Edit: Ring.
Người nấp dưới bàn khi vừa nghe Giang Mộ Yên hô lên ‘Người tới a—‘ đã phát hiện một góc áo màu đen của hắn vừa vặn để lộ ra ngoài, chắc là đã bị Giang Mộ Yên thấy được.
Nhưng nàng lại bình tĩnh làm bộ không biết, đi đến cửa sổ mới kêu cứu mạng.
Lúc này nếu hắn còn không đi thì còn đợi đến khi nào?
Mà Bùi Phong không hề phát hiện trong phòng có người khác ngoài hắn đang trốn thì lại nghĩ Giang Mộ Yên thấy hắn, nghĩ hắn là kẻ xấu nên mới kêu lên như vậy, nhất thời cũng vội vàng nhảy xuống, muốn giải thích với Giang Mộ Yên.
Ngay lúc này, Bùi Phong cùng người trốn dưới bàn đồng thời phi ra, vừa vặn đụng phải nhau.
“Ngươi là người nào?”
Bùi Phong hô to một tiếng, tay phải cũng đã túm lấy vạt áo đang che mặt của hắc y nhân.
Vốn tưởng Giang Mộ Yên kêu cứu mạng là vì mình, giờ mới vỡ lẽ thì ra là do người tránh dưới bàn, Bùi Phong không khỏi âm thầm kinh hoảng trong lòng. Nếu hôm nay hắn không đến đây, người này rất có thể đã làm hại Giang Mộ Yên.
Cho nên bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để người này chạy thoát.
Bùi Phong sau khi đã quyết tâm liền lập tức xuất ra toàn lực, thế công sắc bén, trong thời gian ngắn đã chặn hết mọi đường lui của hắc y nhân, không thể hắn có một chút cơ hội chạy thoát.
Đồng thời còn kêu lên với Giang Mộ Yên “Mộ Yên, mau đóng cửa sổ lại, đừng để hắn chạy mất!”
Giang Mộ Yên cũng không ngờ nàng kêu cứu mạng cũng chỉ là được ăn cả ngã về không mà liều một phen, làm gì có ý niệm có người đến cứu trong đầu?
Lại không ngờ ẩn nấp trong phòng nàng không chỉ có một người, Bùi Phong cũng ở đây!
Bất quá nhìn đến Bùi Phong vẫn là một thân áo trắng, bộ dáng quang minh lỗi lạc như trước, nàng nghĩ hắn cũng không phải đến ám toán mà là có chuyện gì đến tìm, không tiện trực tiếp vào từ cửa chính nên mới đi cửa sổ, lại âm kém dương sai vừa vặn cứu nàng.
Mà hắc y nhân vẫn dùng tay áo che mặt kia rõ ràng là người khả nghi, vừa rồi nàng chính là thấy được bóng ngược của hắn bên chân bàn mới biết thì ra dưới bàn có người.
Giờ phút này nhìn đến Bùi Phong liều lĩnh xông lên tấn công thích khách áo đen, Giang Mộ Yên lập tức theo bản năng nghe lời hắn mà đóng cửa lại.
Trong lòng hắc y nhân kêu khổ không ngừng, thật sự là đáng chết. Ngàn tính vạn tính, lại không tính được Giang Mộ Yên nhạy bén như vậy, cư nhiên trong tình huống như vừa rồi mà còn có thể bình tĩnh như thường, che giấu hoảng hốt, đi đến cửa sổ mới kêu cứu mạng.
Bây giờ phiền toái rồi, phải nhanh chóng thoát thân, nếu không lát nữa viện binh của Bùi Phong đến đây, hắn muốn thoát sẽ lại càng khó khăn.
Đến lúc này, nam tử hắc y kia cũng bất cứ giá nào, ỷ vào thân pháp quỷ mị của mình, tay trái đột nhiên sử dụng một sát chiêu, khiến Bùi Phong không thể không lui về sau hai bước, tránh đi chiêu thức kia.
