Edit: Ring.
Lúc Giang Mộ Yên bước đến cái bàn bên ngoài bình phong, Bùi Dạ Tập cũng vừa vặn đang cầm bức thư giải trừ hôn ước còn chưa khô nét mực đi đến, mà Bùi Phong lại mang vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng muốn nói lại thôi đi theo phía sau.
Khi Bùi Dạ Tập nhìn đến đầu tóc rối tung của Giang Mộ Yên cùng biểu tình tự tại tới cực điểm của nàng thì vẻ mặt không khỏi lại khó coi thêm mấy phần “Giang Mộ Yên, ngươi quả nhiên là không biết xấu hổ đến cực điểm, cư nhiên cứ như vậy tóc tai bù xù ở trước mặt nam nhân khác. Còn ra thể thống gì?”
Giang Mộ Yên nhìn hắn trân trân, không khỏi cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói “Bùi thiếu gia, ngài đúng là quản nhiều quá. Đã quên chúng ta muốn ký thư giải trừ hôn ước sao? Cả ngươi và ta đều đã khẩn cấp không cần đối phương, ngươi quản ta tóc tai bù xù hay không làm cái gì?
A, đúng rồi, một khi ký xuống thư này, Bùi thiếu gia liền trở thành ‘nam nhân khác’. Đến lúc đó, còn xin Bùi thiếu gia chú ý thể thống một chút, cầm lấy thư giải trừ hôn ước đã có chữ ký xong liền xoay người rời đi, trăm ngàn lần không cần liếc mắt nhìn ta thêm cái nào, Giang Mộ Yên liền cảm tạ Bùi thiếu gia!”
Giang Mộ Yên vừa nói xong liền cầm lấy bút lông trong tay Bùi Dạ Tập.
Bởi vì không có nghiên mực, nàng liền dứt khoát chấm ngòi bút vào một chén trà trên bàn, nhanh chóng ký tên Giang Mộ Yên của mình lên hai bản thư giải trừ hôn ước.
Mà Bùi Dạ Tập lại nhíu chặt mày, vẻ mặt tức giận trừng mắt nàng “Ngươi –”
“Bùi thiếu gia, không cần ngươi cái gì ngươi, mời ký!” Giang Mộ Yên nói xong gác bút sang một bên, đưa tay làm thế mời.
Bùi Dạ Tập nhìn đến ba chữ Giang Mộ Yên viết xuống ở chỗ ký tên thì không khỏi ảo não lại thêm mấy phần phức tạp.
Trước giờ hắn vẫn nhìn nàng không thuận mắt, cảm thấy thê tử này là phụ thân cứng rắn muốn hắn cưới, nay nhìn ba chữ này mới phát hiện, Giang Mộ Yên này quả nhiên không phụ danh đệ nhất tài nữ Đông Vân Quốc. Chỉ nhìn ba chữ này thôi đã có thể thấy nàng tốn không ít công sức ở mặt học vấn.
Nữ tử xuất thân danh môn cùng người bình thường đúng là khác nhau!
Nhưng mà hiện tại tình hình như vầy không phải lúc để hắn tán thưởng một tay chữ tốt của nàng. Bọn họ là đang ký thư giải trừ hôn ước, hắn như thế nào ngược lại tán thưởng nữ nhân hắn vẫn luôn không để vào mắt này chứ?
Bùi Dạ Tập lại ảo não lần nữa, vì loại bỏ một tia phiền muộn cùng do dự khó hiểu trong lòng, hắn cũng nhanh chóng cầm bút, viết xuống tên hắn ở bên cạnh tên Giang Mộ Yên.
Vừa ký xong một bức, Giang Mộ Yên đã nhanh chóng lấy về, không quản nét mực có khô chưa đã lập tức gấp lại, bỏ vào trong áo, tựa hồ sợ Bùi Dạ Tập sẽ hối hận mà lấy lại bức thư giải trừ hôn ước.
Động tác này của nàng khiến gân xanh trên trán Bùi Dạ Tập lại nhảy lên lần nữa. Nữ nhân chết tiệt này, nàng vậy mà còn gấp như sợ hắn hối hận?
Nàng nghĩ Bùi Dạ Tập hắn là loại người nào chứ? Hừ, cho dù trong lòng hắn lúc này đúng là có một chút hối hận, nhưng thấy động tác này của nàng, hắn cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu!
Để xem sau khi bị hắn giải trừ hôn ước thì còn có nam nhân đàng hoàng nào muốn nàng!
