Huyết Tâm Lệnh

Chương 41: Lấy Giả Làm Thật

Chương 28: Lấy Giả Làm Thật

Dưới tàn cây rợp bóng, Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện như một thiên thần.

Hô hấp của Lữ Phụng Tiên chợt ngừng lại, hắn hỏi từng tiếng một:

- Thượng Quan Kim Hồng?

Chiếc nón rộng vành vẫn sùm sụp chí chân mày, Thượng Quan Kim Hồng không trả lời mà hỏi lại:

- Lữ Phụng Tiên?

Lữ Phụng Tiên đáp:

- Phải.

Đáp xong hắn lập tức hối hận bởi vì chỉ bằng cung cách đó, hắn đã bị Thượng Quan Kim Hồng mặc nhiên chiếm thượng phong, hắn đã bị người chủ động.

Hình như vành môi Thượng Quan Kim Hồng có ẩn nụ cười nhưng hắn vẫn lạnh lùng:

- Rất tốt, Lữ Phụng Tiên kể cũng xứng đáng là đối thủ của ta.

Lữ Phụng Tiên cười nhạt:

- Nếu ngươi không phải là Thượng Quan Kim Hồng thì ta cũng chẳng giết ngươi.

Nói xong câu đó, Lữ Phụng Tiên lại thêm một lần hối hận.

Đành rằng câu nói đầy đủ ý nghĩa ngạo nghễ của nó nhưng thật ra thì hình như lập lại ý của Thượng Quan Kim Hồng.

Thượng Quan Kim Hồng trầm ngâm, ánh mắt dưới chiếc nón rộng vành chiếu về phía Lâm Tiên Nhi.

Lâm Tiên Nhi vẫn đứng dựa ngửa lên cội cây, ánh mắt dịu dàng của nàng lần lần hừng lên như lửa.

Nàng biết, rất nhanh, chỉ trong mắt nữa thôi, máu sẽ đổ tại chỗ này.

Nàng rất thích những kẻ đàn ông vì nàng mà xâu xé lẫn nhau.

Thượng Quan Kim Hồng vụt gọi:

- Nàng hãy lại đây.

Lâm Tiên Nhi liếc thật nhanh về phía Lữ Phụng Tiên rồi cũng thật lẹ, nàng dời tia mắt qua Thượng Quan Kim Hồng.

Lữ Phụng Tiên cười nhạt:

- Nàng không bao giờ qua đó.

Lâm Tiên Nhi lại nhìn Lữ Phụng Tiên rồi liếc qua phía Thượng Quan Kim Hồng.

Nàng biết rằng ngay bây giờ, không thể trên hơn được nữa, nàng phải có một sự lựa chọn thật nhanh và thật đúng.

Y như giữa xòng tài xỉu, nhất định nàng phải đặt tiền bên thắng.

Tiền trong xòng bạc tương dối dễ vì nếu thua một ván gãy còn gỡ bạc bằng ván khác, đây đem cả sinh mạng của mình để đặt, nhất định không thể thua, thua là không còn gỡ nổi.

Nhưng bây giờ cửa thắng là ai?

Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng im lìm, hình như hắn rất tự tin.

Lữ Phụng Tiên hơi thở bắt đầu không đều nữa, hình như trong lòng hắn đã có chuyện bất an.

Lâm Tiên Nhi thình lình quay về phía hắn mỉm cười.

Lữ Phụng Tiên thở phào, hắn nghĩ Lâm Tiên Nhi quả không phụ hắn nhưng ngay khi ấy, ngay khi Lâm Tiên Nhi vừa hé nụ cười với hắn thì nàng như một cánh én giữa trời xuân nàng quất mình qua gốc cây và lao nhanh về phía Thượng Quan Kim Hồng.

Thượng Quan Kim Hồng dang hai tay ra và Lâm Tiên Nhi ngả vào lòng hắn.

Linh cảm giúp cho nàng biết chác rằng nàng đã đặt đúng vào cửa thắng.

Nàng nhất định không lầm.

Nàng không thể thua được ván này.

Đôi mắt của Lữ Phụng Tiên như nhỏ lại vì lòng hắn cũng đang tóp lại rồi.

Lần thứ nhất trong đời, hắn biết mùi vị nhục nhã.

Quả là một cú quá đau, lòng tự tôn và tự tin của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Tay hắn bắt đầu run.

