Cô gái nói:
- Tôi và bà tôi, hai bà cháu tôi vừa mới từ thị trấn về đây.
Nàng chớp chớp mắt và nói tiếp:
- Nơi này chỉ có hai người, nhỏ là tôi, lớn là bà tôi nhưng bà tôi đâu còn là cô nương nữa, chắc ông đâu phải kiếm bà tôi?
Lý Tầm Hoan lại cười.
Lúc hắn tự nhận mình là ngu thì hắn cứ cười.
Cô gái nói:
- Ngoài tôi và bà tôi ra, nơi này không có ai đến mà cũng không có ai đi, nếu ông có thấy thì chắc ông thấy quỷ.
Thật tình Lý Tầm Hoan không thấy ai ra, ngoại trừ Thượng Quan Phi nhưng hắn không tìm tên ấy.
Cánh cửa sổ vẫn như thường, không có dấu vết gì chứng tỏ rằng có ngườivừa lao ra đó.
Nhưng rõ ràng Lâm Tiên Nhi đã có đi vào.
Chẳng lẽ hắn thấy quỷ thật sao?
Chẳng lẽ người từ nơi kiệu bước vào đây lại là bà lão này?
Và bà lão thình lình vùng thụp xuống:
- Bà cháu chúng tôi là người đáng thương, nơi này cũng không có gì gọi là đáng tiền, nếu đại gia thấy món nào ưng ăn thì việc mang đi, bà cháu chúng tôi không dám phiền hà chi cả.
Lý Tầm Hoan nhếch môi:
- Thôi, được rồi.
Trên bàn ăn có một bình rượu, Lý Tầm Hoan với tay cầm bình rượu đi một mạch ra ngoài không quay đầu ngó lại.
Bên trong cô gái cười khúc khích:
- Như vậy không phải cường đạo mà là Tửu Quỷ!
Vầng trăng vẫn còn vành vạnh.
Suối rừng dưới ánh trăng trong như một con mãng xà uốn mình lấp lánh trườn đi chầm chậm.
Tay Lý Tầm Hoan vẫn cầm chiếc bình, trong bình vẫn còn lưng lưng rượu.
Đêm thật vắng, nước suối róc rách y như tiếng nhạc êm đềm.
Men theo bờ suối, Lý Tầm Hoan đi thật chậm, hắn không muốn tới chỗ của Tiểu Phi mà trời hãy còn chưa sáng.
Vốn từ trước đến giờ hắn không muốn khuấy rầy một ai trong lúc về đêm, trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ.
Nhưng ngược lại, bất cứ một người nào, bất cứ ở đâu và bất cứ giờ nào, muốn khuấy rầy hắn, hắn vẫn không có gì khó chịu.
Cái mụ già ấy đúng là một mụ già, quyết không thể là Lâm Tiên Nhi.
Thế thì Lâm Tiên Nhi đi đâu?
Lý Tầm Hoan dịu dịu mắt:
- Không lẽ bây giờ mình thật đã già rồi? Không lẽ mắt mình đã mờ chăng?
Trăng đã xế về tây, những vì sao cũng bắt đầu rời rạt.
Mé trời đông mây đã giắt ngang... đêm có dài nhưng vẫn không làm sao tối mãi. Mùa thu đã tạn, sắp cạn mùa đông, hoa mai đã bắt đầu lai rai hé cánh. Lý Tầm Hoan chợt nghe một mùi hương thoang thoảng ngẩng đầu lên, rừng mai đã thấy dạng dần.
Sâu vào trong rừng mai một chút, lờ mờ một góc lầu.
Đối diện với rừng mai, đôi mắt của Lý Tầm Hoan hình như dại hẳn.
Giữa thung lũng núi, cành mai chong những búp hào nhọn như rừng kích, một cành thiên nhiên tuyệt diệu, nó không giống như những rừng mai trong vườn trần tục tầm thường.
