Huyết Sử Võ Lâm

Chương 22: Đường tơ kẽ tóc

Kim Yến Tử nhận ra, trong lúc y phẫn nộ, ánh mắt y sáng lạnh, trông khủng khiếp vô cùng.

Nhưng khi y cười, khuôn mặt y hiền dịu như nắng xuân...

Bình sanh, nàng chưa từng gặp người nào biến đổi thái độ nhanh như người trung niên dị cái này.

Y lại bật cười lớn:

- Ngươi đã muốn ta đưa đi gặp Hồng Liên Hoa, tại sao ta lại từ chối chứ? Hãy lên ngựa đi! Theo sau ta!

Thấy thái độ y kỳ quái quá, Kim Yến Tử chưa biết nhất định như thế nào, đứng đờ ta đó.

Người trung niên dị cái bước đi vài bước, quay mặt lại, gắt:

- Ta bảo ngươi theo ta, sao ngươi chưa đi?

Kim Yến Tử cười khổ, chưa dám lên ngựa, sợ làm như vậy là vô lễ, liền dắt ngựa theo sau y.

Lúc đó, hoàng hôn đã xuống, bóng tối lan dần. Trên đường, khách bộ hành vắng bóng, chỉ còn bọn khất cái tụ năm tụ ba, hoặc đi xuôi, đi ngược, hoặc ngồi lại bên vệ đường.

Tất cả đều tránh xa hắn, nửa như cung kính, nửa như sợ hãi.

Có kẻ đang cười nói với đồng bọn, trông thấy hắn đi tới, vội nín bặt, tuyệt nhiên chẳng có tên nào chào hỏi hắn.

Người trung niên dị cái hoàn toàn không lưu ý đến chúng, điều đó làm cho Kim Yến Tử hết sức kinh dị.

Nàng hoài nghi hắn không phải là người trong Cái Bang, song nếu không phải là người trong Cái Bang, tại sao ăn mặc như hàng khất?

Nàng hối hận đã đi theo y.

Nàng nghĩ:

Hành tung của y bí mật quá! Có thể y là kẻ tử đối đầu của Cái Bang, vì y có vũ công cao nên bọn đệ tử Cái Bang này chẳng giám đụng chạm đến y!

Nếu đúng như ta dự đoán mà ta lại nhờ y dẫn ta đi tìm Hồng Liên bang chủ, thì thật là phiền phức!

Người trung niên dị cái cứ đi, không hề quay đầu nhìn lại xem nàng có đi theo hay không.

Y đi nhanh quá, Kim Yến Tử không sao theo kịp, bắt buộc nàng phải lên lưng ngựa, buộc ngựa chạy đi.

Độ chừng đã bỏ y lại sau xa, nàng dừng ngựa lại lẩm nhẩm:

- Ta thật nông nổi vô cùng...

Nàng chưa nói hết câu, bỗng có một giọng lạnh lùng từ một cội cây bên vệ đường vọng đến tai nàng:

- Ngươi đi sai đường rồi đó! Tìm Hồng Liên Hoa mà đi theo con đường này, làm sao tìm được!

Kim Yến Tử giật mình nhìn qua vệ đường, nhận ra chính người trung niên dị cái vừa thốt.

Nàng kinh hãi, chẳng hiểu y đi cách nào quá nhanh như vậy, nàng cưỡi ngựa, lại bỏ y ở sau xa, vậy mà y lại đến đây trước nàng!

Y đang tựa mình vào thân cây, tay nâng bình rượu nốc ừng ực.

Kim Yến Tử không nói tiếng gì cả, quay ngựa trở lại con đường cũ, chạy đi một lúc, toan xuống ngựa nghỉ mệt, vừa lúc đó, có giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

- Lại đi lầm đường rồi!

Thì ra, cũng chính là người trung niên dị cái thốt với nàng!

Nàng kinh hãi phi thường, rung rung giọng hỏi:

- Tiền bối...muốn gì chứ?

Người trung niên cười nhẹ:

- Ngươi bảo ta đưa ngươi đi tìm Hồng Liên Hoa thì ta đưa ngươi đi, chứ ta có muốn chi đâu?

Kim Yến Tử quá sợ, biết sợ cũng chẳng ích lợi gì, nàng dám liều:

- Bây giờ tôi không muốn đi tìm nữa!

Người trung niên lạnh lùng:

- Ngươi không muốn ta đưa ngươi đi, ta cứ đưa ngươi đi, ngươi không đi cũng chẳng được!

Giả sử nơi nào, một người nào đó nói với nàng như vậy, nàng rút kiếm hành hung liền. Nhưng ở đây, người nói lại chính là trung niên quái dị, nàng không còn can đảm phản ứng nữa.

Người trung niên dị cái quay mình bước đi, Kim Yến Tử muốn chạy trốn lắm song không dám chạy, đành phải theo sau hắn.

Nàng cũng chẳng biết tại sao nàng quá dợ như vậy, có thể bảo đây là lần thứ nhất nàng tuân phục theo lịnh một người.

