Chương 14: Dị Nữ
Con đường thật dài và tịch mịch.
Người trong sơn thôn có thói quen là ngủ rất sớm, nhà nhà đèn đuốc tối thui.
Nhưng khi ra khỏi ngõ quanh thì thấy rõ ngôi lầu nhỏ.
Đêm tối đem mà thấy rõ là vì trên ngôi lầu nhỏ ấy đèn đuốc sáng choang.
Chẳng những mùi rượu thịt phưng phức từ trên ngôi lầu nhỏ ấy tỏa xuống mà còn nghe thấy trên ấy có tiếng cười của đàn bà con gái, lẫn tiếng cười của đàn ông.
Linh Linh khựng lại.
Lý Tầm Hoan thản nhiên:
- Chắc là tiểu thư của cô về rồi đó.
Linh Linh lắc đầu:
- Nhất định không phải, cô ta nói ít nhất cũng năm ba tháng sau cô ta mới về.
Lý Tầm Hoan nói:
- Khách ở nhà cô không phải là ít, cũng có thể có những người khách ở xa, trường hợp không có chủ ở nhà thì họ tự tiện liệu lo thức ăn chứ sao.
Linh Linh ngần ngừ một giây rồi nói:
- Để tôi lên đó xem sao.
Lý Tầm Hoan đưa tay chận lại:
- Cô hãy để tôi lên trước.
Linh Linh trố mắt:
- Tại sao vậy? Những người ấy đã có mặt trên ngôi lầu này họ làm thức ăn, nhậu nhẹt, họ làm như nhà của họ vậy thì tự nhiên họ không thể ác ý gì, chẳng lẽ Thám hoa sợ tôi lên rồi nguy hiểm à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Không phải thế mà là vì tôi đang đói tới nơi rồi.
Hắn không đợi cho Linh Linh nói thêm gì nữa, hắn mau bước nhanh về phía ngôi lầu và đi thẳng lên lầu.
Hắn đi nhanh như thế không phải vì hắn đói như đã nói với Linh Linh mà hình như hắn linh cảm rằng trên đó thiên hạ đang giăng cái bẫy để chờ hắn đặt chân.
Cửa lầu vẫn mở hoát.
Lý Tầm Hoan vừa tới ngay cửa thì hắn chợt như khựng lại.
Trong đời hắn chưa từng thấy con gái nhiều như thế, những người con gái mập thù lù.
Trên ngôi lầu nhỏ không rộng lắm nhưng cũng không phải là hẹp, cho dù có khoảng hơn hai mươi người cũng không làm chật được.
Nhưng bây giờ thì chỉ độ hơn hai mươi người thế mà ngôi lầu chật cứng. Lý Tầm Hoan đi vào nhưng hắn ngại vì không còn chỗ để lách mình.
Ngôi lầu này vốn dùng những xà ngang và ván dày liệt thành nhiều gian, mỗi gian đều có chiếc bàn rộng, có ghế ngồi nhưng bây giờ thì những bàn ghế ấy đều được dồn vào một góc, chỉ chừa lại một số bàn và trên những bàn đó đầy rẫy những thức ăn, thức ăn từng đống từng đống như hòn non bộ.
Họ ngồi la liệt chừng mười mấy người con gái. Họ ngồi dưới sàn vì ghế họ đã dẹp hết rồi mà dù có còn để đó thì họ ngồi vào cũng không lọt vì thân hình của họ thù lù.
Người nào cũng thế, mông đít của họ mà đặt vào ghế nài là chiếc ghế đó sẽ banh ra ngay.
Mà cho dù có ngồi lọt thì chân ghế nhất định cũng sụm luôn.
Nhưng cũng không ai có thể nói họ là heo được bởi vì bằng vào thân hình của họ thì trên đời này cũng không có con heo nào như thế cả, cho dù là heo nái.
Lúc Lý Tầm Hoan vào tới cửa phòng thì cũng là lúc mà cái mâm gà nướng vừa mới bưng lên, họ nhóm nhau lại mỗi người một con nhai nguồm ngoàm.