Nhưng trên đời đâu có rừng mai nào lại có thể hơn được rừng mai của chính nhà mình? Với Lý Tầm Hoan cũng thế, cho dầu hắn có khách quan cánh mấy nhưng chắc chắn cũng không có rừng mai nào sánh bằng rừng mai ở Lãnh Hương tiểu trúc, nơi đã ghi nhận những kỳ niệm vui buồn trong đời hắn. Bên cạnh rừng mai bây giờ là đầu ngọn suối, nước trong ngắt bắt nguồn từ đó.
Một dòng nước bắn thẳng vào ngọn sát trong vách núi đổ xuống đầu suối, nước tia ra cả một vùng rộng lớn sát với rừng mai trông thành một bức họa lung linh.
Trong bức họa thiên nhiên ấy có một người.
Lý Tầm Hoan cũng không thấy rõ mặt, hắn chỉ thấy vóc người thanh tú, mặc bộ đồ xanh thật sạch, thật mới, đầu chải gọn gàng, óng mượt. Người ấy tay xách một thùng nước quyền qua rừng mai đi thẳng vào nhà. Vóc dáng người ấy tuy không khác Tiểu Phi mấy nhưng Lý Tầm Hoan biết chắc không phải là Tiểu Phi.
Con người của Tiểu Phi có bao giờ bị ràng buộc bởi một bộ đồ gọn ghẽ mới mẻ như thế ấy? Đầu tóc hắn luôn bồng bềnh chứ không thể có chuyện chải gỡ láng bóng như công tử bột vậy đâu.
Thế thì người ấy là ai?
Lý Tầm Hoan thật không thể đoán ra người nào như thế mà ở chung với Tiểu Phi.
Hắn lập tức bước theo.
Ngôi nhà đã mở cửa, trong nhà tuy không có đáng gọi là hoa lệ nhưng tất cả những gì trang trí cũng đều sạch sẽ, sạch đến mức có thể đưa tay rờ khắp chỗ không bao giờ vướng bụi.
Bên cạnh chiếc bàn dài có một cái bàn: “bát tiên”, người thiếu niên áo xanh lấy từ trong thùng nước ra một núi vài cẩn thận lau từng chỗ một.
Hắn lau bàn còn chậm hơn cả lão Tôn Gù, chậm hơn nhiều, làm như thể nếu trên bàn còn những hạt bụi nhỏ là hắn không sống được vậy.
Lý Tầm Hoan đứng phía sau hắn nhìn chăm chú.
Con người này giống tạc Tiểu Phi, giống ở khổ người nhưng dáng cách thì hoàn toàn trái ngược.
Tiểu Phi không thể là con người “chải chuốt”, Tiểu Phi không thể làm cái công việc lau bàn mà lại lau tỉ mỉ như thế.
Nhưng không cần biết hắn là ai, ở đây thì tự nhiên hắn phải biết về Tiểu Phi.
Lý Tầm Hoan cất tiếng ho nhè nhẹ, hắn hy vọng người ấy quay lại.
Phản ứng của con người ấy không nhanh nhưng cuối cùng rồi hắn cũng quay lại.
Lý Tầm Hoan sửng sốt đứng trơ trơ như pho tượng gỗ.
Thật hắn không sao ngờ được, con người mà hắn không thể tưởng tượng là Tiểu Phi thì lại đúng là Tiểu Phi.
Dung mạo củaTiểu Phi không có gì thay đổi, vẫn đôi mắt to đen với chiếc mũi thật thẳng, chẳng những hắn không giảm phần tuấn tú mà lại có vẻ tuấn tú hơn hẳn lên.
Nhưng về thần thái thì trái lại có nhiều biến đổi, biến đổi hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt tuy vẫn to đen nhưng đã mất hẳn cái “ma lực” của hồi nào. Gương mặt cương nghị đầy vẻ cô độc ngạo mạn năm xưa bây giờ trở thành nhu hòa nhi một nhà tu, nhu hòa đến mức gần như đần độn.
Nhìn chung, Tiểu Phi bây giờ “dễ coi” hơn lúc trước, sạch sẽ hơn lúc trước nhưng phong thái làm cho người hơi rợn lạnh mỗi khi nhìn vào mắt hắn bây giờ cũng tiêu mất hẳn.
Người ấy thật là Tiểu Phi đây sao?