Mà trong nháy mắt này, ánh nến trong phòng lại bị tắt.
Không còn ánh nến chiếu sáng, nam tử hắc y kia cũng không sợ dung mạo bị người nhận ra nữa, liền sử dụng cả hai tay tấn công.
Bùi Phong âm thầm kinh hãi, Bùi gia trừ bỏ hắn cùng Dạ Tập biết võ công còn có một cao thủ trẻ tuổi ẩn nấp như vậy sao?
Hơn nữa xem ra, võ công của người này cũng không dưới Bùi Dạ Tập, nhưng hắn vụng trộm lẻn vào phòng Giang Mộ Yên rốt cuộc là muốn làm gì?
Lúc này, Bùi Phong biết mình chỉ có một đôi tay, sợ là không thể giữ chân được hắc y nhân thì không khỏi hối hận vì lúc đi không mang theo trường kiếm.
Hắn vốn chính là sau khi bị nương nói chuyện của Dạ Tập, lo lắng cho Giang Mộ Yên mới tính lại đây xem nàng, cũng không ngờ sẽ gặp thích khách ở đây nên không mang vũ khí theo.
Mà công phu tay không của hắn cùng lắm cũng chỉ hạng trung, nhưng người đang đấu với hắn này, tựa hồ một thân công phu đều nằm ở thân pháp quỷ dị cùng hai tay linh hoạt.
Vùa rồi hắn hai tay đấu với một tay mà còn không thể bắt giữ được hắc y nhân trong vòng mười chiêu, lúc này hai tay đấu hai tay, phần thắng của hắn lại càng ít.
Nhưng Bùi Phong cũng có suy tính của Bùi Phong. Vừa rồi một tiếng cứu mạng của Giang Mộ Yên kêu lớn như vậy, bây giờ lại đang là đêm tối yên tĩnh, tất nhiên là đã truyền khắp phân nửa Bùi gia, lúc này chắc nhóm hộ vệ đang trên đường đến đây.
Nếu may mắn, hai hộ vệ bên cạnh tiểu thúc thúc là cao thủ chân chính, chỉ cần hắn có thể cầm chân người này đến khi bọn họ đến, chắc chắn hắn sẽ không thoát được.
Nhưng Bùi Phong biết điều này, nam nhân hắc y sao có thể không biết?
Tư liệu về hai người bảo hộ bên cạnh Bùi Vũ Khâm kia, hắn còn nắm rõ hơn Bùi Phong nhiều, tất nhiên cũng vô cùng kiêng kị thực lực cùng thân thủ của bọn họ.
Hắn há có thể không biết nếu đợi cho hai người kia đến, hắn sẽ không có khả năng chạy thoát sao?
Bên tai đã truyền đến tiếng ồn ào đang hướng về phía này, trong lòng hắn cũng bắt đầu nóng nảy, vốn nghĩ không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không làm bị thương Bùi Phong, nhưng lúc này cũng đành phải vậy.
Nhất thời, trong bóng đêm, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘phốc –’, sau đó Giang Mộ Yên nghe được Bùi Phong rên lên.
Ngay sau đó, từ phía một khung cửa sổ khác trong phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, Giang Mộ Yên liền biết tình hình không ổn, nhất thời hô lớn “Bùi Phong, Bùi công tử, huynh không sao chứ? Bùi Phong, đang nói chuyện với huynh a. Huynh ở đâu vậy?”
Mà lúc này dưới lầu cũng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, sau đó đèn lồng cùng bóng người liền xuất hiện trên hành lang, cửa phòng cũng bị người ta dùng sức đẩy ra.
Một đám hộ vệ mang theo đao kiếm chạy đến, mà người dẫn đầu bọn họ chính là Bùi Dạ Tập sắc mặt tái nhợt!
Hắn vừa vào cửa đã lo lắng tìm kiếm vị trí Giang Mộ Yên, sau khi nhìn đến nàng liền thốt lên câu hỏi “Giang Mộ Yên, cô không sao chứ!”