Tiếng nhai thịt nhai xương của họ thật là kinh khiếp, trên đời chắc khồng có một tiếng động nào kinh khiếp hơn.
Chỉ cần nghe thấy một lần, dù người dạn gan cách mấy nhất định đêm ngủ cũng phải nằm mơ.
Xích vào trong một chút, bên sau chiếc bàn bày rượu thịt có một tấm nệm, trên tấm nệm có một cô gái đang ngồi, có năm sáu người đàn ông xây quanh.
Những người đàn ông ấy ăn mặt thật đẹp, diện mạo họ cũng khá khôi ngô, thêm vào đó mặt họ còn tô son phấn.
Thân hình họ cũng vào hạng trung bình chứ không nhỏ lắm nhưng bây giờ trước cái sắc vóc của cô gái, họ chợt y như những con khỉ nhỏ.
Họ đang xúm lại đấm bóp cho cô gái phì nộm ấy, có người bóp chân, có người dần tay, có người đấm lưng xoa nắn, có người cầm quạt phè phạch liền tay và có người đang bưng chén đút cho người con gái.
Lại có hai người đàn ông khác, mặt cũng bôi son trát phấn phì phục dưới chân cô ta, khi ăn thịt gà, lúc nào cao hứng cô ta lại xé một miếng quăng xuống cho hai người ấy, họ không dùng tay cầm mà lại cúi mặt ngoạm như chó.
Cũng may là Lý Tầm Hoan đang đói, đã lâu lắm hắn chưa ăn một món gì chứ giá vào lúc no chắc hắn phải ói ra ngay.
Bình sanh hắn chưa bao giờ thấy những chuyện đáng ói như thế ấy.
Nhưng hắn lại không chịu quay mình nơi khác, hắn cứ thong thả bước vào.
Tất cả những tiếng nhai, tiếng cười, tiếng nói lập tức ngưng lại ngay, tất cả những cặp mắt đổ dồn vào mặt hắn.
Bị mười mấy cặp mắt của con gái nhìn vào xói mình, đó là một chuyện khó chịu vô cùng, hình như họ xem Lý Tầm Hoan y như con gà nướng mà họ đang nhai trong miệng.
Hình như họ đang tức vì bận nhai chứ nếu không thì có lẽ họ sẽ ngoạm hắn mà ngấu nghiến.
Bất cứ một người nào trước một hoàn cảnh như thế, nhất định cũng sẽ cảm thấy bất an nhưng Lý Tầm Hoan thì không.
Cho dù trong lòng có như thế, hắn cũng không bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Hắn vẫn đi vào bằng những bước thong dong.
Hắn là con người trước sau như thế, bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng bằng một dáng điệu nhàn nhã, không ai, không một việc gì làm cho hắn đổi thay.
Cặp mắt của cô gái mập nhất trong bọn bỗng nhiên khép lại, không, đúng hơn là đôi mắt vì nhiều thịt và trong một phút đam mê.
Đôi mắt của nàng thật thì cũng không phải là thường, mắt hí nhưng vì mập quá cho nên mới ngó qua cảm thấy như một đường chỉ nhỏ.
Cổ nàng cũng không phải ngắn nhưng nó nhiều khanh thịt nên nhìn như cổ con rùa.
Nàng ngồi y như một hòn giả sơn, tròn quay một đống.
Lý Tầm Hoan im lặng đứng ngay trước mặt người con gái đó, hắn điềm đạm mỉm cười:
- Đại Hoan Hỉ Nữ Nữ Huệ Vương.
Ánh mắt của cô gái vụt sáng lên:
- Các hạ biết tôi à?
Lý Tầm Hoan vẫn cười:
- Cửu ngưỡng thanh danh.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương nói:
- Nhưng ngươi lại không chịu trốn?
Lý Tầm Hoan cười:
- Tại làm sao tôi lại phải trốn?
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương cũng cười.
Lúc nàng bắt đầu cười thì không có gì đặc biệt nhưng giữa tiếng cười chợt thấy có điều khác lạ.
