Huyết Ảnh Ma Tôn

Chương 21: Thiếu lâm dâm tăng

Trong tòa đại điện, không một ai có thể tưởng tượng được sự kiêu sa, lộng lẫy, có thể ví như một kỹ viện bậc nhất kinh thành.

 

Và nếu lọt vào tòa nhà kỹ viện ở đây chắc chỉ còn mỗi một việc là trố mắt ra mà nhìn.

 

Vị trụ trì Trí Minh với khuôn mặt đạo cốt hôm nào giờ đã hóa thân thành một kẻ khác.

 

Tăng bào vắt vẻo trên thành tràng kỷ, mình trần trùng trục, độc mỗi một tấm nội y xốc xếch, miệng sặc mùi rượu.

 

Chung quanh Trí Minh hòa thượng là hai ả kỹ nữ, mặt dồi phấn hương lòe loẹt. Trí Minh hòa thượng hai tay ôm hai nàng kỹ nữ, miệng thì mê nhê:

 

- Ậy ... Ta đang lạc vào cõi niết bàn đây.

 

Trí Minh ngửa đầu ra sau, bật cười hề hề. Chiếc miệng bành ra trông chẳng khác nào con cá ngão. Y thích thú hơn khi hai ả kỹ nữ nép đầu vào vùng ngực phẳng lỳ trắng hếu khiến Trí Minh bật ra tràng cười sằng sặc, phun luôn bọt nước miếng vào tóc của hai ả.

 

Trí Minh hừ một tiếng, choàng tay qua cổ bế xốc một lúc hai ả kỹ nữ:

 

- Hề ... Hề ... Hai vị cô nương thấy hòa thượng trụ trì ta có mạnh mẽ không?

 

Hai ả kỹ nữ dụi bốn cánh môi phớt nhẹ qua ngực Trí Minh.

 

Gã giật nẩy người. Hai ả kia liền cười khúc khích.

 

Một ả vuốt ve lồng ngực của Trí Minh, lên tiếng thỏ thẻ:

 

- Chàng đẹp trai lắm. Hôm nay em mới biết lang quân của thiếp là hòa thượng.

 

Trí Minh gật gù, hôn phớt qua má ả:

 

- Nàng nói rất hợp ý ta đó.

 

Ả ngồi bên nói:

 

- Em có hợp với chàng không?

 

Trí Minh gật gù:

 

- Cũng rất vừa nhãn ta.

 

Ả kỹ nữ với tay lấy bầu rượu, trút xối xả lên người Trí Minh.

 

Trí Minh nheo mày, rồi ngửa đầu cười ha hả.

 

Trí Minh sau tràng cười hỉ hả đó, đã mất hẳn đạo cốt của một hòa thượng.

 

Trí Minh đẩy hai ả kỹ nữ ra xa một chút, ngắm nhìn rồi nói:

 

- Ta muốn chiêm ngưỡng hai nàng. Hai nàng biết vì sao ta thỉnh hai nàng về đây không?

 

Thị nữ đứng bên phải Trí Minh sà xuống lòng gã nói:

 

- Lúc ở kỹ viện, thiếp đâu biết chàng là hòa thượng.

 

- Chẳng lẽ ta lại để cái đầu trọc cho mọi người thấy sao? Nếu họ biết thì chẳng còn ra thể thống gì cả.

 

Trí Minh với tay kéo nàng bên trái vào sát mình nói:

 

- Bây giờ các nàng biết rồi thì phải phục vụ ta tận tình nhé.

 

- Chúng em rất sẵn sàng.

 

Trí Minh chỉ túi lụa đỏ đặt trên bàn:

 

- Trong túi lụa kia có năm mươi nén vàng ròng, nếu hai nàng làm ta vừa ý, thì sẽ có đặng những nén vàng đó.

 

Hai ả kỹ nữ chớp mắt liên tục. Hai cặp mắt đó như những loài dã thú thèm khát và đang thấy được con mồi ngon trước mắt mình.

 

Trí Minh cười hề hề nói tiếp:

 

- Trong kỹ viện ta thấy hai nàng múa rất đẹp, bây giờ quả thật ta muốn thưởng thức lại những điệu múa nghê thường đó.

 

Hai ả kỹ nữ nhìn nhau, rồi cùng một lượt mời Trí Minh bước ra khoảng trống.

 

Trí Minh phấn khích với tay cầm bầu rượu tu ồng ộc, trong lúc hai ả kỹ nữ bắt đầu những động tác uống rượu. Thấy hai ả múa, ánh mắt Trí Minh sáng ngời tà dục. Đối với gã thì hai ả kia đang múa, nhưng nếu một ai khác chứng kiến thì không thể cho đó là khúc nghê thường.

 

Thật ra hai ả kỹ nữ chỉ biết làm mỗi một động tác là lắc lư thân mình qua lại, và cứ mỗi lần uốn éo thì xiêm y của họ theo đó rớt dần xuống đất.

 

Cả ba cùng cười cợt rồi lăn quay ra đất bỡn cợt nhau. Hai ả kỹ nữ giờ thì chẳng coi dưới mắt mình là vị cao tăng chức sắc, mà Trí Minh chỉ là khách làng chơi biết thụ hưởng khoái lạc trên đời.

 

Trí Minh cười khùng khục, bò quanh khoảng trống.

 

Trí Minh đang nhắm híp hai mắt vừa bò vừa cười, lúc mở mắt chợt nhận ra ngay dưới mắt mình có vầng hồng quang phảng phất.

 

Trí Minh lắc đầu, y ngỡ rằng rượu đã làm mắt hắn hoa mà tưởng tượng, nhưng sự thật vẫn là sự thật sau những cái xua đuổi sự tưởng tượng của gã.

 

Trí Minh ngẩng mặt nhìn lên. Y há hốc miệng lẩm nhẩm:

 

- Huyết Ảnh Ma Tôn.

 

Cùng với câu nói hoảng hốt, kinh khiếp đó, Trí Minh bật đứng dậy, hất luôn ả kỹ nữ đang ngồi trên lưng té ngửa ra đất.

 

Trí Minh lùi luôn ba bộ. Cơn say chếnh choáng, cùng những cảm giác khoái lạc tan biến như bong bóng. Trí Minh lấp lửng nói:

 

- Lão ma ...