Người trung niên dị cái vừa đi vừa trầm giọng thốt:

- Ta biết giờ đây ngươi hối hận, ngươi tự trách lấy mình, tại sao lại tìm ta!

Kim Yến Tử cắn răng nín lặng.

Y tiếp:

- Tuy nhiên! Ngươi đừng hối hận! Bởi chính ta tìm ngươi chứ chẳng phải ngươi tìm ta!

Kim Yến Tử giật mình:

- Tiền bối tìm tôi?

Trung niên dị cái đột nhiên quay người lại nhìn sững nàng:

- Phải! Chính ta tìm ngươi! Bất quá ngươi không hiểu đó thôi!

Y nói đúng.

Chẳng biết tại sao, khi đến địa phương này, bắt gặp ánh mắt của người trung niên, Kim Yến Tử không thể nào quên được y, tuy cùng đi với Ngân Hoa Nương, song nàng muốn trở lại với y. Ngân Hoa Nương dần dà đòi theo nàng, nàng bực dọc, nóng nảy, muốn trở lại với y.

Đôi mắt của y.

Đôi mắt có ánh sáng kỳ lạ, hầu như có một ma lực gì hấp dẫn nàng.

Kim Yến Tử run run giọng:

- Tiền bối... tìm tôi để làm gì?

Trung niên dị cái điềm nhiên:

- Có ba nguyên nhân!

Kim Yến Tử trố mắt:

- Ba nguyên nhân?

Trung niên dị cái gật đầu:

- Nguyên nhân thứ nhất là vì ngươi là đệ tử của Vân Thiết Dực!

Kim Yến Tử lấy làm lạ:

- Tiền bối và gia sư có quan hệ gì với nhau?

Trung niên dị cái không đáp ngay câu hỏi, chỉ từ từ tiếp:

- Nguyên thứ hai là vì ngươi muốn tìm Hồng Liên Hoa?

Kim Yến Tử chớp mắt:

- Tiền bối có cừu hận gì với Hồng Liên bang chủ?

Người trung niên dị cái vẫn không đáp, điểm nhẹ một nụ cười, tiếp nói:

- Nguyên nhân thứ ba là vì ngươi là một nữ nhân! Một nữ nhân tuyệt sắc!

Y cười, miệng cười, ánh mắt cũng cười, miệng cười nham nhở, ánh mắt cười dâm dật, toàn thân toát lên một vầng tà khí rợn người.

Giờ đây, y quả là một dâm quỷ hiện thân, một dâm quỷ ác độc!

Y nhìn thấy Kim Yến Tử, ánh mắt như lột trần nàng. Nếu đất có nứt ra, Kim Yến Tử chui xuống đất liền, dù bên dưới có đao thương kiếm kích, có rắn độc, có cọp dữ.

Nàng run lên:

- Tiền bối...muốn gì?

Người trung niên dị cái từ từ thốt:

- Ta muốn ngươi tìm ta đễ cho ta bảo hộ ngươi! Ta bảo hộ ngươi! Ngươi biết không? Ta bảo hộ ngươi!

Giọng nói của hắn rất nhu hòa, song, ánh mắt của hắn đầy dâm dật, mặt hắn đầy tà khí.

Kim Yến Tử như chìm trong mông lung, mê mê tỉnh tỉnh bất định.

Nàng mất cả tự chủ, như hoàn toàn bị y sai khiến ngược lại, những lời y nói:

- Phải! Tiền bối bảo hộ tôi!

Người trung niên dị cái mỉm cười:

- Bây giờ, ngươi nên hiểu rằng, trên đời này chỉ có mỗi mình ta là thân cận với ngươi!

Kim Yến Tử gật gù:

- Phải! Tôi biết tiền bối là người thân duy nhất của tôi!

Người trung niên dị cái lại tiếp:

- Cho nên ta hỏi ngươi điều gì, ngươi phải đáp đúng sự thực với ta!

Kim Yến Tử gật gù:

- Phải! Tôi phải đáp ứng đúng sự thật nhũng câu do tiền bối yêu cầu!

Người trung niên dị cái ra vẻ hài lòng:

- Trước hết, ta hỏi ngươi, trước khi chết Vân Thiết Dực có tìm được một pho bí kíp vũ công, lão ấy có giao cho ngươi quyển bí kíp đó chăng?

Kim Yến Tử lắc đầu:

- Không!

Người trung niên dị cái trố mắt:

- Sao lại không?

Kim Yến Tử đáp:

- Gia sư bảo rằng, người nào muốn luyện được pho bí kíp đó phải có trí tuệ cực cao, nếu cho người có trao cho tôi, tôi cũng không luyện tập nổi. Trái lại, giữ pho bí kíp đó bên mình, tôi có thể bị hại bất ngờ!

Người trung niên dị cái trầm ngâm đôi chút:

- Lão ấy chết rồi, pho bí kíp ấy hạ lạc về nơi đâu?

