Edit: Ring.
Bùi Dạ Tập chấn kinh rồi, hắn cơ hồ là nửa tỉnh nửa mê mà theo Bùi Vũ Khâm ra khỏi Yên Vân lâu.
Nếu không phải chính tai nghe được những lời này xuất phát từ miệng Giang Mộ Yên, hắn cũng không dám tin tưởng người đó chính là nữ tử thanh ngạo đã làm vị hôn thê của hắn ba năm qua.
Rõ ràng nàng xuất thân nhà quan lại cao quý, hơn nữa còn là thiên kim danh môn hàng đầu, nhưng lại có thể nói ra lời như vậy. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều là đứng ở Bùi gia, ở lập trường thương nhân mà nói.
Đúng vậy, vì sao thương nhân phải kém một bậc chứ? Vấn đề này hắn vẫn luôn tự hỏi bao nhiêu năm qua. Rõ ràng bọn họ mới là người tạo ra nhiều tài phú nhất, là bộ phận nộp thuế nhiều nhất.
Nhưng bất luận là hoàng gia hay dân chúng cũng đều khinh bỉ kinh thương.
Bùi Vũ Khâm cha hắn tung hoành bễ nghễ trên thương giới, tuổi còn trẻ mà đã vang danh khắp chốn, làm khiếp sợ tứ quốc, trở thành phần tử đứng đầu nổi tiếng nhất trong giới thương nhân. Nhưng như vậy thì lại thế nào?
Nói tới nói lui, trong mắt mọi người, Bùi gia bọn họ đến tột cùng cũng chỉ là thương nhân mà thôi, cho dù trên đầu mang danh hoàng thương nhưng cũng không cao quý hơn bao nhiêu.
Không những vậy, đôi khi còn phải phụ thuộc vào người khác, bị người ta xem nhẹ cùng vũ nhục. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mấy năm qua Bùi Dạ Tập không hề hứng thú với kinh thương.
Bởi vì hắn biết rõ mình không có khả năng thiên phú như phụ thân, trên con đường kinh thương, cho dù cố gắng đến thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không vượt qua được phụ thân.
Nhưng ngay cả phụ thân cũng không thể thay đổi suy nghĩ trọng nông khinh thương trong đầu thế nhân, hắn làm sao có thể vọng tưởng muốn được mọi người tôn trọng đây?
Mà hắn cũng chán ghét những dối trá, giả tạo chốn quan trường, cho nên cũng không muốn đọc sách đi khảo công danh. Dù sao xuất thân là thương nhân mà muốn đi thi thố vốn đã khó khăn hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Hơn nữa tài phú của Bùi gia hắn cũng đã đủ cho mấy đời của hắn cơm áo không lo, hắn cần gì phải đi hèn mọn cầu xin người ta để thi cái gọi là công danh?
Cuộc sống Bùi Dạ Tập hắn muốn là một cuộc sống tự do, không bị bất cứ thứ gì trói buộc. Mà cuộc sống như vậy, hoàn cảnh như Bùi gia là hoàn toàn không thể cho hắn, mà tâm của hắn cũng chưa từng muốn ở lại Bùi gia, cho nên ngay từ đầu, hắn đã phản đối việc hôn nhân cha chỉ định.
Hắn sao có thể không biết tâm tư của phụ thân chứ?
Chỉ là hắn thật sự không muốn bị Bùi gia to lớn này trói buộc mà thôi.
Bản thân phụ thân đã vất vả nửa đời, cơ hồ hao hết toàn bộ trí tuệ, tâm lực cùng cẩn trọng cho Bùi gia, hai mươi năm vẫn như vậy, nhưng thế thì sao?
Sản nghiệp Bùi gia càng lớn cũng chỉ khiến bọn người ghen tị đỏ mắt càng nhiều, khiến bản thân phụ thân càng ngày càng mệt mỏi mà thôi. Không lẽ còn có tác dụng gì khác sao?
