Một luồng gió lạ từ sau ập tới, Thù Thiếu Phong vội vã quay người lại, nhận ra ngay người vừa đánh lén mình là Lâm Kiếm Hổ, lập tức nhấc bàn tay hữu lên, chưởng kình chưa thoát khỏi lòng bàn tay, chàng hự lên một tiếng nặng nề, hất cao người về phía sau và lọt tỏm xuống một địa huyệt...
Người chàng rơi nhanh xuống mỗi lúc càng lạnh, chừng nửa tuần trà sau, người chàng đánh bịch một tiếng, hôn mê trầm trầm...
Khi chàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trên một phiến đá xanh, chàng tập trung nhãn lực đảo mắt nhìn quanh, trong động tối đen không sao nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Thù Thiếu Phong đưa tay lần mò, ba mặt là vách đá, sau lưng như là một con đường hầm.
Chàng ngước lên nhìn chỉ thấy bầu trời là một điểm nhỏ, cảm nhận rằng mình không phi thân lên khỏi địa huyệt được, liền cất bước tiến vào.
Đường hầm hết sức giá lạnh, Thù Thiếu Phong đi được vài mươi trượng, không khí càng lạnh, bèn vận công hộ vệ khắp châu thân.
Chàng rẽ qua năm khúc quanh, chợt phát hiện ra tia sáng yếu ớt phía trước mặt.
Chàng giật mình ngưng bước, lia ánh mắt về phía phát ra ánh sáng mù mờ đó.
Bất giác chàng trông thấy một phụ nhân vận áo quần đều trắng toát, chàng linh cảm như một bóng ma hiện về, rùng mình rởn gáy thầm nhủ:
- Người này là ma hay là quỉ? Hay là người? Chuyến này chắc ta chết mất!
Thù Thiếu Phong thẫn thờ nhìn phụ nhân áo trắng nhưng không sao thấy được gương mặt đối phương như thế nào.
Thốt nhiên phụ nhân áo trắng thét hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì?
Thù Thiếu Phong ớn lạnh da lưng, thụt lùi mấy bước liền, ấp úng:
- Tại hạ bị đánh rơi xuống huyệt động này, không sao lên được.
Tiếng phụ nhân áo trắng lại vang lên, nghe âm thanh thật quái rợn:
- Ai đánh ngươi?
- Lâm Kiếm Hổ!
Phụ nhân áo trắng lại hỏi tiếp:
- Lâm Kiếm Hổ là người như thế nào hử?
Thù Thiếu Phong đáp nhanh:
- Lâm Kiếm Hổ là đại thiếu gia của Hỏa Long Bảo.
Phụ nhân áo trắng khẽ rùng mình, trầm tư giây lâu lại hỏi:
- Có phải Lâm Kiếm Hổ là con của Lâm Kiếm Hùng chăng?
Thù Thiếu Phong gật đầu trả lời ngay:
- Chính phải!
Phụ nhân áo trắng im lặng hồi lâu mới cất tiếng nói:
- Tại sao gã ta đánh ngươi?
Thù Thiếu Phong đáp:
- Lâm Kiếm Hổ muốn giết tại hạ để sau này không thể trả thù cha y.
- Cha gã và ngươi có mối thù?
- Không sai! Lâm Kiếm Hùng đã đoạt vợ của phụ thân tại hạ. Tại hạ thề sẽ trả cho được mối thù đó nhưng hôm nay đã mạt vận...
Phụ nhân áo trắng cướp lời:
- Mẹ ngươi có phải là Kim Bạch Yến?
Thù Thiếu Phong không trả lời mà hỏi lại:
- Tại sao tiền bối biết rõ họ tên của mẫu thân tại hạ?
Phụ nhân áo trắng buông một chàng cười căm phẫn, đoạn trầm giọng:
- Chuyện đó ngươi sẽ biết sau, bây giờ hãy tiến vào đi.
Thù Thiếu Phong kinh hoàng, không biết có nên bước vào hay không, chàng chau mày suy tính:
- Đã phước thì không gặp họa, mà họa thì có tránh cũng phải đến. Ta cứ vào xem!
