Edit: Ring.
“Lão gia, ngài đây là tội gì chứ!”
Triển Tịch và Nghênh Phong trơ mắt nhìn bát thuốc Hồng Nguyệt vừa đút xong đã bị phun ra hết hơn phân nửa khi Bùi Vũ Khâm ho kịch liệt. Dù hai người bọn họ có rắn rỏi nhưng thấy hắn trở nên gầy yếu trong thời gian ngắn như vậy cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
“Triển Tịch, Nghênh Phong, gọi Phong nhi vào, ta có chuyện muốn phân phó!”
Bùi Vũ Khâm vẫn muốn tỏ ra kiên cường hơn một chút nhưng đáng tiếc, sắc mặt quá mức tái nhợt kia khiến nụ cười của hắn khiến người ta cảm giác như hắn đang dặn dò hậu sự.
Bùi Phong vốn đang canh giữ ngoài cửa, lúc này nghe Bùi Vũ Khâm nói muốn gặp liền bước ngay vào.
Trong mấy ngày ngắn ngủi qua, hắn cũng đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt cũng ổn trọng cùng kiên định hơn, tựa hồ qua chuyện này đã trưởng thành lên không ít.
Lúc này nhìn thúc thúc vốn phong thần tuấn tú chỉ mới nửa tháng mà tóc ở thái dương đã bạc cũng biết thúc thúc lo lắng đến cỡ nào.
Bùi Phong không khỏi hơi hạ người xuống: “Thúc thúc, người đừng sầu lo quá mức. Mộ, thẩm thẩm nàng cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì. Chắc là bọn bắt cóc chỉ thay đổi địa điểm giam giữ thẩm thẩm mà thôi. Nếu bây giờ người suy sụp, thẩm thẩm nàng phải trông vào ai đi cứu đây?”
Bùi Vũ Khâm nghe Bùi Phong nói vậy thì lại cười, chỉ là trong nụ cười này lại chứa nhiều chua sót: “Phong nhi, con không cần an ủi ta. Con vẫn thích Yên nhi, tuy biết nàng đã là thẩm thẩm mình nhưng con cũng chưa bao giờ chính miệng gọi nàng một tiếng ‘thẩm thẩm’. Nhưng bây giờ con đã đổi giọng gọi như vậy, nếu không phải trong lòng con cũng cảm thấy dữ nhiều lành ít thì sao lại an ủi ta như thế?
Phong nhi, phú quý có mệnh, sinh tử do trời. Trước đây ta không bao giờ tin, bây giờ cũng không chấp nhận số phận. Ta chỉ hận mình không đối xử với Yên nhi tốt, để nàng chịu rất nhiều khổ cực, giờ lại còn liên lụy nàng.”
Nói đến đây, trong mắt Bùi Vũ Khâm gần như tuôn huyết lệ.
“Chuyện tới nay, có một số việc con cũng biết rồi, Bùi gia này về sau liền phó thác cho con. Khụ… khụ khụ…”
“Thúc thúc, người đừng vội, từ từ nói!”
“Người bị nhốt trong viện kia là Lục Tử Yên, mẫu thân của Dạ Tập. Chỉ là nàng hại Bùi gia chúng ta quá nhiều, bao nhiêu năm qua ta vẫn không quên oán hận năm đó, cảm thấy giết nàng không đủ để tiết hết mối hận trong lòng nên mới sai lầm mà nhốt nàng nhiều năm. Không ngờ hôm nay, bí mật này lại lọt vào mắt người có lòng tham, ngược lại trở thành nhược điểm để áp chế ta.
Ta hối hận đã không nói rõ mọi chuyện với Yên nhi, kết quả đến khi ta muốn nói thì đã đâm lao phải theo lao, bị người ta uy hiếp. Bản tính Yên nhi ôn nhu nhưng cũng rất kiên cường, dưới tình huống đó, nếu để nàng biết chuyện Lục Tử Yên, ta sợ nàng sẽ không tha thứ.
Cho nên ta nghĩ trước cứ giấu giếm chuyện này, xử lý xong rồi sẽ quay lại nhận tội với nàng. Nhưng không ngờ quyết định sai lầm này lại khiến ta và nàng không thể gặp lại nhau nữa. Phong nhi, sự hối hận trong lòng ta, ngôn ngữ bình thường sao có thể hình dung được?”
