Huyết Thiếp Vong Hồn Ký

Chương 24: Xót vị hôn thê, anh hùng sa lệ

Cam Đường ngẩng nhìn bốn phía không thấy có người. Chàng lại đeo mặt nạ vào thành một lão quái nhân một mắt, mũi lệch sang một bên.

 

Chàng chạy được một đoạn đường rồi tìm vào một nhà nông mua bộ áo vải xanh mặc ra ngoài. Như vậy tướng mạo cân xứng với y phục.

 

Cam Đường vừa đi vừa tính toán bước đường hành động.

 

Cửu Tà Ma Mẫu lần trước gặp mặt chàng đã biết chàng là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt. Nhưng mụ không lộ vẻ gì khác lạ. Như thế đủ chứng minh vụ nghĩa phụ, nghĩa huynh chàng bị chặt tay ở chân núi Thái Hàng không dính líu gì với mụ và chàng đã đoán sai.

 

Sau khi thấy tấm Ưng Long Ma Bài xuật hiện, mụ mới biến sắc. Chẳng những mụ cố tra hỏi lai lịch mà còn thốt ra lời muốn tiêu diệt phái Thiên Tuyệt. Thế thì ngoài chuyện mụ là chân chính hung phạm vụ huyết kiếp tại Thánh Thành, còn có vụ gì khác nữa chưa hay.

 

Cam Đường nghĩ tới mối huyết cừu thì đau đớn chẳng khác chi sôi gan vỡ mật, có lý đâu lại để cho kẻ thù chẳng đội trời chung được sống tiêu dao trở lại mãi.

 

Cam Đường liền quyết định trả thù. Trước hết là hãy giết Cửu Tà Ma Mẫu rồi sẽ tìm sào huyệt Ma Vương. Sau khi trừ diệt xong hai tên đại ma đầu sẽ tính đến chuyện trở lại Ngọc Điệp Bảo, cùng là điều tra vụ bí mật về nghĩa phụ và nghĩa huynh bị hạ sát.

 

Cuối cùng lên thám thính Điệp Thạch Phong tiêu diệt Tử Thần để giải trừ mọi vụ huyết kiếp cho võ lâm.

 

Từ lúc Cam Đường luyện xong đoạn thứ tám trong thiên võ công sách Thiên Tuyệt Kỳ Thư, chàng tự tin có thể chiến đấu được với Ma Mẫu. Bây giờ chàng đã thay đổi tướng diện, rất có thể tùy cơ hành sự.

 

Quyết định chủ ý rồi, Cam Đường nhìn nhận phương hướng tiến về phía tòa nhà đồ sộ là chỗ ở của Ma Mẫu.

 

Bất thình lình Cam Đường nghe thấy tiếng quát tháo xen lẫn với tiếng đàn bà con gái mắng chửi om sòm từ xa vọng lại.

 

Cam Đường động tâm dừng bước lắng tai nghe rõ thanh âm từ trong một khu rừng rậm mé tả gần đó vọng ra.

 

Tiếng chửi mắng của người đàn bà sau biến thành tiếng kêu khóc bi thảm chói tai.

 

Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định lại xem vụ gì. Chàng liền xoay mình đi về hướng khu rừng rậm mé tả.

 

Ngoài ven rừng đã có hơn chục con ngựa to béo mạnh, bụi bám đầy mình buộc tại đó. Cứ nhìn đàn ngựa này đầy mình bụi cát cũng đủ biết chúng đã trải qua một cuộc hành trình xa xôi.

 

Cam Đường tiến vào sâu trong rừng chừng hơn mười trượng thì thấy bóng người lố nhố vây lại thành một vòng giữa khu đất trống.

 

Cam Đường len lén đi tới ngoài vòng vây không một tiếng động.

 

Mười bốn gã đại hán võ phục áo xanh đứng tản mác vây quanh bốn mặt. Vạt áo đằng trước đều có thêu một con rồng nhỏ nhe nanh múa vuốt.

 

Giữa đám người này, một lão già đầu hươu mắt chuột đứng đối diện với một thiếu phụ vẻ mặt cực kỳ thê thảm.