 

Trí Minh quay lại, mới biết hai ả kỹ nữ đã bất tỉnh từ lúc nào rồi. Có lẽ hai ả vừa nhác thấy bóng Huyết Quỷ xuất hiện thì hồn phi phách lạc trong sự hãi hùng.

 

Trí Minh lắp bắp nói:

 

- Huyết Ảnh Ma Tôn ... Lão ... Lão vào đây bằng cách nào?

 

Cặp hung nhãn đỏ rực của Trường Phong chiếu vào tam tinh Trí Minh lạnh lùng nói:

 

- Lão phu vào đây từ cửa địa ngục.

 

Trí Minh chớp mắt một cái, đảo thân pháp lắc người về phía tấm tăng y. Hắn nhanh bao nhiêu nhưng so với Quỷ Cước pháp bộ của Trường Phong càng chậm bấy nhiêu. Khi tay Trí Minh vừa chạm vào tăng y thì tấm tăng y đã bị Trường Phong tước rồi.

 

Đồng thời bóng huyết thủ chập chờn trước mặt Trí Minh. Thấy huyết thủ, Trí Minh vội nhảy lùi về sau luôn ba bộ.

 

Trường Phong cười khẩy một tiếng rồi nói:

 

- Ngươi không xứng đáng vận tấm tăng bào của Phật gia.

 

Trí Minh ngượng chín cả mặt, quá ngượng gã buông một câu ta thán:

 

- Huyết Ảnh lão ma ... Chẳng lẽ ngươi lại để cho bần tăng trần trùng trục như vậy sao?

 

- Đó chẳng là ý muốn của ngươi sao?

 

- Ta ... Ta ... Không muốn.

 

- Chính ngươi tự cởi bộ tăng bào của mình kia mà.

 

Trí Minh nghe Trường Phong nói, càng thẹn mặt hơn.

 

- Ơ ... Ơ ...

 

- Thiếu Lâm sẽ chẳng có chỗ đứng khi có hạng người như ngươi.

 

Trí Minh càng thẹn thùng hơn. Lão quá thẹn nên nói càng:

 

- Chuyện của ta, là chuyện của ta, không cần gì đến lão ma. Lão hãy cút đi.

 

Trường Phong ngửa mặt cười sằng sặc:

 

- Ngươi có thể đuổi ta đi được à?

 

Giọng chàng lạnh như băng giá, khiến da thịt Trí Minh nổi đầy gai ốc.

 

Trường Phong nói tiếp:

 

- Ngươi có được bao nhiêu cái mạng để đòi đuổi ta. Nếu hôm nay Huyết Ảnh Ma Tôn Âu Trường Phong này không tống khứ ngươi xuống địa ngục, ta nguyện chặt cái đầu mình.

 

- Huyết Ảnh ... Lão bức ép ta quá.

 

Trí Minh vừa quát vừa vung hai tay, vận mười hai thành tu vi hỏa hầu tống thẳng vào thân ảnh Trường Phong một đạo La Hán quyền phong.

 

Đứng trước tình huống bắt buộc phải động thủ để bảo tồn sinh mạng, Trí Minh không còn cách nào khác hơn phải đánh liều, dù thừa biết mình không phải là đối thủ của Huyết Ảnh Ma Tôn.

 

Quyền phong rít gió chạm thẳng vào bóng huyết thủ đỏ rực.

 

Ầm ...

 

Trí Minh lùi luôn hai bộ, người chao đảo như cây sậy lọt vào đúng tâm cơn lốc xoáy.

 

Đầu gã lắc lư qua lại, sắc diện chuyển hóa qua màu tím bầm, rồi tái mét.

 

Trường Phong gầm lên một tiếng, thân chàng phi lên cao rồi bổ thẳng xuống ngọn Huyết Ảnh chưởng với tám thành lực đạo.

 

Trí Minh nghiến răng, dựng đứng song thủ tống ngược trở lên một đạo phong quyền đỡ thẳng lần nữa.

 

Ầm ...

 

- Rắc ...

 

Sau tiếng nổ trời long đất lở, xương sống Trí Minh như chuối non bị đốn ngang, gãy gục về phía trước.

 

Đỡ thẳng một ngọn Huyết Ảnh chưởng của Trường Phong, Trí Minh vừa rồi có cảm tưởng cả ngọn Thái Sơn từ trên cao ập xuống với sức nặng thiên cân.

 

Gã rú một tiếng thảm, ngã sấp mặt xuống sàn gạch, miệng phun ra một vòi máu đỏ ối.

 

Trí Minh dẫy dụa như con cá mắc cạn, dẫy đành đạch.

 

Trường Phong nhìn Trí Minh, rồi từ từ giơ song thủ lên cao. Bàn tay của chàng đỏ ối trông thật là ghê rợn, giọng lạnh lùng như phán quan xử án:

 

- Ngươi chết cũng đáng lắm rồi.

 

Cánh cửa gỗ bất ngờ bật tung ra, từ bên ngoài Không Không Huyền tăng và Pháp Lạc đồng phi thân vào. Pháp Lạc quát lớn:

 

- Huyết Ảnh lão ma dừng tay.

 

Nghe tiếng Pháp Lạc, Trường Phong thâu hồi chưởng lực. Chàng dời mắt chiếu vào Không Không Huyền tăng rồi chuyển qua Pháp Lạc nói:

 

- Các hạ đến thật đúng lúc.

 

Pháp Lạc buông một lời lạnh nhạt:

 

- A di đà Phật ... Nếu ta không đến đúng lúc thì lão ma đã gây thêm nghiệp chướng cho Thiếu Lâm.

 

Trí Minh thấy Pháp Lạc xuất hiện, dẫn theo một lão tăng gầy guộc nhỏ người vừa lo, vừa mừng. Lão lo sợ vì những người kia biết được sự đồi bại của mình, còn mừng là hy vọng Pháp Lạc và lão tăng sẽ là cứu tinh của y.

 

Trí Minh ngẩn mặt, nước mắt chảy xuống ròng ròng, miệng mếu máo:

 

- Pháp Lạc sư đệ hãy cứu ta.

 

Không Không Huyền tăng nhìn Trí Minh.

