Edit: Ring.
“Hồng Nguyệt, vậy thôi sao? Còn gì nữa không?” Bùi Vũ Khâm hỏi một câu, có vẻ rất cẩn thận.
Giang Mộ Yên lại hơi nhíu mày, vẫn không hé răng. Thanh Thư vừa thấy phu nhân nhíu mày liền nghĩ phu nhân không vui nên lập tức tiến lên, trách Hồng Nguyệt: “Hồng Nguyệt, chỉ như vậy mà muội đã nói đại thiếu gia có lòng muốn hại phu nhân rồi sao? Muội làm loạn quá rồi, còn không mau xin lỗi đại thiếu gia?”
Thanh Thư nghĩ thế này, giờ phu nhân vì hòa giải cho cha con đại thiếu gia và lão gia mà mấy ngày nay đã nhẫn nhịn không ít. Giờ thật vất vả mới nương cơ hội đau bụng lần này mà giúp đại thiếu gia nói chuyện, cố gắng để trong lòng đại thiếu gia không có thành kiến sâu sắc với phu nhân như vậy nữa. Nhưng mà giờ thì hay rồi, bị nha đầu Hồng Nguyệt này quậy một phen, chẳng những không thể tỏ ý tốt mà ngược lại còn khiến phu nhân đắc tội đại thiếu gia nhiều hơn.
Dù sao Hồng Nguyệt là nha hoàn của phu nhân. Nàng nói vậy, trong lòng đại thiếu gia còn không tính món nợ này lên đầu phu nhân hay sao? Cho nên Thanh Thư vội vã muốn Hồng Nguyệt xin lỗi Bùi Dạ Tập, hòng cứu vãn một chút tình thế.
Nhưng mà tính tình Hồng Nguyệt cũng cứng đầu, chuyện nàng thấy mình không sai, sao có thể bảo nàng đi xin lỗi? Cho nên nàng lập tức trả lời: “Ta không có làm loạn. Sau khi thấy đại thiếu gia đi, ta liền chạy đến trước cửa phòng phu nhân, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ, chứng tỏ là đã có người đi vào. Trước khi về phòng rõ ràng ta đã cẩn thận kiểm tra cả cửa chính và cửa sổ, xác định đều đóng kín hết rồi, vì sao lúc đó lại chỉ khép hờ chứ?
Trong khoảng thời gian đó cũng chỉ có một mình đại thiếu gia xuất hiện trước cửa phòng phu nhân. Không phải đại thiếu gia vào phòng thì còn có ai?”
Đối với Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên, Hồng Nguyệt không dám nói chuyện lớn tiếng. Nhưng đối với lời chỉ trích của Thanh Thư, nàng lại lớn giọng phản bác. Thứ nhất là vì nàng vốn không sợ Thanh Thư. Thứ hai, trong lòng nàng cũng thấy tức vì Thanh Thư sắp trở thành vị hôn phu của mình rồi, không giúp nàng thì thôi, cư nhiên còn muốn giúp tên đại thiếu gia đáng giận kia mà bảo nàng xin lỗi? Hừ, vậy sao được!
“Lúc ngươi trở về là thấy cửa phòng Yên nhi chỉ khép hờ thôi sao?” Cuối cùng Bùi Vũ Khâm cũng nghe được một câu quan trọng.
“Dạ, hồi lão gia, đúng vậy. Lúc nô tỳ trở lại chỉ nhìn thấy cửa phòng phu nhân khép hờ. Lúc đó nô tỳ vì đuổi theo bóng đen nên khi đi có hơi gấp, cũng không đốt đèn mang theo, về thấy cửa phòng phu nhân chỉ khép hờ thì đương nhiên là lo lắng, sợ phu nhân xảy ra chuyện gì! Cho nên nô tỳ lập tức trở lại phòng mình châm nến. Vừa châm được một nửa liền nghe thấy trong phòng phu nhân truyền ra tiếng động, hình như phu nhân đang gọi ai đó. Nô tỳ lập tức úp cái chụp đèn lên ngọn nến rồi bước sang phòng phu nhân, thấy phu nhân đang ngồi trên giường, giống như vừa gặp phải ác mộng…”
Hồng Nguyệt nói đến đây, Giang Mộ Yên vốn đang định uống trà, kết quả nghe nàng kể lại tình cảnh nàng cầm đèn vào phòng mình thì liền trượt tay một cái, chén trà trong tay liền rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn.
