Tình hình như vậy khiến trong lòng Bùi Huyền cảm thấy thật khó chịu. Rõ ràng hắn mới là bên nắm tiên cơ trong trận đâu này mà, vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy mình đã bị khí thế của Bùi Vũ Khâm áp chế hoàn toàn chứ?
Nhưng mà chuyện đến nước này có thể nói là tên đã lên dây, không thể không bắn. Tổng không thể đến đây rồi mà lại lùi bước chứ?
Vì thế sau khi rời khỏi thư phòng, Bùi Huyền liền cố gắng xóa hết cảm giác không thoải mái trong lòng, quyết định vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Mà khi hắn vừa mới về phòng mình đã nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây đứng ngay cửa. Bùi Huyền không khỏi bước nhanh đến, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Chủ tử, thuộc hạ có việc muốn báo cáo!”
Bùi Huyền nhìn xung quanh, sau đó lập tức đẩy cửa phòng: “Vào trong rồi nói sau!”
~
“Chuyện gì? Ngươi không canh giữ bên kia mà chạy đến đây làm gì?”
“Không phải, chủ tử. Là vị chủ kia đột nhiên mở miệng mắng tên ngài!”
Bùi Huyền tất nhiên là biết ‘vị chủ kia’ là ai, nghe vậy hắn cũng chấn động: “Sao lại như vậy? Sao nàng có thể đột nhiên mắng tên ta? Có phải các ngươi đã tiết lộ thân phận ta mà không hay không?”
Người nọ vừa nghe Bùi Huyền hoài nghi thì liền ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống đất: “Chủ tử tha mạng, thuộc hạ sao dám! Thuộc hạ vẫn luôn cẩn thân tuân theo phân phó của ngài, mấy ngày qua không hé một câu nửa lời nào với vị chủ kia, sao có thể làm lộ thân phận của chủ tử ngài được?
Thật sự là sau khi ngài đi chừng hai canh giờ thì vị chủ kia đột nhiên hô lớn lên. Thuộc hạ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên mới tự quyết định chạy đến đây báo cáo chủ tử.”
Sắc mặt Bùi Huyền vẫn rất khó xem, nhưng hắn cũng biết bây giờ là thời điểm quan trọng, dù thế nào cũng không nên xử phạt người của mình bây giờ. Hắn đành phất phất tay: “Được, ta biết rồi. Ngươi cứ mặc kệ, cứ trở về canh giữ nàng như trước là được. Mấy ngày nay đừng tùy tiện đến đây. Nếu có chuyện gì, ta sẽ đi tìm các ngươi.”
“Dạ, chủ tử!”
“Đi đi, lúc đi nhớ để ý một chút, đừng để ai theo dõi. Triển Tịch và Nghênh Phong cũng không phải ngồi không.”
“Dạ, chủ tử. Thuộc hạ hiểu rồi.”
Người kia lập tức cẩn thân rời đi. Mà sau khi hắn đi, Bùi Huyền liền đập bàn mạnh một cái, bởi vì hắn thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã sơ hở ở đâu mà lại để Giang Mộ Yên đoán được thân phận.
Vốn còn nghĩ ánh mắt nàng nhìn không thấy cũng vừa tiện, dù trước mặt nàng vẫn phải thay đổi giọng nhưng ít nhất cũng không cần che dấu dung mạo cùng hành động. Giờ nàng tạm thời không thể quên Bùi Vũ Khâm cũng không sao, chờ đến khi hắn chiếm được Bùi gia rồi, có nhiều thời gian, tất nhiên cũng không lo không có được trái tim của nàng nữa.
Nhưng giờ thì ngược lại, Giang Mộ Yên không biết thế nào mà lại nhận ra thân phận hắn. Bây giờ sợ là trong lòng nàng muốn không hận hắn còn khó, càng miễn bàn đến chuyện quên Bùi Vũ Khâm đi mà chuyển sang yêu hắn.
Vừa nghĩ đến tính tình cứng rắn của Giang Mộ Yên, sau khi biết được hắn chính là kẻ đã hại phu thê nàng chia cắt, còn khiến nàng mù mắt thì không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa thì trong lòng Bùi Huyền liền tức giận không thể ức.
Lại thêm nụ cười nhạt lợi hại của Bùi Vũ Khâm vừa rồi nữa, Bùi Huyền càng cảm thấy hỏa bạo.
“Chết tiệt, các ngươi quả nhiên không hổ là phu thê. Một kẻ thần bí khó lường, không biết đã chuẩn bị chiêu trò gì để đối phó ta. Một người giống như bấm tay mà đột nhiên biết thân phận ta. Thật sự là đáng chết! Hừ, bất quá cho dù các ngươi tính toán như thế nào, lại có mưu kế gì đi nữa, bây giờ không phải cũng đều bị ta khống chế hay sao?”
~
“Đại nhân, đại nhân. Bùi Vũ Khâm có động tĩnh.”
