Edit: Ring.
“Dạ, phu nhân!”
Vừa nghe được những lời này, Giang Mộ Yên liền cảm giác mình được thả xuống giường trở lại, sau đó nàng nghe tiếng ‘Vũ’ mở cửa.
Bây giờ tuy đã là nửa đêm nhưng nếu ‘Vũ’ đã ở đây với nàng suốt đêm thì trong phòng này chắc hẳn là có đèn. Nhưng ánh mắt nàng lại không thể cảm nhận được chút ánh sáng nào, trước mắt vẫn là một mảng tối đen như mực. Chẳng lẽ nửa đời sau nàng phải trải qua trong bóng tối thật sao?
Trong lòng Giang Mộ Yên không thể không dâng lên một nỗi bi thương.
Ở đây, những thứ nàng dựa vào cũng chỉ có linh hồn không giống người thường cùng tinh thần đấu tranh không chịu thua vận mệnh khác với những nữ tử cùng thời đại. Nhưng điều nàng chưa từng nghĩ đến chính là nếu ngay cả nhìn thấy cũng không thể thì nàng nên đấu tranh như thế nào đây?
Hoặc là nói cho dù nàng có năng lực và cách suy nghĩ khác với người thường đi nữa thì mất đi đôi mắt, chẳng lẽ nàng có thể dùng cảm giác để nhận biết cuộc sống sao?
Nàng không có năng lực đó, cũng không đánh giá cao bản thân đến vậy.
Trên thực tế, sau khi sống lại, nàng mới hiểu được những thứ nàng có cũng chỉ là tri thức và sự giáo dục tốt hơn người ở thời đại này một chút mà thôi. Nếu luận thông minh, tài trí, có ai dám nói người hiện đại liền thông minh hơn người xưa? Đó là quan niệm tuyệt đối sai lầm.
~
Hiệu suất làm việc của ‘Vũ’ rất cao. Khi Giang Mộ Yên còn đang miên man suy nghĩ thì một dùng nước ấm đã được mang vào phòng.
Không lâu sau, nàng liền cảm giác được cánh tay đã đỡ mình ban nãy lại luồn qua người một lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng giống như không chút nào cố sức.
Giang Mộ Yên dù muốn che thân thể của mình một chút nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi, thực tế nàng cũng không làm vậy. Dù sao mặt xấu hổ nhất, trần trụi nhất cũng đã bị ‘Vũ’ bọn họ thấy rồi. Huống chi trong ba ngày nàng sốt cao hôn mê, người chăm sóc nàng cũng đều là bọn họ. Thứ nên thấy, thứ không nên thấy đều đã thấy hết rồi, bây giờ mới ngượng ngùng thì có ích lợi gì?
Cho nên nàng chỉ thả lỏng thân thể, mặc ‘Vũ’ thả mình vào làn nước ấm áp, để nước làm giãn nở hết các lỗ chân lông. Mà bản thân nàng lại im lặng, nhắm mắt, tiếp tục những suy nghĩ miên man trong đầu.
Sau lưng, bàn tay của ‘Vũ’ đang nhẹ nhàng chà sát trên lưng nàng.
“Ngươi là Vũ mấy?”
“Hồi bẩm phu nhân, thuộc hạ Vũ Bát!”
“Nói vậy tức là ngươi đứng hàng thứ tám?”
“Đúng vậy.”
“Ừm, hiểu rồi!”
…
Một đoạn đối thoại như vậy qua đi, trong phòng lại lần nữa trở nên im ắng. Thành viên trong ‘Vũ’ vốn cũng không phải người thích nói chuyện phiếm, mà Giang Mộ Yên lúc này hiển nhiên cũng không có tâm trạng đó, bởi vậy ngoại trừ im lặng, trong phòng cũng chỉ có im lặng.
Đến khi nước sắp lạnh, Vũ Bát mới thấp giọng nói: “Phu nhân định khi nào thì về nhà? Hai ngày nay chủ tử bị bệnh, Vũ Nhị và Vũ Tam đi tìm hiểu trở về nói chủ tử ho ra máu!”
