Huyết Sử Võ Lâm

Chương 73: Món nợ Diêm vương

Phụ nhân áo đen gật đầu:

- Ngươi được chiếc thẻ trúc báo ân ở trong tay ngươi, là Đông Quách Tiên Sanh sẽ vượt nghìn dặm tìm đến ngươi ngay.

Du Bội Ngọc thốt:

- Thì ra chỉ có việc nhận thẻ chứ không nhận người. Và như vậy, trước khi đệ tử trình chiếu tấm thẻ cho Đông Quách Tiên Sanh sẽ có biết bao nhiêu người tìm cách chiếm đoạt nó.

Phụ nhân hỏi:

- Còn ai có thể đoạt được nó nơi tay ngươi chứ?

Du Bội Ngọc cười khổ:

- Không phải đệ tử hạ mình thấp quá, song trên giang hồ nào hiếm kẻ tài ba?

Phụ nhân gật đầu:

- Ngươi nói đúng. Luận về vũ công của ngươi, thì hiện tại trên giang hồ có ít nhất cũng mười ba người thắng nổi ngươi, mà cũng có thể hơn cái số đó nữa. Họ dù mai danh ẩn tích, song nghe được tin này, họ phải khích động lòng tham, và đương nhiên họ tìm cách chiếm đoạn cho kỳ được. Ngươi sẽ không tránh khỏi phiền phức.

Bà mỉm cười, không để cho Du Bội Ngọc nói gì, tiếp luôn:

- Tuy nhiên ngươi đã có cái món Diêm Vương trái của Toa? Hồn Cung Chủ trong tay, thì còn sợ chi ai chứ?

Du Bội Ngọc trố mắt:

- Diêm Vương Trái?

Phụ nhân hỏi:

- Đã có Bảo Ân Bài, tại sao không có luôn Diêm Vương Trái?

Du Bội Ngọc tỉnh ngộ:

- Tiền bối ám chỉ quyển sổ nhỏ đó?

Phụ nhân gật đầu:

- Phải!

Bà từ từ tiếp:

- Con người, không phải là thánh hiền, có ai không lầm lỗi? Sống trọn cuộc đời dài mấy mươi năm, ai ai cũng có ít nhiều tội lỗi mà những kẻ thành danh lại càng làm nhiều tội lỗi hơn người thường. Bởi muốn thành danh, hắn phải sử dụng nhiều phương tiện, và tham danh vọng cao thì vật lót đường càng lắm, thành tích càng hiển hách tội lỗi càng tọ..

Du Bội Ngọc thở dài:

- Con đường danh vọng đi qua bao nhiêu tội lỗi. Trong giới giang hồ, địa vị của một người được tô đắp bằng bao nhiêu máu xương của đồng đạo?

Phụ nhân cười tiếp:

- Người đời, không ai nhìn đến phương tiện sử dụng, mà chỉ choá mắt vì thành công, cái huy hoàng át mất hành vi do đó anh hùng mới được người đời ham thích.

Bà đơn cử một ví dụ:

- Như, Hồng Thắng Kỳ, vì muốn làm Phượng Vỹ bang chủ, phải hãm hại đại sư huynh, đầu độc sư tôn. Giang hồ vẫn nể nang như thường.

Du Bội Ngọc thở dài, không đáp Phụ nhân tiếp:

- Những tội lỗi của người đời, thuộc phạm trù bí mật, có những bí mật được tiết lộ, có những bí mật được giữ gìn lâu song cuối cùng rồi thiên hạ cũng biết.

Du Bội Ngọc thốt:

- Muốn cho người đời đừng biết, thì chỉ có cách là đừng làm. Có làm việc gì rồi sớm muộn người ta cũng biết việc đó.

Phụ nhân tiếp:

- Người biết được nhiều bí mật trong thế gian, chính là Toa? Hồn Cung Chủ.

Du Bội Ngọc kêu lên:

- Ạ?

Phụ nhân gật đầu.

- Chính bà ấy. Bà ấy làm điên đảo bao nhiêu người, và không có sự bí mật nào được giữ kín trên chiếc gối bên cạnh người đẹp. Bà ghi chép những điều bí mật đó, trong một quyển sổ, chôn dấu một nơi, không vội sử dụng hiểu biết, đợi khi nào cần thiết mới moi nó lên...

Du Bội Ngọc thở ra:

- Và bà ấy không hề dùng đến quyển sổ đó.

Phụ nhân thốt:

- Chỉ vì bà ta càng già càng biến thành ngu xuẩn.

Du Bội Ngọc trố mắt:

- Ngu xuẩn?

Phụ nhân gật đầu:

- Đúng vậy.

Bà từ từ tiếp:

- Trên thế gian, có hai hạng người ngu xuẩn nhất đời, một hạng là những lão già lấy thiếu nữ làm vợ. Có những kẻ tài trí phi thường, mà vớ phải những cô bé miệng còn hơi sữa, lại mê tít đi đến độ bị lừa dễ dàng, cho rằng bị xỏ mũi dẫn đi như trâu cũng không quá đáng. Không ai thương hại họ, dù họ có thân bại danh liệt bởi họ làm là họ chịu hậu quả việc làm. Tự họ làm, chứ chẳng ai giục họ làm.

Du Bội Ngọc im lặng nghe, không nói tiếng gì.