Người nấp dưới bàn khi vừa nghe Giang Mộ Yên hô lên ‘Người tới a—‘ đã phát hiện một góc áo màu đen của hắn vừa vặn để lộ ra ngoài, chắc là đã bị Giang Mộ Yên thấy được.
Nhưng nàng lại bình tĩnh làm bộ không biết, đi đến cửa sổ mới kêu cứu mạng.
Lúc này nếu hắn còn không đi thì còn đợi đến khi nào?
Mà Bùi Phong không hề phát hiện trong phòng có người khác ngoài hắn đang trốn thì lại nghĩ Giang Mộ Yên thấy hắn, nghĩ hắn là kẻ xấu nên mới kêu lên như vậy, nhất thời cũng vội vàng nhảy xuống, muốn giải thích với Giang Mộ Yên.
Ngay lúc này, Bùi Phong cùng người trốn dưới bàn đồng thời phi ra, vừa vặn đụng phải nhau.
“Ngươi là người nào?”
Bùi Phong hô to một tiếng, tay phải cũng đã túm lấy vạt áo đang che mặt của hắc y nhân.
Vốn tưởng Giang Mộ Yên kêu cứu mạng là vì mình, giờ mới vỡ lẽ thì ra là do người tránh dưới bàn, Bùi Phong không khỏi âm thầm kinh hoảng trong lòng. Nếu hôm nay hắn không đến đây, người này rất có thể đã làm hại Giang Mộ Yên.
Cho nên bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để người này chạy thoát.
Bùi Phong sau khi đã quyết tâm liền lập tức xuất ra toàn lực, thế công sắc bén, trong thời gian ngắn đã chặn hết mọi đường lui của hắc y nhân, không thể hắn có một chút cơ hội chạy thoát.
Đồng thời còn kêu lên với Giang Mộ Yên “Mộ Yên, mau đóng cửa sổ lại, đừng để hắn chạy mất!”
Giang Mộ Yên cũng không ngờ nàng kêu cứu mạng cũng chỉ là được ăn cả ngã về không mà liều một phen, làm gì có ý niệm có người đến cứu trong đầu?
Lại không ngờ ẩn nấp trong phòng nàng không chỉ có một người, Bùi Phong cũng ở đây!
Bất quá nhìn đến Bùi Phong vẫn là một thân áo trắng, bộ dáng quang minh lỗi lạc như trước, nàng nghĩ hắn cũng không phải đến ám toán mà là có chuyện gì đến tìm, không tiện trực tiếp vào từ cửa chính nên mới đi cửa sổ, lại âm kém dương sai vừa vặn cứu nàng.
Mà hắc y nhân vẫn dùng tay áo che mặt kia rõ ràng là người khả nghi, vừa rồi nàng chính là thấy được bóng ngược của hắn bên chân bàn mới biết thì ra dưới bàn có người.
Giờ phút này nhìn đến Bùi Phong liều lĩnh xông lên tấn công thích khách áo đen, Giang Mộ Yên lập tức theo bản năng nghe lời hắn mà đóng cửa lại.
Trong lòng hắc y nhân kêu khổ không ngừng, thật sự là đáng chết. Ngàn tính vạn tính, lại không tính được Giang Mộ Yên nhạy bén như vậy, cư nhiên trong tình huống như vừa rồi mà còn có thể bình tĩnh như thường, che giấu hoảng hốt, đi đến cửa sổ mới kêu cứu mạng.
Bây giờ phiền toái rồi, phải nhanh chóng thoát thân, nếu không lát nữa viện binh của Bùi Phong đến đây, hắn muốn thoát sẽ lại càng khó khăn.
Đến lúc này, nam tử hắc y kia cũng bất cứ giá nào, ỷ vào thân pháp quỷ mị của mình, tay trái đột nhiên sử dụng một sát chiêu, khiến Bùi Phong không thể không lui về sau hai bước, tránh đi chiêu thức kia.
Mà trong nháy mắt này, ánh nến trong phòng lại bị tắt.