“Yên nhi/Phu nhân, nàng/cô không sao chứ?”Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt đều bị dọa giật mình.
Sắc mặt Giang Mộ Yên có hơi khó coi, bởi vì nàng biết lúc Hồng Nguyệt đến vừa vặn chính là khi nàng tỉnh lại lần đầu tiên sau khi mượn xác hoàn hồn, trọng sinh ở cổ đại.
Như vậy xem ra Bùi Dạ Tập có hiềm nghi rất lớn. Bởi vì vừa khéo như vậy, hắn vừa đứng trước cửa phòng Giang Mộ Yên một chút, sau nàng liền sống lại. Như vậy nếu không phải Giang Mộ Yên kia chết rồi thì nàng sao có thể trọng sinh đây?
Mà sắc mặt Bùi Dạ Tập cũng càng khó coi hơn, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt mang sự hoài nghi sâu sắc nhìn Giang Mộ Yên. Bởi vì không ai biết rõ hơn hắn, tối hôm đó đúng là hắn từng vào phòng Giang Mộ Yên, nhưng khi đó Giang Mộ Yên đã chết rồi, cho nên hắn mới có thể sắc mặt khó coi mà vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Vốn định gọi người, nhưng vừa nghĩ đến mình không thể giải thích rõ động cơ vì sao lại xuất hiện trong phòng Giang Mộ Yên vào đêm hôm khuya khoắt thế này, hơn nữa Giang Mộ Yên chết rồi, hắn trước giờ lại không thích nàng, chuyện này người trong phủ đều biết rõ, nếu gọi người đến, làm không khéo sẽ liên lụy đến bản thân, còn không bằng làm bộ không biết mà bỏ đi. Dù sao nàng là tự chết, không liên quan đến hắn. Mà sau này hắn cũng không cần phải cưới nữ nhân khiến hắn nhìn là thấy ghét đó nữa, đúng là đẹp cả đôi đường.
Cho nên hắn do dự một chút rồi liền chuẩn bị rời đi từ cầu thang phía Tây. Nhưng đi được một nữa, hắn lại nghĩ hành lang phía Tây tuy dài, cũng thông đi nhiều nơi nhưng khó tránh khỏi việc gặp phải bảo vệ tuần tra ban đêm, cho nên đi được nửa đường, hắn lại quay đầu đi theo phía Đông.
Hắn nghĩ những hành động của mình là thần không biết, quỷ không hay, ai ngờ lại bị tiểu nha đầu Hồng Nguyệt này nhìn rõ từ đầu tới cuối.
Bây giờ nàng kể hết ra như vậy, hắn muốn giải thích cho bản thân cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ta, ta không sao. Chỉ là không cẩn thận trượt tay mà thôi. Không có việc gì, đừng lo lắng!”
Tuy Giang Mộ Yên nói vậy nhưng Bùi Vũ Khâm cũng nhìn ra được nàng bị chấn kinh không ít từ sắc mặt nàng. Hắn cũng theo lời kể của Hồng Nguyệt mà dần dần đoán ra chuyện hôm đó. Hiển nhiên Yên nhi của hắn chính là đến nơi này ngay lúc Hồng Nguyệt cầm đèn bước vào phòng kia. Mà trước đó, Giang Mộ Yên thật sự đã bị người ta dùng gối đầu đè đến nghẹt thở mà chết.
Lại căn cứ theo những gì Hồng Nguyệt tận mắt nhìn thấy, người duy nhất từng xuất hiện trước cửa phòng Giang Mộ Yên chính là Dạ Tập. Nếu muốn chứng minh Dạ Tập không phải hung thủ, khả năng thật sự là không cao.
Hồng Nguyệt thấy sắc mặt Giang Mộ Yên không tốt, nghĩ rằng nàng cũng nhớ đến tình hình hôm đó nên nhất thời càng tin mình đã tìm được chỗ dựa, vì thế liền lớn giọng nói: “Nếu như vậy lão gia vẫn chưa thể khẳng định người vào phòng tiểu thư chính là đại thiếu gia thì nô tỳ còn một chứng cớ nữa.”