Phụ nhân tiếp:

- Hạng người ngu xuẩn thứ hai là những thiếu nữ si tình. Khi họ yêu ai rồi, là họ bất chấp tư cách, nhân phẩm của người yêu họ, dù người yêu họ có là gian hùng, lưu manh, trộm cướp trước mắt họ vẫn là con người trung hậu, thành phác đánh kính đáng trọng. Khi yêu họ xem trắng ra đen, đen ra trắng như thường.

Du Bội Ngọc thở dài.

Phụ nhân lại tiếp:

- Nhưng, Toa? Hồn Cung Chủ, lại còn ngu xuẩn hơi hai hạng người đó. Bà yêu một gã thanh niên kém bà mấy tuổi. Mà gã thanh niên đó chỉ là một tên súc sanh, không hơn không kém. Già tưởng ngươi đã hiểu đoạn cố sự đó rồi.

Du Bội Ngọc gật đầu:

- Châu cung chủ hy sinh cho người đó quá nhiều không nỡ sử dụng sự hiểu biết của bà, bức hiếp phụ thân người yêu, mãi về sau khi bà phát hiện ra cha con người đó mặt thì người mà lòng thì thú bà mới nghĩ đến việc sử dụng quyển sổ, song sự việc đã quá muộn màng.

Phụ nhân gật đầu:

- Đúng vậy.

Bà kết luận:

- Ngươi có trí tuệ như vậy, nếu khéo lợi dụng quyển sổ đó, tất sẽ làm nên nhiều việc lớn lao, mà người đời chẳng ai dám động đến sợi lông chân của ngươi.

Du Bội Ngọc mơ màng:

- Nhưng...

Phụ nhân lại chận lời:

- Ngươi khỏi phải nói chi cả. Già đã hiểu ý tứ của ngươi rồi. Nước có thể chở thuyền, mà cũng có thể làm đắm thuyền. Vật tự bản chất nó không hẳn là thiện không hẳn là ác, vật có thiện hay ác là do cái tâm của người sử dụng nó. Cái đạo lý đó phải minh bạch hơn ai hết.

Du Bội Ngọc cúi đầu:

- Tiền bối luận đúng.

Phụ nhân mỉm cười:

- Hay lắm! Già đã nói quá nhiều. Thôi, ngươi cứ đi đi, ngày ngươi thành công là ngày chúng ta gặp lại nhau. Đến lúc đó, già sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.Bóng Du Bội Ngọc khuất trên nẻo đường xa rồi, phụ nhân còn đứng bất động tại chỗ.

Hoàng hôn từ từ buông xuống, như thường lệ dự cuộc bàn giao của ngày cho đêm, ánh sáng nhạt vàng, trải rộng trên vạn vật.

Giữa khung cảnh mông lung, bà hiện ra với vẻ thần bí âm trầm.

Bà như hai con người khác biệt, ngày thì bà là con người như mọi người bình thường, mà khi đêm bắt đầu buông xuống, thì bà trở thành một u linh phảng phất như bóng quỷ.

Bà chưa hẳn là quỷ song lúc đó, một bóng quỷ hiện ra. Bóng quỷ đó là Cơ Khổ Tình.

Máu vấy đầy y phục của lão, gương mặt trái lại tươi tỉnh sạch sẽ như thường, đôi mắt sáng rực chớp mãi.

Lão bật cười khanh khách, thốt:

- Hôm nay, ngươi nói khá nhiều lời đấy.

Phụ nhân điềm nhiên:

- Nếu muốn tránh phiền phức, thì lắm lúc phải nói nhiều một chút. Điều đó có hại chi đâu.

Cơ Khổ Tình hỏi:

- Giết hắn đi, có phải là một phương pháp tránh phiền phức tuyệt diệu không?

Phụ nhân lắc đầu:

- Ngươi không hiểu chi cả...

Cơ Khổ Tình thở dài:

- Ta không hiểu nổi tại sao ngươi lại bảo ta giả chết. Tại sao ngươi buông tha hắn đi?

Phụ nhân đáp:

- Chỉ vì cách đó mới có thể làm cho hắn nói nhiều, nói những việc chúng ta muốn nghe.

Cơ Khổ Tình lại hỏi:

- Hắn nói chứ?

Phụ nhân gật đầu:

- Hắn thừa nhận là con trai của Du Phóng Hạc, và ta cũng đoán chính cái lão chó già đó đã cải sửa dung mạo cho hắn. Bây giờ thì ta biết rõ ràng hai sự kiện đó rồi.. Cơ Khổ Tình cau mày:

- Đã hiểu như vậy, sao ngươi còn thả hắn đi?

Phụ nhân lắc đầu:

- Ngươi chẳng hiểu chi cả. Nhưng rồi ngươi sẽ hiểu. Hiểu gấp...

Cơ Khổ Tình tiếp:

- Ta hy vọng ngươi không tính toán sai lầm:

Phụ nhân lạnh lùng:

- Ngươi thấy có lúc nào ta sai lầm chăng?

Rồi bà lùi lại một bước kêu lên:

- Sao thân thể của ngươi vấy máu? Sao không thay y phục khác?

Cơ Khổ Tình mỉm cười:

- Đến ngươi mà cũng phải nói là máu nữa à? Thế thì tài của ta cũng cao lắm.

Phụ nhân bật cười:

- Tài của ngươi cao, cao từ lâu.

