Edit: Ring.
Chỉ là vì sao ông trời lại luôn trêu cợt người ta như vậy? Tinh thật lòng yêu nàng, muốn mang nàng cao bay xa chạy, sống nhưng ngày tháng vô tranh với đời thì dã tâm của nàng lại trỗi dậy, không thể buông bỏ lòng tham đối với vinh hoa phú quý?
Đến lúc Tinh tưởng đã giết chết nàng nên cũng tự tử theo thì nàng lại thoát chết mà sống lại lần nữa?
Giang Mộ Yên năm đó và Giang Mộ Yên hôm nay rốt cuộc có phải vẫn cơ trí, ưu nhã như một hay không? Hay là Giang Mộ Yên khi xưa căn bản không đáng để Tinh hy sinh vì nàng?
Chẳng lẽ Giang Mộ Yên lần nữa sống lại đã quên đi tất cả ký ức trong quá khứ, cũng quên đi dã tâm của mình mà trở nên bình thản hay sao? Hay là ông trời đã định sẵn Giang Mộ Yên nhất định sẽ trở thành nữ nhân nắm giữ vận mệnh của thủ phủ thiên hạ này? Cho nên trước kia nàng đau khổ tính toán cũng không thành công nhưng tình cờ bị mất ký ức thì lại lọt vào mắt xanh của Bùi Vũ Khâm, bỏ qua những điều tiếng về mối quan hệ cha chồng-nàng dâu mà cùng hắn trở thành một đôi?
Này là cái gì? Nhân họa được phúc sao?
Trong mắt Bùi Thương đầy sự trào phúng và bi ai.
Chỉ tội cho Tinh của hắn. Đệ đệ mà hắn yêu thương nhất cuối cùng lại chọn cách ôm đá chìm sâu vào hồ nước lạnh để kết thúc sinh mệnh của mình. Đệ đệ hoàn toàn không biết, khi nó nghĩ mình có thể gặp lại nữ nhân mình yêu để bồi tội trên con đường đến âm tào địa phủ thì sự thật là người đi trên đường đến hoàng tuyền lạnh lẽo chỉ có một mình nó, Giang Mộ Yên căn bản không chết!
Đệ đệ ngốc của hắn. Vì sao mà loại chuyện bất hạnh, bi ai như vậy lại rơi xuống đầu nó chứ?
Nếu sớm biết ly biệt năm đó sẽ là vĩnh viễn thì hắn dù có ghét Giang Mộ Yên đến đâu đi nữa cũng sẽ không để một mình Tinh theo nàng đến nơi này.
Nhưng đồng dạng, hắn cũng cảm thấy vui mừng vì mình đã đến đây. Nếu không, sợ là tới chết hắn cũng không biết Tinh đã rời khỏi thế giới này từ lâu.
Thật ra năm năm trước hắn đã đến Phỉ Thúy thành, cũng từng lẻn vào Bùi gia để thấy Giang Mộ Yên năm xưa từng gặp thoáng qua một lần.
Hắn thấy trên khuôn mặt của nàng đã mất đi vẻ tâm cao khí ngạo và băng lãnh, cũng thấy được nàng dịu dàng mỉm cười, thấy hai đứa trẻ xinh đẹp như ngọc hạnh phúc trên tay nàng. Cuối cùng, hắn còn thấy được trượng phu của nàng, Bùi Vũ Khâm diện mạo hoàn mỹ, khí chất như ngọc.
Bọn họ rất hạnh phúc, chuyện này không cần ai nói, chỉ nhìn là có thể cảm giác được hạnh phúc bình thản chân chính của họ. Nhưng chính cái hạnh phúc đó lại khiến hắn kinh hoảng, vì hắn không thấy đệ đệ Tinh của hắn, người từng nói dù có chết cũng muốn bồi bên cạnh Giang Mộ Yên, ở đâu cả.