Có phải con người thui thui cô độc bước những bước đi chắc nịch giữa vùng băng tuyết dạo nào đó ư?
Có phải là người thiếu niên thà chết chứ không bằng lòng tiếp nhận bất cứ ân huệ của một ai, có phải người thiếu niên tuốt kiếm nhanh như gió, con người đã làm cho quần hùng khiếp đảm đó chăng?
Lý Tầm Hoan thật không muốn tin như thế.
Hắn không muốn tin người thiếu niên đứng trước mặt hắn bây giờ là Tiểu Phi.
Hắn không làm sao tưởng tượng người thiếu niên mặc bộ đồ thật mới thật sạch, lằn xếp thẳng băng đang cầm cái nùi vải thận trọng lau bàn trước mặt hắn bây giờ là Tiểu Phi. Cái tên Tiểu Phi quen biết từ trước đến giờ.
Nhưng sự thật là như thế, sự thật là Tiểu Phi đang đứng trước mặt hắn đây.
Tiểu Phi cũng đã thấy Lý Tầm Hoan.
Ban đầu hình như hắn cảm thấy chuyện bất ngờ, chuyện ngoài ý muốn, hắn hơi khựng tay nhưng sau cùng hắn cũng lần lần cũng điểm được cái mỉm cười - thật là một chuyện giúp cho Lý Tầm Hoan có phần nhẹ bớt. Nét cười của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Lý Tầm Hoan cũng cười theo.
Ngoài miệng tuy cười nhưng trong lòng họ Lý cũng vô cùng ảo não.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, đối diện mà cười. Không ai nhích chân cũng không ai lên tiếng.
Nhưng cả hai lần lần cảm nghe cay cay lỗ mũi và mắt họ cùng một tiếng ửng lên.
Không biết như thế bao lâu, Tiểu Phi nói trong hơi thở:
- Lý huynh đấy à.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Tôi đây.
Tiểu Phi nói giọng trầm trầm:
- Cuối cùng rồi anh cũng đến.
Lý Tầm Hoan gật gù nói rập theo:
- Cuối cùng rồi tôi vẫn phải đến.
Tiểu Phi nói:
- Tôi biết anh nhất định sẽ đến.
Lý Tầm Hoan lại gật gù:
- Tôi nhất định phải đến.
Họ nói chuyện với nhau chầm chậm vì hình như giọng nói của họ nghẹn ngào và chỉ nói bấy nhiêu thôi rồi họ lặng thinh như không còn gì nói nữa.
Nhưng cũng ngay trong lúc đó, Tiểu Phi từ trong nhà vùng chạy ra, Lý Tầm Hoan cũng từ ngoài chạy ập vào, hai người gần như đấm sầm vào nhau, bốn tay đều ôm chặt.
Hơi thở của cả hai gần như không còn nghe nữa.
Qua một lúc lâu, Lý Tầm Hoan thở một hơi dài như cố dằn cơn xúc động:
- Trong hai năm nay anh có khoẻ không?
Tiểu Phi chậm chậm gật đầu:
- Tôi... tôi rất khỏe, còn anh?
Lý Tầm Hoan nhếch mép môi heo hắt:
- Tôi đấy à? Tôi thì đã già rồi.
Hắn đưa bình rượu đang cầm nơi tay lên nói tiếp:
- Anh xem, tôi vẫn còn uống rượu như năm nào, trong hai năm nay cái chứng ho ác nghiệt hình như đã sợ rượu mà dông đi mất.
Câu nói chưa dứt là hắn lại gập mình ho sặc sựa.
Tiểu Phi im lặng nhìn Lý Tầm Hoan, mắt hắn ướt lần.
Thình lình từ trong có tiếng kêu lên:
- Coi kìa, Lý đại ca đã đến sao anh cứ trơ trơ như thế? Sao không mời Lý đại ca vào nhà? Mừng quá nên quên cả đi?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên.
Bây giờ thì không còn lầm nữa, Lâm Tiên Nhi đã ra mặt với hắn thật rồi.
Lâm Tiên Nhi không thay đổi chút nào.