Cơ Khổ Tình hỏi:

- Đồ đệ của ngươi?

Phụ nhân nhìn lão:

- Hải Đông Thanh?

Cơ Khổ Tình gật đầu:

- Ừ!

Phụ nhân đáp:

- Hắn đưa Châu Lệ Nhi và Thiết Hồn Nương đi về trước rồi.

Cơ Khổ Tình hỏi:

- Hắn biết việc này chăng?

Phụ nhân gằn từng tiếng:

- Muốn thành đại sự, càng ít người biết được nội tình càng có lợi.

Cơ Khổ Tình lại hỏi:

- Còn Dương Tử Giang?

Phụ nhân trầm giọng:

- Muốn thành đại sự, tất phải có kẻ thay ta làm vật hy sinh, lót đường.

Thu, dần dần qua.

Gió từ xa, mang về cái lạnh, còn nhẹ nhàng lúc đầu, cái lạnh khác hơn cái lạnh của thu.

Cái lạnh đó dần dần nặng, từ se sắt đến buốt xương.

Trong mấy hôm nay, chẳng ngày nào Du Bội Ngọc không khẩn trương.

Mỗi một ngày sắp đến, chàng lo sợ chẳng biết có sự gì xảy ra, và một ngày qua rồi, chàng lại lo cho ngày sau, cứ như thế chàng lo cho tưng ngày một.

Đời chàng như kết bằng một chuỗi bất hạnh dài, một hạt chuỗi bất hạnh qua, một hạt khác lại đến chàng sẵn sàng chờ đợi như có hẹn, mặc dù chàng không rõ cái gì sẽ đến nhưng chắc chắn phải đến.

Mùa đông đã đến, chàng vẫn mặc chiếc áo mỏng, chiếc áo từ mấy ngày qua, chưa được giặt giũ, đáng lẽ chàng phải thay đi từ mấy hôm trước.

Cho đến hôm nay, chàng nhận ra mình chưa chết, chưa chết nghĩa là còn sống, và chàng sẽ còn sống được bao nhiêu ngày nữa?...

Chàng muốn tìm một nơi yên tĩnh nào đó, để giặt giũ, để tắm rửa, thay đổi y phục, một nơi có nước ấm lại càng hay.

Muốn có nước ấm, phải vào khách sạn, nhưng tiền trong túi chỉ còn mấy đồng, ăn không no một bữa làm gì thừa thãi để thuê phòng?

Mải lo sự sống chết, còn thì giờ đâu nghĩ đến tiền nong mà dự bị.

Chiều hôm đó, chàng đến một thị trấn nhỏ.

Mua một bao mồi lửa và mấy chiếc bánh lạt, chàng soát lại các túi, nhận ra chẳng còn lại một đồng nào:

Tuy nhiên ra khỏi thị trấn rồi, chàng không còn lo lắng chút nào về sự thiếu thốn đó, trái lại chàng còn cao hứng vô cùng.

Chàng tìm một chỗ vắng vẻ, đốt lửa lên, cầm quyển sổ hơ trên lửa.

Những hàng chữ lần lượt hiện ra, phô rõ trước mắt của chàng.

Đúng như phụ nhân đã nói, trên những trang quyển sổ, toàn là những tên người, những người có thanh danh hiển hách có những tên không lạ lắm đối với chàng, có những tên xưa nay, chàng chưa từng được nghe ai nói đến.

Trong sổ có tên ghi như sau:

Bất Dạ thành Chủ Đông Phương Đại Minh, Lý Thiên Vương, Hồ lão lão, Nộ Chân Nhân, Phi Đà ất Côn, Thần Long kiếm khách...

Ngoài tên và hiệu Thập Đại cao thủ ra, còn có chưởng môn nhân mười ba môn phái từng tham dự Đại hội Huỳnh Tri.

Chàng không tin là phụ thân chàng nhất sanh công bình chánh trực lại có thể làm được những điều bại hoại.

Nhưng phụ thân chàng không làm điều bại hoại, thì sao lại có tên trong quyển sổ Diêm Vương Trái?

Du Bội Ngọc đọc tiếp, mà chàng cũng chẳng dám tin.

Thoạt nhìn đến hai chữ Phượng Tam chàng giật mình:

- Phượng Tam cũng là người tội lỗi nữa sao?

Nhưng về Cơ Khổ Tình, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ “huynh muội loạn luân” Du Bội Ngọc cơ hồ nín thở.

Chàng không tưởng tượng nổi trên đời có hạng người vô sỉ đến độ đó.

Nhưng chàng không thể không tin, bởi chàng có chứng kiến qua nếp sống của họ Cơ tại Sát Nhân Trang, nhất là phong cách của Cơ Táng Hoa, con của Cơ Khổ Tình.

Chàng thắc mắc, tại sao Cơ Linh Yến và Cơ Linh Phong lại không hưởng thụ ác tánh di truyền của ông cha?

Hay là hai nàng không phải là con ruột của Cơ Táng Hoa?

Chàng nhớ đến Cơ phu nhân.

Phu nhân có người tình họ Du. Người mang họ Du đó có phải là Du Phóng Hạc chăng?

Chàng không muốn xem tiếp, song dừng lại nơi đây thì lòng ấm ức mãi. Vĩnh viễn chàng ấm ức mãi.

