Giang Mộ Yên lại không làm gì đâu, thì ra nàng rốt cục cũng hết kiên nhẫn mà chuẩn bị đối phó hắn rồi.