 

Thiếu phụ áo quần xốc xếch, thoa nghiêng tóc rối, nước mắt ràn rụa. Nhưng những cái đó cũng không che giấu được vẻ diễm lệ thiên nhiên của nàng.

 

Lão già nở một nụ cười hung ác, cất giọng ồm ồm hỏi:

 

- Thiếu phu nhân! Phu nhân có biết tính ngang bướng này sẽ đưa đến hậu quả nào không?

 

Thiếu phụ quát to:

 

- Con chó già Tống Nhị Lang kia! Người không báo ứng được mi, thì nhất định sẽ có trời quả báo.

 

Lão già kêu bằng Tống Nhị Lang nổi lên một trận cười sằng sặc đầy vẻ thâm độc nói:

 

- Thiếu phu nhân! Phu nhân có biết bảo chúa đòi hỏi ở lão phu thế nào không?

 

- Lão già vô liêm sỉ kia nói cái gì?

 

- Nếu không đuổi bắt được người thì phải đem thi thể về phục mạng.

 

- Ha! Ha! Ha! Ta đã không muốn sống nữa, vậy thì con chó săn đem thi thể ta về mà phục mạng!

 

- Thiếu phu nhân nên nhớ rằng lão phu nói thế nào là làm được như vậy.

 

- Ngươi làm đi! Cả Thanh Long Bảo từ trên xuống dưới đều đáng giết hết.

 

Cam Đường nấp trong chỗ kín cảm thấy máu chạy rần rần trong người. Trống ngực đánh thình thịch, chàng lẩm bẩm:

 

- Té ra bọn này là thuộc hạ Thanh Long Bảo mà thiếu phụ kia được kêu là thiếu phu nhân phải chăng là vị hôn thê đã hứa gả cho mình tên gọi là Tây Môn Tố Vân?

 

Rồi chàng tự trả lời:

 

- Chắc là phải rồi! Trừ nàng ra thì còn ai nữa? Mình thường nghe lời đồn Thanh Long bảo chúa Vệ Phi chỉ có một trai là Vệ Võ Hùng thì dĩ nhiên nàng là Tây Môn Tố Vân không còn sai nữa. Nhưng tại sao nàng lại bị bọn này truy kích? Nghe lời nàng nói thì dường như nàng căm hận sâu cay bọn Thanh Long Bảo, mà không hiểu vì lẽ gì.

 

Cam Đường nghĩ tới mình bị phụ thân nàng là Tây Môn Tung đã mấy phen phái người theo đuổi để hạ sát mình. Hắn lại cùng kế mẫu mình là Lục Tú Trinh thông gian.

 

Còn Tây Môn Tố Vân thì trước khi mình chưa thoái hôn đã đem gả cho Vệ Võ Hùng.

 

Ngày mình đến Ngọc Điệp Bảo giải trừ hôn ước lại chính là ngày nàng về nhà chồng.

 

Nếu không phải nàng căm hận về việc đó thì còn về việc gì nữa? Than ôi! Là bậc đại trượng phu mà chưa trả được mối huyết cừu, không rửa được vết ô nhục gia phong, không giữ được vợ con. Thật là đáng xấu hổ!

 

Cam Đường nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy đau khổ tưởng chừng như đứt từng khúc ruột.

 

Trong trường, lão đầu hươu mặt chuột Tống Nhị Lang lại nổi lên một tràng cười the thé nói:

 

- Thiếu phu nhân! Phu nhân đã nghĩ kỹ chưa?

 

Thiếu phu nhân đáp bằng một giọng cực kỳ oán độc:

 

- Ta đã quyết định chủ ý rồi. Bọn ngươi hành động đi!

 

- Lão phu dành cho thiếu phu nhân một cơ hội cuối cùng nữa để nghĩ lại.

 

- Đừng rườm lời nữa! Mi là độc tâm Tống Nhị Lang cùng cha con Vệ Phi đều là phường chó chết!

 

- Hay quá! Phu nhân thóa mạ hay quá! Phu nhân muốn chết nhưng e rằng không dễ đâu.