Chàng không còn tự chủ dở lấy đến phần có ghi về Du Phóng Hạc đọc:

- Anh em tranh chấp, đuổi em làm cướp, giành quyền. Bề ngoài quân tử, về trong tiểu nhân.

Bên cạnh có hàng chữ nhỏ:

- Mạc Bắc Đại Đao Nhất Cổ Yên, là bào đệ của Du Phóng Hạc, bị đuổi đi từ lúc nhỏ, làm kẻ cướp, anh xưng thánh hiền, em làm cường đạo. Hay lắm! Tốt lắm.

Mồ hôi lạnh đẫm ướt lòng bàn tay chàng.

Lúc nhỏ, chàng từng nghe người nhà nói đến nhị thúc, vào thời gian đó, mẫu thân chàng còn sống, chàng có hỏi mẹ về người nhị thúc, nhưng mẹ chàng bất mãn, chỉ đáp cộc lốc là nhị thúc đã chết, chết từ lâu lắm. Mẹ chàng còn dặn chàng không nên nhắc đến nhị thúc nữa.

Bây giờ, chàng được biết nhị thúc chưa chết, chàng nghĩ không lẽ người tình của Cơ phu nhân là nhị thúc của chàng?

Và, chẳng lẽ, Cơ Linh Yến và Cơ Linh Phong là hai giọt máu của nhị thúc?

Cơ Linh Phong che dấu lai lịch của nàng, có phải do liên hệ huyết thống thần bí đó chăng?

Đang suy tư viển vông, Du Bội Ngọc bỗng nghe y phục phất rẹt rẹt trong gió, hoà lẫn với tiếng cót két bánh xe lăn.

Chàng giật mình, nhìn lại thấy một cỗ xe từ phương Đông đến, người đẩy xe vận áo tơi, đội nón trúc.

Vì đêm xuống, chàng không nhìn rõ xe chở gì, chỉ ngửi thấy mùi dược thảo.

Chàng đinh ninh là xe chở thuốc.

Đường đi tới xứ Thục rất gồ ghề, người đi đã khó hà huống chi là xe?

Trong núi sâu, có rất nhiều dược thảo, người đất Thục chuyên hái thuốc chở đi bán, sinh nhai.

Cho nên, một người đẩy xe trong vùng nầy, chẳng phải là một sự lạ, ai gặp cảnh nầy, cũng chẳng quan tâm làm gì.

Nhưng Du Bội Ngọc lại hoài nghi.

Chàng nhìn bánh xe lăn, biết là chở vật nặng, mà dược thảo thì trọng lượng có là bao?

Như vậy, trong đống dược thảo, phải có cái gì khác lạ.

Vùng Ba Thục rất ít mưa, tại sao người đánh xe lại mặc áo tơi.

Cỗ xe lại rất nặng, y lại đẩy dễ dàng, chừng như không dùng lực bao nhiêu. Chân y bước thoăn thoắt như người đi thong dong, không vướng bận chi cả.

Còn một điều khác lạ, là người đi hái thuốc, hoặc chở thuốc đi bán, hẳn phải kết thành đoàn, thành nhóm mà đi.

Còn người nầy lại độc hành, lại đi ban đêm.

Chính những điểm đó làm cho Du Bội Ngọc hoài nghi.

Nhưng chẳng còn tâm tính nào tìm hiểu những việc bên đường.

Người đó lầm lũi đẩy xe, không lưu ý đến chàng.

Vừa lúc đó, có tiếng vó ngựa vang lên ngoài xa xa, vó ngựa càng lúc nghe càng gần.

Đang đêm, làm gì có ngựa phi quá gấp như vậy?

Người đẩy xe vẫn gầm đầu, lầm lũi đi, mường tượng không nghe tiếng vó ngựa.

Thoáng mắt sau, một con ngựa hiện ra trên đường.

Người ngồi trên ngựa, còn cách độ ba trượng, vụt tung mình lên không, uốn cầu vồng, đáp xuống trước cỗ xe.

Con ngựa hí lên mấy tiếng, rồi dừng lại.

Du Bội Ngọc thầm khen:

- Người rất hùng! Ngựa rất khôn.

Người đẩy xe như chẳng thấy gì, cứ đẩy xe tới.

Kỵ sĩ không tránh xe, cứ dừng nguyên tại chỗ, bất động. Thân pháp của y tuyệt diệu, động như chim bay, bất động như núi dừng. Động là nhanh nhẹn phi thường, bất động là vững chắc vô tưởng.

Kỵ sĩ có thân hình lùn và mập, mường tượng một quả cầu tròn lẳn, nơi lưng có dắt một thanh kiếm quá dài.

Người và kiếm tương phản nhau, tạo nên một bức hoa. hoạt kê lý thú.

Tuy nhiên, khí thái của y bất phàm, biểu lộ một uy nghi rõ rệt, ai trông thấy y cũng phải khiếp, chẳng dám kinh thường.

Dù không ai nhìn được mặt này người đó. Du Bội Ngọc cũng nhận ra y là ai:

Người đẩy xe đến gần kỵ sĩ, xe nặng đang đà lăn tới, đột nhiên dừng lại dễ dàng, dừng lại là dừng nay, không miễn cưỡng, cỗ xe như một vật nhẹ.

Người đẩy xe tỏ ra có công lực cao siêu đáng sợ.

Kỵ sĩ ngẩng mặt lên không cười lớn.