 

Trí Minh nói bằng giọng khẩn khoản:

 

- Pháp Lạc ... Ta phát hiện ra lão ma đột nhập vào, gây cảnh ô uế, nên mới bị lão ...

 

Pháp Lạc chiếu ánh mắt vào Trường Phong quát:

 

- Huyết Ảnh Ma Tôn.

 

Trường Phong không để cho Pháp Lạc nói hết, liền giải tỏa thần công hoàng nguyên pháp thể, đồng thời cướp lời Pháp Lạc nói:

 

- Nếu ta không vì Thiếu Lâm khai tử tên dâm tăng này, thì rồi đây Thiếu Lâm sẽ như thế nào chắc các hạ thừa biết ...

 

Chàng vừa nói vừa vươn tay nhanh như cắt đã thộp vào gáy hai kỹ nữ:

 

- Ai là kẻ tạo cảnh ô uế thì các vị cứ hỏi hai ả kỹ nữ này.

 

Không Không Huyền tăng chớp mắt liên tục, lão tăng dấn bước đến bên Trường Phong nói:

 

- Lão tăng nhìn cục trường có thể đoán được sự tình. Thiếu Lâm thật là oan nghiệt ...

 

Thật là oan nghiệt ... A di đà Phật.

 

Không Không Huyền tăng nhìn xuống Trí Minh:

 

- Tại sao ngươi lại hành động như vậy ... A di đà Phật.

 

Trường Phong thả hai ả kỹ nữ xuống đất nói:

 

- Đại sư. Trí Minh chẳng đáng sống trong Thiếu Lâm nữa. Tại hạ giao y lại cho đại sư định đoạt.

 

Pháp Lạc tiến đến bên Không Không Huyền tăng thốt:

 

- Sư phụ ...

 

Không Không Huyền tăng thở ra:

 

- Ngươi còn hỏi gì nữa. Nếu việc này lan truyền ra ngoài giang hồ, thì Thiếu Lâm chẳng còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.

 

Không Không Huyền tăng chỉ tay vào mặt Trí Minh quát lớn:

 

- Dâm tăng ... Ngươi ...

 

Không Không Huyền tăng bặm môi, quay lại Pháp Lạc:

 

- Ta không muốn dơ tay với gã dâm tăng này, ngươi hãy giúp cho y.

 

- Sư phụ ...

 

Không Không Huyền tăng lắc đầu:

 

- Giới đạo đã bị hủy hoại, còn đâu chốn thâm nghiêm. Hãy ra tay đi.

 

- Tuân lệnh sư phụ.

 

Pháp Lạc chắp hai tay, miệng niệm Phật hiệu:

 

- A di đà Phật ...

 

Sau tiếng niệm Phật hiệu đó, Pháp Lạc giương ngón tay trỏ điểm thẳng xuống huyệt Linh Đài của Trí Minh. Một đạo chỉ Kim Cang thọc xuyên qua gáy gã dâm tăng.

 

Trí Minh chưa kịp thốt một lời van xin tha mạng, miệng vừa hé mở thì đầu đã dựng ngược, hồn lìa khỏi xác bởi đạo chỉ Kim Cang của Pháp Lạc.

 

Trường Phong nhìn Không Không Huyền tăng nói:

 

- Việc của Thiếu Lâm đến đây xem như tại hạ chẳng còn dính gì nữa cả. Tại hạ xin kiếu từ.

 

Chàng dợm bước thì Pháp Lạc đã lạng người chắn ngang nói:

 

- Thí chủ chưa đi được.

 

- Không có việc gì ở đây, tại hạ trở lại làm gì?

 

- Ta nghĩ các hạ chưa đi được. Ít ra các hạ cũng lý giải vì sao lại hạ thủ Viên Chân sư huynh.

 

Trường Phong chớp mắt nói:

 

- Trường Phong không phải là kẻ hạ thủ Viên Chân hòa thượng. Người giết Viên Chân chính là kẻ vừa bị tiểu hòa thượng lấy mạng đó.

 

Pháp Lạc nheo mày:

 

- Sao? Trí Minh chính là người hạ thủ Viên Chân?

 

- Không sai.

 

- Lấy gì chứng tỏ lời của các hạ?

 

- Nhân chứng chính là lối sống của Trí Minh và tòa cung trang này. Nhân chứng sống hiện đang ở tại căn nhà đá dùng làm nơi tra tấn, hắn chính là Trí Tựu hòa thượng. Nếu các vị còn thắc mắc thì hãy đến đó hỏi y. Tại hạ có việc cần phải làm, không thể nấn ná lại đây được.

 

Pháp Lạc ngẩn người. Y hết nhìn Trường Phong lại liếc qua Không Không Huyền tăng chờ ý kiến.

 

Không Không Huyền tăng thở dài.

 

Trường Phong thản nhiên nói:

 

- Tại hạ kiếu từ. Hy vọng một ngày nào đó, Trường Phong này quay lại đây thấy Thiếu Lâm phát dương quang đại, xứng đáng là vì sao bắc đẩu trong bầu trời Trung Nguyên.

 

Chàng vừa thả bước đi thì nghe sau lưng có áp lực kỳ lạ ập tới.

 

Nhanh như cắt, Trường Phong điểm mũi giày lạng tránh với bộ pháp Quỷ Ảnh. Ngọn chỉ Kim Cang lướt qua bả vai chàng đục luôn một lỗ thủng trên vách đá.

 

Trường Phong quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Pháp Lạc hỏi:

 

- Hòa thượng tính giết tại hạ?

 

Pháp Lạc ửng mặt:

 

- Ngươi biết nhiều quá ... Thiếu Lâm sẽ không còn chỗ đứng trong giang hồ nếu ...

 

Trường Phong mỉm cười:

 

- Trước đây, Âu Trường Phong này nhận thấy tiểu hòa thượng có cái tên không tà, nhưng bây giờ thất vọng quá.

 

Không Không Huyền tăng từ từ quay lại đối mặt Trường Phong:

 

- Thiếu Lâm còn có thể thấy được thiên hạ hay không đều do thiếu hiệp. Bần tăng mong người miễn xá.

 

- Tại hạ hiểu tâm trạng của đại sư, nhưng tựu trung sự việc hôm nay đều do Trí Minh gây ra. Trường Phong này hứa sẽ không để lộ ra bên ngoài.

