Edit: Ring.
“Vậy Yên nhi chuẩn bị tặng ta cái gì?”
Bùi Vũ Khâm vốn là không hiếu kỳ, nhưng thấy bộ dáng nàng suy nghĩ, vắt óc nãy giờ cũng không khỏi bắt đầu tò mò. Nàng sẽ chuẩn bị quà gì cho hắn đây?
“Đã là quà sinh nhật, tất nhiên là phải chờ tới ngày sinh nhật mới có thể công bố a! Cho nên hiện tại không nên hỏi, tóm lại ta sẽ có món quà không giống bình thường tặng cho ngươi!”
Giang Mộ Yên đắc ý nở nụ cười, nàng đúng là đã nghĩ ra được nên đưa hắn cái gì!
Có điều không biết nàng có làm được hay không. Mặc kệ như thế nào, thời gian chuẩn bị không có nhiều, có lẽ từ mai nàng nên bắt đầu để tranh thủ thời gian!
“Đúng rồi, ta có thể hỏi một chút không, ngươi năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”
Vốn thật sự không muốn hỏi, nhưng Giang Mộ Yên vẫn không nhịn được, bởi vì nhìn bề ngoài của hắn cũng chỉ có hai mươi mấy, nàng thật sự không thể đoán ra tuổi của hắn.
Nhưng theo lí thì đã có một đứa con hai mươi tuổi là Bùi Dạ Tập, dù thế nào hắn cũng phải chừng bốn mươi.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, sao có thể chính xác bằng tự mình kiểm chứng?
“Yên nhi không nhớ rõ sao?”
Bùi Vũ Khâm ngây ngẩn cả người, cảm thấy kỳ quái vì Giang Mộ Yên vậy mà lại không biết hắn năm nay sinh nhật bao nhiêu tuổi!
Giang Mộ Yên miễn cưỡng chột dạ cười cười, nàng biết mới đúng là kỳ quái a!
Bùi Vũ Khâm sau khi kinh ngạc một lúc thì cũng bắt đầu hiểu được, vì hắn nhớ ra nàng bây giờ đang là một ‘bệnh nhân’, có lẽ trí nhớ hỗn loạn, tính tình thay đổi cũng là một loại bệnh trạng!
“Ba mươi sáu!”
Giang Mộ Yên nghe được giọng nói dễ nghe của hắn phun ra ba chữ vẫn còn chưa ý thức được là hắn đã trả lời.
Vẫn lẳng lặng nhìn hắn, bộ dáng chờ đợi kết quả.
“Yên nhi, năm nay ta đón sinh nhật ba mươi sáu tuổi, con vẫn chưa nghe rõ sao?”
“Bây giờ thì rõ rồi! Cái gì, cái gì? Ba mươi sáu? Vậy, vậy ngươi không phải?”
Giang Mộ Yên tuy đã chuẩn bị trước tâm lí biết hắn không phải trẻ tuổi, nhưng khi nghe được như vậy vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Nàng nghĩ hắn ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi, không ngờ chỉ mới ba mươi sáu, còn trẻ hơn mấy tuổi so với suy nghĩ của nàng.
Đương nhiên, vậy không phải nói bề ngoài Bùi Vũ Khâm già. Giang Mộ Yên đã sớm khẳng định khi hắn đứng một chỗ với Bùi Dạ Tập, nếu nhất định phải nói ai là con, ai là phụ thân thì hắn có vẻ giống con hơn.
Cho nên vẻ ngoài của Bùi Vũ Khâm rất trẻ, hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Giang Mộ Yên chính là không ngờ không chỉ bề ngoài hắn nhìn trẻ, mà hắn còn ‘tảo hôn’ như vậy. Mới mười sáu tuổi đã có Bùi Dạ Tập, vậy không phải mười lăm tuổi đã thành thân sao?
Trời ạ! Lúc đó hắn cơ hồ vẫn còn là một thiếu niên choai choai a, ở hiện đại, đứa nhỏ cỡ đó cũng chỉ mới học cấp hai, mà hắn đã làm cha!
Chế độ hôn nhân của người cổ đại này khiến Giang Mộ Yên nhịn không được mà cảm thán một phen!
“Con muốn nói không phải ta mười sáu tuổi đã làm cha?” Bùi Vũ Khâm thật ra lại không hề tức giận trước sự ngạc nhiên của Giang Mộ Yên, ngược lại còn cười nhẹ.
Giang Mộ Yên lung tung gật gật đầu “Đúng!”
“Yên nhi ngốc, ta mười sáu tuổi làm cha là rất bình thường a. Nương của Dạ Tập mất sớm, ta lại chưa từng thú thêm ai, Dạ Tập từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, mà ta lại bận gánh vác gia tộc nên không có nhiều thời gian với nó, chăm sóc, dạy dỗ nó, nên Dạ Tập thực sự rất cô đơn.