- Âu Dương bang chủ lại chuyển sang cái nghề hái thuốc rồi à? Đúng là một điều quái dị.

Thì ra người đánh xe lại là Âu Dương Long, thủ lãnh bảy mươi hai thuyền chủ tung hoành trên dãy Trường Giang. Du Bội Ngọc có thấy tại Đại Hội Huỳnh Trì, song bây giờ y lại vận chiếc áo tơi, đội nón trúc, che mất mặt mày, chàng có nhớ dáng người song chàng chẳng nhận ra liền là ai.

Âu Dương Minh cười ha hả, trả đũa:

- Ngư Đảo Chủ quả nhiên có nhãn lực đấy. Đáng phục lắm.

Đẩy chiếc nón nghiêng về phía sau, y tiếp:

- Tại sao Ngư Đảo Chủ không hưởng phước thanh nhàn ở Nam Hải, lại bôn ba đến đây làm gì? Không lẽ Đảo Chủ chán cái nghề chưởng môn rồi định chuyển nghề nghiệp sinh hoạt?

Du Bội Ngọc nhìn đúng kỵ sĩ chính là Phi Ngư Kiếm Khách Ngư Toàn, chưởng môn nhân kiếm phái Nam Hải.

Một người là vua sông, một người là chúa biển bỗng dưng chạm mặt tại đây, do một tấu xảo hay có sự theo dõi nhau?

Âu Dương Long chở vật gì trên xe?

Cả hai đang mưu toan sự gì?

Du Bội Ngọc nấp sau một tảng đá lớn, rất kín đáo và lại mồi lửa đã tàn rồi nên Âu Dương Long và Ngư Toàn không trông thấy, họ ngang nhiên nói chuyện với nhau, chẳng cần dè dặt có người nghe trộm.

Ngư Toàn hỏi:

- Tiểu đệ từ ngoài ngàn dặm xa đến đây, vì lý do gì hẳn Bang chủ cũng thừa hiều mà đợi gì tiểu đệ phải nói ra?

Âu Dương Long lắc đầu:

- Tại hạ thú thật, không được hiểu mục đích của Đảo Chủ.

Ngư Toàn cười lớn:

- Bang chủ vì sao đến đây, thì Ngư nầy cũng vì thế mà đến, mục đích chúng ta tương đồng, cần gì phải hỏi:

Âu Dương Long trầm ngâm một lúc lâu, bỗng lấy trong mình ra một vật hỏi:

- Chắc đảo chủ có tiếp nhận vật nầy chứ?

Vật đó là một tấm thiếp mời dự tiệc. Hạng người có thân phận như họ việc nhân thiếp mời là sự rất thường, ngày nào lại chẳng có?

Thì có chi lạ đâu mà Âu Dương Long đề cập đến.

Nhưng chẳng rõ tại sao, cầm tấm thiệp đó, Âu Dương Long run tay thấy rõ.

Mà Ngư Toàn cũng tắt hẳn nụ cười.

Ngư Toàn thở dài:

- Đúng vậy! Tại hạ có tiếp được thiếp đó. Vì tiếp nhận nó mà tại hạ mới khổ sở đây.

Âu Dương Long bật cười ha hả:

- Năm nay, Phú Bát Thái Gia làm lễ thất tuần thượng thọ, gởi thiếp mời đến tận Hải Nam như vậy chứng tỏ thân phận và địa vị Đảo Chủ rất cao, đáng hãnh diện lắm chứ sao lại cho là khổ sở?

Du Bội Ngọc cũng nghĩ vậy, và chàng lấy làm lạ chẳng hiểu tại sao Ngư Toàn lại quá lo lắng.

Mừng lễ thọ, chỉ có việc sắm lễ vật, mang đến, rồi chúc tụng mấy câu, dùng vài chén rượu, chứ có gì khó khăn đâu?

Chẳng lẽ một Đảo chủ lại không sắm nổi lễ vật? Chẳng lẽ y keo kiệt tiếc rẻ lễ vật?

Nhưng tiếng cười của Âu Dương Long tàn ác quá, tiếng cười đắc ý trước tai hoa. của một người. Và như vậy là y mang máng nhận ra Ngư Toàn gặp khó khăn.

Tại sao Ngư Toàn khổ sở?

Ngư Toàn cười khan đáp:

- Hai tháng nay, tại hạ vất vả vô cùng, song chẳng tìm được lễ vật. Bang chủ nghĩ có khổ cho tại hạ không chứ?

Lễ vật như thế nào, lại khó tìm đến độ đó?

Người ta dùng châu báu, ngọc ngà tặng nhau chứ có dùng vật chi khác đâu?

Chẳng lẽ trên thế gian nầy, lại thiếu châu báu, ngọc ngà?

Ngư Toàn tìm vật gì?

Âu Dương Long lại cười vang:

- Uy danh của Đảo Chủ, trên giang hồ còn ai không biết? Cho rằng Đảo chủ không tìm được lễ vật thì thật là một điều đáng buồn cười.

Ngư Toàn trầm ngâm một lúc, vụt hỏi:

- Bang chủ có nghe nói đến một người tên là Trịnh Huyền chứ?

Âu Dương Long gật đầu:

- Tử Sa Đảo chủ họ Trịnh nào phải là một kẻ tầm thường mà tại hạ không biết?

