Edit: Ring.
“Đương nhiên không phải!”
Chống lại ánh mắt giật mình cùng hoài nghi của Bùi Vũ Khâm, Bùi Dạ Tập nhất thời lớn tiếng phản bác.
Hắn nói với bản thân, hắn vốn chính là không thích Giang Mộ Yên, cho nên hiện tại nghe tin hôn ước đã được giải trừ thì nên vui vẻ mới đúng.
Chính là hai ngày này bị Giang Mộ Yên chủ động cự tuyệt nên tự tôn nam tính của hắn đã bị tổn thương, cho nên hắn mới có thể nhất thời không tiếp thu được chuyện nàng mới là người chủ động muốn giải trừ hôn ước chứ không phải hắn. Dù sao người vẫn luôn miệng nói cũng không cần là hắn!
Cho nên nay cha hắn đã đồng ý giải trừ hôn ước mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái có khả năng là vì nguyên nhân này.
Nhưng nếu cha bây giờ cũng đã đồng ý, vậy có nghĩa là hắn thật sự không cần tìm Giang Mộ Yên gây phiền toái nữa.
Hắn có thể muốn thú bao nhiêu, muốn thú ai thì cứ việc!
Thật tốt, tốt lắm không phải sao?
Bùi Dạ Tập không ngừng nói với mình như vậy, sau đó trên mặt cũng nổi lên tươi cười, có điều nụ cười đó nhìn sao cũng thấy quá cứng ngắc.
Cũng may ánh nến trong phòng lập lòe chứ không quá sáng nên nụ cười gượng ép này của Bùi Dạ Tập cũng không khiến Bùi Vũ Khâm hoài nghi.
Hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu sau khi nhìn thấy nụ cười của con “Dạ Tập, nếu đây là quyết định chung của hai đứa con, vậy cha cũng chỉ có một câu muốn khuyên con, đó là: đừng hối hận!”
“Cha, lời này của người là ý gì?”
“Cha cảm thấy Yên nhi thật sự là một nữ tử tốt hiếm có, con không có phúc thú con bé làm vợ thật là một tổn thất lớn. Thôi, chuyện đã tới nước này, cha có nói gì nữa cũng vô dụng.
Tính nết của Yên nhi cha biết. Con bé lần này làm ra quyết định như vậy là không có khả năng thay đổi. Mà Dạ Tập con, cha lại rất lo lắng a!”
“Ý của cha là con sẽ hối hận sao? Cha, người quá coi thường con rồi. Giang Mộ Yên xuất thân từ Giang gia danh môn vọng tộc thì sao? Nàng kế thừa ‘Kỳ xảo quyết’ của thân phụ thì lại như thế nào? Này rất có thể chỉ là chuyện đồn đãi, con sao có thể vì chuyện linh tinh như vậy mà liền có cảm tình với nàng?”
“Dạ Tập, con vẫn còn chưa chín chắn! Quên đi, hiện tại nói nhiều với con sợ là con cũng không hiểu. Chỉ hy vọng có một ngày, khi Yên nhi có lang quân như ý mới, con chớ hối hận vì sự khinh thường nàng hôm nay của mình là được!”
“Cha, người suy nghĩ quá nhiều, tuyệt đối không có một ngày như vậy.”
“Được, con đã nói vậy, cha sẽ hỏi con một câu dư thừa. Cho dù lúc nãy nghe được Yên nhi kêu cứu mạng, nhưng lấy sự chán ghét nàng trong lòng con mà nói thì con không có lí do đi cứu con bé mới đúng a. Vậy vì sao con lại không để ý mệnh lệnh cha phạt con quỳ trong từ đường mà mang kiếm mang thương phóng đến Yên Vân lâu?”
“Này –”
Bùi Dạ Tập bị câu hỏi của Bùi Vũ Khâm làm lúng túng, một lúc lâu sau mới thay đổi thần sắc nói: “Cha, lời này của người không đúng. Tuy đúng là con chán ghét Giang Mộ Yên, cũng từng nghĩ đến nếu không có nàng thì thật tốt, nhưng cho dù trong lòng con không hài lòng với nàng đến đâu đi nữa, đến tột cùng nàng cũng là một nữ tử chưa từng làm gì ác hay chuyện thương thiên hại lí gì.
Huống chi trước khi cha đồng ý chuyện giải trừ hôn sự, nàng vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của con. Con đã nghe được nàng kêu cứu mạng, có năng lực đi cứu thì sao có thể làm như mình không nghe đến chứ?
Lại nói, hơn ba năm nay nàng vẫn ở lại Bùi gia của chúng ta. Giờ còn chưa thành thân, nếu vô cớ bị thích khách sát hại, một khi truyền ra ngoài, người tin thì không sao, người không tin có thể còn nói Bùi gia chúng ta vì không muốn thực hiện hôn ước mà cố ý mua sát thủ giết người nữa!