 

- Thiếu hiệp thật là quảng đại. Lão tăng kính thiếu hiệp một lạy.

 

- Đại sư ... Xin người đừng làm như vậy.

 

Trường Phong vừa nói vừa trổ bộ pháp Quỷ Ảnh băng mình ra ngoài cửa tòa cung trang. Ra đến cửa chàng nghe Không Không Huyền tăng nghiêm giọng ra lệnh:

 

- Pháp Lạc ... Hãy chuẩn bị tiêu hủy trang viện này.

 

Trường Phong nghĩ thầm:

 

“Ít ra Thiếu Lâm còn may mắn sống sót lại một lão tăng như vị lão tăng này”.

 

Rời Thiếu Lâm tự, Trường Phong muốn gặp lại Khả Ngọc. Tất nhiên, chàng không tin Khả Ngọc là Bạch Liên thánh cô. Chàng cứ tự hỏi mãi, nếu Ngọc muội là Bạch Liên thánh cô thì sao nàng lại lo lắng cho mình.

 

Sương giăng giăng, có hạt đọng trên những tàng lá tùng khiến Trường Phong liên tưởng đến nước mắt của Khả Ngọc đã tràn lấp khung cảnh cô tịch này.

 

Nỗi buồn tràn ngập, chàng dấn bước đến bên dòng suối để quay về với hoài niệm hôm nào. Nhìn bóng mình dưới suối, chàng nói khẽ:

 

- Trường Phong ơi ... Số phận của ngươi rồi sẽ về đâu?

 

- Đại ca ...

 

Nghe tiếng Khả Ngọc, Trường Phong quay phắt lại. Nàng đang đứng cạnh bên chàng, với dung mạo tiều tụy. Nhìn dung nhan của Khả Ngọc, bao nhiêu ý niệm nghi vấn trong đầu Trường Phong tan biến.

 

Trường Phong thoáng ngời ánh mắt:

 

- Ngọc muội ...

 

Khả Ngọc nhìn chàng từ đầu đến chân:

 

- Đại ca.

 

Khả Ngọc và Trường Phong ôm choàng lấy thau. Nước mắt của nàng theo đó rơi vầy xuống vai áo thư sinh của chàng:

 

- Muội đã chờ đại ca ở đây, và muội nghĩ thế nào muội cũng gặp được đại ca.

 

Trường Phong đẩy nàng ra một chút rồi hỏi:

 

- Ngọc muội ... Đã có chuyện gì xảy ra?

 

Khả Ngọc thở dài một tiếng.

 

Trường Phong liền hỏi:

 

- Sao Ngọc muội lại ủ dột như vậy?

 

Khả Ngọc ngước lên nhìn sâu vào ánh mắt chàng. Nàng kéo Trường Phong đi về hướng hàng tùng gần đó, giọng đầy âu yếm:

 

- Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm giữa Ngọc muội và đại ca.

 

- Huynh về chốn này cũng muốn tìm Ngọc muội trong hoài niệm.

 

- Có lẽ là lần hội ngộ sau cùng giữa muội và đại ca.

 

Trường Phong cau mày:

 

- Ngọc muội ... Sao muội lại nói như vậy?

 

Nàng dừng bước bên một cây tùng. Khả Ngọc chỉ vào thân cây tùng nói:

 

- Muội muốn nói với đại ca một sự thật.

 

Trường Phong hồi hộp. Chàng nắm tay Khả Ngọc:

 

- Phải Ngọc muội muốn nói mình chính là ...

 

Khả Ngọc bặm môi, một thoáng suy nghĩ dứt khoát, mới hỏi:

 

- Đại ca hãy nhìn vào thân cây tùng đi.

 

Theo hướng chỉ tay của nàng, Trường Phong nhìn thấy hàng chữ trên thân cây tùng.

 

Chàng giật mình khi thấy trên thân cây tùng là đóa Hồng Liên thiếu một nhánh.

 

Trường Phong lẩm nhẩm:

 

- Hồng Liên!

 

Chàng quay phắt lại đối mặt với nàng:

 

- Ngọc muội chính là Bạch Liên thánh cô.

 

- Trên giang hồ ngoài Bạch Liên thánh cô ra, đâu ai có được Hồng Liên.

 

- Thì ra bấy lâu nay, ta đã bị Ngọc muội lợi dụng.

 

Khả Ngọc cúi gầm mặt xuống:

 

- Trước đây ... Muội lợi dụng huynh, nhưng ...

 

Trường Phong hừ một tiếng:

 

- Khả Ngọc ... Nàng cần Hồng Liên ...

 

- Đại ca hãy tha thứ cho muội.

 

Trường Phong rút nhánh Hồng Liên trong thắt lưng mình:

 

- Đây là nhánh Hồng Liên sau cùng. Thế là Hồng Liên đã hợp nhất theo như mong muốn của nàng.

 

Trường Phong thở hồng hộc. Nỗi đau khi chứng thực Khả Ngọc chính là Bạch Liên thánh cô khiến tâm thần chàng xáo trộn dữ dội, chàng nói như không phải giọng của mình:

 

- Cái nàng muốn đã có rồi. Chúng ta không còn gì để gặp nhau nữa.

 

Trường Phong giũ tay áo một cái, nhánh Hồng Liên bay là đà rồi găm vào đóa Hồng Liên dính trên cây tùng. Chàng cười khẩy với giọng ai oán:

 

- Ta không muốn ai gạt mình, nhưng không ngờ người gạt ta lại chính là nàng.

 

Khả Ngọc nhìn Trường Phong lắc đầu:

 

- Ngọc muội không muốn như vậy đâu. Thật mà.

 

- Hừ. Nàng không muốn.

 

Chàng ngửa mặt cười thê lương.

 

Khả Ngọc nắm tay Trường Phong nói:

 

- Đại ca ... Hãy bình tĩnh đi ... Muội sẽ cùng với đại ca rời bỏ giang hồ. Chúng ta sẽ đi thật xa. Muội đã hiểu được tất cả rồi.

 

- Không ... Ta không tin nàng nữa, Khả Ngọc ...

 

Trường Phong dằn tay lại tiếp:

 

- Bạch Liên thánh cô ... Ta không muốn thấy mặt nàng.

