Edit: Ring.
Đầu tiên là nói tình trạng hiện tại của Bùi gia, nói Bùi gia bây giờ mặt ngoài nhìn như chói lọi nhưng thật ra bên trong đã sớm lụn bại rồi. Đại bộ phận sản nghiệp Bùi gia vì ‘sự kiện chiếm đoạt’ lần này mà tổn thất nặng nề.
Mặt khác, vì Bùi Vũ Khâm cứng rắn cưới vị hôn thê của con trai Bùi Dạ Tập mà dẫn đến mâu thuẫn sâu sắc giữa cha con bọn họ, thậm chí Bùi Dạ Tập còn từng bị Bùi Vũ Khâm trục xuất khỏi nhà.
Đương nhiên chuyện này, từ Hoàng đế đến triều thần ai cũng đã nghe nói ít nhiều. Bọn họ cũng không hiểu Vương Ngự sử nói ra vào lúc này là để làm gì.
Nhưng không đợi mọi người sốt ruột thúc giục, những lời tiếp theo của Vương Ngự sử đã khiến tất cả mọi người, tính luôn Đông Vân đế kinh hãi không thôi.
“Chắc Hoàng Thượng và chư vị đại thần không biết. Trong khoảng thời gian Bùi Dạ Tập kia bị đuổi khỏi nhà, không biết thế nào mà đã quen với Tam Hoàng tử Bắc Ngung quốc. Hai người chơi với nhau rất hợp ý, Tam Hoàng tử kia mới đầu còn chưa lộ thân phận cho Bùi Dạ Tập biết, chỉ nói là thấy Bùi Dạ Tập gặp khó khăn, cảm thấy tiếc thay hắn nên giật dây hắn về Bùi gia tranh đoạt gia tài, sau đó đến Bắc Ngung quốc phát triển thôi.
Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại xem. Chuyện Bùi Dạ Tập này bị Bùi Vũ Khâm đuổi khỏi nhà thì liên quan gì tới Bắc Ngung của hắn? Hơn nữa đường đường là Hoàng tử mà không trình thư bái phỏng nước ta đã lén lẻn vào địa phận Đông Vân quốc, thật ra là hắn có mục đích gì không thể để cho người ta biết?
Người đời đều biết Bùi Vũ Khâm này là truyền kỳ của Đông Vân quốc ta. Dù hắn chỉ là một thương nhân những cũng không thể phủ nhận rằng lực ảnh hưởng của Bùi Vũ Khâm trong giới thương nhân là không gì sánh kịp. Cũng như lần này Bùi gia đóng cửa nghỉ bán, hậu quả nó gây ra, tin chắc mọi người ở đây đều thấy được.
May là Hoàng Thượng của chúng ta anh minh, đã giải quyết tai nạn này kịp lúc. Nhưng chuyện này cũng đã cho chúng ta biết một điều, chính là bất luận thế nào cũng không được động đến Bùi gia này. Tuy nói sĩ nông công thương, đám thần tử chúng ta đều vì Hoàng Thượng mà phân ưu giải lao, giúp đỡ Hoàng Thượng quản lý thiên hạ. Quản lý là sở trường của chúng ta, nhưng nói đến kinh thương thì ở đây có ai làm được không?
Cho nên thương nhân dù không nằm trong ba hạng lương dân nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ không phải nói xóa là xóa được. Nếu không, cuộc sống của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Như vậy nếu không thể chèn ép hay xem nhẹ thì để khiến cho thương nhân trong thiên hạ đều vui vẻ cống hiến sức lực cho quốc gia, cho triều đình thì an ủi và giúp đỡ là không thể thiếu.
Lại phóng mắt nhìn khắp đại lục rộng lớn của chúng ta xem. Trong bốn nước, chỉ có chúng ta là giàu có nhất. Vì sao? Thứ nhất tất nhiên là do ngô hoàng anh minh thần vũ, ban phúc cho dân chúng bốn phương, các vị công thần luôn tận tâm cống hiến vì Hoàng Thượng, vì dân chúng. Mà thứ hai cũng là do mậu dịch nước ta phồn hoa hơn ba nước kia không phải sao?”
Những lời của Vương Ngự sử khiến tất cả đại thần nghe mà mát ruột, cả đám đều gật đầu đồng ý.