“Cái gì?” Giang Mộ Yên nhất thời kinh ngạc bật đứng dậy, thất thanh nói: “Làm sao có thể?”
“Thật ra hôm đó thời gian chúng ta tìm được phu nhân cùng thời gian chủ tử dẫn người đến cũng chỉ cách nhau năm canh giờ mà thôi. Nhưng năm canh giờ này đã khiến chủ tử không thể cứu được phu nhân ngài như ý nguyện mà ngược lại, thứ nghênh đón chủ tử chính là quần áo phu nhân rách tơi tả khắp mặt đất, còn cả vết máu trên giường nữa!
Chúng ta vâng mệnh phu nhân, không nói tình huống của ngài cùng những chuyện đã điều tra được cho chủ tử biết. Bởi vậy chủ tử không hề biết phu nhân ngài đã được cứu, còn tưởng rằng bọn bắt cóc đã đưa phu nhân đi giam giữ chỗ khác, thậm chí chủ tử còn nghĩ ngài đã gặp bất trắc nên chủ tử mấy hôm nay vốn không nghỉ ngơi tốt, lao tâm lao lực quá độ cộng thêm hỏa công tâm nên lập tức phun ra một ngụm máu, trở về liền bệnh không dậy nổi.”
“Sao có thể như vậy? Vì sao vừa rồi ngươi không nói? Mau, mau tìm quần áo đến cho ta. Ta, ta lập tức trở về!” Giọng Giang Mộ Yên cũng đã run lên.
Tuy đúng là trong lòng nàng vẫn có chút oán hận với Bùi Vũ Khâm nhưng vậy cũng không có nghĩa từ nay về sau nàng sẽ không tha thứ, không trở lại bên cạnh hắn nữa.
Trong lòng nàng, nàng chỉ là cảm thấy hơi tổn thương, không rõ vì sao Vũ Khâm lại muốn gạt nàng nhiều chuyện như vậy, về ba khách thương Sơn Nam kia, về nữ nhân bí ẩn mà chàng giữ trong nhà nữa.
Nhưng dù vậy, cảm giác, tình cảm, tâm tình thương chàng trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là nàng cần một chút thời gian để thuyết phục bản thân buông bỏ oán khí trong lòng mà thôi. Lại không ngờ mới ba ngày đã nghe Vũ Bát nói Vũ Khâm bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, ngay cả máu cũng ho ra.
Nếu không phải vì quá lo lắng cho mình thì chàng còn đang tuổi khỏe mạnh, bình thường thân thể cũng rất tốt, sao tự nhiên lại ho ra máu cho được?
Dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng nàng có giận thế nào đi nữa thì lúc này cũng không phát tác được, chỉ lo lắng không biết tình huống của hắn có trở nên nghiêm trọng hơn hay không mà thôi. Vì vậy, Giang Mộ Yên sao còn có thể ở lại? Nàng lúc này chỉ hận không thể lập tức trở lại Bùi gia.
“Phu nhân, ngài không trách chủ tử nữa sao? Cho dù chủ tử đã gạt ngài giấu phu nhân nguyên phối trong nhà, ngài cũng tha thứ ư?” Vũ Bát không lập tức ‘Dạ’ mà lại bình tĩnh hỏi lại một câu.
“Phu nhân nguyên phối? Ngươi nói ai?”
Có lẽ khi nghe Bùi Huyền nói Bùi Vũ Khâm đang giấu một nữ nhân trong nhà, nàng đã khiếp sợ quá mức rồi nên lúc này nghe Vũ Bát nói ra bốn chữ ‘phu nhân nguyên phối’, Giang Mộ Yên lại không giật mình mà chỉ cảm thấy khúc mắc cuối cùng cũng có thể tháo gỡ.
Nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một chút xem suy nghĩ trong đầu nàng và chuyện Vũ Bát báo cáo có phải là một hay không!