Nói đến đây, lại là một trận ho tê tâm liệt phế. Nước mắt Hồng Nguyệt cũng lộp bộp rơi xuống: “Lão gia, ngài đừng nói nữa, ngài đừng nói nữa!”
“Thúc thúc…” Bùi Phong cũng hoảng hốt hô một tiếng. Bởi vì hắn thấy một mảng đỏ tươi đang tràn ra từ cánh môi Bùi Vũ Khâm, hiển nhiên lại ho ra máu nữa rồi.
Bùi Vũ Khâm không nói gì mà chỉ phất phất tay, tựa như đang dùng sức hít thở.
“Phong nhi, đừng vội. Hồng Nguyệt, ngươi, ngươi cũng đừng khóc. Chưa tìm được Yên nhi về, ta, ta sao có thể cam nguyện mà chết được? Cho dù có chết, ta cũng phải chết trước mặt Yên nhi, được một tiếng tha thứ của nàng mới có thể yên tâm nhắm mắt.
Chỉ, chỉ là bệnh đến như núi đổ, thân thể lại giống như không do ta điều khiển. Hôm nay ta cảm thấy tinh thần không ổn, rất sợ sẽ đợi không được đến khi tìm được Yên nhi về đã đi trước một bước rồi. Cho, cho nên, khụ khụ khụ, Phong nhi, ta muốn dặn dò trước chút chuyện!”
“Thúc thúc, người nói đi!”
Bùi Phong cũng biết nếu không tìm được Giang Mộ Yên về, lấy tình trạng uống được bao nhiêu thuốc đều phun ra hết của Bùi Vũ Khâm như bây giờ, hơn nữa đây chủ yếu là hỏa công tâm, tâm bệnh là chính, làm không khéo thì thật sự không đến mấy ngày, Bùi Vũ Khâm sẽ buông tay đi thật mất.
Mà tình thế Bùi gia bây giờ lại vô cùng nguy cấp. Từ ba ngày trước, khi thúc thúc cùng hắn mang theo người chạy đến phòng giam bí mật kia, nhìn thấy chỉ còn một căn phòng trống rỗng. Mà như vậy cũng thôi đi, cố tình trên đất, trên giường đều là mảnh quần áo rách tung, hơn nữa trên gối đầu còn có máu. Tình cảnh đó đừng nói là Bùi Vũ Khâm nhìn không nổi, ngay cả người luyện võ như hắn mà lúc đó còn thiếu chút nữa đã ngất.
Hiển nhiên cho dù Giang Mộ Yên còn sống đi nữa thì thân thể nàng cũng đã bị xâm phạm rồi.
Hắn biết bất luận thế nào, thúc thúc và hắn đều không phải loại người vì Mộ Yên mất đi trinh tiết liền xa lánh, coi thường nàng, bọn họ chỉ hy vọng nàng còn sống. Nhưng họ lại càng lo lắng phản ứng của nàng hơn. Vì biết tính Giang Mộ Yên ngoài mềm trong cứng, sau khi bị xâm phạm như vậy, nếu nàng nghĩ quẩn trong lòng thì tám chín phần mười là sẽ tự sát.
Bùi Vũ Khâm chỉ sợ như vậy, nên khi nhìn thấy hiện trường thì hắn lập tức phun ra máu, trở về liền suy sụp tinh thần, bệnh không dậy nổi. Chẳng những mỗi ngày uống thuốc khó khăn mà ngay cả cháo loãng cũng không ăn được bao nhiêu. Thật vất vả mới thấy hắn ăn được hai ngụm thì chưa đến một chén trà nhỏ sau cũng đã ói ra sạch sẽ.
Cứ tiếp tục như vậy, không cần đại phu đến chẩn đoán, Bùi Phong cũng biết Bùi Vũ Khâm đang tự làm hại đến thân thể của mình. Hắn là ưu tư cùng tự trách quá độ, lại cho rằng khả năng Giang Mộ Yên còn sống không lớn nên bản thân cũng không muốn sống nữa.