Tiền trong nhà đã rất nhiều, hơn nữa cũng chẳng làm gì!
Hắn không biết vì sao phụ thân vẫn không hiểu được đạo lý này, còn vất vả ngày đêm vì Bùi gia như vậy. Lấy trí tuệ của phụ thân hắn, cho dù Bùi gia năm đó hoàn toàn sụp đổ, Bùi Dạ Tập hắn tin tưởng phụ thân tuyệt đối vẫn có thể xông pha một lĩnh vực khác mà chiếm một khoảng trời.
Nhưng ngay vừa rồi, trong lúc vô ý đứng ngoài của phòng với phụ thân nghe được lời Giang Mộ Yên nói với Bùi Phong, Bùi Dạ Tập đột nhiên cảm thấy khúc mắc trong lòng bao nhiêu năm qua hắn không tài nào hiểu được, tựa hồ sau những lời nói đó đã được mở ra.
Từ trước đến giờ hắn vẫn chán ghét vì nhà mình là thương nhân, chán ghét những người ngoài kia rõ ràng là nhờ phụ thân hắn vất vả mới có được cuộc sống yên bình nhưng quay lưng lại khinh thường bọn họ là thương nhân. Cho nên hắn vẫn một lòng muốn thoát khỏi cái nhà này, thoát khỏi vận mệnh bị người khinh thường. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ theo một phương diện khác, chính là dựa vào cái gì mà người ta lại coi thường thương nhân bọn hắn?
Mà hiện tại nghe lời Giang Mộ Yên nói, hắn mới ý thức được rằng thật ra bất luận kẻ nào cũng không có tư cách xem thường cùng miệt thị thương nhân bọn họ. Mà cho dù mọi người có miệt thị đi nữa, quan trọng là chính bản thân bọn họ không thể có cùng tư tưởng với những người kia mà cảm thấy mình theo thương chính là kém hơn người ta một bậc.
Tất cả những người cảm thấy xấu hổ vì xuất thân của mình, bao gồm cả hắn và Bùi Phong, kỳ thật bọn họ mới chính là những kẻ đầu tiên phủ định giá trị con người mình.
Một kẻ ngay cả giá trị của mình cũng không công nhận mà lại muốn đòi hỏi gì ánh mắt đồng ý của người khác?
Vậy không phải rất buồn cười sao?
Theo như lời Giang Mộ Yên chính là, bản thân ngươi cũng không tôn trọng mình mà còn trông mong người ta tôn trọng sao?
Bùi Dạ Tập lúc này giống như người ngủ mê bị tạt một gáo nước lạnh, nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
(R: *chém*).
Thật sự cũng chỉ là một quan niệm mà thôi, nhưng đó chính là cách giải quyết mọi vấn đề. Chỉ đổi một quan niệm, kết quả đã hoàn toàn khác hẳn.
Hắn hiện tại thật sự đã hiểu được cái gọi là ‘Sai một li, đi một dặm’. Nếu nghe được những lời này sớm ba năm, hắn bây giờ có phải đã không làm ra nhiều chuyện vô sỉ đến vậy?
Sau lưng Bùi Dạ Tập, ngay trong khí hậu sáng sớm ấm áp, đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Cha, người kia, nàng, nàng là Giang Mộ Yên sao?”
Nghe được vấn đề của hắn, Bùi Vũ Khâm trầm ngâm một chút, tựa như đang tự hỏi xem nên trả lời như thế nào. Nàng đương nhiên là Giang Mộ Yên, nhưng là một Giang Mộ Yên không bình thường sau khi bị kích thích quá lớn.
Nhưng nếu sự ‘không bình thường’ đó có nghĩa là từ này về sau nàng sẽ thỉnh thoảng nói ra những lời phấn khích như vậy, Bùi Vũ Khâm rất muốn nói, hắn thật sự hy vọng Giang Mộ Yên ‘không bình thường’ này vĩnh viễn cũng đừng ‘bình thường’ lại!