“Dạ, phu nhân!”
Vừa nghe được những lời này, Giang Mộ Yên liền cảm giác mình được thả xuống giường trở lại, sau đó nàng nghe tiếng ‘Vũ’ mở cửa.
Bây giờ tuy đã là nửa đêm nhưng nếu ‘Vũ’ đã ở đây với nàng suốt đêm thì trong phòng này chắc hẳn là có đèn. Nhưng ánh mắt nàng lại không thể cảm nhận được chút ánh sáng nào, trước mắt vẫn là một mảng tối đen như mực. Chẳng lẽ nửa đời sau nàng phải trải qua trong bóng tối thật sao?
Trong lòng Giang Mộ Yên không thể không dâng lên một nỗi bi thương.
Ở đây, những thứ nàng dựa vào cũng chỉ có linh hồn không giống người thường cùng tinh thần đấu tranh không chịu thua vận mệnh khác với những nữ tử cùng thời đại. Nhưng điều nàng chưa từng nghĩ đến chính là nếu ngay cả nhìn thấy cũng không thể thì nàng nên đấu tranh như thế nào đây?
Hoặc là nói cho dù nàng có năng lực và cách suy nghĩ khác với người thường đi nữa thì mất đi đôi mắt, chẳng lẽ nàng có thể dùng cảm giác để nhận biết cuộc sống sao?
Nàng không có năng lực đó, cũng không đánh giá cao bản thân đến vậy.
Trên thực tế, sau khi sống lại, nàng mới hiểu được những thứ nàng có cũng chỉ là tri thức và sự giáo dục tốt hơn người ở thời đại này một chút mà thôi. Nếu luận thông minh, tài trí, có ai dám nói người hiện đại liền thông minh hơn người xưa? Đó là quan niệm tuyệt đối sai lầm.
~
Hiệu suất làm việc của ‘Vũ’ rất cao. Khi Giang Mộ Yên còn đang miên man suy nghĩ thì một dùng nước ấm đã được mang vào phòng.
Không lâu sau, nàng liền cảm giác được cánh tay đã đỡ mình ban nãy lại luồn qua người một lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng giống như không chút nào cố sức.
Giang Mộ Yên dù muốn che thân thể của mình một chút nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi, thực tế nàng cũng không làm vậy. Dù sao mặt xấu hổ nhất, trần trụi nhất cũng đã bị ‘Vũ’ bọn họ thấy rồi. Huống chi trong ba ngày nàng sốt cao hôn mê, người chăm sóc nàng cũng đều là bọn họ. Thứ nên thấy, thứ không nên thấy đều đã thấy hết rồi, bây giờ mới ngượng ngùng thì có ích lợi gì?
Cho nên nàng chỉ thả lỏng thân thể, mặc ‘Vũ’ thả mình vào làn nước ấm áp, để nước làm giãn nở hết các lỗ chân lông. Mà bản thân nàng lại im lặng, nhắm mắt, tiếp tục những suy nghĩ miên man trong đầu.
Sau lưng, bàn tay của ‘Vũ’ đang nhẹ nhàng chà sát trên lưng nàng.
“Ngươi là Vũ mấy?”
“Hồi bẩm phu nhân, thuộc hạ Vũ Bát!”
“Nói vậy tức là ngươi đứng hàng thứ tám?”
“Đúng vậy.”
“Ừm, hiểu rồi!”
…
Một đoạn đối thoại như vậy qua đi, trong phòng lại lần nữa trở nên im ắng. Thành viên trong ‘Vũ’ vốn cũng không phải người thích nói chuyện phiếm, mà Giang Mộ Yên lúc này hiển nhiên cũng không có tâm trạng đó, bởi vậy ngoại trừ im lặng, trong phòng cũng chỉ có im lặng.
Đến khi nước sắp lạnh, Vũ Bát mới thấp giọng nói: “Phu nhân định khi nào thì về nhà? Hai ngày nay chủ tử bị bệnh, Vũ Nhị và Vũ Tam đi tìm hiểu trở về nói chủ tử ho ra máu!”