“Lão gia, ngài đây là tội gì chứ!”
Triển Tịch và Nghênh Phong trơ mắt nhìn bát thuốc Hồng Nguyệt vừa đút xong đã bị phun ra hết hơn phân nửa khi Bùi Vũ Khâm ho kịch liệt. Dù hai người bọn họ có rắn rỏi nhưng thấy hắn trở nên gầy yếu trong thời gian ngắn như vậy cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
“Triển Tịch, Nghênh Phong, gọi Phong nhi vào, ta có chuyện muốn phân phó!”
Bùi Vũ Khâm vẫn muốn tỏ ra kiên cường hơn một chút nhưng đáng tiếc, sắc mặt quá mức tái nhợt kia khiến nụ cười của hắn khiến người ta cảm giác như hắn đang dặn dò hậu sự.
Bùi Phong vốn đang canh giữ ngoài cửa, lúc này nghe Bùi Vũ Khâm nói muốn gặp liền bước ngay vào.
Trong mấy ngày ngắn ngủi qua, hắn cũng đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt cũng ổn trọng cùng kiên định hơn, tựa hồ qua chuyện này đã trưởng thành lên không ít.
Lúc này nhìn thúc thúc vốn phong thần tuấn tú chỉ mới nửa tháng mà tóc ở thái dương đã bạc cũng biết thúc thúc lo lắng đến cỡ nào.
Bùi Phong không khỏi hơi hạ người xuống: “Thúc thúc, người đừng sầu lo quá mức. Mộ, thẩm thẩm nàng cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì. Chắc là bọn bắt cóc chỉ thay đổi địa điểm giam giữ thẩm thẩm mà thôi. Nếu bây giờ người suy sụp, thẩm thẩm nàng phải trông vào ai đi cứu đây?”
Bùi Vũ Khâm nghe Bùi Phong nói vậy thì lại cười, chỉ là trong nụ cười này lại chứa nhiều chua sót: “Phong nhi, con không cần an ủi ta. Con vẫn thích Yên nhi, tuy biết nàng đã là thẩm thẩm mình nhưng con cũng chưa bao giờ chính miệng gọi nàng một tiếng ‘thẩm thẩm’. Nhưng bây giờ con đã đổi giọng gọi như vậy, nếu không phải trong lòng con cũng cảm thấy dữ nhiều lành ít thì sao lại an ủi ta như thế?
Phong nhi, phú quý có mệnh, sinh tử do trời. Trước đây ta không bao giờ tin, bây giờ cũng không chấp nhận số phận. Ta chỉ hận mình không đối xử với Yên nhi tốt, để nàng chịu rất nhiều khổ cực, giờ lại còn liên lụy nàng.”
Nói đến đây, trong mắt Bùi Vũ Khâm gần như tuôn huyết lệ.
“Chuyện tới nay, có một số việc con cũng biết rồi, Bùi gia này về sau liền phó thác cho con. Khụ… khụ khụ…”
“Thúc thúc, người đừng vội, từ từ nói!”
“Người bị nhốt trong viện kia là Lục Tử Yên, mẫu thân của Dạ Tập. Chỉ là nàng hại Bùi gia chúng ta quá nhiều, bao nhiêu năm qua ta vẫn không quên oán hận năm đó, cảm thấy giết nàng không đủ để tiết hết mối hận trong lòng nên mới sai lầm mà nhốt nàng nhiều năm. Không ngờ hôm nay, bí mật này lại lọt vào mắt người có lòng tham, ngược lại trở thành nhược điểm để áp chế ta.
Ta hối hận đã không nói rõ mọi chuyện với Yên nhi, kết quả đến khi ta muốn nói thì đã đâm lao phải theo lao, bị người ta uy hiếp. Bản tính Yên nhi ôn nhu nhưng cũng rất kiên cường, dưới tình huống đó, nếu để nàng biết chuyện Lục Tử Yên, ta sợ nàng sẽ không tha thứ.
Cho nên ta nghĩ trước cứ giấu giếm chuyện này, xử lý xong rồi sẽ quay lại nhận tội với nàng. Nhưng không ngờ quyết định sai lầm này lại khiến ta và nàng không thể gặp lại nhau nữa. Phong nhi, sự hối hận trong lòng ta, ngôn ngữ bình thường sao có thể hình dung được?”