Kim Yến Tử đáp:

- Gia sư bảo rằng, nếu để cho pho bí kíp ấy tồn tại trên giang hồ thì phải có nhiều cuộc tranh đổ máu giữa các nhân vật vũ lâm, người muốn hủy diệt đi, nhưng lại tiếc một vật báu vô giá, cho nên người đã giấu pho bí kíp tại một nơi vô cùng bí mật, ngoài ra, chẳng một ai biết nơi đó!

Người trung niên dị cái hừ một tiếng:

- Ngươi cũng chẳng biết?

Kim Yến Tử gật đầu:

- Đúng vậy! Gia sư không hề dấu tôi một việc gì, tuy nhiên người chẳng hề cho tôi biết chỗ dấu pho bí kíp. Bởi người cho rằng, trên thế gian chẳng có một nữ nhân nào giữ nổi một sự bí mật!

Người trung niên dị cái căm hờn:

- Ta phí công biết bao năm rồi mới biết ngươi là đồ đệ của lão, ngờ đâu ngươi cũng chẳng biết gì về việc đó! Lão đã biết thế nào cũng không sống được, tại sao lão còn làm như thế? Lão chết rồi, pho bí kíp có về tay ai nữa đi thì có làm sao?

Kim Yến Tử giải thích:

- Gia sư có nói, người nào luyện thành vũ công trong pho bí kíp đó sẽ trở nên vô địch, giả như pho bí kíp về tay ác nhân, thì cái hậu quả tai hại cho giang hồ chẳng biết thế nào mà lường. Gia sư thừa hiểu, từ ngày có quyển bí kíp đó trong tay, có biết bao nhân vật vũ lâm theo dõi người, tìm mọi cách để chiếm đoạt. Dù người chết rồi, thiên hạ cũng hướng về đệ tử mà truy cứu, do đó gia sư không muốn cho tôi tiết lộ lai lịch, sợ là tôi bị hại một cách oan uổng!

Người trung niên dị cái trầm ngâm lâu lắm mới cất giọng hỏi:

- Ngươi muốn gặp Hồng Liên Hoa để làm gì?

Kim Yến Tử đáp:

- Hỏi tin tức Du Bội Ngọc và Lâm Diêu Bình!

Người trung niên dị cái hơi cau mày:

- Ngươi thích chen vào việc thiên hạ lắm sao?

Kim Yến Tử thản nhiên:

- Việc đó liên quan đến tôi, bởi tôi yêu Du Bội Ngọc!

Người trung niên dị cái điểm một nụ cười quái dị:

- Không! Người được yêu không phải là Du Bội Ngọc! Người đó là ta đây! Là ta đây! Ngươi biết chứ?

Kim Yến Tử hét lên:

- Tôi yêu Du Bội Ngọc! Tôi chỉ yêu hắn! Tôi chẳng hề yêu một ai khác hắn!

Trên phương diện ái tình, cái ma lực của người trung niên dị cái mất hết phương diệu rồi, y chẳng còn mê hoặc Kim Yến Tử như trước nữa.

Y cười nhạt, lấy trong mình một đường dây rất nhỏ, đầu dây có một hạt châu, y đảo đường dây cho hạt châu quay tròn trước mặt Kim Yến Tử, ánh sáng hạt châu bắn vào mắt nàng, tăng cường ma lực, thu hút thần hồn nàng.

Nàng vừa tỉnh lại, liền mê mê man man như cũ.

Người trung niên dị cái hỏi:

- Vô luận là ngươi yêu ai, ta là người thân mật duy nhất của ngươi, ngươi biết chứ?

Kim Yến Tử gật đầu:

- Biết!

Người trung niên dị cái tiếp:

- Vô luận ta bảo ngươi gì, ngươi cũng không phản kháng, ngươi biết chứ?

Kim Yến Tử gật đầu:

- Vâng!

Người trung niên tiếp:

- Bây giờ ta bảo ngươi cởi áo, ngươi cởi đi!

Kim Yến Tử mở khuy áo, lột trần, để lộ phần thân trên.

Người trung niên say sưa nhìn làn da tuyết qua những đường con tuyệt mỹ, ánh mắt của y bốc rực tà khí. Y vừa nhìn vừa cười, niềm đắc ý hiện rõ trên gương mặt.

Rồi y bảo:

- Còn bao nhiêu mảnh vải, cởi nốt đi!

Kim Yến Tử không do dự, đưa tay lần dải dây lưng quần tìm mối nút.

Vừa lúc đó, có tiếng động như ai gõ một vật gì vào thanh trúc, vang lên rất khẽ.

Người trung niên dị cái thở dài:

- Rất tiếc! Rất tiếc! Thôi ngươi khỏi tuột lớp vải đó và hãy mặc áo vào đi!

Đợi Kim Yến Tử mặc xong, y tiếp:

- Bây giờ, ngươi tỉnh lại dần dần đi, ngươi phải quên hết những gì ta đã hỏi!