Nhiều năm qua, ta vẫn cảm thấy rất áy náy đối với Dạ Tập, nhưng là yêu sâu, trách nhiệm nặng, ta không ngờ bởi vì tâm lý sủng nịch, bồi thường của ta mà đã quá nuông chiều, khiến nó trở nên ăn chơi trác táng. Mặc dù vẫn thường đốc xúc Dạ Tập chăm chỉ học hỏi nhưng một số chuyện ta vẫn không đành lòng trách móc nặng nề cùng miễn cưỡng nó, ví dụ như chí thú.
Vốn chuyện hôn sự này, ta cũng định chờ Dạ Tập tự mình tìm được ý trung nhân chứ không làm chủ mà chỉ định. Nhưng năm đó tin tức cha con qua đời đến quá bất ngờ, trừ bỏ này, ta thật sự không còn cách nào khác để đón con vào Bùi gia. Lại nói lúc con vừa sinh ra không bao lâu, ta cũng đã từng nói đùa với cha con để sau này hai nhà kết thân gia. Vì thế, năm đó sau khi hỏi ý con, ta tự mình làm chủ định ra việc hôn sự. Lại không ngờ rằng Dạ Tập nó chung quy cũng không có phúc thú con làm vợ.
Được rồi, đây đều là chuyện đã qua, không nhắc đến nữa. Ta muốn nói là nếu không phải muốn đối nghịch với ta, Dạ Tập cũng sẽ không đến tuổi này còn chưa chính thức lập gia đình. Cho nên nữ tử mười lăm cập kê, nam tử cũng mười bốn đã có thể cưới vợ nạp thiếp. Năm đó cha ta làm chủ cho ta, mười lăm mới cưới mẫu thân Dạ Tập, coi như là đã chậm một năm.”
Giang Mộ Yên càng nghe càng nghẹn họng trân trối, nàng bây giờ xem như mới thật sự biết được, nữ mười lăm có thể lập gia đình, nam mười bốn đã có thể cưới vợ?
Nói khó nghe hơn một chút là Giang Mộ Yên thật sự hoài nghi, đứa nhỏ choai choai mới mười bốn, thân thế rốt cuộc đã phát triển toàn diện chưa a? Còn làm cha?
Những nghĩ thì nghĩ vậy, nàng cũng không thật sự hỏi ra miệng.
Giang Mộ Yên hỏi là một vấn đề khác “Thê tử của ngươi, ngươi nhất định rất yêu nàng! Ta là nói, nàng qua đời đã bao nhiêu năm? Qua đời như thế nào?”
“Vậy Yên nhi chuẩn bị tặng ta cái gì?”
Bùi Vũ Khâm vốn là không hiếu kỳ, nhưng thấy bộ dáng nàng suy nghĩ, vắt óc nãy giờ cũng không khỏi bắt đầu tò mò. Nàng sẽ chuẩn bị quà gì cho hắn đây?
“Đã là quà sinh nhật, tất nhiên là phải chờ tới ngày sinh nhật mới có thể công bố a! Cho nên hiện tại không nên hỏi, tóm lại ta sẽ có món quà không giống bình thường tặng cho ngươi!”
Giang Mộ Yên đắc ý nở nụ cười, nàng đúng là đã nghĩ ra được nên đưa hắn cái gì!
Có điều không biết nàng có làm được hay không. Mặc kệ như thế nào, thời gian chuẩn bị không có nhiều, có lẽ từ mai nàng nên bắt đầu để tranh thủ thời gian!
“Đúng rồi, ta có thể hỏi một chút không, ngươi năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”
Vốn thật sự không muốn hỏi, nhưng Giang Mộ Yên vẫn không nhịn được, bởi vì nhìn bề ngoài của hắn cũng chỉ có hai mươi mấy, nàng thật sự không thể đoán ra tuổi của hắn.
Nhưng theo lí thì đã có một đứa con hai mươi tuổi là Bùi Dạ Tập, dù thế nào hắn cũng phải chừng bốn mươi.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, sao có thể chính xác bằng tự mình kiểm chứng?
“Yên nhi không nhớ rõ sao?”
Bùi Vũ Khâm ngây ngẩn cả người, cảm thấy kỳ quái vì Giang Mộ Yên vậy mà lại không biết hắn năm nay sinh nhật bao nhiêu tuổi!
Giang Mộ Yên miễn cưỡng chột dạ cười cười, nàng biết mới đúng là kỳ quái a!
Bùi Vũ Khâm sau khi kinh ngạc một lúc thì cũng bắt đầu hiểu được, vì hắn nhớ ra nàng bây giờ đang là một ‘bệnh nhân’, có lẽ trí nhớ hỗn loạn, tính tình thay đổi cũng là một loại bệnh trạng!
“Ba mươi sáu!”
Giang Mộ Yên nghe được giọng nói dễ nghe của hắn phun ra ba chữ vẫn còn chưa ý thức được là hắn đã trả lời.
Vẫn lẳng lặng nhìn hắn, bộ dáng chờ đợi kết quả.