 

Bỏ mặc Khả Ngọc với hai dòng lệ tuôn trào, Trường Phong lắc mình trổ thuật Quỷ cước lao đi.

 

Những lời của chàng như những tảng băng lạnh giá đè nặng lên trái tim nàng. Khả Ngọc đứng thất thần, im lặng đón nhận nỗi buồn nặng trĩu và cay đắng. Nàng tự hỏi, mình còn gì trên cõi trần này nữa chứ.

 

Bạch Liên thánh cô hôm nào, giờ như một chiếc lá lìa cành đang héo rũ. Nàng nhìn đóa Hồng Liên mà ngỡ nó chính là nguyên nhân đẩy nàng vào cõi đời hoang vu, lạnh lẽo, đầy những tiếng khóc ai oán.

 

Khả Ngọc bặm môi, mãi một lúc lâu mới thốt những lời lảm nhảm tự than trách mình và trách Trường Phong. Giọng của nàng vang lên thảm thiết:

 

- Âu đại ca ...

 

- Tỷ tỷ ...

 

Tiếng của Đình Phụng thốt sau lưng Khả Ngọc, nàng giật mình, từ từ quay lại.

 

- Đình Phụng sư muội ...

 

- Âu đại ca bỏ đi, tỷ tỷ đau lòng lắm phải không?

 

Khả Ngọc gật đầu:

 

- Đến bây giờ thì tỷ tỷ mới thấu hiểu nỗi đau của tình yêu. Phải chi tỷ tỷ đừng yêu.

 

Khả Ngọc ngắm Đình Phụng một lát rồi hỏi:

 

- Trước đây, sư muội cũng đã yêu Trường Phong?

 

Đình Phụng mỉm cười, rồi lắc đầu:

 

- Trước đây thì quả thật muội có để ý đến Trường Phong. Nhưng từ khi biết Bạch Liên thánh cô để mắt đến Trường Phong, thì muội chẳng còn chút tình cảm nào nữa.

 

- Tại sao vậy?

 

- Đình Phụng đâu xứng bằng tỷ tỷ. Huống gì họ Âu chỉ nghĩ đến tỷ tỷ thôi.

 

- Trường Phong biết tỷ tỷ là Bạch Liên thánh cô, nên chàng đã bỏ đi rồi.

 

- Muội biết.

 

- Muội đã chứng kiến từ lâu?

 

Đình Phụng gật đầu:

 

- Tỷ tỷ muốn muội đưa Trường Phong về cho tỷ tỷ không?

 

Khả Ngọc nhìn Đình Phụng mỉm cười. Nếu Khả Ngọc tinh ý một chút, tất sẽ tự vấn mình, sao Đình Phụng không biết võ công mà lại xuất hiện thật bất ngờ khiến nàng và Trường Phong không phát hiện. Điều đó thật là kỳ lạ.

 

Khả Ngọc chỉ mải nghĩ đến sự chia tay với người tình. Trái tim nàng còn quặn đau, sự minh mẫn đã trôi qua theo chiếc bóng Trường Phong.

 

Đình Phụng nhếch mép một cái. Khả Ngọc ngờ ngợ Đình Phụng đã biến đổi nên tính rút tay lại. Ý niệm của Khả Ngọc chậm hơn hành động của Đình Phụng.

 

Một cây châm vàng độ một gang tay, từ trong ống tay áo Đình Phụng thò ra rồi chích thẳng vào giữa lòng bàn tay Khả Ngọc.

 

- Ối ...

 

Nàng rụt tay lại thốt:

 

- Sư muội ...

 

Cặp mắt Đình Phụng long lên chiếu thẳng vào nhãn quang Khả Ngọc:

 

- Bạch Liên thánh cô ... Ngươi cứ nghĩ Đình Phụng này mãi mãi là sư muội của ngươi sao?

 

Khả Ngọc cau mày:

 

- Sư muội.

 

Đình Phụng giang thẳng tay tát vào má Khả Ngọc:

 

- Bốp.

 

Cái tát tai của nàng đủ sức hất mặt Khả Ngọc qua bên. Trên má Khả Ngọc hiện rõ năm dấu tay của Đình Phụng.

 

Khả Ngọc giận quá quát lên:

 

- Đình Phụng ... Ngươi dám ...

 

- Ta dám làm tất cả đấy. Bây giờ thì Bạch Liên thánh cô chẳng là gì cả.

 

Khả Ngọc uất ức liền vận chuyển khí công, nhưng lòng bàn tay rát bỏng, như bị phỏng, và bao nhiêu khí lực tu vi theo lỗ phỏng đỏ tuôn ra ngoài.

 

- Ngươi vừa ...

 

- Ta đã phóng độc châm vào kinh mạch của ngươi rồi. Nếu ngươi muốn sống thì đừng vận khí chuyển hóa nội lực, không nghe lời ta, thì tự ngươi tìm đến cái chết thảm mà thôi.

 

- Ta không ngờ sư muội lại ám toán ta. Giờ Khả Ngọc đã ở trong tay ngươi, ngươi tính làm gì?

 

- Ta có cách ...

 

Đình Phụng bước thẳng về phía gốc tùng gỡ lấy đóa Hồng Liên. Nàng quay lại đứng cạnh bên Khả Ngọc cười khẩy nói:

 

- Ta rất cảm ơn ngươi đã có công hợp nhất Hồng Liên.

 

Khả Ngọc cúi gằm mặt xuống nói:

 

- Đóa Hồng Liên này đã gây ra biết bao nhiêu đại họa đó. Hay nhất ... Nên hủy nó đi, nếu không chính ngươi tự chuốc họa vào thân.

 

Đình Phụng ngửa mặt cười ngạo mạn:

 

- Với ngươi Hồng Liên là đại họa, nhưng với Đình Phụng này thì khác.

 

Đột nhiên Đình Phụng cắp ngang hông Khả Ngọc phi thân đi.

 

Khả Ngọc vô cùng ngạc nhiên vì biết Đình Phụng cũng có võ công xuất thần nhập quỷ chẳng thua gì nàng. Thế mà bấy lâu nay Khả Ngọc hoàn toàn chẳng hề biết điều đó.

 

Đình Phụng cắp ngang Khả Ngọc và chỉ bốn lần chạm mũi hài xuống đất đã kè nàng ra ngoài tấm thạch bàn tràng kỷ giữa dòng suối.