Ngươi chỉ nên nhớ điều này, ta là bằng hữu của ngươi, ta là chồng, là cha, là sư phụ của ngươi!

Y thu hạt châu về, cất vào mình.

Kim Yến Tử lẩm nhẩm:

- Tiền bối là bằng hữu, là chồng, là cha của tôi! Tôi nhớ điều đó!

Đoạn nàng vụt hỏi:

- Nhưng tiền bối là ai?

Người trung niên dị cái mỉm cười:

- Ngươi muốn biết ta là ai? Ta là người biết tất cả mọi việc trong thiên hạ, việc ngày xưa, việc ngày nay, ta là người làm được mọi việc, ta là Quách Phiến Tiên, ta là một dị nhân trong thiên hạ!

Chừng như Kim Yến Tử thoáng giật mình.

Nàng lẩm nhẩm:

- Quách Phiến Tiên!....

Quách Phiến Tiên cười nhẹ:

- Ngày xưa, ta là một vị chưởng lão trong Cái Bang, một hộ pháp trong phái Võ Đang, một chủ nhân mã trường tại vùng Tây bắc, một đại phú ông trên thế gian, ta từng là phu quân Hải Đường phu nhân! Ta là tất cả!

Y bật cười lớn, tiếp:

- Ta có rất nhiều thân phận song ta không nhớ hết! Ta là người quan trọng nhất trên thế gian này!

Kim Yến Tử lẩm nhẩm:

- Quách Phiến Tiên! Một dị nhân trong thiên hạ! Chồng của ta...

X Tại một nơi trong vùng núi vắng giữa đêm khuya, một ánh đèn chớp sáng.

Một ánh đèn chớp lên, nhiều ngọn đuốc sáng lên, soi rõ thung lũng bốn phía vách đá đứng bao bọc.

Dưới ánh đèn, đuốc, hằng trăm đệ tử Cái Bang hiện ra ngồi lợp địa điểm.

Những đệ tử Cái Bang im lặng, bầu không khí lặng trầm trầm.

Mai Tứ Mảng cất tiếng:

- Không lẽ bang chủ không biết dụng ý của y?

Hồng Liên Hoa suy nghĩ một giây lâu, sau, cất nụ cười khổ:

- Y muốn ta nhường cho y cái ngôi vị bang chủ? Một con người như vậy, có khi nào lại mãn nguyện với ngôi vị này? Ta nghĩ, y có một mưu đồ gì lớn lao lắm...

Mai Tứ Mảng trầm gương mặt, từ từ thốt:

- Vô luận là y có mưu đồ gì, y đến đây là có mang theo tai họa! Tai họa!

Hắn nín lặng một chút, đoạn tiếp:

- Nhưng vô luận là vũ công y có cao đến mức độ nào, với nhân số hiện có, chúng ta dư sức trừ diệt y!

Hồng Liên Hoa thoáng biến sắc, run run giọng:

- Tuy nhiên, vô luận y làm sao, y cũng là một trưởng lão trong Cái Bang!

Mai Tứ Mảng hừ một tiếng:

- Cứ như sự hiểu biết của đệ tử thì y còn là một hộ pháp trong Võ Đang, một người kiêm nhiệm hai chức vụ trong hai phái khác nhau là điều tối kỵ trong phái Cái Bang, bang chủ có thể dưa vào mà trị tôi y!

Hồng Liên Hoa ngồi trên một phiến đá, thần sắc ngưng trọng phi thường.

Bình sanh, vị bang chủ Cái Bang chư từng gặp sự kiện nào khó giải quyết như sự kiện này.

Mai Tứ Mảng ngồi bên cạnh y, trầm gương mặt.

Không ai dám thở mạnh, hàng ngàn người có mặt nhưng chẳng khác nào cảnh chết, gió từ xa cuốn về làm chao đèn đuốc, tăng thêm vẻ ma quái cho cục trường.

Lâu lắm, Hồng Liên Hoa mới hỏi:

- Ngươi nghĩ, có chắc là y đến đây không?

Mai Tứ Mảng trầm giọng:

- Trên con đường từ miền Bắc về đây, các đệ tử của chúng ta có gặp một người, hình dáng giống như sự mô tả của bang chủ. Tuy nhiên, chẳng một ai có thể quả quyết chính là y. Các đệ tử tuân lệnh bang chủ, tránh xa người đó, nhớ thế, chẳng có việc gì đáng tiếc xảy ra.

Hồng Liên Hoa thở dài:

- Mười năm năm vắng bóng trên giang hồ, đột nhiên tái xuất hiện! Hắn phải có một dụng ý gì! Dụng ý đó phải có tầm quan trọng lớn lao!

Đoạn nhếch nụ cười khổ, bang chủ day qua Mai Tứ Mảng:

- Có ai chứng minh được y nhận chức hộ pháp trong phái Võ Đang?

Mai Tứ Mảng ấp úng:

- Việc đó thì...