Toàn thân như trái núi của nàng rung rinh và y như một trái cầu, không thấy nàng chõi chân nhưng thân hình vụt bắn lên.
Người nào chứng kiến cũng đều cảm thấy y như dưới đít nàng có một cái đòn bật, thứ đòn bật thật dịu và thật mạnh.
Cái tên đàn ông phục dưới chân nàng từ nãy giờ để “chực” những miếng ăn bố thí, bị cái bắn mình đó và lộn nhào theo.
Cái chén rượu trên bàn rơi nghe loảng xoảng.
Nàng đứng sững trước mặt Lý Tầm Hoan và tiếng cười ngưng bặt:
- Ta tuy chưa biết các hạ là ai nhưng mục đích của các hạ đến đây thì ta đã biết.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Sao cô nương bảo sao? Đúng rồi, tại hạ cũng nghĩ cô nương rất biết.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương hỏi:
- Các hạ đi đường xa đến đây chắc đã đói. Ta muốn đãi các hạ một bữa cơm có được không?
- Tại hạ cũng đang đói đây.
Nói xong Lý Tầm Hoan bình thản bước lại bàn tiệc.
Nữ Huệ Vương nhìn hắn, mắt híp lại:
- Vậy thì nào dùng bữa với ta.
Lý Tầm Hoan chợt thấy bầu rượu trên bàn, thế là cục yết hầu trên cần cổ đã tuột lên tuột xuống. Cục yết hầu nhấp nhô không lọt qua được cặp mắt ti hí của Nữ Huệ Vương.
- Chắc các hạ đang thèm rượu.
Lý Tầm Hoan nói ngay:
- Cô nương có con ngươi quá tinh tường.
Nữ Huệ Vương cười hềnh hệch. Bàn tay no tròn, ú ị ra dấu. Một tên mặc áo hoa vội nhấc lấy vò rượu rót ra một cái chén đẩy đến trước mặt Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan cầm lấy chén rượu.
Chén rượu khá lớn, chén rượu có thể chứa đựng hơn nửa cân.
Lý Tầm Hoan ngửa cổ đi một hơi cạn sạch.
Nữ Huệ Vương cười:
- Hay, như thế mới đáng gọi là nam nhi chứ? Những người đàn ông có mặt nơi đây không một ai bằng một góc của các hạ.
Tên đàn ông mặc áo hoa lại rót đầy chén rượu nữa, hắn cười toe toét:
- Lý thám hoa ngàn chén chưa say, xin cạn thêm chén nữa.
Lý Tầm Hoan sửng sốt.
Gã đàn ông này lại cũng biết tên hắn nữa sao?
Nữ Huệ Vương nhìn tên đàn ông, đôi mày nàng cau lại:
- Ai? Lý thám hoa? Lý thám hoa nào?
Người đàn ông cười:
- Lý thám hoa chỉ có một người, tức là kẻ đã vang danh từ trước đến nay: Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan.
Nữ Huệ Vương làm ra vẻ sững sờ.
Tất cả những cặp mắt trong gian lầu đều quay về phía Lý Tầm Hoan.
Tiểu Lý Phi Đao.
Trong suốt mười năm nay, trên toàn cõi giang hồ hình như không còn có ai có danh hiệu nào lừng danh như vậy.
Đại Hoan Hỉ Nữ Huệ Vương vùng cười khanh khách:
- Tốt, đã từ lâu nghe nói Tiểu Lý Phi Đao là con người chẳng những mình đầy gan mật mà cũng là con người rượu thấm đến ngoài da, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Trừ Tiểu Lý thám hoa ra, trên đời không tìm ra đâu một con người như thế ấy.
Người đàn ông mặc áo hoa cười hì hì:
- Phi đao họ Lý không khi nào sai chệch mục tiêu, cái đó cũng cần phải nhắc đến.
Lý Tầm Hoan nhìn sững vào mặt hắn rồi vụt hỏi:
- Các hạ có phải là.