Hắn không giải thích được. Hắn sợ hãi, nhưng lại càng tức tối vì lúc đó hắn nghĩ Giang Mộ Yên cuối cùng vẫn vì vị trí đương gia chủ mẫu của nhà thiên hạ đệ nhất này mà lợi dụng và cô phụ Tinh. Không phải hắn chưa từng nghĩ Tinh mất tích là do Giang Mộ Yên này hại chết mà là vì hắn rất tự tin với võ công của Tinh. Trừ phi chính Tinh nguyện ý, nếu không Giang Mộ Yên năm đó mới mười mấy tuổi có thể thương tổn gì tới Tinh được chứ?
Cũng chính vì vậy mà không thấy Tinh ở Bùi gia, hắn nhất thời cũng không lo lắng, không để ý đến những dấu hiệu mà chỉ hai huynh đệ họ mới hiểu có ở rất nhiều nơi dễ thấy trong Bùi gia. Hắn chờ Tinh đến tìm.
Nhưng hắn chờ tròn một tháng cũng không thấy Tinh xuất hiện. Lo lắng rốt cục cũng biến thành bất an và khủng hoảng. Hắn lần thứ hai lẻn vào Bùi gia dò xét, vì không biết mấy năm nay Tinh ở đâu trong Bùi gia.
Mang theo sự lo lắng không yên, lại bằng võ công trác tuyệt, hắn gần như đã tìm khắp Bùi gia, kể cả những góc mà người bình thường không chú ý. Cuối cùng, hắn cũng tìm được dấu vết của Tinh trong một căn phòng ở sân này, sân hắn đang ở. Hắn tìm được một phong thơ mà Tinh để lại cho hắn.
Theo những chữ, những từ trong thơ, hắn cảm nhận được sự đau khổ do dự và vùng vẫy của Tinh trong suốt ba năm.
Nội dung trong thư rất loạn, giống như chỉ là tùy tiện viết thôi, cũng không phải đều đặn mỗi ngày mà dường như cách một khoảng thời gian mới viết một đoạn, có khi chỉ là vài từ, vài câu.
Tuy trên đầu thư đề là gửi hắn nhưng lấy trình độ bí mật của nơi giấu bức thư, hắn biết trừ phi mình đích thân đến đây tìm, nếu không sẽ không bao giờ thấy được nó. Mà Tinh tuyệt đối cũng sẽ không thật sự gửi cho hắn.
Tinh là đứa nhỏ bề ngoài nhìn như kiên cường nhưng thật ra nội tâm vô cùng yếu đuối, mẫn cảm. Hắn vốn cảm thấy nữ tử như Giang Mộ Yên không thích hợp với Tinh. Nhưng Tinh khi đó còn nhỏ lại rất kiên trì, thậm chí sau khi hắn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ, Tinh vẫn không chùn bước mà đi theo Giang Mộ Yên.
Cũng như phong thư này vậy, rõ ràng nói là viết cho hắn như từ đầu tới cuối đều xoay quanh ba chữ ‘Giang Mộ Yên’.
Tinh nói hôm nay Mộ Yên tức giận vì Bùi Dạ Tập lại cưới thêm một tiểu thiếp ở bên ngoài,… lại nói hôm nay Mộ Yên hôn lên má nó một cái, nó cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào,… còn nói hôm nay Mộ Yên xem sổ sách cho Nhị phu nhân, thấy Nhị phu nhân khoắn một khoản tiền lớn, vân vân…
Từ những câu chữ của Tinh, hắn chỉ thấy một nữ tử đang nóng lòng muốn chiếm đoạt tài sản của người khác. Nữ tử như vậy, chỉ có vẻ ngoài thanh cao đã có thể có được danh hiệu đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc sao?
Tinh của hắn lòng dạ trong sáng mỗi ngày thấy nữ nhân mình yêu như vậy, nó đã phải đau khổ đến mức nào?
Bùi Thương chỉ xem một nửa đã nhịn không được mà nước mắt rơi như mưa.