Hồng Liên Hoa thở dài:

- Y từng gây nên nhiều tội các, song chẳng ai nắm được bằng chứng nào về những tội ác của y! Nếu có bằng chứng nào thì ngày trước, lão bang chủ đã trừng trị y rồi, y đâu còn sống đến ngày nay?

Mai Tứ Mảng cau mày:

- Bây giờ, bang chủ quyết định như thế nào?

Hồng Liên Hoa trầm giọng:

- Ngay từ lúc biết được tin của y, ta đã tìm cách đối phó, nhưng tìm mãi chẳng có biện pháp nào thỏa đáng cả! Biết đâu...

Bỗng, tiếng mõ trúc vang lên văng vẳng.

Mai Tứ Mảng biến sắc:

- Đến! Đến rồi!

Tiếng mõ trúc vang lên dồn dập, lớn dần.

Hồng Liên Hoa kêu khẽ:

- Nhanh đến thế à?

Hàng ngàn đệ tử Cái Bang tuy ngồi bất động, song nhìn kỹ, hẳn thấy rõ người nào cũng khẩn trương, có người rung rung bàn tay, có người chớp chớp mắt.

Không lâu lắm, một người xuất hiện, theo sau là một thiếu nữ vận áo màu vàng nhạt, thiếu nữ cúi gầm đầu lặng lẽ bước.

Người đó không ai khác hơn là Quách Phiến Tiên.

Trông thấy thiếu nữ, Hồng Liên Hoa giật mình nghĩ thầm:

- Kim Yến Tử sao lại cùng đi với y?

Mai Tứ Mảng khẽ hỏi Hồng Liên Hoa:

- Kim nữ hiệp bị y dùng ma lực dụ hoặc rồi chăng?

Quách Phiến Tiên đã đến trước mặt Hồng Liên Hoa, đưa ánh mắt quan sát đối tượng từ đầu đến chân, đoạn cười lạnh thốt:

- Thời gian qua mau nhỉ! Mới ngày nào tóc còn để chỏm, ngày nay đã là một anh tuấn thanh niên vang danh khắp thiên hạ. Đáng khen lắm!

Hồng Liên Hoa vòng tay giữ lễ độ:

- Chẳng dám nhận lời tặng quá đáng!

Quách Phiến Tiên hỏi:

- Ngươi có nhận ra được ta chăng?

Hồng Liên Hoa đáp:

- Bao nhiêu năm qua, Quách trưởng lão vẫn còn phong độ như ngày nào, thoáng nhìn qua, đệ tử nhận ra ngay. Huống chi, thời thời, khắc khắc, đệ tử hằng tưởng nhớ trưởng lão!

Quách Phiến Tiên trầm gương mặt:

- Đã nhận ra ta, đã bảo luôn tưởng nhớ đến ta, sao gặp mặt ta lại không cúi lạy?

Hồng Liên Hoa giật mình:

- Vì...vì...

Mai Tứ Mảng đứng một bên cao giọng:

- Bang chủ là ngôi vị chí tôn, dù Quách trưởng lão thuộc hàng tiền bối, bang chủ đâu thể cúi lạy!

Quách Phiến Tiên bật cười ha hả:

- Hay! Hay! Ngươi đảm đương cho bang chủ của ngươi à! Khá khen đó!

Giọng cười của y không lớn lắm, song y vận nôi lực phát ra, âm thanh rền dội cả một thung lũng, hàng ngàn đệ tử Cái Bang hiện diện nghe như tiếng sét nổ bên tai, tất cả đều biến sắc.

Quách Phiến Tiên ngưng bặt tràng cười, nhìn thẳng vào mặt Hồng Liên Hoa, gằn mạnh:

- Chẳng rõ cái ngôi vị bang chủ này ai ban cho ngươi?

Mai Tứ Mảng đáp ngay:

- Di mạng của lão bang chủ!

Quách Phiến Tiên hừ một tiếng:

- Di mạng? Trao bằng cớ cho ta xem!

Mai Tứ Mảng điềm nhiên:

- Lão bang chủ tự thốt ra lúc lâm chung chứ chẳng có chúc thơ để lại!

Quách Phiến Tiên cười lạnh:

- Có những ai nghe tận tai?

Mai Tứ Mảng đáp:

- Có đệ tử!

Quách Phiến Tiên bĩu môi:

- Bằng vào một lời nói của ngươi mà ngôi vị bang chủ dễ dàng rơi vào tay Hồng Liên Hoa à?

Mai Tứ Mảng bất bình:

- Trưởng lão cho rằng đệ tử nói dối?

Quách Phiến Tiên trừng mắt:

- Ai cho phép ngươi ăn nói như thế trước mắt ta? Ngươi dựa vào lực nào?

Mai Tứ Mảng trầm giọng:

- Đệ tử dựa vào cái lý, phân trần cùng trưởng lão, chẳng dựa vào thế lực nào cả!

Quách Phiến Tiên bĩu môi:

- Ngươi có tư cách gì lý luận với ta?

