Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm bận rộn trong thư phòng, ngay cả thời gian nghỉ uống trà tản bộ cũng không có. Giang Mộ Yên làm thê tử của hắn cũng không nhàn rỗi, bởi vì Bùi Vũ Khâm yêu cầu ‘nàng không được rời khỏi tầm mắt hắn’!
Cho nên suốt ngày khi Bùi Vũ Khâm làm việc, cửa thư phòng gần như luôn mở toang. Mà Giang Mộ Yên ngồi ở một góc sân mà hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, đang chỉ huy các nha hoàn, phó dịch làm việc.
Không phải việc gì khác, chính là cạo da.
À, nói đúng hơn chính là cạo sạch lông trên da dê.
Dù sao trong lòng Giang Mộ Yên vẫn luôn vấn vương mấy tấm da dê kia. Mắt thấy da ngâm trong nước vôi đã sắp hơn hai tháng rồi, nếu là trời nóng thì chỉ cần ngâm mấy tuần là được, nhưng giờ trời lạnh, chất lượng da dê ngâm vẫn không quá lý tưởng cho nên thời gian cũng nhiều gấp đôi bình thường.
Có điều cũng may, tuy bận rộn nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã có thể lôi chúng ra xử lý.
Vốn Giang Mộ Yên định đến Tây Uyển như trước, dù sao ở đó có sân lớn, lại thoáng mát, hơn nữa còn rất tiện. Hố vôi nằm ngay trong sân, mọi người làm việc cũng thuận tay hơn. Nhưng Bùi đại lão gia lại không phê chuẩn. Sau khi Giang Mộ Yên trải qua mấy lần gặp nạn, Bùi Vũ Khâm đã thần hồn nát thần tín. Đừng nói là để một mình Giang Mộ Yên cùng người hầu đến chỗ trống trải như Tây Uyển, cho dù nàng chỉ muốn bước ra khỏi Lưu Vân tiểu trúc tản bộ một chút, Bùi Vũ Khâm cũng lập tức dẹp tất cả mọi chuyện qua một bên để đi cùng nàng.
Mà trước mắt, chuyện Bùi Vũ Khâm phải làm cũng không phải ít, Giang Mộ Yên sao có thể để hắn bỏ công việc qua một bên để theo nàng đến Tây Uyển xem mấy tấm da dê cho được?
Vì vậy, nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách vẹn cả đôi đường, chính là sai người vớt hết da dê ngâm trong nước vôi ra để vào sọt rồi mang hết đến sân trước thư phòng này. Sau đó, nàng triệu tập một đống nha hoàn, phó dịch, mỗi người một ghế, bắt đầu công việc cạo da.
Mà Giang Mộ Yên là phụ nữ có thai, người quý giá nhất Bùi gia hiện tại, tất nhiên là không được nhúng tay vào. Cho nên khi tất cả mọi người đang bận rộn, nàng lại bị Thanh Thư và Hồng Nguyệt bắt nằm trên ghế, đắp chăn, bên cạnh còn có một cái bếp lò đang hâm trà sâm mà an phận ngồi một bên nhìn. Làm một người giám sát đúng nghĩa đen.
Bùi Vũ Khâm thấy Thanh Thư an bày rất thỏa đáng nên cũng vừa lòng tiếp tục làm việc.
~
Cái gọi là ‘cạo da’ nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng làm mới biết không dễ dàng chút nào.
Ở đây phải nói một chút về nguyên lý chế tạo giấy da dê. Muốn có giấy tốt thì đầu tiên phải chọn dê cho kỹ. Không thể quá già, da đã không còn độ co dãn, cũng không thể quá non, da sẽ không đủ dai, cho nên dê này phải chọn vừa tuổi. Quá mập không được, quá ốm cũng không xong. Cũng may dê Bùi gia đều được nuôi trên đồng cỏ đặc biệt, phẩm chất rất ưu việt.
Nói đến việc ngâm da dê thì trước đây đã từng đề cập qua. Dùng nước vôi ngâm là để phân giải các hợp chất hữu cơ* trong da dê. Hợp chất hữu cơ là gì? Giải thích thì rất phức tạp, nói ngắn gọn chính là những thứ khiến da dễ bị hư hỏng.
*R: dạ tui chém. Trời biết cái ‘giao chất’ là cái gì. Đã gu-gồ quy trình xử lý da động vật nhưng đọc xong vẫn méo hiểu ==”.
Sau khi nước vôi phân giải hết các chất hữu cơ thì da dê liền giữ nguyên được tính chống thấm đặc hữu, lại không giảm độ dai, còn không bị hư hỏng, phân hủy, rất có lợi cho việc lưu trữ lâu dài.
Đương nhiên, không phải da dê vớt từ trong nước vôi ra đã là giấy da, còn có hai khâu nữa mới xem như thành công, mà một trong số đó chính là cạo da.