Trịnh đảo chủ lai là bằng hữu rất thân của các hạ, thiết tưởng phàm những ai có xuôi ngươc giang hồ đều biết rõ như vậy?

Ngư Toàn lại hỏi:

- Bang chủ có biết tại sao y chết không?

Âu Dương Long kinh ngạc:

- Trịnh đảo chủ thọ bịnh chết rồi?

Ngư Toàn lắc đầu:

- Suốt năm, y chẳng hề ho một tiếng, làm gì thọ bịnh mà chết.

Âu Dương Long trố mắt; - Thế rạ.. Trịnh Đảo chủ bị người sát hại?

Ngư Toàn gật đầu:

- Đúng vậy! Y bị người sát hại.

Âu Dương Long sửng sốt:

- Trịnh Đảo chủ có đôi Nhật Nguyệt Luân, được Đông Phương Thành chủ nhân truyền vũ học, được mấy mươi năm qua, không hề gặp địch thủ, thế nhân vật nào có bản lãnh hạ sát nổi chứ?

Ngư Toàn thở dài:

- Vậy mà vẫn có người hạ sát nổi.

Âu Dương Long lấy làm lạ:

- Ai?

Ngư Toàn buông gọn:

- Phú Bát Thái Gia!

Âu Dương Long biến sắc mặt:

- Trời!

Ngư Toàn tiếp:

- Năm trước, Phú Bát Thái Gia có gởi thiếp đến Tử Sa Đảo mời Trịnh Huyền dự lễ sinh nhật lão, trong hai hôm, Trịnh Huyền tìm được một cây san hô, cao độ ba thước.

Y rất mừng, nghĩ rằng cây san hô đó, dâng làm vật chúc thọ, kể cũng xứng đáng lắm.

Âu Dương Long gật đầu:

- Cây san hô cao cỡ đó, kể cũng hiếm có.

Ngư Toàn tiếp:

- Y mang vật đó đến tặng, Phú Bát Thái Gia không nói gì chỉ đưa y đến một gian nhà, trong nhà đó, chẳng có gì khác ngoài những cây san hô, mà cây nào cũng như cây nào cũng có bảy thước bề cao trở lên.

Y thở dài tiếp:

- Trông thấy mấy cây san hô đó Trịnh Huyền lạnh người Phú Bát Thái Gia không mời uống một chén rượu nào, trái lại còn đuổi họ Trịnh ra khỏi nhà.

Âu Dương Long hỏi:

- Rồi sau đó?

Ngư Toàn tiếp:

- Về đến nhà, Trịnh Huyền ói máu nằm luôn. Chính y cũng chẳng biết tại sao mình thọ thương, chỉ nhớ là lúc đó Phú Bát Thái Gia có vòng tay chào mát, và qua cái chào đó y nghe như máy trong người thoáng nóng lên một chút.

Âu Dương Long hỏi:

- Phải mất mấy ngày đường Trịnh Huyền mới về đến nhà?

Ngư Toàn đáp:

- Bảy hôm. Y ói máu đen, ói trọn ngày đó rồi y chết luôn.

Âu Dương Long trầm gương mặt một lúc lâu, lầm nhẩm:

- Bách Bộ thần quyền lợi hại thật. Có thể gây thương thế cho người một cách vô hình, mà lại cách khoảng chừng bảy ngày? Quả nhiên Phú Bát Thái Gia danh bất hư truyền.

Ngư Toàn thở dài:

- Trên giang hồ ai ai cũng biết Phú Bát Thái Gia có ngón Thần Quyền Vô Địch, nếu có kẻ nào mang lễ vật đến, không xứng ý lão ta, thì đừng mong tránh khỏi thủ đoạn của lão.

Âu Dương Long bất giác nhìn xuống cỗ xe của y. Cỗ xe có motọ chiếc bao chưa tháo mối cột.

Ngư Toàn tiếp:

- Nhìn vào gương của Trịnh Huyền, năm nay tại hạ đâu dám khinh suất. Từ hôm tiếp nhận thiệp mời, tại hạ bỏ ăn bỏ ngủ. Tìm vật gì cho xứng y Phú Bát Thái Gia? Mà tìm đâu? Bang chủ nghĩ có khổ sở cho tại hạ chăng?Du Bội Ngọc đã minh bạch rồi.

Thì ra cái việc chúc thọ quá khó khăn. Được mời chưa hẳn là một vinh dự.

Chàng thừa hiểu Bách Bộ Thần Quyền là một môn công bí truyền của phái Thiếu Lâm, như vậy có thể Phú Bát Thái Gia là một đệ tử tục gia của Thiếu Lâm sao?

Âu Dương Long, Ngư Toàn là những nhân vật hữu danh trên giang hồ, mà còn sợ lão ấy như thế, thì nghĩ ra cái lão Phú Bát Thái Gia nầy hẳn phải lợi hại vô cùng.

Nhưng Phú Bát Thái Gia là con người như thế nào? Chính điều đó làm cho Du Bội Ngọc thắc mắc vô cùng.

Âu Dương Long trầm ngâm một lúc lâu, đoạn từ từ thốt:

- Hiện tại, Đảo chủ ưu tư trầm trọng, tại hạ hiểu cho Đảo chủ lắm. Nhưng biết làm sao giúp nhau, trong khi tại hạ còn phải lo cho mình. Lo là lo vậy, đã chắc gì mình lo kham cho mình?