Người đàn ông mặc áo hoa cười rớt nói:
- Lý thám hoa quả là bậc quý nhân nên rất dễ quên nhiều chuyện nhỏ, luôn cả lão bằng hữu mà cũng không nhận ra.
Ánh mắt của Nữ Huệ Vương chớp ngời và vụt nói:
- Con người của ngươi tuy Thám hoa không nhận ra nhưng kiếm pháp của người thì chắc Lý thám hoa không quên được đâu.
Người đàn ông cười khanh khách:
- Kiếm pháp của tôi à? Kiếm pháp của tôi thì chính tôi cũng đã quên mất rồi.
Nữ Huệ Vương nói chậm rãi:
- Ngươi chưa có quên, ngươi hãy cầm thanh kiếm lên đi.
Đúng là một con người dễ nghe, nếu không muốn nói là dễ sai bảo, người đàn ông bước lại bên vách với lấy thanh trường kiếm.
Không, hắn không lấy ngay thanh kiếm trên vách mà lại đi thẳng ra phía sau, từ bên sau mùi thịt nướng xông ra hừng hực, tiếng binh khí lại khua vang.
Thân pháp của con người ấy thật không đáng dùng tiếng “thân pháp” một chút nào vì dáng đi của hắn gần như lóm thóm. Tuy nhiên, bộ pháp của hắn cũng không thể nói là chậm chạp, chỉ một giây sau, hắn cầm thanh trường kiếm bước ra.
Tay bên kia hắn cầm một con gà nướng vàng ươm. Con gà trên tay hắn được hất lên và ánh thép xanh rờn nhoáng lên nhanh hơn một tia sét.
Hơn phân nửa con gà nướng đã bị chặt ra tành bốn miếng và được xỏ luồn vào thanh kiếm y như người ta cầm từng miếng thịt xỏ vào que để hơ vào than lửa.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt khen.
Đúng là hắn không ngờ thật, không ngờ một người đàn ông xem dáng vóc còm rom như thế mà thủ pháp lại nhanh nhẹn vô cùng, chỉ một đường kiếm thôi, con gà được xả ra thành bốn mảnh và từng miếng được xâu vào thanh kiếm một cách tài tình.
Lý Tầm Hoan khen thật là quen mắt.
Nhưng nhất thời hắn không biết đã gặp ở đâu.
Người đàn ông mặc áo hoa cười hì hì và bước tới trước mặt Lý Tầm Hoan:
- Thịt gà nướng là ngon tuyệt, xin mời Lý thám hoa dùng một miếng đưa cay.
Thịt gà nướng thật vàng, mỡ tươm có bột, cả bốn miếng chưa ăn mà đã nghe béo ngậy, thật là thứ mà bất cứ ai nhìn qua cũng chảy nước dãi rồi.
Màu thép của thanh kiếm xanh rờn như sắc nước.
Lý Tầm Hoan khẽ nhún vai, suýt chút nữa hắn bật kêu lên thành tiếng:
- Đoạt tình kiếm!
Người đàn ông cười hì hì:
- Lão bằng hữu cho đến bao giờ cũng vẫn là lão bằng hữu. Lý thám hoa vẫn thật không quên tại hạ.
Hình như hắn bật cười thật dữ, tuy không ra tiếng nhưng mặt hắn rung rinh đến mức bao nhiêu phấn tô trên mặt hắn đều nức ra và rơi lả tả.
Hắn hiện nguyên khuôn mặt thật, khuôn mặt khôi ngô cương nghị của người thiếu niên hào phóng Du Long Sinh.
Lý Tầm Hoan nghe da mình nổi ốc, hắn thật không ngờ một thiếu niên tràn đầy sức sống tràn đầy hào khí của hai năm về trước bây gì lại có thể biến ra như thế.
Hai năm trước, khi giao đấu với Du Long Sinh, Lý Tầm Hoan đã từng biết qua kiếm pháp của hắn, tuy không nhanh bằng tay kiếm của Tiểu Phi nhưng thật đáng gọi là một đóa hoa trong chốn võ lâm.