Một người bộ dáng như quản gia nhanh chóng chạy từ cửa vào, vừa chạy còn vừa hô lớn.
Mà lúc này, trong đại sảnh trạch viện, ba người đang phiền lòng đột nhiên nghe thông báo như vậy thì nhất thời đều thất thố, kinh hỉ mà đứng bật dậy.
“Thật không? Cuối cùng hắn cũng bắt đầu phản kích rồi?”
“Thật tốt quá, ta đã nói rồi mà. Bùi Vũ Khâm không thể nào trơ mắt nhìn cơ nghiệp hắn vất vả xây dựng bị đả kích liên tục như vậy. Cuối cùng hắn vẫn hết kiên nhẫn thôi!”
Hai trong ba người lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.
Nhưng người như quản gia đến báo tin kia lại chỉ thở hổn hển mấy tiếng rồi dùng sức lắc đầu: “Không, không phải. Bùi Vũ Khâm không có phản kích. Mà là sáng hôm nay, hắn đã hạ mệnh lệnh niêm phong các cửa hàng Bùi gia khắp nơi, ngừng buôn bán rồi!”
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Bùi Vũ Khâm hạ mệnh lệnh niêm phong các cửa hàng!” Người thông báo kia lặp lại.
Lần này cả ba người đều phát hỏa.
“Bùi Vũ Khâm này, ta thấy hắn thật sự là chán sống rồi. Rõ ràng hắn đã biết chủ tử đứng sau chúng ta là ai nhưng lại còn dám to gan lớn mật đối nghịch với chủ tử chúng ta như vậy? Hắn thật sự nghĩ mình là thủ phủ Đông Vân quốc thì sẽ không có ai động đến được sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bất kể một người nào trong chúng ta, có ai là không được chủ tử nể trọng đâu? Trước đây làm bất cứ chuyền gì, chỉ cần ra mặt một cái là đã có người cho mặt mũi. Giờ ngược lại, ba người chúng ta đều đứng hết ở đây mà chuyện này đã sắp hơn một tháng nhưng vẫn chưa xong. Thật sự là mặt mũi đều đi quét rác hết rồi.”
“Được rồi, hai vị đồng huynh, đừng gấp. Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Hai người ngẫm lại xem, lần trước khi Bùi Vũ Khâm tức giận đến đây cũng đã nói dứt khoát rồi, nhưng khi hắn về cũng không lập tức hạ lệnh. Vì sao mà cách bảy tám ngày, hắn lại đột nhiên hạ một mệnh lệnh như vậy? Ta thấy trong đó tất phải có nguyên nhân.”
Nhưng mà chuyện đến nước này có thể nói là tên đã lên dây, không thể không bắn. Tổng không thể đến đây rồi mà lại lùi bước chứ?
Vì thế sau khi rời khỏi thư phòng, Bùi Huyền liền cố gắng xóa hết cảm giác không thoải mái trong lòng, quyết định vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Mà khi hắn vừa mới về phòng mình đã nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây đứng ngay cửa. Bùi Huyền không khỏi bước nhanh đến, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Chủ tử, thuộc hạ có việc muốn báo cáo!”
Bùi Huyền nhìn xung quanh, sau đó lập tức đẩy cửa phòng: “Vào trong rồi nói sau!”
~
“Chuyện gì? Ngươi không canh giữ bên kia mà chạy đến đây làm gì?”
“Không phải, chủ tử. Là vị chủ kia đột nhiên mở miệng mắng tên ngài!”
Bùi Huyền tất nhiên là biết ‘vị chủ kia’ là ai, nghe vậy hắn cũng chấn động: “Sao lại như vậy? Sao nàng có thể đột nhiên mắng tên ta? Có phải các ngươi đã tiết lộ thân phận ta mà không hay không?”
Người nọ vừa nghe Bùi Huyền hoài nghi thì liền ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống đất: “Chủ tử tha mạng, thuộc hạ sao dám! Thuộc hạ vẫn luôn cẩn thân tuân theo phân phó của ngài, mấy ngày qua không hé một câu nửa lời nào với vị chủ kia, sao có thể làm lộ thân phận của chủ tử ngài được?
Thật sự là sau khi ngài đi chừng hai canh giờ thì vị chủ kia đột nhiên hô lớn lên. Thuộc hạ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên mới tự quyết định chạy đến đây báo cáo chủ tử.”
Sắc mặt Bùi Huyền vẫn rất khó xem, nhưng hắn cũng biết bây giờ là thời điểm quan trọng, dù thế nào cũng không nên xử phạt người của mình bây giờ. Hắn đành phất phất tay: “Được, ta biết rồi. Ngươi cứ mặc kệ, cứ trở về canh giữ nàng như trước là được. Mấy ngày nay đừng tùy tiện đến đây. Nếu có chuyện gì, ta sẽ đi tìm các ngươi.”
“Dạ, chủ tử!”