Thượng Quan Kim Hồng nhìn hắn lạnh lùng và vụt nói:

- Ngươi đã bại rồi.

Tay của Lữ Phụng Tiên càng run hơn nữa.

Thượng Quan Kim Hồng vẫn với giọng lạnh băng băng:

- Không giết ngươi vì ngươi vẫn không đáng cho ta xuất thủ.

Nói dứt lời hắn quay mình đi thẳng ra ngoài.

Lâm Tiên Nhi bước theo sau và đi được ít bước nàng vụt quay mặt lại mỉm cười với Lữ Phụng Tiên:

- Tôi khuyên anh hãy chết đi còn ít nhục hơn.

Cuộc chiến tuy chưa ra tay, tuy không đổ máu nhưng Lữ Phụng Tiên đã bại.

Hắn thừa nhận là mình đsã bại.

Cuộc chiến tuy chưa ra tay, tuy chưa đổ máu nhưng sinh mạng của hắn coi như bị hủy diệt, lòng tự tin và nghị lực của hắn hoàn toàn bị hủy diệt.

Nhìn theo Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm bước ra khỏi rừng, hắn cảm nghe mình không còn đủ dũng khí để đuổi theo.

Thượng Quan Kim Hồng tuy chưa ra tay nhưng sinh mạng của Lữ Phụng Tiên đã bị hắn đoạt rồi.

“Tôi khuyên anh hãy chết đi cho đỡ nhục”

Đó là một lời nói của Lâm Tiên Nhi, nàng nói đúng.

Sống, vấn đề bây giờ đối với Lữ Phụng Tiên không còn hứng thú.

Lữ Phụng Tiên vùng vụt xuống, hai tay hắn run bần bật.

Lâm Tiên Nhi vượt lên nắm lấy cánh tay của Thượng Quan Kim Hồng, nàng hỏi thật dịu:

- Bây giờ thì tôi phục anh hết sức.

Thượng Quan Kim Hồng quay lại:

- Sao?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Kinh Vô Mạng giết người tuy có nhanh tay nhưng anh còn nhanh hơn gấp mười lần trăm lần bởi vì anh giết người không cần phải nhấc tay.

Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên:

- Bởi vì bây giờ, mãi cho đến bây giờ ta vẫn chưa gặp được người nào đáng gọi là đối thủ.

Lâm Tiên Nhi chớp mắt:

- Trên đời này có thể làm anh phải ra tay chắc không nhiều lắm, có chăng cũng chỉ có một người.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Lý Tầm Hoan?

Lâm Tiên Nhi thở ra:

- Con người ấy có lúc hình như rất dễ ngã nhưng có lúc lại không làm sao ngã được, không ai làm ngã được. Có lúc thật tôi không hiểu hắn là quân tử hay là một tên khật khùng hay hắn là bậc anh hùng hào kiệt?

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Hình như cô rất thích Lý Tầm Hoan quá nhỉ?

Lâm Tiên Nhi cười:

- Tự nhiên tôi rất thích hắn bởi vì tôi không muốn chết vào tay hắn.

Thượng Quan Kim Hồng cau mặt:

- Sao?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Một con người đối với nhân tình cho dầu có thích thú đến bực nào, nhất định có lúc cũng phải nhạt phai nhưng nếu đối với địch nhân thì trái lại.

Nàng ngửa mặt nhìn Thượng Quan Kim Hồng:

- Cái chân lý đó nhất định biết rõ hơn tôi.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Thích thú cũng nhiều thứ, nàng thích hắn nhưng là hận hắn hay là yêu hắn?

Lâm Tiên Nhi cười:

- Anh hình như lần lần cũng bắt chước cái nghe nữa đấy à?

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Còn Tiểu Phi?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Hắn cũng ghen dữ lắm.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Ta chỉ hỏi hắn hiện tại ở đâu? Tại làm sao cô không giết hắn?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Tôi cũng định hỏi anh, tại sao Kinh Vô Mạng lại không giết hắn?

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Tôi muốn chính tay cô hạ thủ, cô không nỡ à?

Lâm Tiên Nhi chớp mắt:

- Muốn giết thì rất dễ nhưng muốn một người nào đó luôn luôn nghe theo lời anh thì lại khó vô cùng, có thể nói cho đến bây giờ, tôi chưa tìm một người nào dễ sai khiến như Tiểu Phi.