 

- Mi định làm gì ta?

 

- Lão phu muốn bắt sống thiếu phu nhân đưa về.

 

Thiếu phụ nghiến răng ken két nói:

 

- Nô gia từ thuở nhỏ đã có nơi hứa hôn rồi, không ngờ bị cưỡng bách lấy Vệ Võ Hùng mà lão già khốn Vệ Phi... lại không bằng giống cầm thú...

 

Cam Đường đã không muốn can thiệp vào vụ này, nhưng chàng nghe đến đây thì toàn thân run bắn lên. Miệng lẩm bẩm:

 

- Té ra nàng bị cưỡng bách cải giá mà trong lòng nàng chưa quên ta là người vị hôn phu mà nàng chưa thấy mặt lần nào. Hiển nhiên nàng không muốn chịu ép một bề nên chạy đi. Bây giờ đã gặp mình đây, chẳng lẽ lại không can thiệp?

 

Nhưng chàng nghĩ tới phụ thân nàng là Tây Môn Tung thì lại nổi lên một mối căm hận vô biên.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang chuyển động thân hình...

 

Thiếu phụ quát lên:

 

- Đứng lại!

 

- Sao! Thiếu phu nhân nghĩ lại rồi chăng?

 

- Mi đừng hao tâm phí sức nữa!

 

- Thiếu phu nhân nói vậy là nghĩa làm sao?

 

- Ta tự giải quyết lấy mình.

 

- Giải quyết cách nào?

 

- Để cho mi được như nguyện đem xác ta về phúc bẩm.

 

- Sao? Thiếu phu nhân...

 

- Sống đã không thể rửa hận thì chết rồi sẽ biến thành quỷ sứ để trả thù.

 

Thanh âm nàng cực kỳ oán độc thê lương khiến ai nghe thấy cũng phải động tâm.

 

Thiếu phu giơ tay lên vuốt miệng một cái.

 

Cam Đường vẫn lưu tâm theo dõi, cử động của thiếu phụ chàng nhìn rất rõ, nàng đã uống thuốc độc để giải thoát.

 

Chàng tự hỏi:

 

- Liệu mình có nên cứu nàng chăng?

 

Chàng còn đang ngần ngừ thì độc tâm Tống Nhị Lang đã gầm lên như hổ rống, nhảy xổ lại vươn tay ra chụp.

 

Coi thủ pháp lão cũng đủ biết công lực lão vào tay cao thủ hạng nhất.

 

Thiếu phu nhân không tránh thoát bị lão nắm lấy cổ tay.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang lại quát hỏi:

 

- Thiếu phu nhân uống thuốc độc rồi ư?

 

- Phải rồi!

 

- Nhưng thiếu phu nhân không chết được đâu! Lão phu có thuốc giải...

 

Thiếu phụ nổi lên một tràng cười ha hả.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang hỏi:

 

- Có chi mà cười?

 

- Liệu dược vật của mi có giải được thứ thuốc kịch độc này không?

 

Độc tâm Tống Nhị Lang sắc mặt biến đổi, run lên hỏi:

 

- Thuốc gì mà kịch độc?

 

Tống Nhị Lang chưa dứt lời thì mặt thiếu phụ trở thành đỏ tươi. Tấm thân nàng mềm nhũn ra.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang vừa buông tay ra thì thiếu phụ ngã huỵch xuống đất. Tai, mắt, miệng, mũi nàng đều chảy máu tươi.

 

Cam Đường tan nát gan, vội vàng nhảy vào trường thét lớn:

 

- Tên nào muốn chết?

 

Cam Đường chưa dứt tiếng quát thì bốn gã áo xanh đã nhảy xổ tới.

 

Cam Đường vung tay một cái...

 

Bốn bóng người vừa kêu rú lên đã bay tung đi. Những gã đại hán còn đứng ngoài thấy vậy bất giác hồn vía lên mây.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang vừa xoay mình lại thì đối diện ngay với Cam Đường. Lão quát hỏi:

 

- Ngươi muốn chết chăng?