Không còn ánh nến chiếu sáng, nam tử hắc y kia cũng không sợ dung mạo bị người nhận ra nữa, liền sử dụng cả hai tay tấn công.
Bùi Phong âm thầm kinh hãi, Bùi gia trừ bỏ hắn cùng Dạ Tập biết võ công còn có một cao thủ trẻ tuổi ẩn nấp như vậy sao?
Hơn nữa xem ra, võ công của người này cũng không dưới Bùi Dạ Tập, nhưng hắn vụng trộm lẻn vào phòng Giang Mộ Yên rốt cuộc là muốn làm gì?
Lúc này, Bùi Phong biết mình chỉ có một đôi tay, sợ là không thể giữ chân được hắc y nhân thì không khỏi hối hận vì lúc đi không mang theo trường kiếm.
Hắn vốn chính là sau khi bị nương nói chuyện của Dạ Tập, lo lắng cho Giang Mộ Yên mới tính lại đây xem nàng, cũng không ngờ sẽ gặp thích khách ở đây nên không mang vũ khí theo.
Mà công phu tay không của hắn cùng lắm cũng chỉ hạng trung, nhưng người đang đấu với hắn này, tựa hồ một thân công phu đều nằm ở thân pháp quỷ dị cùng hai tay linh hoạt.
Vùa rồi hắn hai tay đấu với một tay mà còn không thể bắt giữ được hắc y nhân trong vòng mười chiêu, lúc này hai tay đấu hai tay, phần thắng của hắn lại càng ít.
Nhưng Bùi Phong cũng có suy tính của Bùi Phong. Vừa rồi một tiếng cứu mạng của Giang Mộ Yên kêu lớn như vậy, bây giờ lại đang là đêm tối yên tĩnh, tất nhiên là đã truyền khắp phân nửa Bùi gia, lúc này chắc nhóm hộ vệ đang trên đường đến đây.
Nếu may mắn, hai hộ vệ bên cạnh tiểu thúc thúc là cao thủ chân chính, chỉ cần hắn có thể cầm chân người này đến khi bọn họ đến, chắc chắn hắn sẽ không thoát được.
Nhưng Bùi Phong biết điều này, nam nhân hắc y sao có thể không biết?
Tư liệu về hai người bảo hộ bên cạnh Bùi Vũ Khâm kia, hắn còn nắm rõ hơn Bùi Phong nhiều, tất nhiên cũng vô cùng kiêng kị thực lực cùng thân thủ của bọn họ.
Hắn há có thể không biết nếu đợi cho hai người kia đến, hắn sẽ không có khả năng chạy thoát sao?
Bên tai đã truyền đến tiếng ồn ào đang hướng về phía này, trong lòng hắn cũng bắt đầu nóng nảy, vốn nghĩ không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không làm bị thương Bùi Phong, nhưng lúc này cũng đành phải vậy.
Nhất thời, trong bóng đêm, đột nhiên truyền đến một tiếng ‘phốc –’, sau đó Giang Mộ Yên nghe được Bùi Phong rên lên.
Ngay sau đó, từ phía một khung cửa sổ khác trong phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, Giang Mộ Yên liền biết tình hình không ổn, nhất thời hô lớn “Bùi Phong, Bùi công tử, huynh không sao chứ? Bùi Phong, đang nói chuyện với huynh a. Huynh ở đâu vậy?”
Mà lúc này dưới lầu cũng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, sau đó đèn lồng cùng bóng người liền xuất hiện trên hành lang, cửa phòng cũng bị người ta dùng sức đẩy ra.
Một đám hộ vệ mang theo đao kiếm chạy đến, mà người dẫn đầu bọn họ chính là Bùi Dạ Tập sắc mặt tái nhợt!
Hắn vừa vào cửa đã lo lắng tìm kiếm vị trí Giang Mộ Yên, sau khi nhìn đến nàng liền thốt lên câu hỏi “Giang Mộ Yên, cô không sao chứ!”