Nàng vụt ngả vào lòng Thượng Quan Kim Hồng, giọng nàng mềm như hơi thở:

- Tôi đến tìm anh không phải để cãi nhau với anh, nếu quả anh muốn tôi giết Tiểu Phi thì cơ hội còn nhiều, nhất định tôi sẽ nghe theo lời anh.

Không có một người nào có thể giận nàng.

Nàng giống như một con mèo, cho dầu có đôi lúc dùng móng bén để cào người nhưng liền sau đó, nó vội vàng chui rút đầu vào thế lưỡi liếm ngay, người ta chưa kịp nghe đau thì nó đã làm cho người ta nghe thật mát rượi.

Đó là ngón nghề của nàng.

Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững vào mặt nàng.

Da mặt nàng dưới ánh nắng chiều coi như có thể dùng ngón tay bấm một cái nhẹ là thủng ngay và luôn cả ngọn gió nhẹ man mát cũng không làm sao so được hơi thở của nàng. Đầu của Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm cúi dần, cúi dần.

Nhưng khi vành môi của hắn gần đến môi nàng thì nàng vụt chui ra và ngã xuống đất. Và cũng ngay khi ấy, đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng chợt như nhỏ lại, hắn giữ ngay lại tư thế cũ, luôn cả ngón tay cũng không lay động.

Trong khu rừng rậm ảm đạm bóng chiều trên những lớp lá khô chợt có tiếng chân bước.

Ánh nắng chiều rọi một cái bóng thật dài.

Tiếng chân bước thật êm, chỉ khi đến gần mới thoáng nghe phơn phớt, người này đi thật nhẹ, nhẹ y như một con mèo rình chuột.

Thượng Quan Kim Hồng vẫn không quay đầu lại, hắn biết tiếng bước chân nhẹ nhàng ấy đã đến gần phía sau.

Lâm Tiên Nhi cứ nằm dưới đất và nàng bắt đầu bằng những tiếng rên nho nhỏ.

Tiếng bước chân càng gần và dừng đứng lại sau lưng của Thượng Quan Kim Hồng.

Người ấy nói thật chậm:

- Ta chưa từng giết người ở phía sau lưng nhưng lần này có thể là ngoại lệ.

Giọng nói của người ấy nghe qua biết ngay là một con người rất vững vàng ổn định nhưng bây giờ có lẽ vì quá giận nên đã có hơi run.

Đúng là thứ thanh âm đang sửa soạn giết người.

Thượng Quan Kim Hồng chẳng những không hề thay đổi thần sắc mà cũng không nói một lời.

Phía sau bóng người bắt đầu nhấc kiếm.

Kiếm đã trong tay, tay đã nhấc lên nhưng hắn lại do dự không đâm tới và hắn vụt quát lên:

- Ngươi không quay lại à?

Thượng Quan Kim Hồng điềm đạm:

- Giết người ở đằng sau thì cũng vẫn giết được người, chuyện chi lại phải đòi quay lại?

Tiếng của Thượng Quan Kim Hồng vừa dứt thì tiếng rên của Lâm Tiên Nhi cũng dứt theo, nàng mở mắt ra và gọi bằng một giọng bàng hoàng:

- Tiểu Phi!

Cùng một lúc với tiếng kêu, nàng băng ngang qua Thượng Quan Kim Hồng và chạy nhanh vào mình của Tiểu Phi.

Nhìn thấy hai bóng người phía sau nhập lại, Thượng Quan Kim Hồng vụt đứng dậy chầm chậm bước đi.

Hắn chầm chậm bước qua hai bóng người và đi thẳng ra phía ven rừng.

Thanh kiếm trên tay Tiểu Phi thấp dần và rơi xuống đất.

Lâm Tiên Nhi nắm lấy tay hắn lặp đi lặp lại:

- Tôi biết anh sẽ đến... tôi biết anh sẽ đến...

Chỉ có một câu nói đó nàng lặp di lặp lại không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi bận là lại thấp dần, thấp dần, cuối cùng giọng nói của nàng chỉ còn như hơi thở bên vành tai Tiểu Phi.

Thứ giọng nói đó đã làm cho băng sơn phải tan thành nước.