 

Khả Ngọc cất tiếng nói:

 

- Ngươi đưa ta ra đây làm gì?

 

- Thả ngươi xuống thạch động.

 

Đình Phụng mở cửa đá trên thạch bàn. Nàng xốc Khả Ngọc chui tọt xuống hang.

 

- Ta càng không ngờ ngươi lại biết chỗ này.

 

- Ta biết tất cả ... Nhưng ngươi thì lại chẳng biết ta một chút gì. Bạch Liên thánh cô ...

 

Nếu trước đây ngươi sáng suốt một chút thì đã phát hiện được hành tung của ta rồi.

 

Đình Phụng đặt Khả Ngọc ngồi dưới đất. Khả Ngọc cất tiếng hỏi:

 

- Ngươi tính làm gì ta?

 

- Ta muốn ngươi mở mắt ra.

 

Đình Phụng điểm một loạt vào ba mươi sáu đại huyệt trên người Khả Ngọc. Nàng nâng hai tay Khả Ngọc đưa về phía trước, rồi rút châm vàng găm luôn vào giữa lòng bàn tay.

 

Đình Phụng ngồi đối mặt với Khả Ngọc. Nàng từ từ vận công, đỉnh đầu thoáng chốc có một luồng khí trắng, mỏng thẳng tắp bay lên. Bất thần Đình Phụng áp thẳng tay của mình vào đôi bàn tay Khả Ngọc.

 

Khả Ngọc giật mình:

 

- Ngươi ...

 

Nàng chưa kịp thốt hết câu, sắc diện đã đanh lại, mồ hôi thi nhau tuôn ướt đẫm hai bên thái dương. Khả Ngọc không thất kinh sao được khi biết Đình Phụng muốn thu nạp chân nguyên thuần âm của mình. Khi tay của Đình Phụng vừa áp sát vào tay Khả Ngọc, nàng đã nhận thấy một hấp lực cuồn cuộn tỏa ra hấp lấy chân lực của mình. Dù biết như vậy, nhưng Khả Ngọc không còn cách gì cản luồng chân nguyên thuần âm tuôn trào như thác đổ vào Đình Phụng.

 

Nàng ví mình như một cây đại thụ đang bị loài tầm gửi ngấu nghiến nhựa sống, và chẳng bao lâu nữa, nhựa trong cây sẽ cạn sạch, cây trở nên khô quắt, héo tàn.

 

Làn khí trắng mỏng tang trên đỉnh đầu Đình Phụng chuyển dần qua màu xanh lơ, tỏa lên thẳng tắp.

 

Một khắc trôi qua, làn da trắng mịn trên hai cánh tay Khả Ngọc nhăn lại, tóc từ màu đen nhánh, bóng mượt, chuyển thành màu bạc trắng, những đốt xương như muốn long ra từng khúc một.

 

Đình Phụng rụt hai tay lại.

 

Khả Ngọc té ngửa ra sàn đá.

 

Đình Phụng nhìn Khả Ngọc cười khẩy một tiếng nói:

 

- Bây giờ thì chẳng một ai nhận ra được giai nhân Khả Ngọc hôm nào. Kể cả Âu Trường Phong. Và ta nghĩ, ngươi cũng không đủ can đảm để Âu Trường Phong thấy mặt.

 

Hai hàng lệ trong ánh mắt ngầu đục, vô thần của Khả Ngọc tuôn ra xối xả.

 

Đình Phụng gật gù:

 

- Ngươi cứ ở lại trong hang đá này, để chôn kín cuộc đời mình.

 

Đẩy Khả Ngọc té ngửa ra đất, Đình Phụng buông luôn một câu lạnh nhạt:

 

- Ta sẽ chính là phiên bản của ngươi.

 

Nàng cười đắc chí, và kiêu hãnh, rồi lột luôn tấm mặt nạ da người.

 

oo Đình Phụng biến thành một người, nhan sắc chẳng thua kém Khả Ngọc trước đây là bao. Duy chỉ có đôi thu nhãn phảng phất nét dâm loạn cực độ, bởi nàng chính là Mộng Diệp Tuyền.

 

Nam Tà Ẩn Thiên Luân vò đầu bứt tai:

 

- Rõ ràng ta thấy có bóng người ở đây mà. Ta thấy hắn phi thân ra ngoài gò đá kia thì mất hút.

 

Bắc Thần Quân Cát Đỗ lắc đầu, khịt mũi một cái:

 

- Ai mà tin vào con mắt kèm nhèm của ngươi. Có những gã mù mới tin ngươi mà thôi.

 

- Ê ... lão Cát ... Ngươi đừng xem thường Ẩn mỗ này quá đấy nhé. Hay lão lại muốn cùng với ta đấu một trận ra trò nữa?

 

Cát Đỗ cười hì hì:

 

- Đấu thì đấu có sao đâu? Ta với ngươi đấu đến chết cũng chưa đã tay kia mà.

 

Nam Tà nheo mày:

 

- Nhưng đấu mãi không phân thắng bại ta chán lắm.

 

- Nếu ngươi chán thì ta cũng chán vậy. Phải chi bây giờ ngươi tự nhiên trúng gió độc lăn ra đất mà chết thì hay biết mấy.

 

- Miệng ngươi thối lắm. Thối không thể nào chịu nổi. Nếu Ẩn mỗ mà chết bởi độc phong, thì ngươi chắc cũng không thọ bởi độc thủy.

 

Nam Tà Ẩn Thiên Luân đứng bên bờ suối, đôi nhãn quang sáng ngời về phía thạch bàn nói:

 

- Ẩn mỗ nghĩ chiếc thạch bàn ngoài kia chắc có một bí mật gì đó.

 

Cát Đỗ nhún vai:

 

- Nếu như lão có ý tò mò nữa thì sao không phi thân ra ngoài đó quan sát. Biết đâu chẳng tìm được báu vật gì đó.

 

Nam Tà quay mặt lại, xì một tiếng, tỏ thái độ khinh nhờn Bắc Thần Quân:

 

- Lão Cát xúi ta nhọc sức ra thạch bàn à. Cát mỗ này không ngu đâu.

 

Nam Tà ngồi xổm dưới đất:

 

- Có sự lạ hay không, ta không cần nữa.