Bùi Dạ Tập chấn kinh rồi, hắn cơ hồ là nửa tỉnh nửa mê mà theo Bùi Vũ Khâm ra khỏi Yên Vân lâu.
Nếu không phải chính tai nghe được những lời này xuất phát từ miệng Giang Mộ Yên, hắn cũng không dám tin tưởng người đó chính là nữ tử thanh ngạo đã làm vị hôn thê của hắn ba năm qua.
Rõ ràng nàng xuất thân nhà quan lại cao quý, hơn nữa còn là thiên kim danh môn hàng đầu, nhưng lại có thể nói ra lời như vậy. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều là đứng ở Bùi gia, ở lập trường thương nhân mà nói.
Đúng vậy, vì sao thương nhân phải kém một bậc chứ? Vấn đề này hắn vẫn luôn tự hỏi bao nhiêu năm qua. Rõ ràng bọn họ mới là người tạo ra nhiều tài phú nhất, là bộ phận nộp thuế nhiều nhất.
Nhưng bất luận là hoàng gia hay dân chúng cũng đều khinh bỉ kinh thương.
Bùi Vũ Khâm cha hắn tung hoành bễ nghễ trên thương giới, tuổi còn trẻ mà đã vang danh khắp chốn, làm khiếp sợ tứ quốc, trở thành phần tử đứng đầu nổi tiếng nhất trong giới thương nhân. Nhưng như vậy thì lại thế nào?
Nói tới nói lui, trong mắt mọi người, Bùi gia bọn họ đến tột cùng cũng chỉ là thương nhân mà thôi, cho dù trên đầu mang danh hoàng thương nhưng cũng không cao quý hơn bao nhiêu.
Không những vậy, đôi khi còn phải phụ thuộc vào người khác, bị người ta xem nhẹ cùng vũ nhục. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mấy năm qua Bùi Dạ Tập không hề hứng thú với kinh thương.
Bởi vì hắn biết rõ mình không có khả năng thiên phú như phụ thân, trên con đường kinh thương, cho dù cố gắng đến thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không vượt qua được phụ thân.
Nhưng ngay cả phụ thân cũng không thể thay đổi suy nghĩ trọng nông khinh thương trong đầu thế nhân, hắn làm sao có thể vọng tưởng muốn được mọi người tôn trọng đây?
Mà hắn cũng chán ghét những dối trá, giả tạo chốn quan trường, cho nên cũng không muốn đọc sách đi khảo công danh. Dù sao xuất thân là thương nhân mà muốn đi thi thố vốn đã khó khăn hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Hơn nữa tài phú của Bùi gia hắn cũng đã đủ cho mấy đời của hắn cơm áo không lo, hắn cần gì phải đi hèn mọn cầu xin người ta để thi cái gọi là công danh?
Cuộc sống Bùi Dạ Tập hắn muốn là một cuộc sống tự do, không bị bất cứ thứ gì trói buộc. Mà cuộc sống như vậy, hoàn cảnh như Bùi gia là hoàn toàn không thể cho hắn, mà tâm của hắn cũng chưa từng muốn ở lại Bùi gia, cho nên ngay từ đầu, hắn đã phản đối việc hôn nhân cha chỉ định.
Hắn sao có thể không biết tâm tư của phụ thân chứ?
Chỉ là hắn thật sự không muốn bị Bùi gia to lớn này trói buộc mà thôi.
Bản thân phụ thân đã vất vả nửa đời, cơ hồ hao hết toàn bộ trí tuệ, tâm lực cùng cẩn trọng cho Bùi gia, hai mươi năm vẫn như vậy, nhưng thế thì sao?
Sản nghiệp Bùi gia càng lớn cũng chỉ khiến bọn người ghen tị đỏ mắt càng nhiều, khiến bản thân phụ thân càng ngày càng mệt mỏi mà thôi. Không lẽ còn có tác dụng gì khác sao?
