Edit: Ring.
Vì thế, Giang Mộ Yên nhẹ nhàng nheo mắt, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu, không làm khó dễ nữa mà thỏa thuận gật đầu.
“Ngươi đã lo lắng cùng nhân nhượng ta nhiều như vậy, huống chi những yêu cầu ngươi đưa ra hơn phân nửa đều là nghĩ cho ta, nếu ta cự tuyệt, tạm thời không nói vậy là không biết điều, thì chẳng phải uổng phí ý tốt của ngươi sao?
Chuyện này liền y theo lời ngươi, trước mắt không tuyên bố. Bất quá ta nghĩ cũng nên làm một bữa cơm gia đình, nói một tiếng với người trong gia tộc, miễn cho sau này có người nói này nọ. Ngươi cảm thấy sao?”
Giọng nói Giang Mộ Yên bồng bềnh thong thả, không nhanh không chậm, khiến người ta nghe được cũng cảm thấy lòng yên tĩnh lại. Một lần nữa đối mặt Giang Mộ Yên như vậy, Bùi Vũ Khâm cảm giác có chút kinh diễm.
Không phải kinh diễm vì dung mạo mà là sự thành thục, bình tĩnh cùng trầm ổn, nội liễm của nàng.
Cảm giác giống như chỉ trong thời gian ngắn mà nàng trở nên trưởng thành không ít, còn rút đi vẻ thanh ngạo trước đây, thay vào đó là đôi mắt trầm tĩnh cơ trí, khiến hắn không tự chủ được mà có loại cảm giác giống như Giang Mộ Yên đang ngồi trên giường trước mặt hắn căn bản không phải cô gái mới mười bảy tuổi mà là một nữ tử trưởng thành đã hai mươi bảy.
Hắn biết cảm giác như vậy là rất hoang đường, nhưng giờ khắc này, Bùi Vũ Khâm chính là cảm thấy nữ tử trước mắt, bất luận là trí tuệ hay độ thành thục của tâm tính đều là ngang hàng với hắn chứ không phải một vãn bối.
Khiến hắn có một loại cảm giác kinh diễm đến không thể dời tầm mắt, nhưng trên thực thế, cảm giác như vậy dù thế nào cũng không nên cảm nhận được trên người Giang Mộ Yên mới đúng!
Suy nghĩ lúc này của Bùi Vũ Khâm không thể nghi ngờ gì là chính xác. Có điều hắn lúc này bất luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến bốn chữ ‘mượn xác hoàn hồn’ có liên quan gì đến sự trưởng thành bất ngờ của Giang Mộ Yên.
Hắn chỉ nghĩ là trải qua chuyện giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập nên nàng trưởng thành hơn.
Mà đối với loại trưởng thành này, Bùi Vũ Khâm vừa mừng vừa lo.
Mừng là so với Giang Mộ Yên trước đây, hắn rõ ràng thích Yên nhi trước mắt hơn. Không chỉ thích theo kiểu chăm sóc cho con của bạn cũ, đó còn là cái loại thích mà cho dù lấy đi thân phận này của nàng, hắn vẫn muốn yêu thương cùng thiệt tình chiếu cố nàng như trước.
Lo là vì Yên nhi bất quá chỉ là một thiếu nữ nhưng tính tình trong nháy mắt đã trưởng thành như vậy, này cũng không phải một chuyện tốt, vì nàng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui mà tuổi này nên có.
Bùi Vũ Khâm chính là mang tâm tình mâu thuẫn nửa nọ nửa kia như vậy mà nhíu mày gật đầu.
“Chuyện đó Yên nhi yên tâm, cho dù con không nói, ta cũng sẽ an bày. Năm ngày nữa là sinh nhật của ta. Dựa theo lệ thường thì cả nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình đoàn viên. Ta định sau khi ăn xong hôm đó sẽ tuyên bố tin tức này, con thấy sao?”
“Ngươi sắp sinh nhật?”