Cũng không thể xem nhẹ việc cạo da này. Dù sao trên da dê có lông, còn có những sản phẩm được tạo ra trong quá trình phân giải chất hữu cơ. Với lại trên da dê ban đầu cũng không phải sạch sẽ mà dầu trơn, chất bẩn này nọ vẫn có. Cho nên lúc cạo da cần phải rửa sạch luôn những thứ đó.
Vì cổ đại không có máy móc chuyên kéo căng và cố định da dê (đương nhiên hiện đại cũng không ai xài da dê nữa) nên phải hoàn toàn dựa vào nhân công.
Giang Mộ Yên để hai thanh niên phó dịch giữ chặt hai đầu tấm da căng ra, sau đó một người khác lại dùng một tấm bảng mỏng bằng trúc không sắc bén nhưng vô cùng trơn bóng bắt đầu dùng sức cạo ngược hướng lông dê mọc. Khiến mấy thứ như lông dê, chất bẩn, sản phẩm phân giải chất hữu cơ này nọ bị cạo sạch khỏi da dê hết.
Quá trình này chính là cạo da.
Da dê sau khi đã được cạo sạch lại dùng nước vôi rửa lại một lần nữa, nhất định phải được căng ra, cố định lại rồi phơi nắng.
Chờ sau khi phơi nắng xong thì giấy da đạt tiêu chuẩn mới xem như hoàn thành.
Nghe thì rất đơn giản nhưng quá trình làm nó không dễ dàng chút nào. Không nói đến cạo da là một việc vừa tốn sức vừa cần khéo léo. Dùng sức hơi quá một chút là hỏng, bỏ nguyên một miếng da. Nhưng nếu quá yếu thì những chất phân giải hay chất bẩn không được cạo sạch, cũng không thể xem như da dê đạt tiêu chuẩn.
Bởi vậy bắt đầu từ sáng sớm, thỉnh thoảng liền nghe được trong sân vang lên tiếng la hay than thở ảo não. Chắc là có người lại không cẩn thận làm hỏng hoặc ai đó đang thầm oán mình làm không tốt bằng người ta.
Giang Mộ Yên cũng không nói gì mà chỉ cười cười uống trà sâm, nhìn mọi người phấn chấn, náo nhiệt trong sân khiến lòng càng cũng cảm thấy ấm áp. Nàng thích cảm giác như thế này.
Nếu không có triều đình tham lam còn đang nhìn chằm chằm vào gia nghiệp của Vũ Khâm nhà nàng mà nói thì nàng nghĩ mình nhất định còn vui hơn.
Bùi Vũ Khâm bận rộn trong thư phòng, ngay cả thời gian nghỉ uống trà tản bộ cũng không có. Giang Mộ Yên làm thê tử của hắn cũng không nhàn rỗi, bởi vì Bùi Vũ Khâm yêu cầu ‘nàng không được rời khỏi tầm mắt hắn’!
Cho nên suốt ngày khi Bùi Vũ Khâm làm việc, cửa thư phòng gần như luôn mở toang. Mà Giang Mộ Yên ngồi ở một góc sân mà hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, đang chỉ huy các nha hoàn, phó dịch làm việc.
Không phải việc gì khác, chính là cạo da.
À, nói đúng hơn chính là cạo sạch lông trên da dê.
Dù sao trong lòng Giang Mộ Yên vẫn luôn vấn vương mấy tấm da dê kia. Mắt thấy da ngâm trong nước vôi đã sắp hơn hai tháng rồi, nếu là trời nóng thì chỉ cần ngâm mấy tuần là được, nhưng giờ trời lạnh, chất lượng da dê ngâm vẫn không quá lý tưởng cho nên thời gian cũng nhiều gấp đôi bình thường.
Có điều cũng may, tuy bận rộn nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã có thể lôi chúng ra xử lý.
Vốn Giang Mộ Yên định đến Tây Uyển như trước, dù sao ở đó có sân lớn, lại thoáng mát, hơn nữa còn rất tiện. Hố vôi nằm ngay trong sân, mọi người làm việc cũng thuận tay hơn. Nhưng Bùi đại lão gia lại không phê chuẩn. Sau khi Giang Mộ Yên trải qua mấy lần gặp nạn, Bùi Vũ Khâm đã thần hồn nát thần tín. Đừng nói là để một mình Giang Mộ Yên cùng người hầu đến chỗ trống trải như Tây Uyển, cho dù nàng chỉ muốn bước ra khỏi Lưu Vân tiểu trúc tản bộ một chút, Bùi Vũ Khâm cũng lập tức dẹp tất cả mọi chuyện qua một bên để đi cùng nàng.
Mà trước mắt, chuyện Bùi Vũ Khâm phải làm cũng không phải ít, Giang Mộ Yên sao có thể để hắn bỏ công việc qua một bên để theo nàng đến Tây Uyển xem mấy tấm da dê cho được?