Chỉ là vì sao ông trời lại luôn trêu cợt người ta như vậy? Tinh thật lòng yêu nàng, muốn mang nàng cao bay xa chạy, sống nhưng ngày tháng vô tranh với đời thì dã tâm của nàng lại trỗi dậy, không thể buông bỏ lòng tham đối với vinh hoa phú quý?
Đến lúc Tinh tưởng đã giết chết nàng nên cũng tự tử theo thì nàng lại thoát chết mà sống lại lần nữa?
Giang Mộ Yên năm đó và Giang Mộ Yên hôm nay rốt cuộc có phải vẫn cơ trí, ưu nhã như một hay không? Hay là Giang Mộ Yên khi xưa căn bản không đáng để Tinh hy sinh vì nàng?
Chẳng lẽ Giang Mộ Yên lần nữa sống lại đã quên đi tất cả ký ức trong quá khứ, cũng quên đi dã tâm của mình mà trở nên bình thản hay sao? Hay là ông trời đã định sẵn Giang Mộ Yên nhất định sẽ trở thành nữ nhân nắm giữ vận mệnh của thủ phủ thiên hạ này? Cho nên trước kia nàng đau khổ tính toán cũng không thành công nhưng tình cờ bị mất ký ức thì lại lọt vào mắt xanh của Bùi Vũ Khâm, bỏ qua những điều tiếng về mối quan hệ cha chồng-nàng dâu mà cùng hắn trở thành một đôi?
Này là cái gì? Nhân họa được phúc sao?
Trong mắt Bùi Thương đầy sự trào phúng và bi ai.
Chỉ tội cho Tinh của hắn. Đệ đệ mà hắn yêu thương nhất cuối cùng lại chọn cách ôm đá chìm sâu vào hồ nước lạnh để kết thúc sinh mệnh của mình. Đệ đệ hoàn toàn không biết, khi nó nghĩ mình có thể gặp lại nữ nhân mình yêu để bồi tội trên con đường đến âm tào địa phủ thì sự thật là người đi trên đường đến hoàng tuyền lạnh lẽo chỉ có một mình nó, Giang Mộ Yên căn bản không chết!
Đệ đệ ngốc của hắn. Vì sao mà loại chuyện bất hạnh, bi ai như vậy lại rơi xuống đầu nó chứ?
Nếu sớm biết ly biệt năm đó sẽ là vĩnh viễn thì hắn dù có ghét Giang Mộ Yên đến đâu đi nữa cũng sẽ không để một mình Tinh theo nàng đến nơi này.
Nhưng đồng dạng, hắn cũng cảm thấy vui mừng vì mình đã đến đây. Nếu không, sợ là tới chết hắn cũng không biết Tinh đã rời khỏi thế giới này từ lâu.
Thật ra năm năm trước hắn đã đến Phỉ Thúy thành, cũng từng lẻn vào Bùi gia để thấy Giang Mộ Yên năm xưa từng gặp thoáng qua một lần.
Hắn thấy trên khuôn mặt của nàng đã mất đi vẻ tâm cao khí ngạo và băng lãnh, cũng thấy được nàng dịu dàng mỉm cười, thấy hai đứa trẻ xinh đẹp như ngọc hạnh phúc trên tay nàng. Cuối cùng, hắn còn thấy được trượng phu của nàng, Bùi Vũ Khâm diện mạo hoàn mỹ, khí chất như ngọc.
Bọn họ rất hạnh phúc, chuyện này không cần ai nói, chỉ nhìn là có thể cảm giác được hạnh phúc bình thản chân chính của họ. Nhưng chính cái hạnh phúc đó lại khiến hắn kinh hoảng, vì hắn không thấy đệ đệ Tinh của hắn, người từng nói dù có chết cũng muốn bồi bên cạnh Giang Mộ Yên, ở đâu cả.