Lúc Giang Mộ Yên bước đến cái bàn bên ngoài bình phong, Bùi Dạ Tập cũng vừa vặn đang cầm bức thư giải trừ hôn ước còn chưa khô nét mực đi đến, mà Bùi Phong lại mang vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng muốn nói lại thôi đi theo phía sau.
Khi Bùi Dạ Tập nhìn đến đầu tóc rối tung của Giang Mộ Yên cùng biểu tình tự tại tới cực điểm của nàng thì vẻ mặt không khỏi lại khó coi thêm mấy phần “Giang Mộ Yên, ngươi quả nhiên là không biết xấu hổ đến cực điểm, cư nhiên cứ như vậy tóc tai bù xù ở trước mặt nam nhân khác. Còn ra thể thống gì?”
Giang Mộ Yên nhìn hắn trân trân, không khỏi cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói “Bùi thiếu gia, ngài đúng là quản nhiều quá. Đã quên chúng ta muốn ký thư giải trừ hôn ước sao? Cả ngươi và ta đều đã khẩn cấp không cần đối phương, ngươi quản ta tóc tai bù xù hay không làm cái gì?
A, đúng rồi, một khi ký xuống thư này, Bùi thiếu gia liền trở thành ‘nam nhân khác’. Đến lúc đó, còn xin Bùi thiếu gia chú ý thể thống một chút, cầm lấy thư giải trừ hôn ước đã có chữ ký xong liền xoay người rời đi, trăm ngàn lần không cần liếc mắt nhìn ta thêm cái nào, Giang Mộ Yên liền cảm tạ Bùi thiếu gia!”
Giang Mộ Yên vừa nói xong liền cầm lấy bút lông trong tay Bùi Dạ Tập.
Bởi vì không có nghiên mực, nàng liền dứt khoát chấm ngòi bút vào một chén trà trên bàn, nhanh chóng ký tên Giang Mộ Yên của mình lên hai bản thư giải trừ hôn ước.
Mà Bùi Dạ Tập lại nhíu chặt mày, vẻ mặt tức giận trừng mắt nàng “Ngươi –”
“Bùi thiếu gia, không cần ngươi cái gì ngươi, mời ký!” Giang Mộ Yên nói xong gác bút sang một bên, đưa tay làm thế mời.
Bùi Dạ Tập nhìn đến ba chữ Giang Mộ Yên viết xuống ở chỗ ký tên thì không khỏi ảo não lại thêm mấy phần phức tạp.
Trước giờ hắn vẫn nhìn nàng không thuận mắt, cảm thấy thê tử này là phụ thân cứng rắn muốn hắn cưới, nay nhìn ba chữ này mới phát hiện, Giang Mộ Yên này quả nhiên không phụ danh đệ nhất tài nữ Đông Vân Quốc. Chỉ nhìn ba chữ này thôi đã có thể thấy nàng tốn không ít công sức ở mặt học vấn.
Nữ tử xuất thân danh môn cùng người bình thường đúng là khác nhau!
Nhưng mà hiện tại tình hình như vầy không phải lúc để hắn tán thưởng một tay chữ tốt của nàng. Bọn họ là đang ký thư giải trừ hôn ước, hắn như thế nào ngược lại tán thưởng nữ nhân hắn vẫn luôn không để vào mắt này chứ?
Bùi Dạ Tập lại ảo não lần nữa, vì loại bỏ một tia phiền muộn cùng do dự khó hiểu trong lòng, hắn cũng nhanh chóng cầm bút, viết xuống tên hắn ở bên cạnh tên Giang Mộ Yên.
Vừa ký xong một bức, Giang Mộ Yên đã nhanh chóng lấy về, không quản nét mực có khô chưa đã lập tức gấp lại, bỏ vào trong áo, tựa hồ sợ Bùi Dạ Tập sẽ hối hận mà lấy lại bức thư giải trừ hôn ước.
Động tác này của nàng khiến gân xanh trên trán Bùi Dạ Tập lại nhảy lên lần nữa. Nữ nhân chết tiệt này, nàng vậy mà còn gấp như sợ hắn hối hận?
Nàng nghĩ Bùi Dạ Tập hắn là loại người nào chứ? Hừ, cho dù trong lòng hắn lúc này đúng là có một chút hối hận, nhưng thấy động tác này của nàng, hắn cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu!
Để xem sau khi bị hắn giải trừ hôn ước thì còn có nam nhân đàng hoàng nào muốn nàng!