Lòng Tiểu Phi cũng tan như nước, tất cả những gì căm hận, oán hờn, phẫn nộ đều tan thành nước.

Lâm Tiên Nhi nói:

- Tôi biết anh về không thấy tôi thì nhất định anh sẽ tìm tôi, nhất định anh rất nóng lòng, nhất định anh sẽ kiếm tôi.

Dáng sắc của Tiểu Phi thật là tiều tụy, mắt hắn ửng hồng và nàng nói tiếp bằng một giọng thê thiết:

- Tôi biết vì cố tìm tôi nên anh đã lao khổ quá nhiều.

Tiểu Phi cũng nghẹn ngào:

- Nhưng đã tìm được nàng thì quá đủ rồi.

Đúng, chỉ cần tìm được nàng là được tất cả, bất luận bằng một giá nào hắn cũng không nài.

Chỉ cần tìm được nàng, bất luận lao khổ thế nào hắn cũng có thể chịu đựng.

Nhưng ngay trong lúc đó, ánh kiếm vụt lóe lên.

Thanh kiếm của Tiểu Phi rơi xuống đất vụt bay lên theo mũi chân của một người và dính luôn vào tay của người ấy: Thượng Quan Kim Hồng.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đăm đăm vào mũi kiếm, một thanh kiếm tầm thường, nó là thanh kiếm mà giữa đường Tiểu Phi tạm mượn của một khách thương.

Nhưng Thượng Quan Kim Hồng lại nhìn thanh kiếm ấy bằng đôi mắt vô cùng thích thú.

Chỉ cần có Lâm Tiên Nhi một bên thì không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cho Tiểu Phi chú ý nữa cả.

Cho đến bây giờ, hắn mới nhớ ra là nơi đây còn có một người, một người mà đáng lý hắn đã giết rồi.

Bây giờ, thanh kiếm của hắn đã vào tay người đó, một bàn tay ổn định như tay sắt.

Bàn tay ấy một khi đã nắm chặt đốc kiếm rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho mũi kiếm xuyên vào tim kẻ khác.

Với bàn tay ấy, bất cứ thanh kiếm tầm thường đến đâu cũng sẽ trở thành kiếm báu, thanh kiếm đó sẽ bốc lên kiếm khí, sát khí.

Tiểu Phi trầm giọng:

- Ngươi là ai?

Thượng Quan Kim Hồng không trả lời, miệng hắn hình như ẩn thoáng nụ cười, một nụ cười khinh khị.

Thật lâu hắn nói:

- Ngươi định dùng thanh kiếm này để giết ta?

Tiểu Phi nói:

- Bất luận thanh kiếm như thế nào cũng đều có thể giết người.

Thượng Quan Kim Hồng bật cười:

- Nhưng đây không phải là thanh kiếm của người, nếu dùng thanh kiếm này thì ngươi chỉ giết được ngươi thôi.

Ánh kiếm lại lóe lên, thanh kiếm vùng trở ngược.

Thượng Quan Kim Hồng nắm chặt mũi kiếm, trao cán kiếm cho Tiểu Phi và cười nói:

- Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.

Tiểu Phi chưa đưa tay ra nhưng từ bả vai của hắn, những đường gân cốt đã nổi lên.

Hắn chợt phát giác ra rằng đứng trước con người này hắn bỗng trở thành bị động.

Trước mặt những người khác, từ trước đến giờ hắn chưa hề có cảm giác như thế ấy, hắn chợt nghe như bắt đầu buồn nôn.

Làm sao hắn có thể thu lấy thanh kiếm ấy cho được?

Nhưng cuối cùng rồi hắn vẫn đưa tay nhưng cán kiếm đã bị một người khác cướp lấy, một bàn tay như ngọc chuốt.

Lâm Tiên Nhi nước mắt sắp trào ra:

- Anh định giết người này? Anh có biết người này là ai không?

Tiểu Phi hỏi:

- Hắn là ai?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Ông ấy là ân nhân của tôi.

Tiểu Phi gặng lại:

- Ân nhân?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Lữ Phụng Tiên bức bách tôi, vằn vật tôi, tôi định tự tử thì ân nhân đây cứu kịp, giá như trễ một chút thì...

Nước mắt nàng trào ra, nàng không nói được hết lời.

Tiểu Phi xuôi tay sửng sốt.