Nàng vẫn trẻ như năm nào, vẫn đẹp như năm nào, tiếng cười của nàng vẫn trong, giọng nói của nàng như anh hót, nhất là tia mắt, tia sáng như lân tinh sánh như vì sao màn đêm tối.
Nếu có người quả quyết rằng nàng có thay đổi thì sự thay đổi có nghĩa là nàng đẹp hơn hẳn lên, một nét đẹp quyến rũ hơn cả dạo nào.
Nàng nhìn Lý Tầm Hoan bằng một tia mắt dịu dàng và giọng nàng cũng hết sức dịu dàng:
- Hai năm qua thật mau nhưng nó cũng thật là trầm trầm vì Lý đại ca không đến thăm chúng tôi, chắc Lý đại ca đã quên chúng tôi rồi phải không?
Bất cứ một ai nghe câu nói của nàng cũng tưởng rằng từ lâu rồi Lý Tầm Hoan vốn biết chỗ ở của họ nhưng không đến đây thăm họ.
Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt nàng và cười nói một cách thản nhiên:
- Tại vì cô không đưa kiệu đến rước tôi, bảo làm sao tôi đến được?
Lâm Tiên Nhi cười thật tươi và thản nhiên không kém gì Lý Tầm Hoan:
- Nói tới kiệu thì thật là thèm, tôi vẫn muốn đi thử một bận xem sao nhưng vẫn chưa bao giờ đi được.
Lý Tầm Hoan chớp mắt:
- Cô chưa từng ngồi kiệu lần nào à?
Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng buồn buồn:
- Con người như tôi thì làm gì có phúc ngồi được trên kiệu?
Lý Tầm Hoan cười lên ánh mắt:
- Nhưng hồi tối hôm qua trên thị trấn tôi thấy có người ngồi kiệu y hệt như cô.
Hắn nói mà đôi mắt cứ dán chặt vào mặt nàng.
Đã không có một chút gì kinh ngạc mà trái lại nàng còn cười thật đẹp:
- Chắc có lẽ tôi từ trong mộng đi ra. Anh nói có phải không nào?
Câu hỏi sau cùng tự nhiên nàng hất hàm về Tiểu Phi.
Tiểu Phi nói ngay:
- Mỗi tối nàng ngủ rất sớm, từ trước đến nay không hề đi đâu cả.
Trong bụng của Lý Tầm Hoan làm một bài toán thật nhanh, Tiểu Phi nhất định không bao giờ nói láo, nhất là đối với hắn nhưng nếu quả thật Lâm Tiên Nhi mỗi tối đều ngủ rất sớm và từ trước đến nay không đi đâu thì cô gái hồi tối là ai?
Lâm Tiên Nhi đứng sát bên Tiểu Phi, nàng đưa tay vuốt lại nếp áo hắn, mặc dù hẳn đã rất thẳng rồi, thái độ và giọng nói của nàng thật rất ôn nhu:
- Đêm rồi anh ngủ ngon đấy chứ?
Tiểu Phi khẽ gật đầu.
Nàng khe khẽ hỏi tiếp:
- Vậy anh hãy ra ngoài chơi cho mát, tôi vào trong làm mấy món nhắm cho Lý đại ca tẩy trần nhé.
Và nàng liếc nhẹ về phía Lý Tầm Hoan:
- Bên ngoài hoa mai đã sắp nở rồi, tôi biết Lý đại ca rất thích hoa mai có phải thế không?
Dáng đi của Tiểu Phi đã có nhiều thay đổi.
Về trước hắn đi tuy vẫn thẳng thân hình và mỗi bước đi đều có một cự ly nhất định nhưng những thớ thịt, đường gân của hắn hoàn toàn phóng túng, người khác đi là mệt nhọc nhưng với hắn, lúc đi chính là lúc nghỉ ngơi.
Bây giờ thì đã khác rồi.
Bây giờ thân người hắn cũng vẫn như xưa, thẳng nhưng cứng ngắt, tinh thần hắn lại có vẻ hết sức khẩn trương, khi khẩn trương nhưng có khi lại lờ đờ.