“Hồng Nguyệt, vậy thôi sao? Còn gì nữa không?” Bùi Vũ Khâm hỏi một câu, có vẻ rất cẩn thận.
Giang Mộ Yên lại hơi nhíu mày, vẫn không hé răng. Thanh Thư vừa thấy phu nhân nhíu mày liền nghĩ phu nhân không vui nên lập tức tiến lên, trách Hồng Nguyệt: “Hồng Nguyệt, chỉ như vậy mà muội đã nói đại thiếu gia có lòng muốn hại phu nhân rồi sao? Muội làm loạn quá rồi, còn không mau xin lỗi đại thiếu gia?”
Thanh Thư nghĩ thế này, giờ phu nhân vì hòa giải cho cha con đại thiếu gia và lão gia mà mấy ngày nay đã nhẫn nhịn không ít. Giờ thật vất vả mới nương cơ hội đau bụng lần này mà giúp đại thiếu gia nói chuyện, cố gắng để trong lòng đại thiếu gia không có thành kiến sâu sắc với phu nhân như vậy nữa. Nhưng mà giờ thì hay rồi, bị nha đầu Hồng Nguyệt này quậy một phen, chẳng những không thể tỏ ý tốt mà ngược lại còn khiến phu nhân đắc tội đại thiếu gia nhiều hơn.
Dù sao Hồng Nguyệt là nha hoàn của phu nhân. Nàng nói vậy, trong lòng đại thiếu gia còn không tính món nợ này lên đầu phu nhân hay sao? Cho nên Thanh Thư vội vã muốn Hồng Nguyệt xin lỗi Bùi Dạ Tập, hòng cứu vãn một chút tình thế.
Nhưng mà tính tình Hồng Nguyệt cũng cứng đầu, chuyện nàng thấy mình không sai, sao có thể bảo nàng đi xin lỗi? Cho nên nàng lập tức trả lời: “Ta không có làm loạn. Sau khi thấy đại thiếu gia đi, ta liền chạy đến trước cửa phòng phu nhân, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ, chứng tỏ là đã có người đi vào. Trước khi về phòng rõ ràng ta đã cẩn thận kiểm tra cả cửa chính và cửa sổ, xác định đều đóng kín hết rồi, vì sao lúc đó lại chỉ khép hờ chứ?
Trong khoảng thời gian đó cũng chỉ có một mình đại thiếu gia xuất hiện trước cửa phòng phu nhân. Không phải đại thiếu gia vào phòng thì còn có ai?”
Đối với Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên, Hồng Nguyệt không dám nói chuyện lớn tiếng. Nhưng đối với lời chỉ trích của Thanh Thư, nàng lại lớn giọng phản bác. Thứ nhất là vì nàng vốn không sợ Thanh Thư. Thứ hai, trong lòng nàng cũng thấy tức vì Thanh Thư sắp trở thành vị hôn phu của mình rồi, không giúp nàng thì thôi, cư nhiên còn muốn giúp tên đại thiếu gia đáng giận kia mà bảo nàng xin lỗi? Hừ, vậy sao được!
“Lúc ngươi trở về là thấy cửa phòng Yên nhi chỉ khép hờ thôi sao?” Cuối cùng Bùi Vũ Khâm cũng nghe được một câu quan trọng.
“Dạ, hồi lão gia, đúng vậy. Lúc nô tỳ trở lại chỉ nhìn thấy cửa phòng phu nhân khép hờ. Lúc đó nô tỳ vì đuổi theo bóng đen nên khi đi có hơi gấp, cũng không đốt đèn mang theo, về thấy cửa phòng phu nhân chỉ khép hờ thì đương nhiên là lo lắng, sợ phu nhân xảy ra chuyện gì! Cho nên nô tỳ lập tức trở lại phòng mình châm nến. Vừa châm được một nửa liền nghe thấy trong phòng phu nhân truyền ra tiếng động, hình như phu nhân đang gọi ai đó. Nô tỳ lập tức úp cái chụp đèn lên ngọn nến rồi bước sang phòng phu nhân, thấy phu nhân đang ngồi trên giường, giống như vừa gặp phải ác mộng…”
Hồng Nguyệt nói đến đây, Giang Mộ Yên vốn đang định uống trà, kết quả nghe nàng kể lại tình cảnh nàng cầm đèn vào phòng mình thì liền trượt tay một cái, chén trà trong tay liền rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn.