“Nếu chúng ta đã biết rõ điều đó rồi thì ba nước kia vẫn luôn âm hầm hâm hộ cùng ghen tị với ngô hoàng, với sự thịnh thế phồn hoa của ta có thể không chú ý đến sao? Chỉ là trước đây bọn họ vẫn không tìm thấy cơ hội mà thôi. Nhưng hôm nay thì khác, cha con Bùi Vũ Khâm và Bùi Dạ Tập lại vì một Giang Mộ Yên đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc mà nổi lên mâu thuẫn. Bùi gia lại vì chuyện các cửa hàng đổi chủ lần này mà bị đả kích và tổn thất nặng nề. Mà dưới tình huống trong ngoài khó khăn như vậy, Bùi Vũ Khâm lại bị bệnh.
Như vậy, rõ ràng đây là một cơ hội để các quốc gia khác đến đục khoét mà. Cho nên Hoàng tử Bắc Ngung quốc đến đây. Hắn không ngừng xúi Bùi Dạ Tập chiếm hết tài sản hiện có của Bùi gia rồi cùng hắn đến Bắc Ngung quốc để cho Bùi gia một cơ hội Đông Sơn tái khởi*.
*R: Đông Sơn tái khởi: điển cố Trung Quốc, hiểu đại loại là ‘ta đã trở lại, lợi hại gấp đôi’.
Mặt khác, theo những tin tức Bùi Vũ Khâm thu được thì hình như Tây Lãnh quốc cũng thường gặp mấy đại chưởng quỹ trong cửa hàng của hắn, hình như đang tính vớt hết người tài đi. Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại xem, hành vi của hai nước kia như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là vì bọn họ thiếu thương nhân sao?
Theo thần thấy thì sợ là không phải. Bọn họ là đang lợi dụng lời đồn đãi lần này mà tổn hại uy tín của Hoàng Thượng ngài a. Đồng thời còn ly gián để Bùi gia đứng đầu giới thương nhân không đoàn kết với toàn bộ triều đình, toàn bộ quốc gia chúng ta nữa.
Mật thám hai nước bọn họ không ngừng đi lại trên lãnh thổ chúng ta, nói bệ hạ chính là cái người đứng sau màn muốn chiếm Bùi gia kia. Bây giờ dù tạm thời buông tha nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ hại cả nhà Bùi gia lần nữa mà thôi. Còn nói phàm con cháu họ Bùi còn ở Đông Vân quốc là sẽ gặp nguy.
Hoàng Thượng, ngài nghe thử xem, như vậy người Bùi gia sao có thể yên tâm cho được? Bùi Vũ Khâm ngoài miệng nói không tin nhưng thần thấy trong lòng hắn cũng rất do dự, bất an a. Cái tâm bệnh khiến hắn ho ra máu hơn phân nửa chính là chuyện đó rồi.
Bây giờ Bùi gia chưa đến mức rối tinh rối mù, Bùi Vũ Khâm vẫn còn sống, những nhà thương nhân còn dám buôn bán chính là vì thấy được đại ân của Hoàng Thượng đối với Bùi gia. Nếu Bùi Vũ Khâm cứ như vậy mà chết thì không chỉ cái chết của hắn sẽ bị đổ lên đầu triều đình và Hoàng Thượng mà tệ hơn là sẽ không ai có thể kiềm chế được Bùi Dạ Tập, con trai duy nhất của hắn cùng tất cả những người bên dưới cũng nữa.
Nếu Bùi Dạ Tập mang hết gia tài đi góp sức cho Bắc Ngung quốc còn mấy đại chưởng quỹ và quản sự lại đi nương nhờ Tây Lãnh quốc thì Hoàng Thượng…”
Sắc mặt Đông Vân đế lúc này đã đen như đáy nồi. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt cũng trợn trừng như hận không thể nhảy ra ngoài, càng đừng nói đến trong lòng ngập tràn sát ý.
“Vậy làm thịt hết! Cái tên Bùi Dạ Tập kia vậy mà lại dám có quan hệ với Hoàng tử Bắc Ngung quốc. Vậy cho hắn tội phản quốc, trẫm giết hắn luôn, để xem hắn có còn chạy sang Bắc Ngung được nữa không!”