Con sao có thể để người ta có cơ hội chỉ trích Bùi gia chúng ta như vậy chứ? Con có hèn mạt đến thế nào đi nữa cũng không đến mức không biết thị phi nặng nhẹ!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy, biểu tình trên mặt cũng trở nên vui vẻ, một chút nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất.
“Ừ, Dạ Tập, con nghĩ vậy là được rồi. Cuối cùng cũng không uổng công bao nhiêu năm qua cha dạy con lấy thiện làm gốc. Một thiếu nữ tử vô tội yếu ớt như Yên nhi, cho dù con không thích nàng, cũng không thể vì vậy mà thấy chết không cứu được. Đối với hành vi của con như vậy, cha thật rất vui vẻ!
Tốt lắm, không còn chuyện gì khác. Phòng của con chắc Thanh Thư cũng đã chuẩn bị rồi. Giờ cũng không còn sớm, không bao lâu nữa là trời sáng, có thể chợp mắt bao nhiêu hay bấy nhiêu đi!”
“Dạ, cha! Con đi ra ngoài!”
~
Nam tử một đường vất vả, tốn không ít thời gian mới có thể trở lại phòng mình, vừa vào phòng, liền cảnh giác lớn tiếng nói “Là ai?”
“Là ta!” Một giọng nói lạnh lùng cứng ngắc khác từ trong bóng tối truyền ra, sau đó ánh nến trong phòng không châm mà tự cháy, một nam nhân dáng người cao lớn một thân áo đen, mặt không chút thay đổi từ phía sau giường bước ra.
Nam tử vừa thấy rõ người trước mặt là ai liền phở phào nhẹ nhõm một hơi “Hướng Nhật, là ngươi a. Ngươi lén lút tránh trong phòng ta làm gì?”
“Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Vừa rôi ngươi đi đâu, để chật vật như vậy mới chạy thoát trở về?”
Mỗi câu của Hướng Nhật tuy đều có ý hỏi nhưng giọng điệu của hắn lại bình thản giống như không cần trả lời, hắn cũng đã biết người kia đi đâu. Điều này khiến trên mặt nam tử kia xuất hiện mấy phần chật vật cùng xấu hổ.
“Hướng Nhật, ta –”
“Không được có ý định gì với Giang Mộ Yên, nàng là của ta! Bùi Huyền, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Hướng Nhật cũng không chờ Bùi Huyền giải thích, chỉ uy hiếp ném lại một câu như vậy, sau đó lập tức phi người hướng cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài, tựa như hoàn toàn không bận tâm sau khi nghe được hắn nói vậy, năm tử hắc y – Bùi Huyền sẽ phản ứng như thế nào.
“Đương nhiên không phải!”
Chống lại ánh mắt giật mình cùng hoài nghi của Bùi Vũ Khâm, Bùi Dạ Tập nhất thời lớn tiếng phản bác.
Hắn nói với bản thân, hắn vốn chính là không thích Giang Mộ Yên, cho nên hiện tại nghe tin hôn ước đã được giải trừ thì nên vui vẻ mới đúng.
Chính là hai ngày này bị Giang Mộ Yên chủ động cự tuyệt nên tự tôn nam tính của hắn đã bị tổn thương, cho nên hắn mới có thể nhất thời không tiếp thu được chuyện nàng mới là người chủ động muốn giải trừ hôn ước chứ không phải hắn. Dù sao người vẫn luôn miệng nói cũng không cần là hắn!
Cho nên nay cha hắn đã đồng ý giải trừ hôn ước mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái có khả năng là vì nguyên nhân này.
Nhưng nếu cha bây giờ cũng đã đồng ý, vậy có nghĩa là hắn thật sự không cần tìm Giang Mộ Yên gây phiền toái nữa.
Hắn có thể muốn thú bao nhiêu, muốn thú ai thì cứ việc!
Thật tốt, tốt lắm không phải sao?
Bùi Dạ Tập không ngừng nói với mình như vậy, sau đó trên mặt cũng nổi lên tươi cười, có điều nụ cười đó nhìn sao cũng thấy quá cứng ngắc.
Cũng may ánh nến trong phòng lập lòe chứ không quá sáng nên nụ cười gượng ép này của Bùi Dạ Tập cũng không khiến Bùi Vũ Khâm hoài nghi.
Hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu sau khi nhìn thấy nụ cười của con “Dạ Tập, nếu đây là quyết định chung của hai đứa con, vậy cha cũng chỉ có một câu muốn khuyên con, đó là: đừng hối hận!”
“Cha, lời này của người là ý gì?”
“Cha cảm thấy Yên nhi thật sự là một nữ tử tốt hiếm có, con không có phúc thú con bé làm vợ thật là một tổn thất lớn. Thôi, chuyện đã tới nước này, cha có nói gì nữa cũng vô dụng.
Tính nết của Yên nhi cha biết. Con bé lần này làm ra quyết định như vậy là không có khả năng thay đổi. Mà Dạ Tập con, cha lại rất lo lắng a!”