Lâm Tiên Nhi lau nước mắt:

- Tôi nghĩ rằng anh nhất định sẽ vì tôi mà báo đáp ân sâu nhưng bây giờ, bây giờ...

Thượng Quan Kim Hồng vụt nói:

- Sát nhân, nó vốn cũng là vấn đề báo đáp.

Lâm Tiên Nhi quay phắt lại:

- Ông... Ông muốn bảo hắn giết người?

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Hắn thiếu nợ ta một cái mạng thì tại sao hắn lại không thể lấy mạng người khác thế vào đó chứ?

Lâm Tiên Nhi nói:

- Nhưng ông cứu tôi chứ đâu cứu hắn?

Tiểu Phi cắn răng nói từng tiếng một:

- Nàng thiếu, ta trả.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Ngươi chưa từng thiếu nợ ai chứ?

Tiểu Phi đáp:

- Không hề.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Ngươi định lấy mạng ai để báo đáp cho ra?

Tiểu Phi nói:

- Bất cứ ai chỉ trừ mỗi một người.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- Trừ ai?

Tiểu Phi đáp:

- Lý Tầm Hoan.

Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt:

- Ngươi không dám giết hắn.

Ánh mắt của Tiểu Phi lộ đầy thống khổ, hắn nói ngập ngừng:

- Ta không dám... ta không dám... vì ta thiếu nợ hắn quá nhiều.

Thượng Quan Kim Hồng cười:

- Rất tốt, rất tốt.

Tiểu Phi hỏi:

- Nhưng ông bảo tôi giết ai?

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Được, ngươi hãy theo ta.

Đêm đã phủ màu đen.

Tiểu Phi không còn dắt tay Lâm Tiên Nhi nữa, hắn đang nghe thấy một cảm giác bất an.

Hắn chợt cảm thấy bước chân của Thượng Quan Kim Hồng có một nhịp điệu hết sức lạ lùng.

Thượng Quan Kim Hồng không hề quay đầu lại nhưng hắn vẫn quan sát Tiểu Phi không sót một tí nào, Tiểu Phi cảm thấy như thế ấy.

Trong lòng Tiểu Phi chợt nghe thấy một áp lực nặng nề, một áp lực mà hắn không thể hình dung.

Bên ven trời đã chớp nhoáng những vì sao, gió thổi mạnh bốn phía đồng trống rỗng.

Không nghe một tiếng động, những côn trùng rầm rĩ làm cho khoảng trời đất thêm vẻ thê lương.

Trong khoảng trời đất mênh mông chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân.

Tiểu Phi chợt cảm thấy tiếng bước chân của hắn bỗng dưng cùng với tiếng bước chân của Thượng Quan Kim Hồng hòa chung một nhịp.

Từng bước, từng bước một ăn nhịp vào và một điều lạ lùng hơn nữa là dấu chân hắn không dụng ý nhưng vẫn chồng lên dấu chân của Thượng Quan Kim Hồng không sai chút nào?

Tại sao?

Tiểu Phi không hề nhìn xuống.

Thượng Quan Kim Hồng không hề nhìn xuống.

Không ai chờ đợi, không ai bước theo nhưng tự nhiên lại hòa hợp một cách lạ lùng.

Hấp lực của ai?

Tự nhiên đó là hấp lực của người đi trước, của Thượng Quan Kim Hồng, hấp lực đó đã thu hút bước chân của Tiểu Phi.

Tiểu Phi thử làm một chuyện đo lường: hắn bước nhanh hơn, Thượng Quan Kim Hồng cũng bước nhanh hơn, hắn bước chậm lại, Thượng Quan Kim Hồng cũng bước chậm lại.

Trước sau như hình với bóng, hai người dính chặt vào nhau.

Ban đầu, Thượng Quan Kim Hồng hình như cố ý làm cho hòa hợp nhưng về sau tự nhiên Tiểu Phi phải theo.

Bàn tay của Tiểu Phi bắt đầu rịn mồ hôi.

Cũng không hiểu tại sao, Tiểu Phi chợt cảm thấy cách đi này rất thong dong, rất khoan khoái, hắn cảm thấy hình như tâm thần hắn cũng thong dong.

Sự thong dong đó có thể giải thích rằng hắn không phải dụng lực, dụng trí và trí lực đã do người chủ động.