Ngư Toàn chớp mắt, rồi nhìn cỗ xe, lạnh lùng hỏi:

- Nói như vậy, là Bang chủ chưa tìm ra được vật làm lễ chúc thọ?

Âu Dương Long cười gượng:

- Vật thì tìm được rồi, nhưng chẳng rõ có xứng y Phú Bát Thái Gia chăng?

Ngư Toàn mỉm cười:

- Bang chủ nói đùa đấy à? Đã tìm được vật, hẳn vật đó phải quý chứ?

Bỗng y ngưng bặt tiếng cười, nhìn sững Âu Dương Long tiếp:

- Nếu vật của Bang chủ không xứng ý của Phú Bát Thái Gia, thì còn vật chi của ai mới xứng ý lão ấy?

Âu Dương Long thoáng biến sắc mặt:

- Đảo chủ đã biết vật của tại hạ?

Ngư Toàn điềm nhiên:

- Hình như thế.

Âu Dương Long cao giọng:

- Thế ra Đảo chủ theo dõi tại hạ?

Ngư Toàn lạnh lùng:

- Bang chủ an nhiên mà đi từ xa đến đây, đọc đường chẳng gặp một tiểu tặc nào ngăn, điều đi bang chủ tưởng mình có tai ẩn tránh con mắt người đời chăng?

Y bật cười ha hả, tiếp:

- Thực ra, một đứa bé con nhìn qua cỗ xe của Bang chủ cũng biết ngay là xe không chở dược liệu. Bởi trên thế gian nầy làm gì có loại dược thảo nặng nề như vậy chứ?

Âu Dương Long lạnh lùng:

- Dù có ai biết là xe không chở thuốc thì đã sao? Chẳng lẽ tại hạ khiếp sợ bất cứ một người nào biết được sự đó?

Ngư Toàn thản nhiên tiếp:

- Tại hạ hộ tống bang chủ suốt con đường dài mắt thấy bang chủ đánh đuổi bao nhiêu ác tặc, tuy không có công tiếp trợ song cũng có cái chỗ dựa đường.

Y bật cười vang, rồi tiếp:

- Cho nên, giờ đây, tại hạ muốn xin Bang chủ cấp cho một món tiền thưởng cũng thiết tưởng bang chủ không nỡ từ chối.

Y trầm khí tụ, tiếp luôn:

- Chắc bang chủ phải cho là tại hạ đòi hỏi hợp lý.

Âu Dương Long sững sờ. Tự nhiên y hiểu rõ Ngư Toàn muốn gì.

Tuy vậy, y bình tĩnh hỏi:

- Đảo chủ muốn lấy cỗ xe này:

Ngư Toàn thở dài:

- Nói ra, thực khó xử cho cái tính của chúng ta, song vạn bất đắc dĩ mới phải vây, hẳn bang chủ cũng hiểu nỗi khổ tâm của tại hạ.

Âu Dương Long buông gọn:

- Được, Đảo chủ muốn, tại hạ xin tặng ngay.

Y đẩy cỗ xe tới thẳng người Ngư Toàn.

Ngư Toàn chừng như có phòng bị, không ngờ cỗ xe vọt tới vừa thấy bánh xe nhích động y nhún chân tung bổng người lên cao.

Đồng thời gian, một tiếng soảng vang lên, thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, chuôi kiếm nằm gọn trong tay.

Một làn chớp loé lên, làn chớp vẽ thành cái móng bạc vút xuống Âu Dương Long.

Đã có cái hiệu Phi Ngư Kiếm Khách, dĩ nhiên Ngư Toàn phải có thân pháp và thủ pháp nhanh nhẹn vô cùng.

Âu Dương Long rùn vai, hất bàn tay lên.

Quanh người y, như một vầng mây đen, bao phủ, ngăn chận nhát kiếm của Ngư Toàn.

Thì ra, chiếc áo tơi của y bằng loại kim khí màu đen, đao kiếm không hề làm tổn hại nổi, chiếc áo đó cũng là món vũ khí giúp y thành danh trên giang hồ, suốt mấy mươi năm qua.

Vũ khí đó, dùng tấn công thì vướng và chậm, song dùng thủ thì hết sức an toàn.

Rẻng! Rẻng! Rẻng!

Kiếm chạm vào áo, lửa bắn tung toé.

Âu Dương Long lại xoay người quét chiếc áo thành vòng phát huy một đạo kình phong, cuốn tới Ngư Toàn.

Từ bên dưới áo, lại bay vút ra hơn mười vật sáng như sao. Những vật sáng dó lao thẳng đến ngực của Ngư Toàn.

Âu Dương Long đã sử dụng tuyệt kỷ từ bao nhiêu năm qua, có rất nhiều cao thủ trên giang hồ đã mất mạng vì tuyệt kỷ đó.

Ngờ đâu ánh kiếm chớp lên, bóng người chớp theo. Ngư Toàn đã hiện ra ở phía sau Âu Dương Long.

Ngư Toàn cũng đã dở đến tuyệt kỹ, và chính tuyệt kỷ Phi Ngư này tạo uy danh cho y trên chốn giang hồ.

Âu Dương Long toan quay người lại song đã muộn rồi.

Ánh kiếm chớp lên, mũi kiếm đã đến bên lưng Âu Dương Long rồi.