Bước chân của hắn vẫn giữ cự ly nhưng cái giữ của hắn bây giờ thật đúng là giữ nghĩa là hắn như bị một cái gì ràng buộc chứ không còn phóng túng.
Hai người cứ làm thinh bước đi, không ai nói một lời.
Lý Tầm Hoan không nói là vì hắn không biết phải nói gì.
Hắn vẫn muốn hỏi Tiểu Phi coi tại sao lại phải trốn biệt nơi đây? Lâm Tiên Nhi có tự nhận những tội lỗi từ trước của nàng không? Những tài vật nàng đã cướp của người ta dưới ác dạng Mai Hoa Đạo đã có giao hoàn toàn hết cho khổ chủ?
Thế nhưng hắn lại không hỏi một câu nào.
Hắn không muốn động đến chỗ đau kín của Tiểu Phi không muốn làm cho Tiểu Phi bị ray rứt bởi vết thương lòng.
Đi thêm một khoảng khá dài, đang trầm ngâm, Tiểu Phi vụt thở ra:
- Tôi có lỗi với anh nhiều quá.
Lý Tầm Hoan cũng thở ra:
- Anh đã vì cứu tôi mà phải tự nhận là Mai Hoa Đạo, luôn đến tính mạng anh cũng không cần, nếu cần nói đến lỗi thì chính tôi có lỗi với anh chứ đâu phải anh có lỗi! Và nếu quả như thế là anh có lỗi thì tôi mong trong thiên hạ mỗi người đều có lỗi với tôi.
Như không nghe câu nói của Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi nói tiếp theo chầm chậm:
- Đáng lý lúc ra đi tôi phải nói qua với anh một tiếng.
Lý Tầm Hoan nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng:
- Tôi biết anh có cái khó xử trong lòng, tôi không trách anh gì cả.
Tiểu Phi buồn buồn:
- Tôi biết không nên làm như thế nhưng thật tình bất luận ra sao tôi cũng không thể hạ thủ đối với nàng, thật tình tôi bây giờ không làm sao xa nàng được nữa.
Lý Tầm Hoan cười:
- Một người đan ông khi đã yêu một người đàn bà, đó là chuyện tình nghĩa cao dày, nhất định không có một chút sai lầm nào cả. Tại sao anh cứ trách mình như thế?
Tiểu Phi ngập ngừng:
- Nhưng... nhưng...
Tinh thần của hắn chừng như bị kích động hắn vùng lớn tiếng:
- Nhưng tôi vẫn có lỗi với anh và cũng có lỗi với nạn nhân của Mai Hoa Đạo.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một chút và buông một câu hỏi giống:
- Nhưng nàng cũng đã cải quả rồi mà, có phải thế không?
Tiểu Phi nói:
- Trước giờ ra đi, nàng đã đem tất cả những gì cướp giật trước kia trao trả lại cho mọi người.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Đã thế thì anh còn gì đâu nữa mà khó chịu? “Buông cây đao giết chóc tức là đã thành Phật rồi” câu nói đó anh cũng không biết nữa sao?
Và như để cho Tiểu Phi không thể suy nghĩ nhiều hơn, Lý Tầm Hoan vụt ngẩng mặt cười:
- Anh xem, cây mai này hoa đã bắt đầu nở rồi đấy nhé.
Tiểu Phi gật đầu không nói.
Lý Tầm Hoan hỏi tiếp:
- Tôi đố anh cây mai đã nở mấy hoa rồi.
Tiểu Phi đáp mà vẫn không ngẩng mặt lên:
- Mười bảy đóa.
Lòng Lý Tầm Hoan vùng nặng trĩu.
Bời vì hắn cũng đã đếm những đóa hoa mai và quả đúng y như thế. Hắn rất thông cảm với những người đếm hoa mai, trong khi họ đếm là giờ phút u buồn lặng lẽ nhất.
Tiểu Phi ngẩng đầu lên và nói thì thầm:
- Xem chừng có một đóa nữa sắp nở rồi. Không hiểu tại sao chúng lại nở sớm ra như thế nhỉ? Đóa hoa nở sớm rồi cũng sẽ tàn rất sớm!