Mai Tứ Mảng chưa kịp đáp bỗng mắt hoa lên, bàn tay của Quách Phiến Tiên bay tới, tát vào một bên má của hắn, một tiếng bốp vang lên, hắn lảo đảo người chực ngã.

Đồng thời, bàn tay đó chụp nhanh tới ngực áo hắn, vung mạnh ra.

Mai Tứ Mảng rơi ngoài mấy trượng xa.

Tuy khiếp đảm trước oai khí của vị trưởng lão cựu thời, bọn đệ tử Cái Bang không chấp nhận một hành động quá phũ phàng như vậy, dù sao thì Mai Tứ Mảng cũng là người đáng kính trọng trong bang hội, hắn bị nhục là toàn bang bị nhục, tất cả nhao nhao lên, cục trường sôi động.

Quách Phiến Tiên quắc mắt nhìn bốn phía, hét lớn:

- Muốn được suy tôn vào ngôi vị bang chủ, phải hội đủ hai điều kiện, thân phận và vũ công. Ta đến đây với tư cách là hộ pháp trưởng lão, tra cứu trường hợp của Hồng Liên Hoa, các ngươi náo loạn lên như thế là có ý tứ gì?

Sự bất bình quá độ không làm cho hàng ngàn đệ tử Cái Bang ngán vị trưởng lão cựu thời của chúng, chúng vẫn ồn ào bàn tán như thường.

Quách Phiến Tiên sôi giận, day sang Hồng Liên Hoa:

- Bang chủ gì ngươi, dung túng cho bọn đệ tử khinh miệt bang quy phải chăng?

Hồng Liên Hoa cười nhẹ, từ từ đưa tay cao lên, từ vẫy nhẹ, trầm giọng thốt:

- Các anh em trầm tĩnh lại, có gì chúng ta thong thả nói!

Cục trường lắng dịu, khung cảnh trở lại tĩnh lặng như cũ.

Hồng Liên Hoa mỉm cười:

- Bang quy còn đó, trưởng lão thấy chứ? Chẳng qua trưởng lão vắng mặt mười lăm năm, thời gian khá dài, con người tránh sao khỏi quên đi ít nhiều những việc xa xưa?

Quách Phiến Tiên biến sắc:

- Chúng đã quên ta?

Hồng Liên Hoa điềm nhiên giải thích:

- Không phải họ quên, họ còn nhớ rõ nữa là khác, chẳng qua, mười lăm năm trước con mắt họ, Quách trưởng lão đã ly khai khỏi Cái Bang rồi, vì thế, dù muốn dù không, trước con mắt họ, Quách trưởng lão không còn là hộ pháp trưởng lão trong Cái Bang nữa!

Quách Phiến Tiên trừng mắt:

- Ai nói với ngươi là ta đã ly khai?

Hồng Liên Hoa cười nhẹ:

- Mười năm năm trước, lão bang chủ đã tuyên bố như thế trước đại hội đệ tử, ai ai cũng nghe rõ ràng, không lẽ giờ đây Quách trưởng lão cho rằng vãn bối bịa chuyện?

Quách Phiến Tiên trầm lặng giây lâu, bỗng bật cười lạnh:

- Lão không tuyên bố trục xuất ra khỏi Cái Bang mà chỉ nói ta tự ly khai khỏi Cái Bang, kể ra lão cũng tốt đấy!

Hồng Liên Hoa thốt:

- Lão bang chủ thừa hiểu, trưởng lão chí tại bốn phương, không chịu sự quản thúc của một chức vị nhỏ nhen, nếu không thì bằng vào thân phận và vũ công của trưởng lão, ngôi vị bang chủ mà hôm nay vẫn bối thừa hưởng, phải về tay trưởng lão.

Quách Phiến Tiên bật cười ha hả:

- Thảo nào mà trên giang hồ, anh hùng hào kiệt không tán dương Hồng Liên Hoa là tay văn vũ song toàn, trí mưu cao diệu, ngôn từ lưu loát, hôm nay mới gặp lại lần đầu, là ta phải công nhận là lời truyền thuyết đó không ngoa.

Hồng Liên Hoa vụt bước tới trước mặt Kim Yến Tử hỏi:

- Kim nữ hiệp hôm nay đột nhiên đến đây, hẳn có điều chi chỉ giáo?

Kim Yến Tử đáp:

- Tôi chỉ là người tùy hành thôi!

Hồng Liên Hoa dò dẫm:

- Có lẽ Kim nữ hiệp biết Quách trưởng lão không lâu?

Kim Yến Tử đáp ngoài câu hỏi, nhưng cũng có thể gián tiếp thỏa mãn câu hỏi:

- Tiền bối là người thân cận nhất của tôi!

Hồng Liên Hoa à lên một tiếng:

- Thật không thể ngờ!

Y muốn nghe tự miệng Kim Yến Tử tiết lộ một hành động tàn ác của Quách Phiến Tiên, nàng đáp như vậy làm cho y thất vọng vô cùng.