Du Bội Ngọc không tưởng là Âu Dương Long không đủ tại cầm cự với Ngư Toàn đến ba chiêu.

Trong khi chàng do dự, thì mũi kiếm của Ngư Toàn xuyên thủng lưng đối phương.

Ngư Toàn rút kiếm ra, Âu Dương Long tắt thở.

Y thở dài lầm nhẩm:

- Bang chủ hiểu chứ! Tại hạ nào muốn giết Bang chủ đâu! Song nếu muốn tại hạ không xuất thủ, thì tại hạ phải chết. Và có ai trên đời này chấp nhận mình chết để cho người khác được sống. Bang chủ chết đi, xin đừng trách tại hạ, mà chỉ trách Phú Bát Thái Gia mới hợp lý.

Bỗng có người thốt:

- Quy củ giang hồ là đồng đạo phải chia đều. Tại thể đó về phần các hạ, còn cỗ xe về tại hạ.

Giọng nói phát ra ngoài xa hơn mười trượng nhưng tiếng cuối vừa dứt, một bóng người đã hiện trước mặt Ngư Toàn.

Chính Ngư Toàn cũng chẳng nhận ra người đó do hướng nào đến.

Du Bội Ngọc cũng không nhận ra người đó xuất hiện như thế nào, chỉ nghe tiếng lục lạc vang lên là có y liền.

Bỗng chàng nhớ đến câu:

“ Lục lạc khua vang, táng mạng tại đây” một câu nói rất gọn, để ám chỉ con người có chiếc lục lạc bên mình đó, lợi hại như thế nào, và giang hồ dùng câu nói đó để truyền khẩu, cảnh cáo nhau...

Và người có chiếc lục lạc, chính là Phi Đà Ất Côn, một nhân vật trong Thập Đại cao thủ, ngang hàng với Nộ Chân Nhân, Hồ Lão Đào, Thần Long Kiếm Khách, Anh Hoa Đại Sự..

Ngư Toàn cười vuốt:

- Ất chân nhân hơn mười mấy năm vắng bóng trên giang hồ, bây giờ xuất hiện, bất ngờ tạo cho tại hạ cái hân hạnh lớn lao được trông thấy tôn nhan...

Ất Côn không nhìn y đôi mắt chỉ dán vào cỗ xe chở dược thảo.

Ngư Toàn muốn biến cỗ xe lại rất nhỏ, nhỏ bằng một vật bỏ vào túi vừa nặng, song làm gì có cái quyền năng đó.

Rồi Ất Côn bước tới, tốc đống thảo dược lên, moi lấy một chiếc rương.

Ngư Toàn sôi giận, muốn ngăn cản, song không dám liều.

Ất Côn thản nhiên mở nắp rương ra, nhìn vào trong một thoáng, đoạn ngẩng mặt lên không, cười lớn; - Đẹp quá! Đẹp quá!....

Ngư Toàn cười như tru tréo:

- Không đẹp đâu. Ất chân nhân ạ! Mấy hình tượng đáo nầy còn thô sơ lắm, nếu chân nhân thích những vật như vậy xin để cho tại hạ về kinh, thuê thợ khéo tạc cho chân nhân mấy hình tượng khác, cam đoan sẽ làm cho chân nhân hài lòng...

Ất Côn điềm nhiên:

- Ngươi cho là không đẹp, vậy hãy để lại cho ta, ngươi đi tìm cái khác đi.

Ngư Toàn muốn cười, song không cười nổ, tiếng cười phát ra nghe khẹt khẹt như khỉ kêu.

- Vật đó, nếu để lại cho chân nhân, cũng được rồi, song không xứng với kính ý của tại hạ đối với chân nhân...

Ất Côn gạt ngang:

- Ta muốn những vật nầy ta không muốn những gì khác.

Ngư Toàn tháo mồ hôi hạt:

- Bởi vì... Bởi vì...

Ất Côn trừng mắt:

- Ngươi chỉ sợ lão Phú Bát, chứ chẳng sợ ta à? Chẳng lẽ Bách Bộ Thần Quyền lợi hại hơn Truy Phong Chưởng?

Ngư Toàn nghe mồ hôi chảy ướt mình như tắm, tay nắm chặt đốc kiếm, tay rung rung song chỉ nhưng chẳng dám đưa ra.

Ất Côn bật cười ha hả:

- Nghe nói kiếm pháp của ngươi tân kỳ lắm lắm, có tân kỳ nên ngươi mới được suy tôn làm chưởng môn nhân kiếm phái Hải Nam, vậy cứ vào đi, ta muốn xem thứ kiếm pháp của ngươi lợi hại như thế nào.

Ngư Toàn cắn chặt hàm răng, nghiến nghiến vào nhau một chút:

- Cung kính bất như tùng mạng, chân nhân đã dạy như vậy, tại hạ xin tuân lời.

Đâm ra một kiếm, may thành công thì mọi việc được tốt đẹp, không thành công cũng chẳng tội lệ gì, bởi chính Ất Côn đã muốn như vậy.

Cho nên Ngư Toàn vận dụng toàn lực, đâm thốc mũi kiếm tới thẳng vào yết hầu của Ất Côn.

Ất Côn không nhúc nhích, mà mũi kiếm lại bay nhanh Ngư Toàn cầm chắc là mình thành công, niềm hân hoan hiện rõ nơi gương mặt, dù mũi kiếm chưa đến cái đích.

back top