Nghĩ xong chàng từ từ tiến bước vào, cách phụ nhân áo trắng chừng lối năm bước chàng thấy gương mặt của phụ nhân mà kinh khiếp, người không ra, người ngợm không ra ngợm. Đôi mắt thì lõm sâu, chàng đoán đối phương đã bị mù. Đôi chân chỉ còn tới đầu gối, thì ra phụ nhân áo trắng đã bị cụt cả hai chân.
Thù Thiếu Phong còn đang bần thần, phụ nhân áo trắng khẽ hỏi:
- Ngươi phải chăng là Thù Thiếu Phong?
Thù Thiếu Phong bàng hoàng không tin vào tai mình, tại sao bà ta lại biết rõ ràng tên họ mình như thế?
Chàng vòng tay nói:
- Tại hạ chính là Thù Thiếu Phong, dám hỏi tiền bối là ai?
Phụ nhân áo trắng bật cười ha hả:
- Tên ta đã mất cách đây hai mươi năm về trước, bây giờ ngươi cứ gọi ta là Xú bà bà được rồi.
- Nhưng phải có lý do chứ?
Phụ nhân áo trắng nạt to:
- Bé con, ngươi mà cũng dám truy hạch ta nữa à?
- Thù Thiếu Phong này đã vào đường cùng rồi, có chết cũng vậy thôi!
Dứt lời chàng vung tay phát mạnh một chưởng tới trước, kình phong như ngọn gió lốc, ào ào đến người đối thủ.
Phụ nhân áo trắng khẽ khoa nhẹ bàn tay một vòng, lập tức hóa giải chưởng lực của Thù Thiếu Phong.
Chàng biến sắc, ngạo khí bừng dậy, quát to tựa sấm sét:
- Tiền bối hãy chuẩn bị!
- Hãy yên tâm hạ thủ đi bé con!
Song chưởng chàng liền vung lên, rồi hỏa tốc đẩy về phía trước, tả thủ một chiêu Địa Hỏa Càn Khôn Chưởng, hữu thủ bồi tiếp một chiêu Quan Âm Thiết Diện Chưởng.
Phụ nhân áo trắng chẳng thèm tránh né, tay phải đưa thẳng ra phía trước, bàn tay xòe ra, hoa tròn hai vòng, lập tức từ lòng bàn tay khẳng khiu ấy tỏa ra một luồng kình phong, đẩy dạt song chưởng của Thù Thiếu Phong sang một phía.
Sau tiếng nổ ầm, Thù Thiếu Phong bị thối lui về sau ba bước, gắng gượng lắm chàng mới vững cước bộ, máu tươi rỉ bên khóe mép rồi nhỏ giọt xuống đất.
Phụ nhân áo trắng bật cười lanh lảnh:
- Bé con còn muốn động thủ nữa không?
Thù Thiếu Phong cười khẩy, ngạo nghễ nói:
- Tiền bối không giết được tại hạ đâu. Tiền bối muốn tại hạ xuất thủ nữa ư?
- Phải! Ta xem bé con công lực đến cỡ nào.
Thù Thiếu Phong nghiến răng tung mạnh ra một chưởng.
Chiêu Quan Âm Thiết Diện Chưởng lần này Thù Thiếu Phong đã dùng tới mười thành công lực.
Nhưng khi chưởng phong đến gần phụ nhân áo trắng chừng ba tấc đột nhiên tiêu tán mất.
Thù Thiếu Phong vô cùng sửng sốt, không ngờ đối phương chẳng ra tay mà đã kiềm tỏa được kình lực của mình. Chàng thầm nhủ:
- Người này quả khí công siêu việt thật!
Liền khi đó một luồng kình lực ôn nhu nâng người Thù Thiếu Phong lên khỏi mặt đất và bay đến cạnh phụ nhân áo trắng đánh bịch một tiếng.
Chàng nằm chỏng gọng trước mặt phụ nhân áo trắng.
Thù Thiếu Phong kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, với võ công của đối phương, đừng nói trông thấy ngay như nghe qua cũng chưa từng.
Chàng lồm cồm chỏi dậy:
- Võ công tiền bối quả là siêu đẳng!