Giang Mộ Yên lúc này lại hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh lúc trước nữa mà kích động cất cao giọng, vô cùng kinh hỉ, lại có chút bất ngờ hỏi một tiếng, hoàn toàn bỏ qua vấn đề Bùi Vũ Khâm vừa nói.
Trong đầu của nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ, chính là: Hắn sắp sinh nhật! Ngay tại năm ngày sau! Trời ạ! Cũng chỉ còn có năm ngày, nàng còn chưa biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn a.
Trong đầu Giang Mộ Yên nhất thời hiện ra một bộ mặt nhăn nhó. Vì sao lại là năm ngày chứ, ít ra cũng phải cho nàng mười lăm ngày để nàng có thời gian mà suy nghĩ a!
Đây là lần đầu tiên nàng đưa quà sinh nhật cho người trong lòng, vì sao ông trời không chịu cho nàng thêm chút thời gian để chuẩn bị chứ?
Bùi Vũ Khâm vừa tò mò vừa bất ngờ nhìn sắc mặt Giang Mộ Yên. Vừa nghe đến hắn nói năm ngày sau sinh nhật thì các loại biểu tình có vui, có buồn, có mặt khổ qua, cũng có nóng lòng muốn thử thay phiên nhau biến đổi trên mặt nàng.
Tốc độ thay đổi này khiến cảm giác nàng trong nháy mắt đã trưởng thành rất nhiều của hắn vừa rồi lúc này đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Hắn nghĩ mình đã nhìn lầm, bởi vì Giang Mộ Yên lúc này vẫn là một cô gái ngây thơ không hề che giấu tâm tình thôi!
Nhưng là Yên nhi từ trước đến giờ chưa bao giờ thất thần đến tình trạng này, lại càng không biểu lộ hoàn toàn biểu tình của mình khi ở trước mặt hắn như vậy.
Đúng là Yên nhi bây giờ, sau khi bị tiểu cửu của Dạ Tập quậy một trận đã bị kích thích không nhỏ nên tính tình mới thay đổi đến vậy.
Hắn không khỏi bị biểu tình của nàng chọc cho thoải mái cười “Yên nhi, sinh nhật của ta làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Không, không, không có gì!” Giang Mộ Yên vội vàng lắc đầu, sau đó tiếp tục buồn rầu nghĩ xem nên chuẩn bị quà như thế nào cho hắn mới tốt.
Bùi gia lớn như vậy, vinh hoa phú quý như vậy, những đồ dùng trong phòng nàng mỗi thứ đã đều là vô giá, như vậy Bùi Vũ Khâm thân là gia chủ lớn nhất của Bùi gia thì còn cái gì hắn không có nữa chứ?
Cho nên đưa ngọc thạch quý báu hay là đồ cổ linh tinh, hiển nhiên là không khả thi. Khoan nói Bùi Vũ Khâm có thèm nhìn hay không, nàng làm sao có nhiều tiền đến vậy chứ?
Nhưng nếu là học theo mấy tiểu thư cổ đại đưa người trong lòng hà bao* này nọ, Giang Mộ Yên lại càng muốn thở dài!
(R: hà bao: túi tiền).
Bởi vì Giang Mộ Yên kia có học nữ hồng gì đó hay không nàng không biết, nhưng nàng cũng chỉ học chữ, viết văn, cho dù thật có thể hun đúc tình cảm đến cỡ nào đi nữa, bảo một người hiện đại đi thêu này nọ vậy cũng quá khoa trương đi.
Huống chi thân thể kiếp trước của nàng cũng không thể học được mấy thứ hao tổn tinh thần như vậy,
Nói đơn giản một chút chính là: nếu trên quần áo có một lỗ, nàng cũng miễn cưỡng lấy miếng vải vá lại được, nhưng nếu nói muốn thêu một cái hà bao cho Bùi Vũ Khâm, đó là tuyệt đối không thể nào.
Vậy nàng nên làm cái gì bây giờ?
Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng rõ ràng là lại thất thần của nàng, nhịn không được lần nưa bật cười, thấp giọng hỏi “Yên nhi, con tựa hồ không vui khi ta sinh nhật?”