Vì vậy, nàng cũng chỉ có thể nghĩ cách vẹn cả đôi đường, chính là sai người vớt hết da dê ngâm trong nước vôi ra để vào sọt rồi mang hết đến sân trước thư phòng này. Sau đó, nàng triệu tập một đống nha hoàn, phó dịch, mỗi người một ghế, bắt đầu công việc cạo da.
Mà Giang Mộ Yên là phụ nữ có thai, người quý giá nhất Bùi gia hiện tại, tất nhiên là không được nhúng tay vào. Cho nên khi tất cả mọi người đang bận rộn, nàng lại bị Thanh Thư và Hồng Nguyệt bắt nằm trên ghế, đắp chăn, bên cạnh còn có một cái bếp lò đang hâm trà sâm mà an phận ngồi một bên nhìn. Làm một người giám sát đúng nghĩa đen.
Bùi Vũ Khâm thấy Thanh Thư an bày rất thỏa đáng nên cũng vừa lòng tiếp tục làm việc.
~
Cái gọi là ‘cạo da’ nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng làm mới biết không dễ dàng chút nào.
Ở đây phải nói một chút về nguyên lý chế tạo giấy da dê. Muốn có giấy tốt thì đầu tiên phải chọn dê cho kỹ. Không thể quá già, da đã không còn độ co dãn, cũng không thể quá non, da sẽ không đủ dai, cho nên dê này phải chọn vừa tuổi. Quá mập không được, quá ốm cũng không xong. Cũng may dê Bùi gia đều được nuôi trên đồng cỏ đặc biệt, phẩm chất rất ưu việt.
Nói đến việc ngâm da dê thì trước đây đã từng đề cập qua. Dùng nước vôi ngâm là để phân giải các hợp chất hữu cơ* trong da dê. Hợp chất hữu cơ là gì? Giải thích thì rất phức tạp, nói ngắn gọn chính là những thứ khiến da dễ bị hư hỏng.
*R: dạ tui chém. Trời biết cái ‘giao chất’ là cái gì. Đã gu-gồ quy trình xử lý da động vật nhưng đọc xong vẫn méo hiểu ==”.
Sau khi nước vôi phân giải hết các chất hữu cơ thì da dê liền giữ nguyên được tính chống thấm đặc hữu, lại không giảm độ dai, còn không bị hư hỏng, phân hủy, rất có lợi cho việc lưu trữ lâu dài.
Đương nhiên, không phải da dê vớt từ trong nước vôi ra đã là giấy da, còn có hai khâu nữa mới xem như thành công, mà một trong số đó chính là cạo da.
Cũng không thể xem nhẹ việc cạo da này. Dù sao trên da dê có lông, còn có những sản phẩm được tạo ra trong quá trình phân giải chất hữu cơ. Với lại trên da dê ban đầu cũng không phải sạch sẽ mà dầu trơn, chất bẩn này nọ vẫn có. Cho nên lúc cạo da cần phải rửa sạch luôn những thứ đó.
Vì cổ đại không có máy móc chuyên kéo căng và cố định da dê (đương nhiên hiện đại cũng không ai xài da dê nữa) nên phải hoàn toàn dựa vào nhân công.
Giang Mộ Yên để hai thanh niên phó dịch giữ chặt hai đầu tấm da căng ra, sau đó một người khác lại dùng một tấm bảng mỏng bằng trúc không sắc bén nhưng vô cùng trơn bóng bắt đầu dùng sức cạo ngược hướng lông dê mọc. Khiến mấy thứ như lông dê, chất bẩn, sản phẩm phân giải chất hữu cơ này nọ bị cạo sạch khỏi da dê hết.
Quá trình này chính là cạo da.
Da dê sau khi đã được cạo sạch lại dùng nước vôi rửa lại một lần nữa, nhất định phải được căng ra, cố định lại rồi phơi nắng.
Chờ sau khi phơi nắng xong thì giấy da đạt tiêu chuẩn mới xem như hoàn thành.
Nghe thì rất đơn giản nhưng quá trình làm nó không dễ dàng chút nào. Không nói đến cạo da là một việc vừa tốn sức vừa cần khéo léo. Dùng sức hơi quá một chút là hỏng, bỏ nguyên một miếng da. Nhưng nếu quá yếu thì những chất phân giải hay chất bẩn không được cạo sạch, cũng không thể xem như da dê đạt tiêu chuẩn.
Bởi vậy bắt đầu từ sáng sớm, thỉnh thoảng liền nghe được trong sân vang lên tiếng la hay than thở ảo não. Chắc là có người lại không cẩn thận làm hỏng hoặc ai đó đang thầm oán mình làm không tốt bằng người ta.
Giang Mộ Yên cũng không nói gì mà chỉ cười cười uống trà sâm, nhìn mọi người phấn chấn, náo nhiệt trong sân khiến lòng càng cũng cảm thấy ấm áp. Nàng thích cảm giác như thế này.
Nếu không có triều đình tham lam còn đang nhìn chằm chằm vào gia nghiệp của Vũ Khâm nhà nàng mà nói thì nàng nghĩ mình nhất định còn vui hơn.