 

Cam Đường không nói gì phóng chưởng quét ngang.

 

Binh!

 

Độc tâm Tống Nhị Lang rú lên một tiếng, lùi lại bốn năm bước. Miệng vọt máu tươi ra như tên bắn.

 

- Úi chao!

 

Độc tâm Tống Nhị Lang lại rú lên một tiếng kinh hoàng như người thấy ma quỷ hiện hình. Mặt lão co rúm lại. Mắt lộ vẻ cực kỳ khủng khiếp! Miệng ấp úng hỏi:

 

- Té ra là...

 

Mặt lão co rúm lại không thốt ra lời khiến cho Cam Đường phải ngạc nhiên.

 

Độc tâm Tống Nhị Lang nhảy vọt đi rồi chạy trốn nhanh như biến.

 

Bọn hán tử áo xanh cũng la hoảng một tiếng rồi cúp đuôi chạy hết.

 

Cam Đường không muốn đuổi theo nữa.

 

Chàng cúi xuống nhìn thì thấy toàn thân thiếu phụ đen lại và đã đắm ngọc chìm hương rồi. Chàng cảm thấy trong dạ nôn nao, chân tay tê dại. Huyết dịch trong người tựa hồ ngừng lại, người run bần bật. Chàng móc trong bình ngọc ra một viên “Tích Độc Đan” cầm tay, toan dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ nhét vào miệng thiếu phụ...

 

Đột nhiên có thanh âm khàn khàn lên tiếng:

 

- Ông bạn! Không mó vào được đâu! Chất kịch độc này không còn cách nào giải cứu được nữa. Hễ đụng vào là chết!

 

Cam Đường cả kinh rút tay về, quay đầu nhìn lại hỏi:

 

- Ông bạn ở đâu đến?

 

- Lão phu là chưởng môn phái Thái Cực tên gọi Lý Vô Khí.

 

Vừa dứt lời một lão già áo tía từ sau bụi cây đi ra. Lão chính là Thái Cực chưởng môn Lý Vô Khí mà Cam Đường đã gặp một lần trong đại hội quần hùng ở Ngọc Điệp Bảo.

 

Thái Cực chưởng môn Lý Vô Khí vừa ngó thấy mặt Cam Đường lập tức biến sắc, lùi lại luôn mấy bước, môi miệng mấp máy nhưng không nói gì, lùi lại chừng một trượng rồi đột nhiên băng mình chạy đi như bay!

 

Cam Đường trong lòng rung động, thốt nhiên chàng nhớ ra mình đeo mặt nạ quái gở. Chắc vì thế mà lão kinh hãi phải trốn chạy. Có thể là tấm mặt nạ này rất giống một người nào trên thế gian.

 

Cam Đường không thể nghĩ lâu được, chàng lại cúi xuống nhìn người thiếu phụ.

 

Mới trong chốc lát mà nét mặt cùng bàn tay, tức là những bộ phận lộ ra ngoài đã bắt đầu hư nát.

 

Cam Đường lẩm bẩm:

 

- Thực là một thứ thuốc kịch độc! Tại sao thiếu phụ lại đem theo bên mình thứ thuốc độc này? Xem chừng không còn tiên đan diệu dược nào có thể cứu được nữa.

 

Cam Đường vẻ mặt buồn rầu lùi lại mấy bước rồi ngồi phệt xuống đất. Tiện tay có viên “Tích Độc Đan”, chàng bỏ vào miệng ngậm.

 

Chàng tự trách mình chậm mất nửa bước, không thì nàng chẳng đến nỗi chết.

 

Nàng vì muốn thủ tiết với vị hôn phu dù nàng chưa biết mặt, nên chống lại việc tân hôn này mà bỏ đi. Thế là nàng đã hết bổn phận người tiết phụ. Phụ thân nàng có lỗi giết đi là đáng. Nhưng nàng là người vô tội.

 

Cam Đường trong lòng đau khổ tự hỏi:

 

- Như vậy phải chăng là ta đã giết nàng?