Tuy nhiên, y vẫn giữ vẻ thản nhiên, chẳng hề lộ một cảm nghĩ nào.

Y biết rõ, đối với Quách Phiến Tiên, nếu để lộ một chút sơ sót là cầm như thất bại rồi, lão ấy sẽ khai thác cái sơ hở, tạo ưu thế làm bàn đạp thực hiện mưu đồ.

Quách Phiến Tiên tự cười, tự thốt:

- Ta từ lâu cứ lo ngại hắn không đảm nhận nổi trọng trách, bây giờ trông thấy tận mắt hắn rất được lòng bọn đệ tử, như vậy là ta nhẹ lo rồi!

Tự cười, tự thốt, lão cũng cố ý là cho Hồng Liên Hoa nghe lọt.

Hồng Liên Hoa làm sao tin được Quách Phiến Tiên có hảo ý với y?

Y thầm nghĩ:

- Lão biết lòng người đã bỏ lão, dù tranh đoạt được chức vị bang chủ, cũng chẳng thu phục được ai, do đó, lão thay đổi ý định, tuy nhiên, lão chưa chịu bại đâu, hẳn lão phải tìm một biện pháp khác.

Y cười nhẹ thốt:

- Quách trưởng lão đã chọn kiếp sống của bậc hóa ngoại thần tiên mà còn quan tâm đến sự việc của bang hội, lo cho vãn bối như vậy, thật vãn bối cảm kích vô cùng.

Vãn bối xin thay mặt toàn bang, kính lời cảm tạ trưởng lão!

Trong khi thốt, Hồng Liên Hoa thoáng nhìn Quách Phiến Tiên, nhận thấy ánh mắt của lão ngời lên một vẻ kỳ dị làm cho y giật mình. Ánh mắt đó hấp dẫn y nhanh quá, y muốn rời ánh mắt của y đi nơi khác, song muộn mất rồi, đôi ánh mắt như nguyện vào nhau, mà người bị chế ngự dĩ nhiên là Hồng Liên Hoa...

Quách Phiến Tiên gia tăng hấp lực, từ từ thốt:

- Nhưng một cột chẳng chống nổi ngôi nhà, một cây không tạo nên rừng, cái đức con người có hạn, tự ngươi làm sao quản trị toàn thể đệ tử khắp bốn phương trời?

Hẳn ngươi cũng có nghĩ việc thỉnh ta trở lại hầu tiếp trợ ngươi chứ?

Hồng Liên Hoa gật đầu:

- Phải!

Quách Phiến Tiên mỉm cười:

- Thế là từ nay, mọi việc trong bang cùng chia cho hai chúng ta điều hành, có phải không?

Hồng Liên Hoa đáp:

- Phải!

Hàng ngàn đệ tử Cái Bang hết sức kinh dị, chẳng hiểu tại sao bang chủ của họ lại khẳng khái nhận lời như vậy.

Họ bất mãn, nhưng bang quy nghiêm khắc, chẳng một ai dám nói gì.

Chỉ có Mai Tứ Mảng là lên tiếng phản kháng.

Hắn đứng lên hét to:

- Bang chủ nghe lời lão làm chi? Hãy suy nghĩ lại đi!

Quách Phiến Tiên cao giọng:

- Gã đó không biết tôn trọng người trên, dám xúc phạm đến trưởng lão, có nên áp dụng bang quy, xử tội lão chăng?

Hồng Liên Hoa mở to mắt:

- Hắn...hắn...

Mai Tứ Mảng bước tới, sụp lạy Hồng Liên Hoa:

- Dù bang chủ có áp dụng bang quy, xử tội đệ tử, đệ tử cũng quyết nói cho được. Nếu cái quyền điều khiển Cái Bang thuộc về tay kẻ khác thì đại cuộc cầm như hỏng mất!

Hồng Liên Hoa lộ vẻ khó khăn.

Quách Phiến Tiên lấy trong mình ra đường dây nhỏ có cột hạt châu, quơ quơ trước mặt Hồng Liên Hoa, gằn giọng:

- Gã đó, tội đáng xử tử, sao ngươi chưa ra lệnh thi hành?

Toàn thể đệ tử Cái Bang đều biến sắc. Tất cả đều chờ nghe Hồng Liên Hoa ứng đáp như thế nào.

Mai Tứ Mảng dập đầu xuống đá, lạy liên hồi, da trán nát bét, máu chảy ròng ròng, hắn gào lên:

- Đệ tử chết chẳng hề oán than, chỉ mong bang chủ nên thận trọng!

Quách Phiến Tiên hét to:

- Gã đó xúc phạm bậc trưởng thượng, lại can thiệp quyền bang chủ, gã vi phạm điều thứ nhất trong bang quy, tội đó đáng xử lăng trì, có phải như vậy chăng?

Bỗng, Kim Yến Tử thốt:

- Phải!