Nói đến đây, lại là một trận ho tê tâm liệt phế. Nước mắt Hồng Nguyệt cũng lộp bộp rơi xuống: “Lão gia, ngài đừng nói nữa, ngài đừng nói nữa!”
“Thúc thúc…” Bùi Phong cũng hoảng hốt hô một tiếng. Bởi vì hắn thấy một mảng đỏ tươi đang tràn ra từ cánh môi Bùi Vũ Khâm, hiển nhiên lại ho ra máu nữa rồi.
Bùi Vũ Khâm không nói gì mà chỉ phất phất tay, tựa như đang dùng sức hít thở.
“Phong nhi, đừng vội. Hồng Nguyệt, ngươi, ngươi cũng đừng khóc. Chưa tìm được Yên nhi về, ta, ta sao có thể cam nguyện mà chết được? Cho dù có chết, ta cũng phải chết trước mặt Yên nhi, được một tiếng tha thứ của nàng mới có thể yên tâm nhắm mắt.
Chỉ, chỉ là bệnh đến như núi đổ, thân thể lại giống như không do ta điều khiển. Hôm nay ta cảm thấy tinh thần không ổn, rất sợ sẽ đợi không được đến khi tìm được Yên nhi về đã đi trước một bước rồi. Cho, cho nên, khụ khụ khụ, Phong nhi, ta muốn dặn dò trước chút chuyện!”
“Thúc thúc, người nói đi!”
Bùi Phong cũng biết nếu không tìm được Giang Mộ Yên về, lấy tình trạng uống được bao nhiêu thuốc đều phun ra hết của Bùi Vũ Khâm như bây giờ, hơn nữa đây chủ yếu là hỏa công tâm, tâm bệnh là chính, làm không khéo thì thật sự không đến mấy ngày, Bùi Vũ Khâm sẽ buông tay đi thật mất.
Mà tình thế Bùi gia bây giờ lại vô cùng nguy cấp. Từ ba ngày trước, khi thúc thúc cùng hắn mang theo người chạy đến phòng giam bí mật kia, nhìn thấy chỉ còn một căn phòng trống rỗng. Mà như vậy cũng thôi đi, cố tình trên đất, trên giường đều là mảnh quần áo rách tung, hơn nữa trên gối đầu còn có máu. Tình cảnh đó đừng nói là Bùi Vũ Khâm nhìn không nổi, ngay cả người luyện võ như hắn mà lúc đó còn thiếu chút nữa đã ngất.
Hiển nhiên cho dù Giang Mộ Yên còn sống đi nữa thì thân thể nàng cũng đã bị xâm phạm rồi.
Hắn biết bất luận thế nào, thúc thúc và hắn đều không phải loại người vì Mộ Yên mất đi trinh tiết liền xa lánh, coi thường nàng, bọn họ chỉ hy vọng nàng còn sống. Nhưng họ lại càng lo lắng phản ứng của nàng hơn. Vì biết tính Giang Mộ Yên ngoài mềm trong cứng, sau khi bị xâm phạm như vậy, nếu nàng nghĩ quẩn trong lòng thì tám chín phần mười là sẽ tự sát.
Bùi Vũ Khâm chỉ sợ như vậy, nên khi nhìn thấy hiện trường thì hắn lập tức phun ra máu, trở về liền suy sụp tinh thần, bệnh không dậy nổi. Chẳng những mỗi ngày uống thuốc khó khăn mà ngay cả cháo loãng cũng không ăn được bao nhiêu. Thật vất vả mới thấy hắn ăn được hai ngụm thì chưa đến một chén trà nhỏ sau cũng đã ói ra sạch sẽ.
Cứ tiếp tục như vậy, không cần đại phu đến chẩn đoán, Bùi Phong cũng biết Bùi Vũ Khâm đang tự làm hại đến thân thể của mình. Hắn là ưu tư cùng tự trách quá độ, lại cho rằng khả năng Giang Mộ Yên còn sống không lớn nên bản thân cũng không muốn sống nữa.