“Yên nhi/Phu nhân, nàng/cô không sao chứ?”Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt đều bị dọa giật mình.
Sắc mặt Giang Mộ Yên có hơi khó coi, bởi vì nàng biết lúc Hồng Nguyệt đến vừa vặn chính là khi nàng tỉnh lại lần đầu tiên sau khi mượn xác hoàn hồn, trọng sinh ở cổ đại.
Như vậy xem ra Bùi Dạ Tập có hiềm nghi rất lớn. Bởi vì vừa khéo như vậy, hắn vừa đứng trước cửa phòng Giang Mộ Yên một chút, sau nàng liền sống lại. Như vậy nếu không phải Giang Mộ Yên kia chết rồi thì nàng sao có thể trọng sinh đây?
Mà sắc mặt Bùi Dạ Tập cũng càng khó coi hơn, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt mang sự hoài nghi sâu sắc nhìn Giang Mộ Yên. Bởi vì không ai biết rõ hơn hắn, tối hôm đó đúng là hắn từng vào phòng Giang Mộ Yên, nhưng khi đó Giang Mộ Yên đã chết rồi, cho nên hắn mới có thể sắc mặt khó coi mà vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Vốn định gọi người, nhưng vừa nghĩ đến mình không thể giải thích rõ động cơ vì sao lại xuất hiện trong phòng Giang Mộ Yên vào đêm hôm khuya khoắt thế này, hơn nữa Giang Mộ Yên chết rồi, hắn trước giờ lại không thích nàng, chuyện này người trong phủ đều biết rõ, nếu gọi người đến, làm không khéo sẽ liên lụy đến bản thân, còn không bằng làm bộ không biết mà bỏ đi. Dù sao nàng là tự chết, không liên quan đến hắn. Mà sau này hắn cũng không cần phải cưới nữ nhân khiến hắn nhìn là thấy ghét đó nữa, đúng là đẹp cả đôi đường.
Cho nên hắn do dự một chút rồi liền chuẩn bị rời đi từ cầu thang phía Tây. Nhưng đi được một nữa, hắn lại nghĩ hành lang phía Tây tuy dài, cũng thông đi nhiều nơi nhưng khó tránh khỏi việc gặp phải bảo vệ tuần tra ban đêm, cho nên đi được nửa đường, hắn lại quay đầu đi theo phía Đông.
Hắn nghĩ những hành động của mình là thần không biết, quỷ không hay, ai ngờ lại bị tiểu nha đầu Hồng Nguyệt này nhìn rõ từ đầu tới cuối.
Bây giờ nàng kể hết ra như vậy, hắn muốn giải thích cho bản thân cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ta, ta không sao. Chỉ là không cẩn thận trượt tay mà thôi. Không có việc gì, đừng lo lắng!”
Tuy Giang Mộ Yên nói vậy nhưng Bùi Vũ Khâm cũng nhìn ra được nàng bị chấn kinh không ít từ sắc mặt nàng. Hắn cũng theo lời kể của Hồng Nguyệt mà dần dần đoán ra chuyện hôm đó. Hiển nhiên Yên nhi của hắn chính là đến nơi này ngay lúc Hồng Nguyệt cầm đèn bước vào phòng kia. Mà trước đó, Giang Mộ Yên thật sự đã bị người ta dùng gối đầu đè đến nghẹt thở mà chết.
Lại căn cứ theo những gì Hồng Nguyệt tận mắt nhìn thấy, người duy nhất từng xuất hiện trước cửa phòng Giang Mộ Yên chính là Dạ Tập. Nếu muốn chứng minh Dạ Tập không phải hung thủ, khả năng thật sự là không cao.
Hồng Nguyệt thấy sắc mặt Giang Mộ Yên không tốt, nghĩ rằng nàng cũng nhớ đến tình hình hôm đó nên nhất thời càng tin mình đã tìm được chỗ dựa, vì thế liền lớn giọng nói: “Nếu như vậy lão gia vẫn chưa thể khẳng định người vào phòng tiểu thư chính là đại thiếu gia thì nô tỳ còn một chứng cớ nữa.”