“Ý của cha là con sẽ hối hận sao? Cha, người quá coi thường con rồi. Giang Mộ Yên xuất thân từ Giang gia danh môn vọng tộc thì sao? Nàng kế thừa ‘Kỳ xảo quyết’ của thân phụ thì lại như thế nào? Này rất có thể chỉ là chuyện đồn đãi, con sao có thể vì chuyện linh tinh như vậy mà liền có cảm tình với nàng?”
“Dạ Tập, con vẫn còn chưa chín chắn! Quên đi, hiện tại nói nhiều với con sợ là con cũng không hiểu. Chỉ hy vọng có một ngày, khi Yên nhi có lang quân như ý mới, con chớ hối hận vì sự khinh thường nàng hôm nay của mình là được!”
“Cha, người suy nghĩ quá nhiều, tuyệt đối không có một ngày như vậy.”
“Được, con đã nói vậy, cha sẽ hỏi con một câu dư thừa. Cho dù lúc nãy nghe được Yên nhi kêu cứu mạng, nhưng lấy sự chán ghét nàng trong lòng con mà nói thì con không có lí do đi cứu con bé mới đúng a. Vậy vì sao con lại không để ý mệnh lệnh cha phạt con quỳ trong từ đường mà mang kiếm mang thương phóng đến Yên Vân lâu?”
“Này –”
Bùi Dạ Tập bị câu hỏi của Bùi Vũ Khâm làm lúng túng, một lúc lâu sau mới thay đổi thần sắc nói: “Cha, lời này của người không đúng. Tuy đúng là con chán ghét Giang Mộ Yên, cũng từng nghĩ đến nếu không có nàng thì thật tốt, nhưng cho dù trong lòng con không hài lòng với nàng đến đâu đi nữa, đến tột cùng nàng cũng là một nữ tử chưa từng làm gì ác hay chuyện thương thiên hại lí gì.
Huống chi trước khi cha đồng ý chuyện giải trừ hôn sự, nàng vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của con. Con đã nghe được nàng kêu cứu mạng, có năng lực đi cứu thì sao có thể làm như mình không nghe đến chứ?
Lại nói, hơn ba năm nay nàng vẫn ở lại Bùi gia của chúng ta. Giờ còn chưa thành thân, nếu vô cớ bị thích khách sát hại, một khi truyền ra ngoài, người tin thì không sao, người không tin có thể còn nói Bùi gia chúng ta vì không muốn thực hiện hôn ước mà cố ý mua sát thủ giết người nữa!
Con sao có thể để người ta có cơ hội chỉ trích Bùi gia chúng ta như vậy chứ? Con có hèn mạt đến thế nào đi nữa cũng không đến mức không biết thị phi nặng nhẹ!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy, biểu tình trên mặt cũng trở nên vui vẻ, một chút nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất.
“Ừ, Dạ Tập, con nghĩ vậy là được rồi. Cuối cùng cũng không uổng công bao nhiêu năm qua cha dạy con lấy thiện làm gốc. Một thiếu nữ tử vô tội yếu ớt như Yên nhi, cho dù con không thích nàng, cũng không thể vì vậy mà thấy chết không cứu được. Đối với hành vi của con như vậy, cha thật rất vui vẻ!
Tốt lắm, không còn chuyện gì khác. Phòng của con chắc Thanh Thư cũng đã chuẩn bị rồi. Giờ cũng không còn sớm, không bao lâu nữa là trời sáng, có thể chợp mắt bao nhiêu hay bấy nhiêu đi!”
“Dạ, cha! Con đi ra ngoài!”
~
Nam tử một đường vất vả, tốn không ít thời gian mới có thể trở lại phòng mình, vừa vào phòng, liền cảnh giác lớn tiếng nói “Là ai?”
“Là ta!” Một giọng nói lạnh lùng cứng ngắc khác từ trong bóng tối truyền ra, sau đó ánh nến trong phòng không châm mà tự cháy, một nam nhân dáng người cao lớn một thân áo đen, mặt không chút thay đổi từ phía sau giường bước ra.
Nam tử vừa thấy rõ người trước mặt là ai liền phở phào nhẹ nhõm một hơi “Hướng Nhật, là ngươi a. Ngươi lén lút tránh trong phòng ta làm gì?”
“Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Vừa rôi ngươi đi đâu, để chật vật như vậy mới chạy thoát trở về?”
Mỗi câu của Hướng Nhật tuy đều có ý hỏi nhưng giọng điệu của hắn lại bình thản giống như không cần trả lời, hắn cũng đã biết người kia đi đâu. Điều này khiến trên mặt nam tử kia xuất hiện mấy phần chật vật cùng xấu hổ.
“Hướng Nhật, ta –”
“Không được có ý định gì với Giang Mộ Yên, nàng là của ta! Bùi Huyền, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Hướng Nhật cũng không chờ Bùi Huyền giải thích, chỉ uy hiếp ném lại một câu như vậy, sau đó lập tức phi người hướng cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài, tựa như hoàn toàn không bận tâm sau khi nghe được hắn nói vậy, năm tử hắc y – Bùi Huyền sẽ phản ứng như thế nào.