“Đi đi, lúc đi nhớ để ý một chút, đừng để ai theo dõi. Triển Tịch và Nghênh Phong cũng không phải ngồi không.”
“Dạ, chủ tử. Thuộc hạ hiểu rồi.”
Người kia lập tức cẩn thân rời đi. Mà sau khi hắn đi, Bùi Huyền liền đập bàn mạnh một cái, bởi vì hắn thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã sơ hở ở đâu mà lại để Giang Mộ Yên đoán được thân phận.
Vốn còn nghĩ ánh mắt nàng nhìn không thấy cũng vừa tiện, dù trước mặt nàng vẫn phải thay đổi giọng nhưng ít nhất cũng không cần che dấu dung mạo cùng hành động. Giờ nàng tạm thời không thể quên Bùi Vũ Khâm cũng không sao, chờ đến khi hắn chiếm được Bùi gia rồi, có nhiều thời gian, tất nhiên cũng không lo không có được trái tim của nàng nữa.
Nhưng giờ thì ngược lại, Giang Mộ Yên không biết thế nào mà lại nhận ra thân phận hắn. Bây giờ sợ là trong lòng nàng muốn không hận hắn còn khó, càng miễn bàn đến chuyện quên Bùi Vũ Khâm đi mà chuyển sang yêu hắn.
Vừa nghĩ đến tính tình cứng rắn của Giang Mộ Yên, sau khi biết được hắn chính là kẻ đã hại phu thê nàng chia cắt, còn khiến nàng mù mắt thì không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa thì trong lòng Bùi Huyền liền tức giận không thể ức.
Lại thêm nụ cười nhạt lợi hại của Bùi Vũ Khâm vừa rồi nữa, Bùi Huyền càng cảm thấy hỏa bạo.
“Chết tiệt, các ngươi quả nhiên không hổ là phu thê. Một kẻ thần bí khó lường, không biết đã chuẩn bị chiêu trò gì để đối phó ta. Một người giống như bấm tay mà đột nhiên biết thân phận ta. Thật sự là đáng chết! Hừ, bất quá cho dù các ngươi tính toán như thế nào, lại có mưu kế gì đi nữa, bây giờ không phải cũng đều bị ta khống chế hay sao?”
~
“Đại nhân, đại nhân. Bùi Vũ Khâm có động tĩnh.”
Một người bộ dáng như quản gia nhanh chóng chạy từ cửa vào, vừa chạy còn vừa hô lớn.
Mà lúc này, trong đại sảnh trạch viện, ba người đang phiền lòng đột nhiên nghe thông báo như vậy thì nhất thời đều thất thố, kinh hỉ mà đứng bật dậy.
“Thật không? Cuối cùng hắn cũng bắt đầu phản kích rồi?”
“Thật tốt quá, ta đã nói rồi mà. Bùi Vũ Khâm không thể nào trơ mắt nhìn cơ nghiệp hắn vất vả xây dựng bị đả kích liên tục như vậy. Cuối cùng hắn vẫn hết kiên nhẫn thôi!”
Hai trong ba người lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.
Nhưng người như quản gia đến báo tin kia lại chỉ thở hổn hển mấy tiếng rồi dùng sức lắc đầu: “Không, không phải. Bùi Vũ Khâm không có phản kích. Mà là sáng hôm nay, hắn đã hạ mệnh lệnh niêm phong các cửa hàng Bùi gia khắp nơi, ngừng buôn bán rồi!”
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Bùi Vũ Khâm hạ mệnh lệnh niêm phong các cửa hàng!” Người thông báo kia lặp lại.
Lần này cả ba người đều phát hỏa.
“Bùi Vũ Khâm này, ta thấy hắn thật sự là chán sống rồi. Rõ ràng hắn đã biết chủ tử đứng sau chúng ta là ai nhưng lại còn dám to gan lớn mật đối nghịch với chủ tử chúng ta như vậy? Hắn thật sự nghĩ mình là thủ phủ Đông Vân quốc thì sẽ không có ai động đến được sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bất kể một người nào trong chúng ta, có ai là không được chủ tử nể trọng đâu? Trước đây làm bất cứ chuyền gì, chỉ cần ra mặt một cái là đã có người cho mặt mũi. Giờ ngược lại, ba người chúng ta đều đứng hết ở đây mà chuyện này đã sắp hơn một tháng nhưng vẫn chưa xong. Thật sự là mặt mũi đều đi quét rác hết rồi.”
“Được rồi, hai vị đồng huynh, đừng gấp. Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Hai người ngẫm lại xem, lần trước khi Bùi Vũ Khâm tức giận đến đây cũng đã nói dứt khoát rồi, nhưng khi hắn về cũng không lập tức hạ lệnh. Vì sao mà cách bảy tám ngày, hắn lại đột nhiên hạ một mệnh lệnh như vậy? Ta thấy trong đó tất phải có nguyên nhân.”