Hắn không giải thích được. Hắn sợ hãi, nhưng lại càng tức tối vì lúc đó hắn nghĩ Giang Mộ Yên cuối cùng vẫn vì vị trí đương gia chủ mẫu của nhà thiên hạ đệ nhất này mà lợi dụng và cô phụ Tinh. Không phải hắn chưa từng nghĩ Tinh mất tích là do Giang Mộ Yên này hại chết mà là vì hắn rất tự tin với võ công của Tinh. Trừ phi chính Tinh nguyện ý, nếu không Giang Mộ Yên năm đó mới mười mấy tuổi có thể thương tổn gì tới Tinh được chứ?
Cũng chính vì vậy mà không thấy Tinh ở Bùi gia, hắn nhất thời cũng không lo lắng, không để ý đến những dấu hiệu mà chỉ hai huynh đệ họ mới hiểu có ở rất nhiều nơi dễ thấy trong Bùi gia. Hắn chờ Tinh đến tìm.
Nhưng hắn chờ tròn một tháng cũng không thấy Tinh xuất hiện. Lo lắng rốt cục cũng biến thành bất an và khủng hoảng. Hắn lần thứ hai lẻn vào Bùi gia dò xét, vì không biết mấy năm nay Tinh ở đâu trong Bùi gia.
Mang theo sự lo lắng không yên, lại bằng võ công trác tuyệt, hắn gần như đã tìm khắp Bùi gia, kể cả những góc mà người bình thường không chú ý. Cuối cùng, hắn cũng tìm được dấu vết của Tinh trong một căn phòng ở sân này, sân hắn đang ở. Hắn tìm được một phong thơ mà Tinh để lại cho hắn.
Theo những chữ, những từ trong thơ, hắn cảm nhận được sự đau khổ do dự và vùng vẫy của Tinh trong suốt ba năm.
Nội dung trong thư rất loạn, giống như chỉ là tùy tiện viết thôi, cũng không phải đều đặn mỗi ngày mà dường như cách một khoảng thời gian mới viết một đoạn, có khi chỉ là vài từ, vài câu.
Tuy trên đầu thư đề là gửi hắn nhưng lấy trình độ bí mật của nơi giấu bức thư, hắn biết trừ phi mình đích thân đến đây tìm, nếu không sẽ không bao giờ thấy được nó. Mà Tinh tuyệt đối cũng sẽ không thật sự gửi cho hắn.
Tinh là đứa nhỏ bề ngoài nhìn như kiên cường nhưng thật ra nội tâm vô cùng yếu đuối, mẫn cảm. Hắn vốn cảm thấy nữ tử như Giang Mộ Yên không thích hợp với Tinh. Nhưng Tinh khi đó còn nhỏ lại rất kiên trì, thậm chí sau khi hắn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ, Tinh vẫn không chùn bước mà đi theo Giang Mộ Yên.
Cũng như phong thư này vậy, rõ ràng nói là viết cho hắn như từ đầu tới cuối đều xoay quanh ba chữ ‘Giang Mộ Yên’.
Tinh nói hôm nay Mộ Yên tức giận vì Bùi Dạ Tập lại cưới thêm một tiểu thiếp ở bên ngoài,… lại nói hôm nay Mộ Yên hôn lên má nó một cái, nó cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào,… còn nói hôm nay Mộ Yên xem sổ sách cho Nhị phu nhân, thấy Nhị phu nhân khoắn một khoản tiền lớn, vân vân…
Từ những câu chữ của Tinh, hắn chỉ thấy một nữ tử đang nóng lòng muốn chiếm đoạt tài sản của người khác. Nữ tử như vậy, chỉ có vẻ ngoài thanh cao đã có thể có được danh hiệu đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc sao?
Tinh của hắn lòng dạ trong sáng mỗi ngày thấy nữ nhân mình yêu như vậy, nó đã phải đau khổ đến mức nào?
Bùi Thương chỉ xem một nửa đã nhịn không được mà nước mắt rơi như mưa.