Đầu tiên là nói tình trạng hiện tại của Bùi gia, nói Bùi gia bây giờ mặt ngoài nhìn như chói lọi nhưng thật ra bên trong đã sớm lụn bại rồi. Đại bộ phận sản nghiệp Bùi gia vì ‘sự kiện chiếm đoạt’ lần này mà tổn thất nặng nề.
Mặt khác, vì Bùi Vũ Khâm cứng rắn cưới vị hôn thê của con trai Bùi Dạ Tập mà dẫn đến mâu thuẫn sâu sắc giữa cha con bọn họ, thậm chí Bùi Dạ Tập còn từng bị Bùi Vũ Khâm trục xuất khỏi nhà.
Đương nhiên chuyện này, từ Hoàng đế đến triều thần ai cũng đã nghe nói ít nhiều. Bọn họ cũng không hiểu Vương Ngự sử nói ra vào lúc này là để làm gì.
Nhưng không đợi mọi người sốt ruột thúc giục, những lời tiếp theo của Vương Ngự sử đã khiến tất cả mọi người, tính luôn Đông Vân đế kinh hãi không thôi.
“Chắc Hoàng Thượng và chư vị đại thần không biết. Trong khoảng thời gian Bùi Dạ Tập kia bị đuổi khỏi nhà, không biết thế nào mà đã quen với Tam Hoàng tử Bắc Ngung quốc. Hai người chơi với nhau rất hợp ý, Tam Hoàng tử kia mới đầu còn chưa lộ thân phận cho Bùi Dạ Tập biết, chỉ nói là thấy Bùi Dạ Tập gặp khó khăn, cảm thấy tiếc thay hắn nên giật dây hắn về Bùi gia tranh đoạt gia tài, sau đó đến Bắc Ngung quốc phát triển thôi.
Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại xem. Chuyện Bùi Dạ Tập này bị Bùi Vũ Khâm đuổi khỏi nhà thì liên quan gì tới Bắc Ngung của hắn? Hơn nữa đường đường là Hoàng tử mà không trình thư bái phỏng nước ta đã lén lẻn vào địa phận Đông Vân quốc, thật ra là hắn có mục đích gì không thể để cho người ta biết?
Người đời đều biết Bùi Vũ Khâm này là truyền kỳ của Đông Vân quốc ta. Dù hắn chỉ là một thương nhân những cũng không thể phủ nhận rằng lực ảnh hưởng của Bùi Vũ Khâm trong giới thương nhân là không gì sánh kịp. Cũng như lần này Bùi gia đóng cửa nghỉ bán, hậu quả nó gây ra, tin chắc mọi người ở đây đều thấy được.
May là Hoàng Thượng của chúng ta anh minh, đã giải quyết tai nạn này kịp lúc. Nhưng chuyện này cũng đã cho chúng ta biết một điều, chính là bất luận thế nào cũng không được động đến Bùi gia này. Tuy nói sĩ nông công thương, đám thần tử chúng ta đều vì Hoàng Thượng mà phân ưu giải lao, giúp đỡ Hoàng Thượng quản lý thiên hạ. Quản lý là sở trường của chúng ta, nhưng nói đến kinh thương thì ở đây có ai làm được không?
Cho nên thương nhân dù không nằm trong ba hạng lương dân nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ không phải nói xóa là xóa được. Nếu không, cuộc sống của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Như vậy nếu không thể chèn ép hay xem nhẹ thì để khiến cho thương nhân trong thiên hạ đều vui vẻ cống hiến sức lực cho quốc gia, cho triều đình thì an ủi và giúp đỡ là không thể thiếu.
Lại phóng mắt nhìn khắp đại lục rộng lớn của chúng ta xem. Trong bốn nước, chỉ có chúng ta là giàu có nhất. Vì sao? Thứ nhất tất nhiên là do ngô hoàng anh minh thần vũ, ban phúc cho dân chúng bốn phương, các vị công thần luôn tận tâm cống hiến vì Hoàng Thượng, vì dân chúng. Mà thứ hai cũng là do mậu dịch nước ta phồn hoa hơn ba nước kia không phải sao?”
Những lời của Vương Ngự sử khiến tất cả đại thần nghe mà mát ruột, cả đám đều gật đầu đồng ý.