 

Lão vừa nói xong chợt thấy một bóng người như từ trong thạch bàn chui lên. Dáng ngọc thướt tha, thân ảnh uyển chuyển tướng như tiên nữ.

 

Ẩn Thiên Luân reo lên:

 

- Lão Cát ... Đúng là tiên nữ.

 

Cát Đỗ cũng đã thấy bóng nữ nhân, bật đứng lên:

 

- Đúng là ma ... Chỉ có ma mới chui ra từ đó mà thôi.

 

Ẩn Thiên Luân xịu mặt xuống nói:

 

- Ẩn mỗ nói tiên, ngươi lại cho là ma. Ta nói rượu, ngươi lại cho là nước. Thế mà tại sao ngươi lại kè kè đi cạnh ta mãi vậy?

 

- Ê ... Bộ ngươi không biết có Nam Tà phải có Bắc à?

 

Từ ngoài thạch bàn, nữ nhân phiêu diêu lướt trên mặt nước, và nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Nam Tà, Bắc Thần Quân.

 

Thấy dung nhan diễm lệ tuyệt trần của Mộng Diệp Tuyền, Bắc Thần Quân Ẩn Thiên Luân nhìn không chớp mắt.

 

Cát Đỗ khều nhẹ vào vai Ẩn Thiên Luân:

 

- Lão nhìn gì dữ vậy? Ta coi bộ vừa thấy người đẹp mắt ngươi đã long lên sòng sọc rồi.

 

Mộng Diệp Tuyền nhìn hai lão già, một ốm, một lùn nói:

 

- Thì ra là hai người.

 

Bắc Thần Quân vỗ tay vào ngực mình:

 

- Lão phu là Bắc Thần Quân Ẩn Thiên Luân.

 

Cát Đỗ khoanh tay, vênh mặt:

 

- Còn lão là Nam Tà Cát Đỗ, sát tinh của lão Ẩn này.

 

Mộng Diệp Tuyền nheo mày nhìn hai người nói:

 

- Các người đã thấy bổn cô nương rồi chứ?

 

Cát Đỗ nhún vai:

 

- Tất nhiên là phải thấy chứ. Nếu ta không có mắt mới không thấy thôi. Ê ... bộ dưới thạch bàn kia có hang động bí mật à?

 

Diệp Tuyền gật đầu:

 

- Đúng như vậy. Đó là động quỷ và ta đã tiễu trừ con ác quỷ đó rồi.

 

Ẩn Thiên Luân ngắm Mộng Diệp Tuyền hỏi:

 

- Cô nương là thần tiên chăng?

 

- Ta có thể xứng ngang với thần tiên kia, nhưng ta chủ tự nhận mình là Hồng Liên thánh cô mà thôi.

 

Nghe bốn chữ Hồng Liên thánh cô thốt ra từ cửa miệng Diệp Tuyền, Nam Tà, Bắc Thần đồng nhảy vọt về sau hai bộ.

 

Nam Tà Ẩn Thiên Luân gẩy đầu, quay sang Cát Đỗ:

 

- Lão ròm ... Trên ngọn Ngọc Nữ Phong có Bạch Liên thánh cô, dưới âm phủ thì có Hồng Liên thánh cô. Trên đời quả có nhiều sự lạ.

 

Cát Đỗ vỗ đầu mình:

 

- Lão cho lạ, còn Cát mỗ thì chẳng thấy có gì lạ cả.

 

- Lão không thấy lạ là sao?

 

Cát Đỗ quay lại Mộng Diệp Tuyền hỏi:

 

- Trên Ngọc Nữ Phong có Bạch Liên thánh cô, và thị cũng đang thực thi ý định hợp nhất Hồng Liên còn cô nương chắc cũng có ý định đó nên mới tự xưng là Hồng Liên thánh cô?

 

Diệp Tuyền cười khẩy, rồi thò tay rút đóa Hồng Liên:

 

- Đây có phải là Hồng Liên, báu vật khai môn Ngọc Điện U Linh?

 

Đóa Hồng Liên tỏa hào quang trên tay Mộng Diệp Tuyền như có hấp lực bắt vào hai cặp mắt của Ẩn Thiên Luân và Cát Đỗ.

 

Ẩn Thiên Luân nhìn đóa Hồng Liên, miệng cứ lải nhải:

 

- Hồng Liên ... Thật là đẹp ... Hồng Liên thật là đẹp.

 

Cát Đỗ soi nhãn quang vào mắt Diệp Tuyền. Lão từ từ thầm vận chuyển chân khí quy nạp vào Đan Điền.

 

- Cô nương có đóa Hồng Liên, vậy đích thực cô nương là Bạch Liên thánh cô.

 

Mộng Diệp Tuyền cho đóa Hồng Liên vào tay áo rồi nói:

 

- Bổn cô nương là Bạch Liên, hay Hồng Liên không cần các ngươi biết. Nhưng các ngươi đã thấy ta, và thấy được báu vật thì hãy tự móc mắt mình đi.

 

Ẩn Thiên Luân nghênh mặt:

 

- Cô nương nói lão phu móc mắt mình sao?

 

Diệp Tuyền gật đầu:

 

- Đúng như vậy. Ta quyết thì phải thực hiện bằng được.

 

Cát Đỗ lẩm nhẩm:

 

- Cô nương cũng bắt lão phu móc mắt luôn sao?

 

- Không sai.

 

Cát Đỗ liếc xéo qua Ẩn Thiên Luân:

 

- Lão Ẩn ... Ngươi còn chờ gì nữa.

 

Cát Đỗ vừa nói vừa thét một tiếng, lắc vai áp thẳng vào đối phương. Bàn tay vung lên, lấp lánh ánh vàng. Trên giang hồ khắp dãy Hồ Bắc, Hồ Nam, ai cũng biết đến Kim Thủ của Cát Đỗ vừa nhanh vừa cứng vô cùng lợi hại.

 

Hai đạo huỳnh quang từ tâm thủ phóng xẹt ra, ngỡ như lưỡi kéo phập thẳng chực cắt vào yết hầu Mộng Diệp Tuyền.