Phu nhân áo trắng cười khổ:
- Thế mà ta vẫn còn thua một người.
- Là ai?
- Lâm Kiếm Hùng!
Thù Thiếu Phong vội hỏi:
- Tiền bối đã cùng Lâm Kiếm Hùng giao đấu rồi ư?
Phụ nhân áo trắng gật đầu:
- Ừ! Hai mươi năm về trước ta đã bị hắn đánh trọng thương, đâm mù hai mắt ta, rạch mặt ta và chặt đứt đôi chân nữa, rồi y ném ta xuống huyệt động này.
Buông tiếng thở dài, phụ nhân áo trắng nói tiếp:
- Ta hận hắn đến khi nằm dưới cửu tiền mới thôi, nhưng đôi mắt ta đã mù lòa nên không sao tìm hắn trả thù được. Ta ở đây luyện cũng đã gần hai mươi năm chẵn, định hôm nay sẽ rời khỏi huyệt động để tìm hắn nhưng vừa bước chân đi thì ngươi tìm đến. Giờ đây sẵn dịp có ngươi đây, ta đào tạo ngươi trở thành một người võ công tuyệt thế, sau đấy ngươi tìm cách trả thù cho ta được chăng?
Thù Thiếu Phong mừng còn hơn được vàng, còn có cơ hội nào tốt hơn hôm nay, vòng tay gật đầu:
- Tại hạ thuận ý!
Phụ nhân áo trắng mỉm cười:
- Bé con hãy ngồi xuống đây đã, trước tiên ta phải xem toàn thân kinh mạch của người có thông suốt hay không.
Thù Thiếu Phong liền vòng lại ngồi xuống.
Phụ nhân áo trắng đưa tay sờ khắp người Thù Thiếu Phong một hồi, đoạn cất tiếng:
- Nội công của ngươi cũng khá hùng hậu, với tuổi tác như ngươi hiếm người có được như vậy. Hôm nay ngươi đã gặp được kỳ duyên mới hội ngộ cùng ta. Bây giờ ta sẽ truyền dạy cho ngươi môn võ công gọi là Nghịch Thiên Thần Công, đây là một thần công theo tà phái, song người phải thề nguyện với ta là không được tiết lộ với bất cứ ai, kể cả vợ hoặc người yêu của ngươi.
- Tại hạ xin thề!
- Tốt lắm! Bằng không ngươi sẽ chết vô địa táng dưới tay Xú bà bà này.
Rồi bà đổi giọng lạnh lùng tiếp:
- Ngươi hãy chống tay xuống đất và đưa thẳng chân lên trời, nhắm mắt ngưng thần, thần quy hư, hư quy tâm, tâm không được tạp niệm, và trước tiên dồn chân nguyên đả thông Sinh Tử Huyền Quan.
Thù Thiếu Phong y lời, búng người quét một cái, hai tay chống thẳng xuống đất, người chàng thăng bằng, hai chân trực chỉ lên trời.
Phụ nhân áo trắng điểm lên huyệt Bách Hội và cùng ba mươi sáu đại huyệt của chàng.
Ngay khi phụ nhân áo trắng điểm vào huyệt Bách Hội, Thù Thiếu Phong liền cảm thấy một luồng nhiệt khí xông lên đỉnh óc, rồi xuống huyệt Tương Đài, Kỳ Môn, Hoa Cái...
Toàn thân Thù Thiếu Phong bỗng nóng bừng, trán vã mồ hôi như hạt đậu và xông vào thất tinh mạch rồi ồ ạt xuống Khí Hải, đoạn lên Phân Hồn, Mệnh Môn rồi đến Thiên Linh.
Thù Thiếu Phong chợt nghe phụ nhân áo trắng hét lên một tiếng cực lớn, rồi chàng cảm thấy xây xẩm ngã khuỵ xuống bất tỉnh nhân sự.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Thù Thiếu Phong nghe mùi hương thoang thoảng, mở choàng cặp mắt ra nhìn, thấy mình nằm trên thạch giường màu đỏ như máu, còn phụ nhân áo trắng mặt trắng như tuyết.