Tiền trong nhà đã rất nhiều, hơn nữa cũng chẳng làm gì!
Hắn không biết vì sao phụ thân vẫn không hiểu được đạo lý này, còn vất vả ngày đêm vì Bùi gia như vậy. Lấy trí tuệ của phụ thân hắn, cho dù Bùi gia năm đó hoàn toàn sụp đổ, Bùi Dạ Tập hắn tin tưởng phụ thân tuyệt đối vẫn có thể xông pha một lĩnh vực khác mà chiếm một khoảng trời.
Nhưng ngay vừa rồi, trong lúc vô ý đứng ngoài của phòng với phụ thân nghe được lời Giang Mộ Yên nói với Bùi Phong, Bùi Dạ Tập đột nhiên cảm thấy khúc mắc trong lòng bao nhiêu năm qua hắn không tài nào hiểu được, tựa hồ sau những lời nói đó đã được mở ra.
Từ trước đến giờ hắn vẫn chán ghét vì nhà mình là thương nhân, chán ghét những người ngoài kia rõ ràng là nhờ phụ thân hắn vất vả mới có được cuộc sống yên bình nhưng quay lưng lại khinh thường bọn họ là thương nhân. Cho nên hắn vẫn một lòng muốn thoát khỏi cái nhà này, thoát khỏi vận mệnh bị người khinh thường. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ theo một phương diện khác, chính là dựa vào cái gì mà người ta lại coi thường thương nhân bọn hắn?
Mà hiện tại nghe lời Giang Mộ Yên nói, hắn mới ý thức được rằng thật ra bất luận kẻ nào cũng không có tư cách xem thường cùng miệt thị thương nhân bọn họ. Mà cho dù mọi người có miệt thị đi nữa, quan trọng là chính bản thân bọn họ không thể có cùng tư tưởng với những người kia mà cảm thấy mình theo thương chính là kém hơn người ta một bậc.
Tất cả những người cảm thấy xấu hổ vì xuất thân của mình, bao gồm cả hắn và Bùi Phong, kỳ thật bọn họ mới chính là những kẻ đầu tiên phủ định giá trị con người mình.
Một kẻ ngay cả giá trị của mình cũng không công nhận mà lại muốn đòi hỏi gì ánh mắt đồng ý của người khác?
Vậy không phải rất buồn cười sao?
Theo như lời Giang Mộ Yên chính là, bản thân ngươi cũng không tôn trọng mình mà còn trông mong người ta tôn trọng sao?
Bùi Dạ Tập lúc này giống như người ngủ mê bị tạt một gáo nước lạnh, nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
(R: *chém*).
Thật sự cũng chỉ là một quan niệm mà thôi, nhưng đó chính là cách giải quyết mọi vấn đề. Chỉ đổi một quan niệm, kết quả đã hoàn toàn khác hẳn.
Hắn hiện tại thật sự đã hiểu được cái gọi là ‘Sai một li, đi một dặm’. Nếu nghe được những lời này sớm ba năm, hắn bây giờ có phải đã không làm ra nhiều chuyện vô sỉ đến vậy?
Sau lưng Bùi Dạ Tập, ngay trong khí hậu sáng sớm ấm áp, đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Cha, người kia, nàng, nàng là Giang Mộ Yên sao?”
Nghe được vấn đề của hắn, Bùi Vũ Khâm trầm ngâm một chút, tựa như đang tự hỏi xem nên trả lời như thế nào. Nàng đương nhiên là Giang Mộ Yên, nhưng là một Giang Mộ Yên không bình thường sau khi bị kích thích quá lớn.
Nhưng nếu sự ‘không bình thường’ đó có nghĩa là từ này về sau nàng sẽ thỉnh thoảng nói ra những lời phấn khích như vậy, Bùi Vũ Khâm rất muốn nói, hắn thật sự hy vọng Giang Mộ Yên ‘không bình thường’ này vĩnh viễn cũng đừng ‘bình thường’ lại!