 

Thấy Cát Đỗ ra tay, Ẩn Thiên Luân chẳng lẽ lại đứng yên. Lão Ẩn thấy họ Cát ra tay thì biết nữ nhân trước mặt mình không phải tầm thường, với lại thị cũng vừa bức ép lão phải tự móc mắt.

 

Ánh chớp vàng vừa vụt ra, thì Ẩn Thiên Luân cũng vũ lộng độc cước, đồng thời vỗ ra một đạo Vô Ảnh chưởng chia làm hai, công vào thượng và trung của Mộng Diệp Tuyền.

 

Mặc cho đạo khí huỳnh quang và Vô Ảnh chưởng của hai vị lão nhân ập vào mình, tưởng như nàng đứng yên chờ chết. Không, khi khí chưởng còn cách một gang tay, Diệp Tuyền mới vung ngọc thủ, vươn tới nhanh như chớp.

 

Nàng đón thẳng đỡ thẳng vào khí chưởng của Nam Tà, Bắc Thần Quân bằng năm đạo Khưu Ma chỉ, tuyệt thức của Thiên Ma Thế Vương.

 

Ầm ...

 

Nếu so sánh sự lợi hại giữa Khưu Ma chỉ và Ẩn Kim thủ cùng Vô Ảnh chưởng, thì rõ ràng Ẩn kim thủ và Vô Ảnh chưởng chưa thể sánh bằng Khưu Ma chỉ của vị kỳ tài năm mươi năm trước.

 

Chạm một thức đầu tiên, Cát Đỗ dội ngược về sau ba bộ. Bắc Thần Quân cũng chẳng khác gì Cát Đỗ. Đầu của lão lúc lắc qua trái lúc nghiêng qua phải.

 

Diệp Tuyền lại xem ra chẳng hề có chút nhọc sức nào hiện lên mặt. Nàng vừa hấp thụ chân nguyên của Khả Ngọc so với hai lão già kia thì chẳng khác nào những viên kim cương so với hai cục đất bùn.

 

Bắc Thần Quân Ẩn Thiên Luân và Nam Tà Cát Đỗ còn đang bị xáo trộn kinh mạch, ló mắt nhìn một cô gái chưa quá hai mươi lại tiềm ẩn nội lực cao thâm như vậy, thì thấy ngọc thủ dựng đứng vươn tới, xoáy nửa vòng.

 

Cát Đỗ thét lên:

 

- Chạy thôi.

 

Vừa rồi Cát Đỗ thấy ngọc thủ của đối phương đã nhận ra tuyệt thức kỳ môn Hấp Huyết công, một môn công vô cùng tàn độc, xếp vào thứ hạng có một không hai trong giang hồ. Người bị trúng Hấp Huyết công, máu sẽ chạy ngược và không thể nào kiềm chế được thần trí mình.

 

Cát Đỗ phát hiện ra Hấp Huyết công thì đã quá muộn rồi, kể cả Bắc Thần Quân cũng vậy. Hai lão vừa dợm bước thì đã bị một luồng hấp lực kỳ dị xoắn lấy, cuốn hai lão về phía Mộng Diệp Tuyền. Người của Ẩn Thiên Luân và Bắc Thần Quân quay như con trốc. Ngọc thủ của nàng ngừng máy động, lốc xoáy khí tản mát, Ẩn Thiên Luân và Cát Đỗ ngã sập xuống đất.

 

Khuôn mặt của họ ngơ ngơ, ngác ngác như vừa bị quỷ vương lấy hồn.

 

Mộng Diệp Tuyền bước đến cạnh Cát Đỗ và Ẩn Thiên Luân. Nàng ấn tay vào mắt phải của Cát Đỗ và mắt trái của Ẩn Thiên Luân.

 

Máu từ hốc mắt trào ra, nhưng cả hai cũng chưa định thần để cảm nhận được cái đau bỏng rát đó.

 

Mộng Diệp Tuyền viết nguệch ngoạc lên trán Cát Đỗ và Ẩn Thiên Luân hai chữ Khả Ngọc.

 

Nàng nhìn lại lần nữa rồi mới phi thân băng mình đi.

 

Diệp Tuyền khuất dạng rồi, Khả Ngọc mới từ dưới lỗ hang chui lên. Nàng nhận ra có bóng người nằm bất động. Sực nghĩ tới Âu Trường Phong, người chết kia có thể là chàng, Khả Ngọc chực băng mình xuống suối.

 

Nhưng khoảng khắc sau cùng, nàng tính lao xuống mặt nước lạnh giá thì phát hiện xa xa có bóng người đang chạy về phía mình. Dáng người đó thì có chết Khả Ngọc cũng không thể nào quên được.

 

Nàng buột miệng nói:

 

- Trường Phong ...

 

Khả Ngọc chui trở vào hang, hối hả đóng cửa đá. Nàng ngồi bệt xuống đất để mặt lệ thảm trào ra ngoài. Hai tay run rẩy, Khả Ngọc ôm mái tóc bạc rối bời.

 

Nàng gục xuống thềm đá lạnh ngắt, thân co lại như muốn che kín nỗi bất hạnh, khốn cùng của mình. Không ai tưởng được Bạch Liên thánh cô hôm nào giờ lại mang kiếp đọa đày thê lương đến độ này.

 

Khả Ngọc bất chợt giãy mạnh, hai chân chòi xuống mặt đá, miệng rên khẽ:

 

- Gia gia ... Thân mẫu ... Các người đã giết Khả Ngọc rồi.

 

Mặc cho nàng khóc, mặc nàng than thở, đau đớn với hình hài tàn rữa, nhưng đâu ai thấu hiểu được nàng, họa chăng chỉ có vách đá vô tri lạnh lẽo hòa cùng với nàng trong cõi tĩnh mịch, giá băng.

 

Rồi đây Khả Ngọc sẽ ra sao? Nàng có được quay trở lại nhân gian để nhìn ánh mặt trời rực rỡ, hay mãi mãi là bóng ma u tịch dưới lòng đất sâu, chỉ có giá băng và lạnh lẽo, cùng với nỗi đau đớn đọa đầy.

 

Sẽ có bao nhiêu thân phận như Khả Ngọc, như Thúy Nga cũng bởi vì đóa Hồng Liên.

 

Một khúc tình ca của giang hồ, đầy máu và nước mắt, do hận thù, do tham vọng tạo ra.

back top