Thì ra nàng vô tình nhìn vào hạt châu nơi đầu dây, liền chịu ảnh hưởng của hạt châu bốc ra, cho nên, bất cứ Quách Phiến Tiên nói cái gì, nói với ai, nàng đều cho là phải.

Rồi Hồng Liên Hoa cũng tiếp theo:

- Phải! Xử lăng trì!

Mai Tứ Mảng thét lên một tiếng, ngã lăn ra, hôn mê liền.

Toàn thể đệ tử Cái Bang sững sờ, tất cả lặng người như pho tượng.

Họ không thể tưởng nổi là bang chủ của họ lại có thể xử lăng trì Mai Tứ Mảng.

Quyền uy của một bang chủ Cái Bang rất lớn, nếu không lớn thì làm sao quản trị nổi vô số hành khất khắp bốn phương trời?

Cho nên, dù bang chủ có ra lệnh sai quấy, tất cả cũng phải cúi đầu tuân phục.

Cái Bang được sáng lập từ đời Tàn Đường, người sáng lập lấy sự:

trị loạn thế, dụng trọng điển, làm nguyên tắc quy luật uy nghiêm, cái truyền thống đó cho đến nay vẫn còn, nhờ vậy mà hàng đệ tử nhiều người hỗn tạp, song bang quy vẫn được duy trì.

Quách Phiến Tiên cười mỉa:

- Bang chủ đã hạ lệnh, kẻ chấp chưởng hình pháp đâu sao chưa bước tới?

Từ trong đoàn đệ tử, bốn người bước ra, họ bước đi nhưng đầu gầm xuống, họ gầm đầu để dấu những giọt lệ đang trào mi.

Bốn người đó khóc, tất cả những người kia cũng khóc.

Quách Phiến Tiên không ngừng giao động hạt châu.

Lão cười nhẹ gọi Hồng Liên Hoa:

- Hiện tại, ngươi có thể...

Bỗng, một tiếng vút bỗng vang lên, một vật gì rất nhỏ từ nơi tay Hồng Liên Hoa bay ra, chạm vào hạt châu, hạt châu vỡ tan thành cám.

Quách Phiến Tiên hét lên kinh hãi, lùi lại mấy bước, kinh hãi hét:

- Ngươi...

Hồng Liên Hoa bật cười cuồng dại:

- Ngươi tưởng ta dễ dàng rơi vào cái thuật Nhiếp Tâm của ngươi à? Lầm! Ngươi lầm! Quách Phiến Tiên!

Quách Phiến Tiên biến sắc:

- Hay! Đáng khen Hồng Liên Hoa! Giả vờ khéo lắm!

Hồng Liên Hoa bật cười ha hả:

- Nếu ta giả vờ không giống, thì làm sao lừa được ngươi? Ta phải để cho toàn thể đệ huynh thấy rõ chân tướng của ngươi rồi động thủ, chứ nếu không vậy thì những người không biết sẽ cho là ta tranh vị tranh quyền với ngươi mà sanh ra tranh đấu!

Toàn thể đệ tử Cái Bang vừa mừng vừa sợ.

Người mừng hơn hết chính là Mai Tứ Mảng, hắn khóc lên ồ ồ, hắn khóc vì xúc động, hắn vừa khóc vừa reo lên:

- Cái việc mà ngày trước lão bang chủ chưa làm được thì ngày nay thiếu bang chủ đã làm được rồi! Cơ mưu gian ác của Quách Phiến Tiên chung quy cũng phải bại lộ! Nơi tiên cảnh, lão bang chủ nhìn về đệ tử, hẳn người phải vui lòng!

Quách Phiến Tiên biến sắc mặt xanh dờn:

- Sao là gian mưu? Sao là Nhiếp Tâm thuật? Ta thật không hiểu nổi!

Lão bật cười vang.

Hồng Liên Hoa cao giọng:

- Sự tình đã rõ, ngươi còn chờ gì mà chưa nhận tội?

Quách Phiến Tiên ngưng cười, trầm lạnh giọng:

- Ta có tội gì? Chính ngươi định hành hình Mai Tứ Mảng rồi bây giờ ăn năn hối hận, việc đó can hệ gì đến ta?

Lão giữ trầm tĩnh, cốt dùng lý luận đảo ngược tình thế.

Hồng Liên Hoa và Mai Tứ Mảng biết rõ ý định của lão song lão nói đúng sự thật, bởi hiệu lịnh hành hình do chính Hồng Liên Hoa thốt ra.

Cả hai sững sờ một chút, chưa tìm lời phản ứng kịp thời.

Quách Phiến Tiên hướng ra bốn phía cao giọng thốt:

- Hỡi các anh em, Hồng Liên Hoa cho rằng lão phu dùng thuật Nhiếp Tâm, các vị hãy bảo hắn trưng bằng cớ ra, nếu chẳng có bằng cớ là hắn ngậm máu phun người đó!

Bọn đệ tử Cái Bang nhìn nhau sững sờ.

back top