Du Long Sinh lúc đó tuy đã bại dưới tay của Lý Tầm Hoan nhưng bằng con mắt tinh đời và bằng vào kinh nghiệm, Lý Tầm Hoan biết ngay con người thiếu niên đó ngay sau nhất định sẽ làm rạng rỡ trong sự nghiệp trong đời người.
Bằng vào hào khí ngất trời, bằng vào thái độ ngang tàng một cõi của người thiếu niên họ Du, mà chỉ mới có hai năm xa cách bây giờ lại có thể trờ thành tay sai, trở thành con vật ngoan ngoãn của người đàn bà ghê tởm như thế hay sao?
Lý Tầm Hoan đứng đó mà nghi ngờ nhãn quang của mình, hắn sợ mình hoa mắt.
Nhưng một giây thoáng qua, hắn biết mình không thể nào lẫm lẫn, hắn chợt mím miệng thở dài, hắn chợt bùi ngùi hối tiếc như vừa đánh rơi một vật gì quý giá xuống đáy biển sâu.
Du Long Sinh bây giờ thì như hình cây tượng đá, nhiệt tình hừng hực của người thiếu niên năm cũ cũng tiêu mất rồi, hắn trở mũi kiếm cho một miếng thịt gà nướng vào miệng nhai nguồm ngoảm, hắn chép miệng lầm thầm:
- Ngon, mùi vị thật là đặc biệt, có thể ăn một miếng thịt gà nướng như thế này đúng là khẩu phúc không phải nhỏ.
Nữ Huệ Vương cười hì hì:
- Bọn đầu bếp của Tàng Kiếm sơn trang không làm nổi một con gà nướng tương tự như thế hay sao?
Du Long Sinh thở ra:
- Họ cũng có làm nhưng những thứ họ làm ra ăn cảm nghe như củi mục.
Nữ Huệ Vương hỏi:
- Nếu không gặp được ta thì ngươi có thể ăn được những miếng thịt ngon như thế hay không?
Du Long Sinh lắc đầu:
- Nhất định đáng chết cũng không khi nào ăn được.
Nữ Huệ Vương lại hỏi:
- Ngươi theo ra, ngày ngày sống ở bên ta, ngươi có thấy vui thích hay không?
Du Long Sinh cười:
- Vui thích lắm, rất ư là vui thích.
Nữ Huệ Vương hỏi:
- Giữa Lam Yết Tử và ta, nếu cần phải chọn thì ngươi bằng lòng chọn người nào?
Dáng cách của Du Long Sinh gần như muốn bòn phục xuống chân Nữ Huệ Vương, hắn nói trong vẻ vô cùng thành khẩn:
- Nhất định là phải chọn Nữ Huệ Vương của tôi rồi.
Cái bụng quá lớn mà Nữ Huệ Vương lại này tới trước hơn nữa vừa vỗ phành phạch vào cái bụng vừa cười:
- Tốt, tốt lắm, tiểu tử này kể là có nhãn quang, thật không uổng ta thương yêu ngươi một chút nào.
Và Nữ Huệ Vương vụt ngửa cổ lên chỉ ngay yết hầu bảo Du Long Sinh:
- Đâm, đâm ngay nơi đây một kiếm thử xem.
Đôi mắt của Du Long Sinh rực sáng nhưng lại tắt ngấm ngay, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được, nhất định không được, vì nếu có bề nào, nếu Nữ Bồ Tát có mệnh hệ nào thì đau lòng tôi lắm.
Nữ Huệ Vương cười khe khẽ:
- Con chó con, thật là ngu, làm sao Nữ Huệ Vương lại có thể mệnh hệ nào? Đâm, đâm một kiếm cho Lý thám hoa chơi cho vui.
Bà ta ngửa cổ lên chờ đợi.
Nhìn vào cổ thịt vòng lên từng ngấn của Nữ Huệ Vương, Du Long Sinh vụt thét lên một tiếng vung thanh kiếm lên đâm thẳng.