Vì thế, Giang Mộ Yên nhẹ nhàng nheo mắt, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu, không làm khó dễ nữa mà thỏa thuận gật đầu.
“Ngươi đã lo lắng cùng nhân nhượng ta nhiều như vậy, huống chi những yêu cầu ngươi đưa ra hơn phân nửa đều là nghĩ cho ta, nếu ta cự tuyệt, tạm thời không nói vậy là không biết điều, thì chẳng phải uổng phí ý tốt của ngươi sao?
Chuyện này liền y theo lời ngươi, trước mắt không tuyên bố. Bất quá ta nghĩ cũng nên làm một bữa cơm gia đình, nói một tiếng với người trong gia tộc, miễn cho sau này có người nói này nọ. Ngươi cảm thấy sao?”
Giọng nói Giang Mộ Yên bồng bềnh thong thả, không nhanh không chậm, khiến người ta nghe được cũng cảm thấy lòng yên tĩnh lại. Một lần nữa đối mặt Giang Mộ Yên như vậy, Bùi Vũ Khâm cảm giác có chút kinh diễm.
Không phải kinh diễm vì dung mạo mà là sự thành thục, bình tĩnh cùng trầm ổn, nội liễm của nàng.
Cảm giác giống như chỉ trong thời gian ngắn mà nàng trở nên trưởng thành không ít, còn rút đi vẻ thanh ngạo trước đây, thay vào đó là đôi mắt trầm tĩnh cơ trí, khiến hắn không tự chủ được mà có loại cảm giác giống như Giang Mộ Yên đang ngồi trên giường trước mặt hắn căn bản không phải cô gái mới mười bảy tuổi mà là một nữ tử trưởng thành đã hai mươi bảy.
Hắn biết cảm giác như vậy là rất hoang đường, nhưng giờ khắc này, Bùi Vũ Khâm chính là cảm thấy nữ tử trước mắt, bất luận là trí tuệ hay độ thành thục của tâm tính đều là ngang hàng với hắn chứ không phải một vãn bối.
Khiến hắn có một loại cảm giác kinh diễm đến không thể dời tầm mắt, nhưng trên thực thế, cảm giác như vậy dù thế nào cũng không nên cảm nhận được trên người Giang Mộ Yên mới đúng!
Suy nghĩ lúc này của Bùi Vũ Khâm không thể nghi ngờ gì là chính xác. Có điều hắn lúc này bất luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến bốn chữ ‘mượn xác hoàn hồn’ có liên quan gì đến sự trưởng thành bất ngờ của Giang Mộ Yên.
Hắn chỉ nghĩ là trải qua chuyện giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập nên nàng trưởng thành hơn.
Mà đối với loại trưởng thành này, Bùi Vũ Khâm vừa mừng vừa lo.
Mừng là so với Giang Mộ Yên trước đây, hắn rõ ràng thích Yên nhi trước mắt hơn. Không chỉ thích theo kiểu chăm sóc cho con của bạn cũ, đó còn là cái loại thích mà cho dù lấy đi thân phận này của nàng, hắn vẫn muốn yêu thương cùng thiệt tình chiếu cố nàng như trước.
Lo là vì Yên nhi bất quá chỉ là một thiếu nữ nhưng tính tình trong nháy mắt đã trưởng thành như vậy, này cũng không phải một chuyện tốt, vì nàng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui mà tuổi này nên có.
Bùi Vũ Khâm chính là mang tâm tình mâu thuẫn nửa nọ nửa kia như vậy mà nhíu mày gật đầu.
“Chuyện đó Yên nhi yên tâm, cho dù con không nói, ta cũng sẽ an bày. Năm ngày nữa là sinh nhật của ta. Dựa theo lệ thường thì cả nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình đoàn viên. Ta định sau khi ăn xong hôm đó sẽ tuyên bố tin tức này, con thấy sao?”
“Ngươi sắp sinh nhật?”