Lâm Tiên Nhi cũng bắt đầu phát giác, mặt nàng chợt hơi đổi khác.

Nàng đã có vẻ không bằng lòng.

Tiểu Phi là của riêng nàng, phải do nàng chế ngự, phải do nàng sai khiến.

Hắn không được thuộc về ai.

Nàng không bằng lòng để cho ai cướp hắn.

Kinh Vô Mạng hãy còn đứng đó.

Hắn vẫn đứng y ngay chỗ hắn bị Thượng Quan Kim Hồng bỏ rơi.

Bóng xế hoàng hôn, đếm xuống rồi sáng lên với những vì sao.

Hắn vẫn đứng như trời trồng.

Con người hắn không hề di động, mắt hắn không hề di động.

Hắn đứng thật thẳng, đôi mắt hắn nhìn trân trân như nhìn vào khoảng trống, hắn nhìn theo hướng mà Thượng Quan Kim Hồng vừa mất hút khi nãy, hình như hắn đợi trông.

Hắn mong có sự trở lại, hắn mong có một sự quay về, không phải của con người mà là của lương tâm.

Bây giờ thì bóng của Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện.

Vẫn y nơi mút con đường khi nãy nhưng là một cái bóng càng phút càng đậm và lớn hơn.

Ánh mắt của Kinh Vô Mạng tuy không sáng lóe nhưng hình như có ngời hơn.

Hắn thấy chiếc nón rộng vành, hắn thấy màu áo, hắn thấy dáng đi, hắn thấy trong tay Thượng Quan Kim Hồng có một thanh kiếm, thanh kiếm chớp ngời.

Và sau cùng, hắn thấy Tiểu Phi.

Giá như người khác đứng từ xa nhìn lại, không ai không nói đó là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng vì dáng đi của họ hòa nhịp lạ lùng, lối hòa nhịp rập khuôn, cũng như Kinh Vô Mạng dạo nào.

Không ai có thể tưởng tượng bây giờ bước đi của Tiểu Phi lại thay vào vị trí của Kinh Vô Mạng.

Đôi mắt Kinh Vô Mạng vụt tối sầm, thứ tối của một đêm đen không trăng không sao, thứ tối của bầu trời trước giờ thắp sáng, lạnh lùng, trống rỗng.

Ai nhìn vào đôi mắt Kinh Vô Mạng bây giờ cũng có thể thấy một sự vắng lặng đến lạnh lùng, một sự bỏ trống mà cả sinh mạng cũng không còn thấy bóng, cái sống đã không mà cái chết cũng không, không có hoàn toàn.

Thượng Quan Kim Hồng càng lúc càng gần và cuối cùng dừng ngay trước mặt hắn.

Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng nhìn về phía xa xa trơ tráo, hắn không nhìn Kinh Vô Mạng.

Tiểu Phi cũng dừng lại.

Thượng Quan Kim Hồng vụt đưa tay rút thanh kiếm đeo nơi hông Kinh Vô Mạng và nói thật chậm:

- Thanh kiếm này chắc ngươi không còn dùng nữa?

Kinh Vô Mạng đáp:

- Phải.

Giọng nói của hắn dễ sợ vì thanh âm không giống như thanh âm của người sống.

Trên tay trái của Thượng Quan Kim Hồng hãy còn nắm mũi kiếm của Tiểu Phi khi nãy, hắn đưa cán kiếm về phía Kinh Vô Mạng:

- Thanh kiếm này cho ngươi.

Kinh Vô Mạng chầm chậm đưa tay tiếp lấy.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Bây giờ ngươi dùng thanh kiếm nào cũng không có gì phân biệt.

Hắn bước ngang qua, từ trước đến sau, hắn không hề nhìn Kinh Vô Mạng.

Lâm Tiên Nhi nhìn Kinh Vô Mạng nhoẻn miệng cười:

- Chết, cái đó bộ khó lắm sao à?

Một vầng mây đen áng mất chòm sao.

Từ không gian một tiếng sét đinh tai, mưa ào ào trút xuống.

Kinh Vô Mạng vẫn đứng trơ trơ.

Toàn thân thể hắn ướt đầm đề, tóc hắn, đầu hắn, mặt hắn, nước chảy ròng ròng.

Không biết trong nước mưa ấy có nước mắt hay không?