 

Người chết rồi không còn cách gì để vãn hồi được. Dù tự trách hay hối hận cũng chẳng ích gì. Song thâm tâm chàng đã bị một vết thương lòng. Vì chàng nhảy vào ra tay chậm một chút khiến cho người vị hôn thê trên danh nghĩa phải thác oan.

 

Cam Đường đứng trơ ra như tượng gỗ nhìn thi thể thiếu phụ hư nát dần dần mà trong lòng đau quặn từng cơn. Hai giọt nước mắt lăn xuống má chàng. Đây là những giọt nước mắt bẽ bàng mà cũng là giọt nước mắt tiễn đưa người quá cố.

 

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần tra, thi thể thiếu phụ tiêu hết chỉ còn lại một bộ xương đen sì. Máu nàng chảy đến đâu cỏ cũng khô lại, đá cũng vỡ tan, khiến người trông thấy phải kinh hồn táng đởm.

 

Cam Đường đứng lên vung chưởng khoét một cái huyệt đặt thi hài thiếu phụ xuống rồi lấp đi thành một cái mộ. Chàng lại khắc đá làm tấm bia đề tám chữ:

 

“Liệt nữ Tây Môn Tố Vân chi mộ” Trên bia không đề tên người dựng, vì chàng đã đến tận Ngọc Điệp Bảo và ngỏ lời thoái hôn với Tây Môn Tung rồi. Chàng hái một bó hoa đặt lên mộ lâm râm khấn hứa:

 

- Tố Vân muội! Chúng ta chưa từng thấy mặt nhau mà nay kẻ khuất người còn, danh phận vợ chồng cũng mất rồi. Nhưng trong lòng tiểu huynh vừa hối hận vừa hổ thẹn vì có thể cứu được Vân muội mà lại không cứu. Nghe đây! Tiểu huynh sẽ báo thù cho Vân muội, lấy máu kẻ đã bức bách Vân muội phải thác oan để an ủi hương hồn Vân muội dưới suối vàng. Vân muội đã nói:

 

“Sống không thể trả oán thì chết đi sẽ hiện thành quỷ sứ để báo thù”. Cam Đường này thề thay Vân muội làm cho đến nơi.

 

Cam Đường làm như vậy tức là đã coi Tố Vân trên cương vị một người đàn bà chưa từng quen biết.

 

Sau chàng lại nghĩ Tây Môn Tố Vân đã cải giá lấy Vệ Võ Hùng trên nửa năm nay mà sao bây giờ nàng mới bỏ đi! Nếu đúng nàng theo cổ huấn liệt nữ không lấy hai chồng thì nàng trốn đi lâu rồi mới phải. Đồng thời nét mặt nàng lộ vẻ oán độc đến cực điểm, dường như nội tình còn có điều chi nữa.

 

Rồi chàng tự hỏi:

 

- Tại sao Tây Môn Tung lại bức bách con gái mình đi lấy Vệ Võ Hùng mà nàng không thuận tình? Kẻ thay thế Vệ Võ Hùng vào đốt Khổ Trúc Am dường như cùng nữ ni Khí Trần cũng có mối liên quan gì? Nội vụ đó hẳn có điều chi ngoắt ngoéo?

 

Tất cả vụ này bề ngoài xem ra chẳng có chi đáng kể mà nghĩ kỹ cũng thấy bao nhiêu mối nghi ngờ.

 

Cam Đường làm lễ điếu cuối cùng phần mộ rồi dời khỏi nơi đây với mối tâm tình đau khổ buồn phiền.

 

Chàng đi chẳng mấy chốc đã thấy tòa nhà đồ sộ Ở phía xa xa.

 

Trong lòng Cam Đường lại nổi lên bao mối hận độc. Mặt chàng sát khí đằng đằng!

 

Cam Đường nghiến răng đến cổng tòa nhà mà chàng mới bỏ ra đi một đêm.

 

Chàng đến cổng vẫn không thấy một bóng người. Thiệt là một hiện tượng quái dị.

 

Cam Đường ngần ngừ một chút rồi mạnh dạn bước tới trước cổng. Bất giác chàng buột miệng la hoảng:

 

- Huyết Thiếp!

back top