“Nếu chúng ta đã biết rõ điều đó rồi thì ba nước kia vẫn luôn âm hầm hâm hộ cùng ghen tị với ngô hoàng, với sự thịnh thế phồn hoa của ta có thể không chú ý đến sao? Chỉ là trước đây bọn họ vẫn không tìm thấy cơ hội mà thôi. Nhưng hôm nay thì khác, cha con Bùi Vũ Khâm và Bùi Dạ Tập lại vì một Giang Mộ Yên đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc mà nổi lên mâu thuẫn. Bùi gia lại vì chuyện các cửa hàng đổi chủ lần này mà bị đả kích và tổn thất nặng nề. Mà dưới tình huống trong ngoài khó khăn như vậy, Bùi Vũ Khâm lại bị bệnh.
Như vậy, rõ ràng đây là một cơ hội để các quốc gia khác đến đục khoét mà. Cho nên Hoàng tử Bắc Ngung quốc đến đây. Hắn không ngừng xúi Bùi Dạ Tập chiếm hết tài sản hiện có của Bùi gia rồi cùng hắn đến Bắc Ngung quốc để cho Bùi gia một cơ hội Đông Sơn tái khởi*.
*R: Đông Sơn tái khởi: điển cố Trung Quốc, hiểu đại loại là ‘ta đã trở lại, lợi hại gấp đôi’.
Mặt khác, theo những tin tức Bùi Vũ Khâm thu được thì hình như Tây Lãnh quốc cũng thường gặp mấy đại chưởng quỹ trong cửa hàng của hắn, hình như đang tính vớt hết người tài đi. Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại xem, hành vi của hai nước kia như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là vì bọn họ thiếu thương nhân sao?
Theo thần thấy thì sợ là không phải. Bọn họ là đang lợi dụng lời đồn đãi lần này mà tổn hại uy tín của Hoàng Thượng ngài a. Đồng thời còn ly gián để Bùi gia đứng đầu giới thương nhân không đoàn kết với toàn bộ triều đình, toàn bộ quốc gia chúng ta nữa.
Mật thám hai nước bọn họ không ngừng đi lại trên lãnh thổ chúng ta, nói bệ hạ chính là cái người đứng sau màn muốn chiếm Bùi gia kia. Bây giờ dù tạm thời buông tha nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ hại cả nhà Bùi gia lần nữa mà thôi. Còn nói phàm con cháu họ Bùi còn ở Đông Vân quốc là sẽ gặp nguy.
Hoàng Thượng, ngài nghe thử xem, như vậy người Bùi gia sao có thể yên tâm cho được? Bùi Vũ Khâm ngoài miệng nói không tin nhưng thần thấy trong lòng hắn cũng rất do dự, bất an a. Cái tâm bệnh khiến hắn ho ra máu hơn phân nửa chính là chuyện đó rồi.
Bây giờ Bùi gia chưa đến mức rối tinh rối mù, Bùi Vũ Khâm vẫn còn sống, những nhà thương nhân còn dám buôn bán chính là vì thấy được đại ân của Hoàng Thượng đối với Bùi gia. Nếu Bùi Vũ Khâm cứ như vậy mà chết thì không chỉ cái chết của hắn sẽ bị đổ lên đầu triều đình và Hoàng Thượng mà tệ hơn là sẽ không ai có thể kiềm chế được Bùi Dạ Tập, con trai duy nhất của hắn cùng tất cả những người bên dưới cũng nữa.
Nếu Bùi Dạ Tập mang hết gia tài đi góp sức cho Bắc Ngung quốc còn mấy đại chưởng quỹ và quản sự lại đi nương nhờ Tây Lãnh quốc thì Hoàng Thượng…”
Sắc mặt Đông Vân đế lúc này đã đen như đáy nồi. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt cũng trợn trừng như hận không thể nhảy ra ngoài, càng đừng nói đến trong lòng ngập tràn sát ý.
“Vậy làm thịt hết! Cái tên Bùi Dạ Tập kia vậy mà lại dám có quan hệ với Hoàng tử Bắc Ngung quốc. Vậy cho hắn tội phản quốc, trẫm giết hắn luôn, để xem hắn có còn chạy sang Bắc Ngung được nữa không!”