“Yên nhi, năm nay ta đón sinh nhật ba mươi sáu tuổi, con vẫn chưa nghe rõ sao?”
“Bây giờ thì rõ rồi! Cái gì, cái gì? Ba mươi sáu? Vậy, vậy ngươi không phải?”
Giang Mộ Yên tuy đã chuẩn bị trước tâm lí biết hắn không phải trẻ tuổi, nhưng khi nghe được như vậy vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Nàng nghĩ hắn ít nhất cũng đã bốn mươi tuổi, không ngờ chỉ mới ba mươi sáu, còn trẻ hơn mấy tuổi so với suy nghĩ của nàng.
Đương nhiên, vậy không phải nói bề ngoài Bùi Vũ Khâm già. Giang Mộ Yên đã sớm khẳng định khi hắn đứng một chỗ với Bùi Dạ Tập, nếu nhất định phải nói ai là con, ai là phụ thân thì hắn có vẻ giống con hơn.
Cho nên vẻ ngoài của Bùi Vũ Khâm rất trẻ, hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Giang Mộ Yên chính là không ngờ không chỉ bề ngoài hắn nhìn trẻ, mà hắn còn ‘tảo hôn’ như vậy. Mới mười sáu tuổi đã có Bùi Dạ Tập, vậy không phải mười lăm tuổi đã thành thân sao?
Trời ạ! Lúc đó hắn cơ hồ vẫn còn là một thiếu niên choai choai a, ở hiện đại, đứa nhỏ cỡ đó cũng chỉ mới học cấp hai, mà hắn đã làm cha!
Chế độ hôn nhân của người cổ đại này khiến Giang Mộ Yên nhịn không được mà cảm thán một phen!
“Con muốn nói không phải ta mười sáu tuổi đã làm cha?” Bùi Vũ Khâm thật ra lại không hề tức giận trước sự ngạc nhiên của Giang Mộ Yên, ngược lại còn cười nhẹ.
Giang Mộ Yên lung tung gật gật đầu “Đúng!”
“Yên nhi ngốc, ta mười sáu tuổi làm cha là rất bình thường a. Nương của Dạ Tập mất sớm, ta lại chưa từng thú thêm ai, Dạ Tập từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, mà ta lại bận gánh vác gia tộc nên không có nhiều thời gian với nó, chăm sóc, dạy dỗ nó, nên Dạ Tập thực sự rất cô đơn.
Nhiều năm qua, ta vẫn cảm thấy rất áy náy đối với Dạ Tập, nhưng là yêu sâu, trách nhiệm nặng, ta không ngờ bởi vì tâm lý sủng nịch, bồi thường của ta mà đã quá nuông chiều, khiến nó trở nên ăn chơi trác táng. Mặc dù vẫn thường đốc xúc Dạ Tập chăm chỉ học hỏi nhưng một số chuyện ta vẫn không đành lòng trách móc nặng nề cùng miễn cưỡng nó, ví dụ như chí thú.
Vốn chuyện hôn sự này, ta cũng định chờ Dạ Tập tự mình tìm được ý trung nhân chứ không làm chủ mà chỉ định. Nhưng năm đó tin tức cha con qua đời đến quá bất ngờ, trừ bỏ này, ta thật sự không còn cách nào khác để đón con vào Bùi gia. Lại nói lúc con vừa sinh ra không bao lâu, ta cũng đã từng nói đùa với cha con để sau này hai nhà kết thân gia. Vì thế, năm đó sau khi hỏi ý con, ta tự mình làm chủ định ra việc hôn sự. Lại không ngờ rằng Dạ Tập nó chung quy cũng không có phúc thú con làm vợ.
Được rồi, đây đều là chuyện đã qua, không nhắc đến nữa. Ta muốn nói là nếu không phải muốn đối nghịch với ta, Dạ Tập cũng sẽ không đến tuổi này còn chưa chính thức lập gia đình. Cho nên nữ tử mười lăm cập kê, nam tử cũng mười bốn đã có thể cưới vợ nạp thiếp. Năm đó cha ta làm chủ cho ta, mười lăm mới cưới mẫu thân Dạ Tập, coi như là đã chậm một năm.”
Giang Mộ Yên càng nghe càng nghẹn họng trân trối, nàng bây giờ xem như mới thật sự biết được, nữ mười lăm có thể lập gia đình, nam mười bốn đã có thể cưới vợ?
Nói khó nghe hơn một chút là Giang Mộ Yên thật sự hoài nghi, đứa nhỏ choai choai mới mười bốn, thân thế rốt cuộc đã phát triển toàn diện chưa a? Còn làm cha?
Những nghĩ thì nghĩ vậy, nàng cũng không thật sự hỏi ra miệng.
Giang Mộ Yên hỏi là một vấn đề khác “Thê tử của ngươi, ngươi nhất định rất yêu nàng! Ta là nói, nàng qua đời đã bao nhiêu năm? Qua đời như thế nào?”