Giang Mộ Yên lúc này lại hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh lúc trước nữa mà kích động cất cao giọng, vô cùng kinh hỉ, lại có chút bất ngờ hỏi một tiếng, hoàn toàn bỏ qua vấn đề Bùi Vũ Khâm vừa nói.
Trong đầu của nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ, chính là: Hắn sắp sinh nhật! Ngay tại năm ngày sau! Trời ạ! Cũng chỉ còn có năm ngày, nàng còn chưa biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn a.
Trong đầu Giang Mộ Yên nhất thời hiện ra một bộ mặt nhăn nhó. Vì sao lại là năm ngày chứ, ít ra cũng phải cho nàng mười lăm ngày để nàng có thời gian mà suy nghĩ a!
Đây là lần đầu tiên nàng đưa quà sinh nhật cho người trong lòng, vì sao ông trời không chịu cho nàng thêm chút thời gian để chuẩn bị chứ?
Bùi Vũ Khâm vừa tò mò vừa bất ngờ nhìn sắc mặt Giang Mộ Yên. Vừa nghe đến hắn nói năm ngày sau sinh nhật thì các loại biểu tình có vui, có buồn, có mặt khổ qua, cũng có nóng lòng muốn thử thay phiên nhau biến đổi trên mặt nàng.
Tốc độ thay đổi này khiến cảm giác nàng trong nháy mắt đã trưởng thành rất nhiều của hắn vừa rồi lúc này đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Hắn nghĩ mình đã nhìn lầm, bởi vì Giang Mộ Yên lúc này vẫn là một cô gái ngây thơ không hề che giấu tâm tình thôi!
Nhưng là Yên nhi từ trước đến giờ chưa bao giờ thất thần đến tình trạng này, lại càng không biểu lộ hoàn toàn biểu tình của mình khi ở trước mặt hắn như vậy.
Đúng là Yên nhi bây giờ, sau khi bị tiểu cửu của Dạ Tập quậy một trận đã bị kích thích không nhỏ nên tính tình mới thay đổi đến vậy.
Hắn không khỏi bị biểu tình của nàng chọc cho thoải mái cười “Yên nhi, sinh nhật của ta làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Không, không, không có gì!” Giang Mộ Yên vội vàng lắc đầu, sau đó tiếp tục buồn rầu nghĩ xem nên chuẩn bị quà như thế nào cho hắn mới tốt.
Bùi gia lớn như vậy, vinh hoa phú quý như vậy, những đồ dùng trong phòng nàng mỗi thứ đã đều là vô giá, như vậy Bùi Vũ Khâm thân là gia chủ lớn nhất của Bùi gia thì còn cái gì hắn không có nữa chứ?
Cho nên đưa ngọc thạch quý báu hay là đồ cổ linh tinh, hiển nhiên là không khả thi. Khoan nói Bùi Vũ Khâm có thèm nhìn hay không, nàng làm sao có nhiều tiền đến vậy chứ?
Nhưng nếu là học theo mấy tiểu thư cổ đại đưa người trong lòng hà bao* này nọ, Giang Mộ Yên lại càng muốn thở dài!
(R: hà bao: túi tiền).
Bởi vì Giang Mộ Yên kia có học nữ hồng gì đó hay không nàng không biết, nhưng nàng cũng chỉ học chữ, viết văn, cho dù thật có thể hun đúc tình cảm đến cỡ nào đi nữa, bảo một người hiện đại đi thêu này nọ vậy cũng quá khoa trương đi.
Huống chi thân thể kiếp trước của nàng cũng không thể học được mấy thứ hao tổn tinh thần như vậy,
Nói đơn giản một chút chính là: nếu trên quần áo có một lỗ, nàng cũng miễn cưỡng lấy miếng vải vá lại được, nhưng nếu nói muốn thêu một cái hà bao cho Bùi Vũ Khâm, đó là tuyệt đối không thể nào.
Vậy nàng nên làm cái gì bây giờ?
Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng rõ ràng là lại thất thần của nàng, nhịn không được lần nưa bật cười, thấp giọng hỏi “Yên nhi, con tựa hồ không vui khi ta sinh nhật?”