Không, Kinh Vô Mạng không có nước mắt.

Người không chảy nước mắt, thường thường chỉ là máu.

Kiếm.

Thanh kiếm thật mỏng, thật bén và thật nhọn.

Cũng là thứ kiếm không có ngáng nơi tay.

Không có gió nên ngọn đèn thật thẳng, từ thanh kiếm ánh sáng chớp ngời ngời.

Cửa đóng im lìm, bên ngoài trời đang mưa, nhưng gió chẳng lọt vào.

Tiểu Phi đứng thẳng dưới ngọn đèn, hắn nhìn thanh kiếm không hề chớp.

Thượng Quan Kim Hồng nhìn như xói vào mặt hắn:

- Ngươi xem thanh kiếm này ra sao?

Tiểu Phi nói:

- Tốt, rất tốt.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi:

- So với thanh kiếm trước kia của ngươi?

Tiểu Phi nói:

- Càng nhẹ hơn nhiều.

Thượng Quan Kim Hồng vụt giật lấy thanh kiếm, dùng hai ngón tay kẹp mũi kiếm uốn thanh khua lanh lảnh.

Cong... cong... cong...

Tiếng thép ngân dài không dứt, tiếng thép thật trong.

Đôi mắt của Tiểu Phi hừng lên ánh lửa.

Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi cười:

- So với thanh kiếm trước của ngươi?

Tiểu Phi nói:

- Uốn cong như thế sẽ gãy ngay.

Thượng Quan Kim Hồng loáng tay lên.

Ánh kiếm chớp ngời.

Chén trà đặt trên bàn bị tiện làm đôi.

Chén trà bị tiện thật gọn, không một chút bợn miếng rơi ra.

Y như người ta chém vào cục bột.

Tiểu Phi buộc miêng kêu lên:

- Tốt, quá tốt.

Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi:

- Quả là thanh kiếm tốt, tuy nhẹ nhưng sắc, tuy mỏng nhưng dẻo, cứng mà mềm, mềm mà dẻo, nó là thanh kiếm tự tay Cổ đại sư nhà luyện kiếm duy nhất biết pha kim loại rèn riêng cho Kinh Vô Mạng.

Hắn cười cười nhìn Tiểu Phi:

- Kiếm pháp của ngươi phảng phất như kiếm pháp của Kinh Vô Mạng?

Tiểu Phi nói:

- Có vài điểm giống nhau.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Tay hắn tuy có độc và dữ nhưng không ổn định và chính xác bằng ngươi, vì thế ngươi có thể “đợi” còn hắn không thể, vì thế thanh kiếm này thích hợp với ngươi hơn.

Tiểu Phi trầm ngâm hỏi lại:

- Đây là thanh kiếm của tôi?

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Kiếm vốn vô chủ, ai có tài là được.

Thượng Quan Kim Hồng trao thanh kiếm cho Tiểu Phi cười lớn:

- Bây giờ kiếm này thuộc về ngươi.

Tiểu Phi trầm ngâm một lúc và hắn lại buông một câu đồng nghĩa:

- Đây là thanh kiếm của tôi.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Chỉ có thanh kiếm đó, ngươi mới có thể giết người, chỉ có thanh kiếm đó mới thật là thanh kiếm của ngươi.

Hắn vụt cười xòa:

- Cũng có thể, khi có thanh kiếm đó ngươi mới giết được ta.

Tiểu Phi đứng làm thinh.

Thượng Quan Kim Hồng lại nói:

- Ngươi thiếu nợ ta, vì thế cần phải vì ta giết người, vì thế ta mới trao cho ngươi thanh kiếm giết người, đó là chuyện công bằng.

Tiểu Phi nắm chặt lấy thanh kiếm.

Thượng Quan Kim Hồng nói:

- Tốt, rất tốt, có được thanh kiếm đó, ngày mai ngươi sẽ trả nợ xong.

Tiểu Phi hỏi:

- Ông bảo tôi giết ai?

Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi:

- Người mà ta bảo ngươi giết tuyệt nhiên không phải là bằng hữu của ngươi.

Nói xong câu đó, hắn bỏ ra ngoài.

Bên ngoài tiếng hắn hãy còn lồng lộng:

- Hai người ấy là khách của ta, trước buổi chiều ngày mai, không một ai được phép làm phiền đến họ.

back top