“Cái gì?” Giang Mộ Yên nhất thời kinh ngạc bật đứng dậy, thất thanh nói: “Làm sao có thể?”
“Thật ra hôm đó thời gian chúng ta tìm được phu nhân cùng thời gian chủ tử dẫn người đến cũng chỉ cách nhau năm canh giờ mà thôi. Nhưng năm canh giờ này đã khiến chủ tử không thể cứu được phu nhân ngài như ý nguyện mà ngược lại, thứ nghênh đón chủ tử chính là quần áo phu nhân rách tơi tả khắp mặt đất, còn cả vết máu trên giường nữa!
Chúng ta vâng mệnh phu nhân, không nói tình huống của ngài cùng những chuyện đã điều tra được cho chủ tử biết. Bởi vậy chủ tử không hề biết phu nhân ngài đã được cứu, còn tưởng rằng bọn bắt cóc đã đưa phu nhân đi giam giữ chỗ khác, thậm chí chủ tử còn nghĩ ngài đã gặp bất trắc nên chủ tử mấy hôm nay vốn không nghỉ ngơi tốt, lao tâm lao lực quá độ cộng thêm hỏa công tâm nên lập tức phun ra một ngụm máu, trở về liền bệnh không dậy nổi.”
“Sao có thể như vậy? Vì sao vừa rồi ngươi không nói? Mau, mau tìm quần áo đến cho ta. Ta, ta lập tức trở về!” Giọng Giang Mộ Yên cũng đã run lên.
Tuy đúng là trong lòng nàng vẫn có chút oán hận với Bùi Vũ Khâm nhưng vậy cũng không có nghĩa từ nay về sau nàng sẽ không tha thứ, không trở lại bên cạnh hắn nữa.
Trong lòng nàng, nàng chỉ là cảm thấy hơi tổn thương, không rõ vì sao Vũ Khâm lại muốn gạt nàng nhiều chuyện như vậy, về ba khách thương Sơn Nam kia, về nữ nhân bí ẩn mà chàng giữ trong nhà nữa.
Nhưng dù vậy, cảm giác, tình cảm, tâm tình thương chàng trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là nàng cần một chút thời gian để thuyết phục bản thân buông bỏ oán khí trong lòng mà thôi. Lại không ngờ mới ba ngày đã nghe Vũ Bát nói Vũ Khâm bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, ngay cả máu cũng ho ra.
Nếu không phải vì quá lo lắng cho mình thì chàng còn đang tuổi khỏe mạnh, bình thường thân thể cũng rất tốt, sao tự nhiên lại ho ra máu cho được?
Dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng nàng có giận thế nào đi nữa thì lúc này cũng không phát tác được, chỉ lo lắng không biết tình huống của hắn có trở nên nghiêm trọng hơn hay không mà thôi. Vì vậy, Giang Mộ Yên sao còn có thể ở lại? Nàng lúc này chỉ hận không thể lập tức trở lại Bùi gia.
“Phu nhân, ngài không trách chủ tử nữa sao? Cho dù chủ tử đã gạt ngài giấu phu nhân nguyên phối trong nhà, ngài cũng tha thứ ư?” Vũ Bát không lập tức ‘Dạ’ mà lại bình tĩnh hỏi lại một câu.
“Phu nhân nguyên phối? Ngươi nói ai?”
Có lẽ khi nghe Bùi Huyền nói Bùi Vũ Khâm đang giấu một nữ nhân trong nhà, nàng đã khiếp sợ quá mức rồi nên lúc này nghe Vũ Bát nói ra bốn chữ ‘phu nhân nguyên phối’, Giang Mộ Yên lại không giật mình mà chỉ cảm thấy khúc mắc cuối cùng cũng có thể tháo gỡ.
Nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một chút xem suy nghĩ trong đầu nàng và chuyện Vũ Bát báo cáo có phải là một hay không!