Chàng thầm đoán mùi hương nơi miệng mình là hoàn dược quý hiếm, làm công lực bản thân trở nên hùng hậu.
Phụ nhân áo trắng khẽ thở nhẹ một tiếng, hai tay buông thõng xuống thốt:
- Thù Thiếu Phong, kinh mạch toàn thân ngươi đã nghịch thiên, công lực dư trăm năm tu luyện, uống thêm viên Vạn Thử Cầu Hoàn này nữa, công lực bé con thuộc vào loại sắc nhọn của võ lâm. Nhưng bé con phải nhớ một điều, đừng gần gũi người khác phái nếu không bé con sẽ thân tàn ma dại, khi ấy có cứu cũng chẳng kịp.
Thù Thiếu Phong vòng tay quỳ gối:
- Đệ tử tuân mạng!
Phụ nhân áo trắng cười lên ha hả:
- Ta có phải là sư phụ bé con đâu mà tự xưng mình là đệ tử chứ hả? Vạn Thử Cầu Hoàn là một dược thảo ngàn đời chỉ có một. Hơn nữa trong võ lâm Trung Nguyên chỉ có một mình ta có mà thôi, ngoại trừ một người.
Thù Thiếu Phong kinh ngạc hỏi:
- Người ấy là ai?
- Sư phụ ta, Đông Hải Lão Nhân...
- Phải chăng người đã chết?
- Không sai! Ta vì Vạn Thử Cầu Hoàn mà giết sư phụ... ta hối hận... ta hối hận...
Hai dòng lệ tuôn trào ra khóe mắt khi phụ nhân áo trắng nói, bà nấc lên từng chặp, từng chặp rồi trong cơn hôn mê đó, bà nói với Thù Thiếu Phong như tâm sự đời mình...
Thù Thiếu Phong nghe xong tự dưng chàng bật khóc thành tiếng, khóc như chưa bao giờ được khóc, phải chăng chàng khóc vì thói quen hay thực sự đây là lần khóc đầu tiên?
Khi Uyển Quân Chiết Sầu tức là phụ nhân đã tường thuật lại đời mình và mọi chuyện của sư môn cho Thù Thiếu Phong nghe xong, bà liền bảo chàng đẩy mình đang ngồi trên một chiếc xe lăn hai bánh bằng gỗ lim đến một bức tranh bằng đá tạc treo trên vách.
Uyển Quân Chiết Sầu gỡ bức tranh này xuống, Thù Thiếu Phong liền thấy ánh sáng chói chang từ lỗ hổng soi vào.
Bà bảo Thù Thiếu Phong đẩy mình vào, khi qua khỏi lỗ hổng nọ Thù Thiếu Phong ngạc nhiên vô cùng tận, bởi cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến chàng trợn mắt há mồm, không tin vào đôi mắt mình nữa.
Vì đó là một thâm cốc, hình dạng như một chiếc nón úp ngược, bốn mặt là những ngọn núi cao vách đá trơn trượt, dưới thung lũng kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, những cánh bướm muôn màu đua liệng nhởn nhơ, tạo thành một không cảnh trữ tình, êm đềm khác nào chốn đào nguyên, xa lìa mọi tục lụy.
Đi được một đoạn lót bằng đá xanh, Uyển Quân Chiết Sầu đưa tay chỉ xuống phía dưới thung lũng:
- Bé con, ngươi có thấy gì không?
Thù Thiếu Phong đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Uyển Quân Chiết Sầu, bất giác chàng ngẩn người ra, vì dưới thung lũng có một hồ nhỏ, giữa hồ là một tiểu lâu nước trong xanh, đôi bạch nga lượn lờ bình thản trên sóng nước lăn tăn.
Tiểu lâu được làm bằng những hạt châu lấp lánh như những vì sao trên trời...
Thù Thiếu Phong buột miệng khen:
- Đây là chốn bồng lai tiên cảnh!
Uyển Quân Chiết Sầu gật gù đầu, ra chiều đắc ý:
- Đúng! Đó là bồng lai tiên cảnh! Bé con hãy nhảy xuống trầm mình dưới hồ đúng cạn chén trà.